Xuyên Qua Dị Giới


Người đăng: ༺Ta Là Tiểu♛Thái Giám༻

Đây.. Đây là đâu? Tại sao mọi thứ lại tối đen như mực thế này? Đang ở đâu mà
sao lại tối như vậy? Hàng trăm câu hỏi đang chen nhau xuất hiện trong đầu,
bình tĩnh, bình tĩnh nào Vũ Hạ, mày bình tĩnh coi nào. Cô cố gắng trấn tỉnh
lại. A!!! Đằng kia có ánh sáng, cô chạy vội về hướng nguồn sáng, ánh sáng đó
nó mỏng manh và lẻ loi như ánh sáng đom đóm trong đêm 30 vậy.
Vũ Hạ chạy, chạy rất nhanh, bằng tất cả sức bình sinh của mình về phía ánh
sáng. Khi định thần lại thì cô thấy xung quanh đã không còn bóng tối nữa, cô
đang ở một không gian tràn ngập ánh sáng. Một không gian trắng xóa, không có
gì cả, trừ cô ra. Vũ Hạ thở dốc, trong đầu cô thầm nghĩ, không ngờ điểm sáng
đó lại rộng lớn như vậy, cả một không gian trắng. Vũ Hạ vẫn chưa hiểu gì cả,
tự dưng xuất hiện ở một không gian đen, chạy mãi lại đến một không gian trắng
, troll cô à? Đây là đâu cơ chứ? Cô muốn về nhà, muốn chạy ngay lên cái giường
thân yêu và đánh một giấc yên lành cơ.
"Ngươi đã chết rồi", một âm thanh vang vọng trong không gian. Cái gì cơ??
Chết? Chết á? Mày là ai mà trù bà mày chết vậy? Có ngon thì bước ra đây xem
nào, lén la lén lút ở đó trù bà à. Bước ra đây xem thử bà có làm gỏi mày
không. Vũ Hạ cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, hồi tối đi xem ca nhạc, sau
đó bị chen té và xỉu mất, khi tỉnh dậy thì cô đã ở đây. Đúng rồi, Vũ Hạ bị bất
tỉnh, cô nhận ra.... cô bị bắt cóc rồi..
Thả bà raaaa, bà biết rồi nhé, chúng mày bắt cóc bà nhé, ăn gan cọp gan báo
hay sao mà dám bắt bà thế? Thả bà ra mauuuuuu. Vũ Hạ vừa chửi vừa hết to.
1 giờ sau đó, Vũ Hạ hết chửi cái này, lại mắng cái kia, thiếu điều lôi 18 đời
tổ tông của kẻ bắt cóc ra chửi. Cô chửi khan cả tiếng, miệng khô cả đi nhưng
âm thanh đó sau khi nói có một câu liền im lặng cứ như đã biến mất khỏi thế
gian vậy.
"Mệt chưa? Uống miếng nước rồi chửi tiếp nhé?" Âm thanh kì lạ vang vọng khắp
nơi, bổng một bình nước xuất hiện trước mặt cô, chiếc bình rất kì lạ, như bình
rượu trong phim cổ trang vậy.
Vũ Hạ cũng lười tìm hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, sao bổng dưng lại xuất
hiện đồ vật như vậy, uống miếng nước đã cô đã khát quá rồi, cổ họng cô khô ran
đang biểu tình đây này.
Uống xong, Vũ Hạ mới bình tỉnh lại. "Đây là đâu? Tại sao lại bắt cóc tôi?"
"Ồ! Không chửi nửa sao?" Giọng nói kì lạ như bị bất ngờ và hỏi như trêu ngươi
cô vậy.
"Thả tôi ra đi mà, năn nỉ đó, nha nha nha" Vũ Hạ nói bằng cái giọng ngọt muốn
chảy nước. Bà mà ra được thì mày chết với bà. Cô nghĩ thầm trong đầu.
"Ngươi đã chết rồi" giọng nói kì lạ lại vang lên, lần này được nói bằng giọng
hết sức nghiêm túc.
"Ồ! Thì ra đã chết thật ư? Thế lý do tôi chết là gì?" Vũ Hạ không thèm tin là
thật mà hỏi ngược lại.
"Ngươi bị đạp chết" Ngoài ra còn có tiếng cười khẽ như đang bụm miệng cố không
cười ra thành tiếng.
"Ngươi nghĩ bà mày là ai? Gián ư? Hay Kiến mà bị đạp chết hả? Có đưa lý do thì
đưa lý do chính đáng một tý có được hay không?"
"Ngươi thật đã tử vong rồi. Không tin cứ cắn lưỡi thử xem có đau hay không là
sẽ rõ".
Cắn cắn Không đau thật, chả lẽ cô đã chết thật rồi ư? Cô tự nhéo tay, vỗ vỗ mặt bôm bốp. Không đâu thật, chả lẽ.... Chết thật rồi sao.
Nhưng tại sao cơ chứ? Hạ Vũ vừa học sấp mặt 12 năm, rồi lại thêm 4 năm đại
học, cả một tương lai tươi sáng đang chờ đợi, một người chồng đẹp trai, con
nhà giàu yêu thương cô hết mực sắp rước cô về làm bà nội. Mọi thứ chỉ vừa mới
bắt đầu, tại sao lại kết thúc như vậy chứ? Nếu cuộc đời là 1 bộ phim, thì
thằng đạo diễn của cuộc đời cô là một thằng ngu, phim chưa đến cao trào đã hết
thì ai thèm xem hả? Đồ ngu, đồ ngu, đồ ngu. Cô thầm nghĩ trong đầu như thế.
Hạ Vũ không cam lòng, là ai cũng thế, chắc chắn sẽ không cam lòng khi gặp phải
hoàn cảnh như thế này. "Tại sao lại là tôi? Có sai sót nhầm lẫn gì không? Biết
đâu chỉ là sự nhầm lẫn?" Cô không thể chấp nhận sự thật này được.
Bổng dưng trước mặt cô xuất hiện một vết rách không gian, một cậu bé, nhìn rất
trẻ, như con nít 5 6 tuổi bước ra, cầm trong tay 1 quyển sách nhìn khá là cổ
xưa, và quan trọng là nó cầm ngược, đúng là con nít có khác. "Ngươi là?" Hạ Vũ
tò mò hỏi.
"Ta là tân nhiệm DIêm La Vương" Như thể đọc được ý nghĩ của cô vậy, cậu bé trả
lời.
"Sai sót, chắc chắn là có sai sót, DIêm Vương ngài tuổi còn trẻ lại tuấn tú
như vậy, ngọc thụ lâm phong, hoa gặp hoa nở, bla bla" Hạ Vũ chém đến thiên hoa
loạn trụy.
"Ta nhìn trẻ và đẹp trai lắm sao?" Mặt cậu bé đỏ lên ngại ngùng hỏi.
"Đúng vậy Diêm Vương tiểu đệ đệ, ngài mới lên 6 đúng không? Thật là tài giỏi
mà" Mới 6 tuổi mà đã leo lên chức này, đúng là con ông cháu cha có khác. Hạ Vũ
nghĩ ngay trong đầu.
"Khụ khụ, tiểu đệ đệ?" Diêm Vương ho khan một tiếng rồi nói tiếp. "Đúng là ta
đã 6 tuổi rồi, nhưng là 6 trăm vạn tuổi".
"6... 6 triệu tuổi? Tiểu đệ đệ hư lắm lại dám đùa giỡn tỷ cơ đấy" vừa nói Hạ
Vũ vừa nhéo nhéo hai má Diêm Vương. Diêm La Vương đỏ mặt, ngại ngùng lui về
sau.
"Nói chính sự đi. Ngươi thật sự đã chết rồi, trong sổ sinh tử ghi rõ hôm qua
là ngày dương thọ của ngươi đã tận. Dù ngươi khá xinh đẹp nhưng cũng ko thể vì
thế cải tử hoàn sinh cho người được. Nhưng mà, ta lại đang thiếu một chân làm
ấm giường... Ngươi có muốn ứng tuyển?"
Hạ Vũ nghe vậy mới tức giận, lao nhanh về phía trước, đè diêm vương xuống tẩn
cho một trận nhừ xương, cái miệng cũng không thua kém cái tay, luôn miệng "dạy
dỗ". "Hư nè! Ấm Giường nè! Ứng tuyển nè! Mới tý tuổi đầu học đâu mấy cái này
vậy, nhất định là Diêm Vương ba ba dạy hư rồi, có dịp phải đánh nốt luôn cho
đủ bộ" Diêm Vương nghe mà hoảng cả lên, không ngờ nữ nhân này lại hung dữ như
thế, ngay cả ta tổ phụ phi thăng tiên giới 5 trăm vạn năm trước cũng đòi đánh.
Đánh đã tay rồi Hạ Vũ mới chịu buông tha. Diêm Vương chớp ngay thời cơ đằng
không bay lên, trôi nổi giữa không trung. "Phù, thoát khỏi bà la sát rồi" Diêm
Vương thở nhẹ một hơi, từ lúc lên ngai chí tôn âm phủ đến giờ, đây là lần đầu
tiên gặp trường hợp như vậy. "Khục khục, nói chính sự, nói chính sự". Diêm
Vương tằn hắn giọng.
"Trong sổ sinh tử ghi rõ Vũ Hạ ngày hôm qua đã hết dương thọ phải hồn quy âm
phủ"
"Vâng ạ" Vũ Hạ đáp cực kì ngoan hiền khiến cho Diêm Vương có chút thích ứng
không kịp.
"Nhưng ngài cầm ngược sổ kìa, không ngờ tài đọc ngược của ngài cũng cao ghê
hén" Vũ Hạ khúc khích cười.
Diêm Vương tối sầm mặt lại. "Ngược? Ngược thật." Thật muốn kiếm một cái lỗ để
chui xuống, 5 trăm vạn năm anh danh nay bị quét sạch, ngài đây thật cầm ngược
sổ, thế con mụ chằn kia là bắt sai thật rồi? Mặt Diêm Vương từ đen chuyển sang
đỏ rồi lại xanh mét làm cho Hạ Vũ đứng nhìn mà tức cười không chịu nổi, cười
ầm cả lên.
"Là.. là lỗi của trẫm... Ta sẽ đưa người trở về dương giới" Sau khi bình tĩnh
lại Diêm Vương nói. Nói rồi, Diêm Vương phất tay hiện ra 10 cánh cổng ánh
sáng.
"Ngươi chỉ cần đi vào cánh cửa số 7 là sẽ về dương giới"
"Đa tạ tiểu đệ đệ, tạm biệt" Vũ Hạ vừa nói vừa đi về phía cánh cổng. Khi nửa
người đã xuyên qua cổng, DIêm Vương mới gọi với theo.
"Ngươi đi nhằm cổng rồi, ở đây là âm giới nên số cũng theo chiều ngược lại. Ây
không kịp rồi. Ta già thật rồi, có nhiu đó cũng quên nói" Diêm Vương thở dài.
DỊ giới, bên một mép rừng, một cánh cổng ánh sáng bổng dưng xuất hiện, một
chàng trai từ trong bước ra, hét to: Vũ Hạ trở về đâyyyyyyyy.


Mộng Tình Đạo - Chương #2