Người đăng: bestazir123
Trong khi Zero đang cùng Nguyễn Huy “ ôn lại tình xưa” thì tại thành phố Hồ
Chí Minh, trong một ngôi biệt thự xa hoa và lộng lẫy.
Một người đàn ông khoảng 40 tuổi, trên người tỏa ra khí thế uy nghiêm giống
như một người đứng trên đầu người khác vậy
Cách người đàn ông không xa là một tên vệ sĩ, quỳ một chân trước mặt ông ta,
âm thanh mang theo vẻ cung kính vô cùng nói
“ Gia chủ. Đã tìm thấy tung tích của tiểu thư”
Nghe thế, Người đàn ông run lên, khuôn mặt kích động vô cùng, vội vàng hạ
lệnh:
“ Tốt lắm. Phái người mang tiểu thư về đây”
Đợi cho tên thuộc hạ rời khỏi, trong mắt ông ta hiện lên vẻ hưng phấn, khẽ lẩm
bẩm
“ Ly Tiên à Ly Tiên. Con tưởng có thể chạy thoát khỏi gia tộc sao. Lần này!
Xem con còn trốn được đi đâu?”
Thành phố Hà Nội.Hôm nay là một ngày mưa tầm tã, cả bầu trời bị một tầng mây
đen đậm đặc bao phủ khiến cho thời gian ban ngày nhưng lại tối om như ban đêm
- Roẹt… uỳnh
Tiếng sấm chớp đùng đùng, thỉnh thoảng là những tia lôi điện phá ngang bầu
trời xuất hiện dọa cho rất nhiều người phía dưới sợ hãi.
Hạt mưa nặng trịch vô cùng vô tận viên đạn rơi xuống đất kèm theo đó là cuồng
phong gào thét thổi bay mọi thứ trên đường nó đi. Một cảnh tượng gần như tận
thế
Nhà Zero lúc này chật ních người. Chỉ thấy trước cửa nhà hắn là bốn năm chiếc
ô tô màu đen sang trọng đỗ đó. Bao quanh mấy chiếc xe là mấy chục người mặc
trang phục comple, quần tây màu đen, mắt đeo kính đen không khác gì mấy tên
điệp viên trên màn ảnh rộng cả
Bên trong nhà Zero lúc này loạn thành một bầy, chỉ thấy Zero cả người nằm sõng
soài trên mặt đất, chiếc xe lăn nằm lăn lóc một bên, “ Máy Mô Phỏng” đã hoàn
toàn bị phá vỡ.
Bên cạnh hắn là mấy chục hắc y nhân, trong đó có một tên hắc y nhân đang nắm
lấy Ly Tiên, dùng ánh mắt trào phúng nhìn về phía Zero
Lúc này, Zero khuôn mặt trắng bệch, máu tươi chảy ra không ngừng từ khóe
miệng. Không chỉ khóe miệng mà trên thân thể hắn, chiếc áo mà hắn mặc trên
người thấm nhuộm một màu đỏ tươi
Chỉ là Zero hoàn toàn không để ý tới vết thương trên người, hắn dùng cặp mắt
vô hồn, dùng một tay đẩy mình lên, lết từng bước một trên mặt đất, một tay
đưa tay về phía trước, thều thào
“ Trả lại đây… Trả lại Ly Tiên cho ta”
Thấy thế, Ly Tiên trong lòng đau đớn vô cùng. Cô cố gắng vùng vẫy khỏi tay tên
hắc y nhân để chạy lại chỗ Zero nhưng không được. Bất lực, cô chỉ có thể đứng
nguyên đó, dùng ánh mắt đau khổ, cầu xin. Âm thanh nghẹn ngào, nói trong nước
mắt:
“ Ông xã. Đừng làm vậy. Để em đi đi, nếu không bọn họ đánh chết anh mất”
Trần Ly Tiên là con gái của Trần gia, một gia tộc có địa vị cực lớn trong giới
xã hội đen của thành phố Hồ Chí Minh. Bởi vì trốn tránh một cuộc hôn nhân mà
gia tộc sắp đặt, cô đã bỏ trốn lên miền bắc
Ba năm bình yên tại thành phố Hà Nội khiến cô hoàn toàn quên đi sự uy hiếp từ
Trần gia, cô nghĩ rằng bọn họ không tìm thấy cô ở trên này
Vì thế mà cô mới không chút suy nghĩ khi cùng Zero sống cùng nhau.
Nhưng cô không ngờ tới, ngày hôm nay, người của cha cô tới bắt cô trở về nhà.
Cũng là chấm dứt chuỗi ngày hạnh phúc nhất cuộc đời cô
“ Số một. Thả ta ra, để ta nói với chồng ta vài câu. Sau đó ta sẽ theo các
ngươi trở lại gia tộc”
Ngẩng đầu nhìn hắc y nhân, cô dùng ánh mắt lạnh băng không một chút cảm tình
nhìn hắn ra lệnh
Nghe thế, hắc y nhân không khỏi trầm mặc một hồi sau đó gật đầu, nhàn nhạt
trả lời
“ Tiểu thư có ba phút. Sau ba phút, chúng tôi sẽ mang cô rời đi”
Sau đó hắn buông lỏng tay, thả Ly Tiên ra
Chỉ chờ có vậy, Ly Tiên như một con thiêu thân lao về phía Zero. Ôm trầm lấy
hắn, giống như muốn cùng đối phương hòa làm một vậy
Cảm nhận hơi ấm quen thuộc, Zero khuôn mặt trở nên kích động vô cùng. Hắn hai
tay quơ quơ trước mặt cô, sau đó túm chặt lấy tay cô không tha, âm thanh khẩn
thiết
“ Tiên, đừng rời đi. Ở lại với anh được không?. Nếu em rời đi, anh biết sống
thế nào?”
Càng nói, âm thanh của hắn càng trở lên điên cuồng. Khuôn mặt vốn đã trắng
bệch này lại thêm phần vặn vẹo
Nguyễn Huy là người cho hắn biết thế nào là tình bạn. Còn Ly Tiên là người đã
cho hắn biết thế nào là yêu, biết thế nào là hạnh phúc gia đình, cho hắn một
hy vọng trong cuộc sống mà hắn chán ghét này
Cả cuộc đời hắn vì Ly Tiên mà sống, nếu như không còn cô ấy bên cạnh, Zero
thật sự không biết sẽ sống thế nào.
Về phía Ly Tiên, cô nhìn Zero dù có bị thương tật đầy mình nhưng vẫn cố nhịn
đau cầm chặt tay cô không buông tha. Trong mắt cô, nước mắt chảy ra không
ngừng, cô ôm lấy đầu vào ngực mình, nghẹn ngào kêu lớn
“ Ông xã. Em cũng không muốn rời xa anh. Hai năm sống với anh là hai năm em
hạnh phúc nhất. Em muốn cùng anh có những đứa con xinh đẹp của chúng ta, cùng
nhìn chúng lớn lên, cùng nhau nắm tay ngắm hoàng hôn khi về già”
Nói tới đây, cô dùng ánh mắt ôn nhu cùng hạnh phúc vô bờ nhìn Zero. Những gì
cô nói đều là những lời nói chân thành từ sâu trong trái tim cô.
Ban đầu, cô cùng Zero đến với nhau chỉ là bởi vì tình cảm cùng sự hi sinh to
lớn của hắn dành cho cô khiến cô cảm động, muốn ở cùng hắn để bù đắp phần nào
cho hắn
Nhưng có câu “ lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén”. Huống chi cả hai đều có tình
cảm đặc biệt với nhau. Vì thế, không biết từ lúc nào mà cô yêu hắn không thay.
Hai năm qua, chính là quãng thời gian mà cô cảm thấy vui vẻ nhất, không buồn
không lo. Cô cứ mong nó cứ vậy kéo dài mãi, mãi tới khi cả hai nắm tay nhau
xuống mồ thì thôi
“ Nhưng càng như vậy, em càng không muốn nhìn thấy anh chết. Hôm nay, nếu anh
không để em đi, anh sẽ bị bọn họ đánh chết mất. Em thà chết cũng không muốn
điều đó xảy ra”
Ly Tiên dùng âm thanh khổ sở cùng đau đớn vô cùng.
Khi đám người trong nhà cô tới. Cô biết, thời gian hạnh phúc của cô đã chấm
dứt cùng với đó là những ước mơ mà cô ấp ủ cùng Zero cũng theo đó mà tan biến
Dù rằng lòng quặn đau, nhưng vì không muốn liên lụy tới Zero, cô phải lựa chọn
rời đi
Không để cho Zero nói gì, Ly Tiên đã cúi đầu, hôn lên hắn. Một nụ hôn không
còn sự ngọt ngào như thường ngày mà tràn đầy đau khổ, dưới những giọt mưa chảy
dài trên mặt khiến nụ hôn càng thêm phần mặn đắng. Một nụ hôn vĩnh biệt
“ Tiểu thư, đã đến giờ. Chúng ta đi thôi”
Âm thanh vô tình của hắc y nhân vang lên. Sau đó, không để Ly Tiên đồng ý hay
không, hắn đi tới, lôi kéo cô rời khỏi
“ Ông xã. Hãy sống thật tốt và hãy quên em đi”
Ly Tiên khuôn mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào nói một câu sau đó rời đi
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Zero có thể cảm nhận được Ly Tiên đang rời xa.
Hắn dùng hết sức bình sinh, dùng đôi tay thay cho đôi chân đã mất của mình lao
về phía Ly Tiên
Một đôi mắt đục ngầu, vô hồn ngập tràn nước mắt, gầm rú
“Ly Tiên! Xin em. Đừng bỏ anh. Ở lại đi”
Một người đàn ông hai mươi tuổi với đôi chân đã không còn, toàn thân đầy máu.
Một đôi mắt mù không tiêu cự dàn dụa nước mắt, dùng đôi tay lết từng bước một
trên mặt sân về phía trước. Miệng luôn thều thào một câu: Đừng rời đi
Một cảnh tượng khiến ai cũng mũi lòng, thương cảm khi nhìn thấy. Thậm chí đến
cả mấy tên hắc y nhân cũng không nhịn được quay mặt đi
Về phía Số Một, hắn cũng không muốn tiểu thư mình nhìn thấy cảnh này vì thế
ngay khi bắt được Ly Tiên liền đánh ngất cô. Sau đó mang theo đồng đội rời đi
Trước khi rời khỏi, Số Một không khỏi quay đầu về phía Zero. Âm thanh lạnh
lùng, không một chút tình cảm
“ Zero. Ta nghĩ ngươi nên nghe theo lời của tiểu thư đi. Cô ấy cùng ngươi
không phải là người mà ngươi có thể với tới đâu?”
Cũng không quan tâm Zero có hiểu hay không lời nói của mình, Số Một liền quay
đầu rời khỏi
Theo một tiếng gầm rú, đoàn xe lập tức rời khỏi nhà của Zero mang theo một kết
cục buồn cho một cuộc tình đẹp đẽ, hạnh phúc
Trời vẫn mưa tầm tã không có dấu hiệu ngớt. Tại nhà Zero, hắn nằm ngửa trên
mắt đất, mặc cho nước mưa rơi trên mặt. Hắn lẳng lặng nằm đó, giống như một
người đã chết vậy
“ ha…ha. Không với tới sao? Xem ra ta và cô ấy không phải là người cùng một
thế giới ah
Cũng phải thôi, cô ấy là thiên chi kiều nữ, gia thế khủng bố trong khi ta chỉ
là một tên giáo viên quèn. Dù có một tháng kiếm được trăm triệu thì sao, cũng
không bằng một góc của nhà cô ấy. Ta có gì để xứng với cô ấy”
Zero tự dễu, lẩm bẩm một tiếng
Là một kẻ thông minh, hắn hoàn toàn hiểu ý nghĩa trong câu nói của Số Một. Như
đối phương đã nói: Ly Tiên không phải người mà hắn không thể với tới
Chỉ là hắn không cam lòng ah. Ly Tiên là tất cả đối với hắn, vì cô ấy mà hắn
sống. Hắn có thể quên cô ấy sao? Điều đó là không có khả năng
“ Ông trời à! Ta không cam lòng ah”
Ngẩng đầu, Zero gầm lên một tiếng kinh thiên. Âm thanh tràn đầy phẫn nộ cùng
tức giận. Hắn hận cái thế giới này, hận cái xã hội này đã mang đi tất cả mọi
thứ mà hắn có
- Oanh
Zero vừa nói xong, một tiếng nổ lớn vang vọng khắp bầu trời dọa cho vô số
người phải giật thót người.
Sau tiếng nổ kinh thiên, bầu trời lóe sáng, một tia lôi điện phá không mà tới
đánh thẳng về phía Zero, gây nên một trận rung chấn mãnh liệt
Bệnh viên thành phố Bắc Giang, Ly Tiên hai mắt ôn nhu nhìn Zero đã ngủ say
trên giường bệnh. Dùng hai bàn tay xoa má hắn, Ly Tiên nở nụ cười nhu hòa nói
“ Ngủ ngon nhé. Anh yêu”
Sau đó, cô thu dọn đồ đạc sau đó rời khỏi.
Ngay khi Ly Tiên vừa đóng của phòng. Thì trên giường bệnh, Zero những tưởng đã
ngủ say bỗng nhiên ngồi bật dậy như lò xò. Khuôn mặt trắng bệch, mồ hồi nhỏ
dọt, chảy ra như tắm. Ngồi trên giường thở dốc
- Hộc… Hộc
Rất lâu sau, Zero mới bình tĩnh lại được. Hắn dùng hay tay sờ soạng mình một
lần. Trong lòng không khỏi một hồi kinh hoàng, lẩm bẩm
“ Tại sao… Chuyện này…”
Zero phát hiện, thân thể mình vẫn gầy gò như của hai năm trước. Đặc biệt là bộ
quần áo nồng nặc mùi thuốc trên người cùng câu nói của Ly Tiên vẫn còn vang
vọng bên tai
Hắn nhớ rất rõ ràng, sau khi Ly Tiên nói ra câu “ Em yêu anh” đã trao cho hắn
nụ hôn đầu của cô. Lúc đó, bởi vì hạnh phúc tới quá mức đột nhiên mà hắn ngất
đi, trước khi ngất, hắn đã nghe được câu này từ chính miệng cô
Nhưng đó là chuyện của hai năm trước, không phải Ly Tiên đã bị bắt đi rồi sao?
Tại sao lại còn nghe được cô nói câu này? Chẳng lẽ…
“ Ngươi đã tỉnh. Thế nào. Ảo ảnh mà ta cho ngươi xem có khiến ngươi ngộ ra
được gì không?”