Quốc-cuộc Sống Mới Với Những Bất Ngờ


Người đăng: Britney96

*Buổi trưa hôm đó nó đã lên máy bay sang hàn quốc.Thiên minh định ra sân bay tiễn nó nhưng bị nó cản lại vì nó muốn ra đi trong lặng lẽ.Sau gần 1h đồng hồ ngồi trên máy bay,nó đã đặt chân xuống sân bay quốc tế Icheon,Seoul,Hàn quốc.Ngắm nhìn dòng người qua lại đông đúc ở sân bay mà nó thấy mình sao lạc lõng quá ''Phải cứng rắn lên nào,hãy quên hát những thứ ở VN đi,từ bây giờ mày sẽ phải làm lại mọi thứ từ đầu...Yun JiHoon''. Nó tự động viên bản thân rồi nhanh chóng lấy lại khuôn mặt lạnh lùng thường thấy
Ra khỏi phi trường,dòng người từ tứ phía trở nên nhộn nhịp hơn khi nó xuất
hiện.Biết làm sao được,nó đẹp đến thế cơ mà ,nhìn rất phong cách và đậm chất
quý tộc.Nó đi qua ai cũng phải ngoái nhìn vì vẻ đẹp nữ tính cử nó nhưng tuyệt
nhiên ko có ai dám đến gần vì đôi mắt sắc lạnh nhưng ko kém phần lạnh lùng
khiến nó đi tới đâu thì mọi người tự động dạt sang hai bên cho nó đi qua
Nó đang đi thì mt người đàn ông mặc vest đến và chắn ngang đường nó
-Chào cô,tôi là tk Jang Chang Uk.TK riêng của giám đốc Oh YUBIN-bệnh viện đại học Seoul.Mời cô theo tôi
Jihoon ko nói gì,thả đống hành lí của mình ngay trước mặt tk Jang rồi đi
tiếp.Khi đi ngang qua tk Jang,mt cái liếc nhìn chỉ 1s hoặc ít hơn rồi nó lại
đi tiếp.đôi mắt vô cảm nhìn thẳng như chẳng có gì
Phải mất gần 5s hồn vía của Tk Jang mới quay trở lại thân xác.Nhanh chóng
laayys lại tinh thần,tk Jang đẩy theo xe hành lý rồi theo nó ra ngoài
Trước cửa sân bay,Tk Jang mở cửa xe cho nó.Nó vẫn im lặng rồi bước thẳng vào
trong còn tk Jang thì cất hành lý của nó vào cốp xe rồi mới bước vào xe
-Tôi có thể hỏi cô mt vài câu hỏi được ko
Ngồi trong se TK Jang lên tiếng phá tan ko khí im lặng bao trùm.Tuy nhiên thay
vì trả lơi,Jihoon chỉ im lặng và nhìn ra ngoài cửa xe.Mặc dù vậy,TK Jang vẫn
tiếp tục vì nghĩ rằng ''im lặng là đồng ý''
-Tôi hơi thắc mắc.sao cô Jihoon ko chờ cho đến khi học xong cấp 3 rồi hãy sang HQ du học.Sang đây sớm như vậy liệu có ổn ko
-... Lại là mt sự im lặng Jihoon vẫn nhìn ra bên ngoài mặc kệ tk Jang bắt đầu thấy khó chịu
-Hình như cô ko thích nói chuyện lắm thì phải,hay cô ko biết nói tiếng hàn
-...Vẫn là mt sự im lặng,TK Jang ko còn cách nào khác đành phải im lặng vì thấy ''hình như mình hơi vô duyên''
JiHoon vẫn nhìn ra cửa,ánh mắt vô hồn ko chút cảm xúc.Mặc dù vậy,trên suốt
đường về,Tk Jang vẫn khẽ liế nhìn nó qua gương mấy lần.Phải công nhận nó đúng
là mt đại mĩ nhân mà,trái tim của tk Jang hình như đã lệch đi vài nhịp
-Dừng-xe-lại-đi
Bất chợt,mt giọng nói lạnh lùng vang lên làm tk Jang nổi hết cả da gà.Ko
sai,nó vừa nói...tuy nhiên,biểu cảm trên gương mặt thì vẫn ko hề thay đổ
-Sao cơtk Jang như vẫn chưa tin được điều mình vừa nghe,sửng sốt hỏi lại
--Tôi bảo dùng xevẫn cái giọng lạnh tanh đó
-Nhưng mà giám đốc đã dặn tôi phải...
-Chuyện đó tôi sẽ nói với giám đốc Oh sau
-Nhưng mà...
-Ko nghe thấy tôi nói gì sao
-Dạ
chiếc xe tap vô lề và dừng lại,nó nhanh chóng xuống xe và bước đi,ko thèm liếc
nhìn tk Jang dù chỉ mt lần
¤Sáng mùa đông ở Seoul,tuyết trắng xoá ngập cả lối đi,mở ra trước
mắt nó là mt ko gian vô cực.Nó sững lại,đứng yên lặng và bỗng...
Trắng...mờ ảo n2 ko rõ hình
Màu trắng của tuyết sao...ra vậy...mùa đông thật sự đã đến rồi.Giơ
tay giữ lấy vài bông tuyết bé nhỏ.Tuyết ko lạnh,rất nhẹ,mềm mại
và mang đến chút cảm giác ấm áp,thật kì lạ
Nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng trên gương mặt mình,nó bước
tiếp,bước đi nhanh hơn,hình như nó đã sai khi quyết định đi dạo mt
mình như thế này.Nó cứ bước,bước tiếp,ko biết là sẽ đi đâu,chỉ
mong có thể nhanh chóng bước ra khỏi ko gian lạnh lẽo này,càng nhanh
càng tốt
Đang đi thì nó dừng lại vì nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều
người và đầy nặng nề,hình như là đang đuổi theo ai đó.Nhìn sang thì
thấy mt tên con trai đang hớt hải chạy về phía nó,chính xác thì đang
chạy đến chỗ nó đứng."Cũng ko phải việc của mình",nó quay lưng và
bước tiếp n2 hắn đã nhanh chóng túm được cổ tay nó,xoay người nó
lại và ôm nó thật chặt.Nhưng quan trọng là môi của hắn bây giờ
đang...kề sát môi nó...Hắn đang hôn nó,thật nhẹ nhàng như thể hai
người đã quen nhau từ lâu.Phải mất gần 5s nó mới kịp lấy lại tinh
thần và cố đẩy hắn ra n2 càng đẩy thì hắn càng ôm chặt hơn khiến
nó vô cùng khó chịu và tức giận n2 ko thể làm gì được bởi vì hắn
quá khoẻ
-Nhanh lên,đừng để nó thoát,nó là tên cầm đầu đấy
Đột nhiên có rất nhiều tiếng la vang lên.Mt đám thanh niên tầm 7,8 tên
đang đi tìm mt người nào đó,hình như là để đánh nhau.Ánh mắt đám
người đó dò xét xung quanh và dừng lại nơi có mt đôi tình nhân thắm
thiết(chính là nó và hắn đấy).Thấy cảnh tượng ko được đẹp mắt cho
lắm nên bọn chúng bèn chuyển ánh mắt sang chỗ khác.Giờ thì nó đã
hiểu người đang ôm nó chính là người bọn chúng cần tìm
-Im miệng lại nếu ko tôi giết cô tại đây Hắn khẽ nghiếng răng
Lời đe dọa của hắn khiến nó vô cùng khó chịu và tức giận,hắn vẫn
ko chịu buông nó ra dù mấy tên đó đã bỏ đi từ nãy giờ...bỗng,trên
gương mặt của nó bây giờ,đã xuất hiện mt...nụ cười,mt nụ cười đầy
nham hiểm,như thể mới nghĩ ra trò gì đó
-Vậy...để tôi giết anh trước nhé
Nó thì thầm vào tai hắn rồi cắn vào môi hắn thật mạnh đến mức
chảy cả máu,hắn giật mình phải buông nó ra để lấy tay lau vết máu
trên miệng
-Uida,này cô kia,cô làm trò gì thế hả _hắn tức tối
-Ko thấy sao,tôi vừa cắn vào môi anh đấy _nó dửng dưng trả lời
-Chỉ là mt nụ hôn thôi mà,có cần phải làm qúa lên vậy ko _hắn nhếch môi
-Vậy...tôi cũng chỉ cắn vào môi anh mt cái thật mạnh thôi mà...anh cũng có cần phải gắt lên vậy ko _nó bình thản trả lời
-Cô... _Hắn cứng họng àh,tôi biết rồi,cô vì thấy tôi đẹp trai nên...(tự tin mt cách quá đáng) hắn chưa nói hết câu thì
- Tôi cố tình nói thế để được anh chú ý chứ gì...anh định nói
thế đúng ko... _nó bất ngờ chen ngang khi hắn chưa nói hết câu
-Cô... _hắn cứng họng lần 2
-Người hàn quốc các người...hay bị mộng tưởng như vậy sao...thật tội nghiệp
Nó nói giọng đầy khinh bỉ rồi cúi xuống nhặt chiếc túi ở dưới
đất,quay lên và định bỏ đi,bình thường thì nó sẽ ko cho qua dễ dàng
như vậy n2 vì nó đang cố học cách kiềm chế sự tức giận của bản
thân nếu ko thì giờ này xe cấp cứu đã đến và chở hắn vào viện
nằm vài tháng rồi (ukm!vài tháng thôi mà).Nhưng hắn đã nhanh chóng
tóm lấy cổ tay và xoay người nó lại.Nhưng ai ngờ...
"Bốp".Và vâng!Trên má hắn bây giờ đã hiện rõ dấu mt bàn tay của
nó.Chính xác thì hắn vừa bị nó tát,mt cái tát rất mạnh.Hắn giật
mình phải buông nó ra,giơ tay lên xoa xoa má
-Cô vừa làm trò gì thế hả _hắn tức tối hét lên,khi ko bị mt đứa con gái tát thẳng vào mặt thì ko tức mới lạ
-Sao?Đau ko _Nó nhìn thẳng vào mặt hắn và giơ tay lên xoa xoa má hắn _đây là cái giá cho việc anh dám động vào người tôi và trên hết...anh dám cướp đi nụ hôn đầu của tôi
-Cái gì chứ... _hắn lửa giận ko nói nên lời (nói được mới lạ)
-Cái tát này...coi như là lời cảnh cáo của tôi dành cho anh...n2 mà,nếu có lần sau,thì ngày đó năm sau sẽ là... ngày giỗ của anh đó...hãy nhớ lấy n2 điều tôi vừa nói _nó nói rồi hạ tay xuống và quay lưng bỏ đi n2 chiếc khi đi còn ko quên để lại mt câu _nụ hôn hôm nay,coi như là bố thí cho anh
Nói rồi nó quay lưng bước đi thẳng,còn hắn thì lặng lờ nhìn cô gái
lạ hoắc bước xa dần mà ko nói được nên lời
Hắn đứng trước cổng nhà,thỉnh thoảng lại đưa tay lên xoa mặt cho đỡ
đau.Cửa mở,hắn bước vào nhà,ba và ông nội hắn đang ngồi đánh cờ
vây còn mẹ hắn thì đang ngồi đọc báo
-Chào cả nhà,con đã về
Hắn lễ phép chào cả nhà,đó mới chính là hắn-ở ngoài lạnh lùng
tàn ác đến đâu thì về nhà hắn ngoan hiền,lễ phép đến đó
-oh,Woobin,con về rồi à,ăn uống gì chưa con _mẹ hắn đặt tờ báo xuống rồi quay lên mỉm cười hỏi hắn
-Dạ con ăn rồi.Mà nhà mình có khách hả mẹ _hắn tò mò khi thấy trên mặt thảm có mt đôi giày cao gót lạ hoắc
-Àh,mẹ có mt người bạn ở VN cho con gái sang HQ du học.Sợ ở mt mình nguy hiểm nên xin mẹ cho con cô ấy ở nhà mình mt thời gian,hơn nữa...
Mẹ hắn vui vẻ nói n2 tiếng mt thằng nhóc trên lầu vang vọng xuống
khiến mẹ hắn phải dừng lại
-Ah,anh 2 về
Đó là Eunwoo(EW)-em trai của hắn.EW từ trên lầu chạy xuống ôm trầm
lấy hắn
-Ơ,EW,sao hôm nay em ko đi học _hắn nhìn em mình ngạc nhiên
-Anh thật là,hôm nay là CN mà _EW chu môi lên nhìn hắn dễ thương cực
-Ờ ha,anh quên
-Anh ơi,em bảo này
-Chuyện gì
-Chị mới đến ở nhà mình ý...xinh dã man luôn _EW nhìn hắn cưới tít mắt
-Thật hả,em thích chị ấy đến mức đó thế cơ à _hắn xoa xoa đầu em mình
-Anh thật là,tóc em mới vuốt keo đấy _EW lấy tay vuốt lại mấy cọng tóc mới bị ông anh mình đè bẹp xuống
-Hìhì,anh xin lỗi,thế nhóc thích chị ấy đến thế hả
-Đương nhiên rồi,thích hơn cả anh nữa.xì... _EW lè lưỡi trêu anh trai mình rồi nhanh chân chạy về phía ông mình đang ngồi
-Thằng nhóc này _hắn lập tức đuổi theo,định bụng tóm được gáy tên hỗn xược này sẽ cho mt trận thành thịt kho tàu n2 hắn phải dừng lại vì Ew đang ngồi bên cạnh ông hắn
-Ông ơi,anh đánh con này
-Thôi nào,nhà có 2 anh em mà suốt ngày chí chóe nhau là sao _ông hắn lên tiếng can ngăn
-Thôi,EW,con chạy lên lầu gọi chị ấy xuống đây cho ba _ba hắn vui vẻ nói
-Dạ _EW khẽ gật đầu rồi chạy vội lên lầu
¤Hắn lại đưa tay lên xoa mặt và thầm nghĩ "con nhỏ đáng ghét,tát gì
mà mạnh thế ko biết.Tôi mà gặp lại thì cô chết với tôi" Hắn mới
nghĩ xong thì nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ trên cầu thang
-Cô chú gọi cháu
Mẹ hắn cười và nhẹ nhàng giới thiệu
-Đây là WB,con trai cả của cô _giới thiệu với nó xong,cô Yubin-tức mẹ hắn quay lại nói với hắn _đây là JH,người mà mẹ vừa nhắc đến
Hắn nhìn lên rồi mắt hắn trợn ngược lên,mở to hết mức.Nó cũng
ngạc nhiên ko kém,như thể nhìn nhầm người
-Anh... _nó nói ko nên lời
-Àh,hóa ra người mà mẹ nói đến là... _hắn bật cười thành tiếng làm cả nhà ngạc nhiên
-Hai đứa quen nhau à _chú Woollim,tức ba hắn thắc mắc hỏi
Nó chưa kịp định thần lại thì hắn đã bước lại gần và quàng tay
qua vai nói bật cười đầy nham hiểm
-Cả nhà yên tâm,con và cô ấy thân nhau lắm
Lời giải thích của hắn khiến nó tức giận đỏ cả mặt n2 trước mặt
gđình hắn nó ko thể nói gì được.Ai mà ngờ con trai hai bác lại là
người vừa mới hôn nó cơ chứ.Nhưng ko nói gì ko có nghĩa là nó chịu
bỏ qua cho hành động này của hắn.Trước giờ nó vốn là đứa ko chịu
thua ai bao giờ và những người đụng vào nó đều phải chịu hậu quả
thích đáng."Được thôi,tôi đã cảnh báo rồi mà anh vẫn cố tình vi
phạm.Vậy thì đừng trách tôi độc ác" _nó thầm nghĩ trong bụng
Cũng ngang với dòng suy nghĩ của nó,hắn cũng nghĩ thầm trong bụng
"Linh thật đấy,vừa mới nhắc đến xong,để xem tôi trả thù cô như thế
nào"
-Mà Wb,má cháu làm sao thế,sao lại sưng đỏ lên thế kia
Ông hắn bất ngờ quay sang hỏi.Hắn liền quay sang nhìn nó với ánh
mắt "cô chết chắc rồi".Nhưng trái lại,JH ko hề lo lắng mà còn nhếch
môi cười nham hiểm như thế mới nghĩ ra trò gì đó
-Là đánh nhau đấy ông,hồi nãy cháu thấy anh ấy bị mt đám thanh niên cầm gậy đuổi theo.Vết đỏ ấy cháu nghĩ là bị đánh đấy ạ
Nó nói,khẽ nhìn sang Wb,khoé miệnh hơi nhếch lên làm hắn lạnh cả
xương sống
-Cái gì,lại đánh nhau _chú Woollim bắt đầu nổi cáu,đứng bật dậy
-ko...ko phải đâu ba...cả nhà nghe con giải thích đã... _hắn vội vã giải thích n2 nói chưa được câu nào đã bị cô Yubin đứng từ phía sau nheo tai và lôi hắn về phóng áh...mẹ làm cái gì vậy mẹ...đau con... _hắn la lên đầy đau đớn
-Con vào đây.Đây là lần thứ 8 trong tháng con đánh nhau rồi đấy.biết ko hả
Hắn bị vợ chồng chú Woollim lôi thẳng vào trong phòng để lại Jihoon
lúc này đang nghĩ thầm trong bụng "đáng đời,ai bảo khi ko chọc giận
tôi làm chi".Chỉ có điều nghĩ thầm trong bụng n2 khuôn mặt của nó
thì vẫn lạnh lùng vô cảm như chẳng có gì

HẾT CHAP 3


Miracles In December - Chương #3