Quá Khứ Đầy Biến Động.


Người đăng: acma3000

Thế giới Thiên Huyền.

Đại lục phía Đông.

Vương quốc H.

Thành A.

Gia tộc họ Diệp.

“Nhanh nhanh.”

Một ông lão chống gậy đứng chỉ tay gọi người hầu mang nước vào trong phòng.
Bên cạnh là một người trung niên cũng khoảng năm mươi mấy, khuôn mặt nghiêm
nghị, ánh mắt đầy lo lắng nhìn vào căn phòng trước mặt, hai tay nắm chặt,
miệng lẩm bẩm

“Phu nhân, nàng nhất định không sao, nhất định.”

“Oe.”

Một tiếng trẻ con khóc vang lên phá vỡ không gian.

Đùng.

Cùng lúc đó, mây đen không biết từ đâu kéo tới che kín bầu trời, sấm chớp bủa
văng như muốn xé nát trời đất.

“Oe oe oe”

Lại thêm ba tiếng khóc trẻ con vang lên, nhưng mọi người ở đây lại có cảm giác
trong tiếng khóc này lại chứa phẫn nộ. Thật kỳ quái, có lẽ là ảo giác, một đứa
trẻ mới sinh ra làm sao có tri giác mà phẫn nộ được chứ.

Kỳ lạ thay, sau ba tiếng khóc, sấm chớp biến mất, mây đen rút đi để lại trời
quang mây tạnh, ánh nắng ấm áp chan hòa.

Bà đỡ từ trong phòng chạy ra, miệng không ngừng kêu

“Sinh rồi sinh rồi, là một bé trai bụ bẫm.”

Ông lão và người trung niên sắc mặt tức thì vui mừng. Người trung niên cấp tốc
xông vào phòng

“Phu nhân, nàng không sao chứ?”

Bên trong, trên chiếc giường đầy sang trọng có một phụ nhân nửa nằm nửa ngồi,
khuôn mặt trắng tái đầy mồ hôi, ánh mắt dịu dàng ôm lấy đứa con vừa mới sinh,
khóe miệng khẽ mỉm cười.

“Phu nhân!” Người trung niên đến bên cạnh phụ nhân, ánh mắt đầy thương yêu

“Phu quân, chàng xem con chúng ta này.” Phụ nhân nhẹ đưa đứa con cho người
trung niên, cũng chính là chồng mình.

Người trung niên cuống quýt đỡ lấy đứa bé, lòng nơm nớp lo lắng, sợ cử động
mạnh sẽ tổn thương đến đứa bé. Ánh mắt người trung niên hiền hòa nhìn con trai
của mình.

Đứa bé sơ sinh nằm trong tã, hai má mũm mĩm trắng hồng đung đưa theo miệng nhỏ
mút mút lấy ngón tay, chiếc mũi hồng hồng bé xíu hơi động theo từng hơi thở
của bé, đôi mắt to tròn đen lay láy khẽ mở ra, một đôi mắt thật đẹp, thật
trong sáng, thật tinh khiết.

Nằm trong tã, đứa bé khiến người xem chỉ muốn nâng niu giữ gìn, tránh xa mọi
vết bẩn của thế giới. Đứa bé miệng ngáp một cái, hai môi cong lên tạo hình
sóng lượn, muốn bao nhiêu dễ thương liền có bấy nhiêu.

“Thật dễ thương.” Người trung niên ngắm đứa con trai nói

“Ừm” Phụ nhân gật đầu, ánh mắt đầy hạnh phúc.

“Cháu trai ta đâu, để ta xem cái nào!” Lúc này, ông lão tiến vào, nói

“Cha.” Hai vợ chồng người trung niên đồng thời đáp

“Lệ Lệ, con còn mệt thì nằm nghỉ đi, ngồi dậy làm gì.” Ông lão nói với phụ
nhân khi nàng định thi lễ

“Cảm ơn cha đã quan tâm, con đã khỏe rồi thưa cha.” Phụ nhân đáp lại

“Nói bậy, sinh con rất cực khổ, đâu dễ gì hồi phục nhanh như vậy, con cứ tiếp
tục nằm nghỉ đi.” Rồi không để phụ nhân đáp lời, ông lão quay sang người trung
niên nói

“Để ta xem cháu ta nào.”

“Vâng, thưa cha.” Người trung niên khẽ đưa đứa bé cho cha mình

“Ừm, thật trắng trẻo, sau này ắt sẽ là một thanh niên đẹp trai đây.” Ông lão
ngắm nghía đứa bé rồi cười nói

“Cha đặt tên cho cháu của cha đi ạ!” Người trung niên đề nghị

“Để xem nào, trời hôm nay dị thường, sấm chớp như muốn xé rách trời đất, vậy
thì gọi là Phá Thiên đi, Diệp Phá Thiên!” Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói

“Diệp Phá Thiên!” Phu phụ người trung niên đồng thời nhắc lại

“Đúng đúng, Diệp Phá Thiên, ha ha ha.” Ông lão cười to


Mười lăm năm sau.


Diệp gia, bên trong một biệt viện đơn độc, nơi đây trồng rất nhiều hoa thơm cỏ
lạ, chim chóc bay lượn khắp nơi tạo ra khung cảnh thơ mộng, yên bình.

Một thiếu niên áo trắng ngồi trên xe lăn, tay cầm quyển sách không biết tên,
ánh mắt tập trung, chầm chậm đọc lấy từng trang sách. Thiếu niên với khuôn mặt
đẹp trai, tuấn tú lạ thường, dường như nắng mùa xuân ấm áp sưởi khắp thế gian.
Xung quanh thiếu niên đậu đầy chim muông, chúng yên tĩnh nằm đó tận hưởng
khoảnh khắc yên bình này.

“Nhị ca!”

Âm thanh một thiếu nữ khiến chim chóc hốt hoảng bay đi, phá hỏng khoảng khắc
bình dị kia. Tiếp theo, một thiếu nữ tóc dài đen mượt thả sau lưng đang tung
bay theo gió. Thiếu nữ mặc trang phục áo hồng, bên hông dắt một thanh kiếm
mỏng. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen bóng phối hợp với đôi mày phượng càng
tăng thêm vẻ đẹp động lòng người.

Thiếu niên nghe thiếu nữ gọi thì nhẹ gấp sách lại, mặt xoay sang bên khẽ mỉm
cười

Thiếu niên này là Diệp Phá Thiên. Mười lăm năm đã biến một đứa bé nhỏ nhắn
xinh xắn thành một thiếu niên tuấn tú, đẹp trai lạ thường như lời ông lão năm
xưa đã nói.

Diệp Phá Thiên, đứa con thứ hai của Diệp Thành Thiên – con cả của gia chủ Diệp
gia Diệp Lôi - và Chung Lệ Lệ. Diệp Phá Thiên còn có một anh trai Diệp Lâm và
một em gái Diệp Tiên Nhi.

Diệp Lâm là anh cả hơn Diệp Phá Thiên năm tuổi, tính cách đôn hậu thật thà,
lại rất mực yêu thương hai đứa em của mình.

Diệp Tiên Nhi không giống như bây giờ quấn quýt lấy Diệp Phá Thiên, trái lại
cực kỳ ghét Diệp Phá Thiên, lý do là nàng ghen tỵ với anh vì cha mẹ thương yêu
Diệp Phá Thiên nhất trong ba anh em.

Vì thế, Diệp Tiên Nhi thường không thích xuất hiện cùng nhị ca của mình, nếu
không thì cũng không sắc mặt tốt lành gì. Cô em út này lại thường xuyên đưa ra
các yêu sách của bản thân hòng cho nhị ca mất mặt, nhưng tất cả mọi yêu cầu
đều được Diệp Phá Thiên vui vẻ thực hiện, điều này khiến cô em càng thêm căm
ghét hơn.

Nhưng mọi thứ đã xoay chuyển khi một sự kiện chấn động toàn thành xuất hiện.

Vì bảo vệ em gái, đứa con trai thứ hai của Diệp Thành Thiên, Diệp Phá Thiên đã
giết chết một con Cao giai Cuồng thú chỉ với thực lực sơ cấp Chiến sĩ.

Điều này gây tạo một trận oanh động không nhỏ trong một thời gian dài. Phải
biết hung thú được chia làm chín cấp: dã thú, mãnh thú, cuồng thú, linh thú,
yêu thú, ma thú, siêu ma thú, thánh thú và thần thú; mỗi cấp lại chia ra làm
ba giai nhỏ.

Một trong các nghề nghiệp của loài người ở thế giới Thiên Huyền này, Chiến sĩ
cũng được chia làm chín cấp: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, thanh đồng, bạch
ngân, hoàng kim, hắc kim, thánh cấp và thần cấp.

Mỗi cấp bậc Chiến sĩ lại tương ứng với một cấp của hung thú, mà hung thú lại
nổi tiếng với sức mạnh và độ trâu vượt trội khi đối đầu với người có cùng cấp
độ.

Cho nên, với thực lực sơ cấp Chiến sĩ lại có thể giết chết một đầu Cao giai
Cuồng thú, vượt lên hơn hai cấp bậc, Diệp Phá Thiên đã trở thành người nổi
tiếng chỉ sau một đêm.

Nhưng di chứng để lại sau trận chiến lại tàn khốc, Diệp Phá Thiên vì bức ra
được tiềm lực kinh người khi chiến đấu đã khiến cơ thể không chịu đựng nổi
cộng thêm những vết thương đáng sợ từ con Cuồng thú kia, toàn thân không nơi
nào lành lặn, kinh mạch bị đánh nát, máu phủ toàn bộ cơ thể, hai chân hầu như
không còn nguyên vẹn, ngay cả yết hầu cũng bị rách toạch, may mắn không phải
chí mạng. Bộ dạng lúc đó của Diệp Phá Thiên phải nói rất dọa người.

Tuy vậy, với vết thương trầm trọng như vậy mà cậu ta vẫn không chết, trái lại
còn mỉm cười đầy quan tâm với em gái Diệp Tiên Nhi đang run rẩy vì sợ hãi

“Em..không...sao chứ?”

Một câu nói đầy khó khắn đã thay đổi mọi thứ, Diệp Tiên Nhi thay đổi 180 độ,
từ đó bắt đầu quan tâm, lo lắng cho Diệp Phá Thiên, không để ai làm phiền đến
cậu ta dù chỉ là nhỏ nhất. Có lẽ tấm lòng của Diệp Phá Thiên đã làm thay đổi
em gái của mình.

Sau khi được đưa về Diệp phủ, các thầy thuốc tận tình cứu chữa nhưng vẫn không
thể hồi phục hoàn toàn. Suốt phần đời còn lại Diệp nhị thiếu gia phải ngồi
trên xe lăn vì đôi chân đã tàn phế, yết hầu dù đã lành lặn nhưng dây thanh
quản đã đứt đoạn không thể nối lại được trở thành người câm, tệ hơn nữa là
kinh mạch toàn thân bị chấn nát, đấu khí hoàn toàn biến mất.

“Sau này Diệp nhị thiếu gia không thể tu luyện được nữa.”

Đây là lời của các thầy thuốc sau khi chữa trị cho Diệp Phá Thiên.

Biết được điều này, Diệp Phá Thiên chỉ mỉm cười, không còn hành động nào khác,
có vẻ như đối với cậu chuyện này không có gì cả.

Những người xung quanh lại có ý kiến khác nhau, người quan tâm thì thở dài
tiếc hận, kẻ ghen ghét thì mừng thầm trong lòng.

Bởi vì ba anh em Diệp Phá Thiên khi còn nhỏ đều là thiên tài trong tu luyện
nên người người hâm mộ lẫn đố kỵ. Bây giờ một người đã tàn phế thì có người
tiếc nuối có người lại vui trên sự đau khổ của người khác. Thế gian là vậy.

Sau sự kiện trên, từ một thiên tài chỉ bảy tuổi đã là sơ cấp Chiến sĩ, vượt
hẳn các bạn đồng lứa, Diệp Phá Thiên trở thành một kẻ vô dụng ngồi trên xe lăn
ở ẩn bên trong Diệp gia.

Trở lại thực tại, Diệp Phá Thiên cười ấm áp nhìn cô em gái ngồi trước mặt của
mình. Tay cậu ta khẽ đưa lên hái một quả táo trên cây táo bên cạnh rồi đưa nó
cho Diệp Tiên Nhi, ý bảo cô ăn đi.

Diệp Tiên Nhi mỉm cười nhận lấy quả táo, cô không ăn ngay mà lấy ra một con
dao nhỏ bắt đầu gọt táo, sau đó chia ra làm hai, cô một miếng anh hai cô một
miếng.

Cả hai cùng đưa lên miệng cắn miếng táo, nhai rộp rộp, rồi nhìn nhau và cười.

Khung cảnh thật bình yên.


Một Chạm - Chương #1