Cứu Vô Kỵ , Chân Nhân Kinh Ngạc


Người đăng: sakakikikidog

Thực lực theo hệ thống:(tính toàn bộ thế giới sau này)

Phàm nhân cấp: tam lưu/Tu chân rèn thể

Luyện nhân cấp: nhị lưu,nhất lưu/Tu chân tụ khí

Siêu nhân cấp: tuyệt đỉnh/Tu chân Hậu thiên

Thiên nhân cấp: Đại Tông sư/Tu chân Tiên thiên

Thần nhân cấp: ?

Hạ vị thần: ?

Trung vị thần: ?

Thượng vị thần: ?

Chí cao thần: ?

Chủ Thần: ?

...

Nhìn trước mắt lối đi nhỏ, ngày xưa hắn có ốm yếu thân hình khó khăn lắm mới
vào được ngày nay đầy đặn rắn chắc thì có súc cốt công thu nhỏ thân hình thật
là đáng nhớ lại,nghĩ xong hắn quay đầu đi đồ đạc của hắn đã chuyển vào trong
không gian chứa đồ,hôm nay ra đi không biết ngày nào trở lại đây.

Ra khỏi hang động nhìn trước mắt vô cùng rộng rãi bầu trời hắn không khỏi ngở
ngàng,đã mấy năm nay hắn ở trong thâm cốc tu luyện chưa đi ra ngoài hôm nay đi
ra có một cảm giác không quen,bổng hắn nhảy lên một phát thoát khỏi vực sâu
(vực này gọi vực sâu nhưng nvc chổ rớt xuống không sâu lắm chỉ cở 40-50m thôi
nhảy lên đúng chổ lên dễ ẹt vã lại nhân vật chính còn có nguyệt bộ nữa mà).

Lên trên núi hắn bắt đầu đi ra khỏi côn lôn và tìm núi võ đang tính ra sắp đến
kịch tình tử tiêu cung thọ trăm tuổi của trương chân nhân rồi mình đã lấy cửu
dương thần công thì cũng phải giải hàn độc cho vô kỵ cái đã,nghĩ nghĩ hắn bắt
đầu đi theo đường mà địa đồ hệ thống bán chỉ dẫn.

...

Thanh u tĩnh lặng võ đang sơn không màn thế sự, nay là thiên hạ đại loạn ngày
nhưng võ đang sơn là đạo gia thanh tịnh môn phái không muốn cuốn vào giang hồ
phân tranh nên mới như vậy thanh tịnh,hôm nay thì cực kỳ náo nhiệt vì là
trương chân nhân đại thọ ngày sắp đến.

Võ đang phái thân là võ lâm ngôi sao sáng được xưng cùng với thiếu lâm cùng
tọa võ lâm đệ nhất phái,nhưng võ đang lại có được công nhận đệ nhất thiên hạ
cao thủ trương tam phong tọa trấn,hôm nay là chân nhân đại thọ giang hồ các
phái lớn như:thiếu lâm,nga mi,hoa sơn,không động,côn lôn,v.v và vô số môn phái
nhỏ khác cùng về đây chúc thọ cho ngài ấy.

Mấy ngày sau đã đến ngày mồng tám tháng tư. Trương Tam Phong nghĩ đến ngày mai
là ngày mình được đúng một trăm tuổi, các học trò ắt hẳn sẽ làm rầm rộ, tuy Du
Đại Nham tàn phế, Trương Thúy Sơn mất tích, dường như mỹ trung bất túc, nhưng
trong đời sống đến một trăm năm, quả thật rất hiếm, lại mới bế quan nghĩ ngợi
về môn Thái Cực Công đến mức tinh áo cao thâm, từ nay phái Võ Đang sẽ ngày
càng sáng chói trong võ lâm, không kém gì phái Thiếu Lâm do Đạt Ma tổ sư
truyền từ Thiên Trúc sang. Buổi sáng sớm hôm đó, ông sẽ mở cửa để ra ngoài.

Ông hú lên một tiếng, hai tay áo đẩy ra, nghe kẹt một tiếng, cánh cửa đạo quan
lập tức mở rộng. Người đầu tiên Trương Tam Phong nhìn thấy nào có ai khác,
chính là Trương Thúy Sơn, đứa học trò mười năm nay ông thương nhớ.

Ông đưa tay dụi mắt, tưởng mình nhìn lầm. Trương Thúy Sơn đã nhảy vào lòng
ông, nghẹn ngào kêu lên:

- Sư phụ.

Tâm tình khích động chàng quên cả quỳ xuống lạy thầy. Tống Viễn Kiều cả bọn
năm người cùng reo lên:

- Sư phụ đại hỉ, ngũ đệ đã về rồi.

Trương Tam Phong sống đã một trăm tuổi, tu luyện cũng hơn tám chục năm trời,
trong lòng đã đến mức trống không, quên hết vạn vật, nhưng đối với bảy đứa học
trò tình như cha con, đột nhiên gặp lại Trương Thúy Sơn, nhịn không nổi ôm
chặt vào lòng, vui sướng đến nước mắt lã chã.

Tất cả các học trò liền phục thị sư phụ chải đầu, tắm rửa, thay đổi áo khăn.
Trương Thúy Sơn chưa tiện bẩm cáo những chuyện phiền não, chỉ đem những kỳ
tình dị vật trên Băng Hỏa đảo kể lại. Trương Tam Phong nghe nói chàng đã có
vợ, lại càng vui mừng nói:

- Vợ của con đâu? Mau gọi cô ấy ra gặp ta.

Trương Thúy Sơn quỳ hai gối, thưa:

- Sư phụ, đệ tử lớn mật, khi lấy vợ chưa bẩm cho lão nhân gia trước.

Trương Tam Phong cười đáp:

- Con ở trên Băng Hỏa đảo mười năm không về được, chẳng lẽ lại đợi mười năm,
nói cho ta nghe rồi mới lấy vợ? Nực cười, nực cười. Mau đứng dậy, khỏi phải kể
tội, Trương Tam Phong đâu lại có đứa học trò hủ lậu chấp nê đến thế?

Trương Thúy Sơn vẫn quỳ nói tiếp:

- Thế nhưng vợ của đệ tử lai lịch bất chính. Nàng nàng là con gái của Ân giáo
chủ Thiên Ưng giáo.

Trương Tam Phong lại vuốt râu cười:

- Thế thì đã sao nào? Chỉ cần cô ta nhân phẩm không kém, là được rồi. Mà dẫu
nhân phẩm có không tốt, về đến núi này, không lẽ không thể thay đổi sửa sang
cho cô ấy hay sao? Thiên Ưng giáo thì đã sao? Thúy Sơn, làm người bụng dạ
không nên hẹp hòi, đừng có cho là mình danh môn chính phái, coi người khác đều
chẳng ra gì. Hai chữ chính tà, thực ra rất khó phân biệt. Đệ tử chính phái mà
tâm thuật bất chính, cũng là tà đồ. Người trong tà phái nhưng nhất tâm hướng
thiện, cũng là chính nhân quân tử.

Trương Thúy Sơn mừng lắm, không ngờ cái tâm sự canh cánh mười năm qua, chỉ hai
câu của sư phụ đã xóa hẳn, lập tức mặt tươi như hoa, đứng ngay dậy. Trương Tam
Phong lại nói tiếp:

- Nhạc phụ con Ân giáo chủ ta cũng đã nghe tiếng từ lâu, rất bội phục ông ta
võ công cao cường, là một kỳ nam tử khẳng khái lỗi lạc, tuy tính tình có khác
thường, hành sự không giống chúng ta, nhưng không phải là kẻ đê tiện tiểu
nhân, bọn chúng ta có thể kết giao với ông ta được lắm.

Huynh đệ Tống Viễn Kiều đều nghĩ thầm: "Sư phụ quả thực thương yêu ngũ đệ
thật, đúng là yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả một đại ma đầu như nhạc phụ của
y, sư phụ cũng bằng lòng hạ mình kết giao". (Copy bản gốc cho nó giống)

.....

Sau đó đại thọ diễn ra,các phái tới"chúc thọ"và các đệ tử của tam phong chân
nhân cũng "đáp lễ" lại thì bổng dưng bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tiếng trẻ
con:

- Cha ơi!

Trương Thúy Sơn giật mình, tiếng đó chính là của Vô Kỵ,đứa con bị thất lạc hổm
rài, chàng nửa mừng nửa lo, vội kêu lên:

- Vô Kỵ, con về rồi đấy ư?

Chàng liền vọt ra. Phái Không Động và Thần Quyền môn mỗi bên có một người đang
đứng canh cửa, lại tưởng Trương Thúy Sơn toan đào tẩu, cùng giơ tay ngăn lại,
kêu lên:

- Chạy đi đâu?

Trương Thúy Sơn đang gấp, sử một chiêu nét mác trong tự quyết chữ Thiên, song
chưởng vung lên, hai người văng ra xa ngoài một trượng. Chàng chạy ra bên
ngoài cửa sổ, chỉ thấy trống không, nào có một ai, lớn tiếng gọi:

- Vô Kỵ, Vô Kỵ.

Nhưng không nghe tiếng trả lời.

Bổng dưng một chàng thanh niên đẹp trai đi vào một tay bắt một kẻ mặt quân
trang mông cổ và tay còn lại thì đở một đứa bé, đứa bé đó chính là trương vô
kỵ con trai trương thúy sơn.

-"thằng nhỏ này bị trúng hàn độc đợi chút tôi khu trục ra cho, còn về tui là ai thì đừng hỏi trả lời mệt lắm"

Lời nói của thanh niên làm các phái có cảm giác giật não vô cùng.

-"ngươi là ai mà dám nói năng xàm xí thế" một ông lão của môn phái nào đó không rõ thực lực cũng được là nhất lưu cao thủ.

Dứt lời một đạo chỉ lực phá không mà ra: phụt, đó là chỉ thương-xạ kích một
ứng dụng của chỉ thương chuyên tấn công đối thủ trong vô hình

" Phốc "

Một tiếng phốc vang lên ông lão đó bị bắn trúng đùi máu chảy tua tủa ra đau
quá la : Á Á Á !!!

-"đã bảo là đừng hỏi mà mệt thiệt"

Một giọng nói nhè nhẹ từ miệng thanh niên phát ra tràn ngập lười biếng và bất
đắt dĩ.

Mọi người xung quanh cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì chưa thấy rõ gì thì một vị
giang hồ có tiếng nhất lưu cao thủ đã bị thương rồi.kể cả trương chân nhân
cũng vô cùng kinh ngạc vì ông cũng chỉ cảm nhận được một luồn sóng khí bay
thoáng qua thôi(chỉ thương là ngoại công (thể thuật) không phải nội công).thấy
thanh niên này nói có thể chửa hàn độc cho vô kỵ ông cũng rất vui mừng nhưng
vẫn hỏi:

-"Thiếu hiệp,ta vô kỵ hài nhi bị trúng hàn độc của huyền minh thần chưởng trừ phi là cửu dương chân kinh hoàn chỉnh mới có thể giải độc được..."

Chưa nói hết thiếu niên lại nhàn nhạt nói:

-"tiểu tử may mắn học được cửu dương chân kinh hiện giờ đang là tầng 3 trung kỳ hẳn có thể giải độc này chứ"

Nghe được thanh niên nói ,trương chân nhân vô cùng bất ngờ không ngờ thanh
niên trước mắt lại học được mình gia sư cửu dương chân kinh.


Một Thằng Việt Nam Đã Xuyên Việt - Chương #8