Người đăng: masta
Nghệ Phong quan sát trên dưới thân thể đã hơi hiển lộ vẻ thành thục của Tình
Nhi, trong lòng mọc lên một cỗ đố kị. Thuật phân thân a, nghe nói đẳn cấp càng
cao, càng phân ra được nhiều phân thân. Chậc chậc, kia chẳng khác nào là thực
lực đề thăng gấp mấy lần. Một Sư cấp cũng có thể đối kháng với Tướng cấp a.
Vốn Nghệ Phong còn có một tia cảm giác về sự ưu việt, lúc nhìn thấy thuật phân
thân của Tình Nhi, biến mất không còn một mảnh. Hắn cũng nhớ lại lời lão nhân
nói: thế giới này rất lớn, rất thần kỳ. Sự việc ngươi chưa nhìn thấy còn
nhiều, có thể thần kỳ tới mức cho ngươi lập tức tự sát.
Lúc Cát đại thúc nói xong, quơ trọng kiếm, hướng về Thúy Thanh Ma Xà, lần thứ
hai hung hăng chém tới.
Nghệ Phong không có nhìn về hướng Cát đại thúc, mà cái đầu lại nhìn về phía
Tình Nhi, đối với thuật phân thân mà lão nhân cùng phải khen ngợi không dứt
miệng, hắn cũng rất muốn Chiêm ngưỡng phong thái của nó. Phân thân so với bản
thể còn trâu bò hơn. Chậc chậc, nếu như mình học được thì có nhiều trâu bò a.
Đáng tiếc, tuy nguyên hồn của mình cường đại, thế nhưng cũng không thể phân
ly.
Thúy Thanh Ma Xà thấy nhân loại trước mắt lần thứ hai hướng về mình bổ tới,
cái lưỡi rắn to lớn kia càng nhanh nhẹn hộc ra, phát sinh âm thanh xuy xuy, để
hai huynh đệ Áo Hỏa không khỏi lo lắng. Bọn họ nhìn hai người Cát đại thúc mà
lo lắng không dứt. Ánh mắt Thúy thanh Ma Xà hung tàn, càng làm cho chân bọn họ
có chút run run.
Ngay lúc hai người bọn họ lo lắng sắp phát điên, một đôi cánh tay thon dài vỗ
nhẹ lên vai bọn họ, nhẹ giọng cười nói. chỉ như vậy đã khiến tâm thần bọn họ
bớt đi vài tia khiếp đảm.
Áo Hỏa quay đầu, thấy vẻ mặt cười nói của Nghệ Phong hắn kinh ngạc nói: theo
lý thuyết, hắn thân là y sư, thấy một ma thú cường đại như Thúy Thanh Ma Xà.
Đáng lẻ đã sớm bị dọa run rồi, nhưng hình như hắn lại không có sự tình gì.
Áo Thủy cổ quái nhìn Nghệ Phong, nhịn không được mở miệng hỏi. Định lực của
hắn tốt như vậy sao? Dĩ nhiên còn cười nói bình thường.
Nghệ Phong cười cười, không có phản ứng với hai huynh đệ Áo Hỏa, mà chuyển ánh
mắt đến chiến trường. Tuy Thúy Thanh Ma Xà cường đại, thế nhưng Cát đại thúc
và Tình Nhi cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi. Biết nhược điểm của Thúy
Thanh Ma Xà, coi như có lực liều mạng.
Cát đại thúc quơ trọng kiếm, tỏa ra đạo đạo quang mang đỏ rực, thế tiến công
mỗi lần đều trực chỉ vào mắt của Thúy Thanh Ma Xà. Thế nhưng, mỗi lần đều bị
nó dùng cái đuôi to lớn cản trở.
Mà Tình Nhi lánh ở một bên, vẫn chậm chạp không hề động thủ, vẫn chăm chú nhìn
vào trận đánh nhau này.
Cát đại thúc bỗng nhiên hô to một tiếng, trọng kiếm trên tay mạnh bắn hồng
quang chói mắt. Trên trọng kiếm, quang mang hình thành một độ cong tạo thành
hình một cây liêm đao, mơ hồ có thể cảm giác được sự sắc bén trong đó.
Cát đại thúc mạnh mẽ hét lớn một câu, trọng kiếm trên tay nhanh như mũi tên
nhọn, hướng về Thúy Thanh Ma Xà, hung hăng bổ tới. Lực đạo cường đại, trong hư
không lướt qua một đạo vệt sáng có độ cong như bán nguyệt, áp bách không khí
hình thành một đạo gió lốc. Thậm chí có thể nghe được âm thanh ba ba do sóng
nhiệt trên thân kiếm quay vòng.
Một kiếm với khí thế lăng thiên, làm cho Thúy Thanh Ma Xà phải chạy nhanh một
đoạn lui về sau. Thân thể mạnh mẽ quật cát đá trên mặt đất bay tán loạn.
Thế nhưng, Cát đại thúc cũng không cho nó cơ hội tránh né. Động tác trên chân
không chút chậm trễ, rất nhanh liền đuổi theo. Thúy Thanh Ma Xà muốn tránh
cũng không được, rống lớn một tiếng, hai con mắt hung tàn càng lộ vẻ luống
cuống. Cái đuôi lắc lư kia lập tức ngưng tụ năng lượng màu trắng, hàn khí
trong đó dĩ nhiên để trên thân nó kết thành một tầng sương mỏng.
Cát đại thúc hét lớn một tiếng, dưới chân mạnh mẽ lao tới, muốn lướt qua đuôi
Thúy Thanh Ma Xà chém thẳng vào đầu nó. Thế nhưng ngay lúc hắn sắp vượt qua,
cái đuôi của Thúy Thanh Ma Xà lại quét tới.
Cát đại thúc đột nhiên kêu to về phía Tình Nhi, trọng kiếm trên tay không chút
lưu tình, mạnh mẽ chém vào đuôi của Thúy Thanh Ma Xà.
Tình Nhi thấy thế, trong lòng tỉnh ngộ, vung tay lên, phân thân bên cạnh nhanh
chóng chạy về phía Thúy Thanh Ma Xà. Tốc độ và độ chuẩn xác của phân thân,
không chút thua kém bản thể. Giống như đó chính là bản thân Tình Nhi, khiến
Nghệ Phong nhìn cảm thấy rất thần kỳ.
Trọng kiếm và Thúy Thanh Ma Xà va chạm với nhau, năng lượng nóng lạnh. Để
không khí bốn phía xao động kịch liệt, hình thành từng đạo cơn lốc. Nóng lạnh
không những thay đổi, để không khí trung tâm vang lên từng tiếng cách cách.
Thúy Thanh Ma Xà đau nhức kêu lên, trên cái đuôi thật lớn bị Cát đại thúc mạnh
mẽ chém ra mấy cái lỗ hổng khiến cho máu đỏ giống như nước không ngừng tuôn
ra. Làm cho toàn bộ mặt đất nhiễm một màu huyết hồng. Thúy Thanh Ma Xà cũng
bởi vì chịu không được đau đớn như vậy, thân thể không ngừng lăn lộn, để loạn
thạch bốn phía bay tán loạn, khiến Cát đại thúc cũng phải sử dụng kiếm né
tránh.
Mà lúc này phân thân của Tình Nhi lại cầm kiếm trong tay, hung hăng đâm vào
bụng dưới của Thúy Thanh Ma Xà. Thế nhưng, dù sao Thúy Thanh Ma Xà cũng là một
tứ giai ma thú. Đối với cảm giác nguy hiểm có bản năng nhận biết mạnh đến mức
đáng sợ, thậm chí nó còn không thấy rỏ người, cái đuôi đang chảy đầy máu kia
đã quét về phía Tình Nhi.
Từng đạo máu, cũng bởi vì Thúy Thanh Ma Xà quẫy đuôi quá mạnh, trong nháy mắt
giống như là một trận mưa máu, bắn ra khắp bốn phía, để hai huynh đệ Áo Hỏa
không thể không né tránh.
Không hề lo lắng, phân thân của Tình Nhi liền bị cái đuôi hung hăng quật tới,
trong nháy mắt liền bị bay ra ngoài, nện xuống mặt đất, bụi bay mù mịt.
Lúc này mặt Tình Nhi cũng trắng bệch lại, tuy chỉ là phân thân, thế nhưng
trong đó cũng có linh hồn và hồn lực của mình. Một kích vừa rồi, để linh hồn
mình cũng có chút chấn động.
Tình Nhi hít sâu một hơi, nỗ lực ổn định lại nguyên hồn và hồn lực trong phân
thân. Lúc này mới hơi có điểm huyết sắc.
Nghệ Phong thấy thế, trong lòng cảm thán nói: thuật phân thân quá mạnh mẽ, một
kích mạnh mẽ như thế, nhưng lại không khiến bản thể có một điểm thương tổn.
Nếu như là người khác, không chết cũng muốn mất nửa cái mạng.
Thúy Thanh Ma Xà nhìn máu của mình không ngừng chảy ra, nó có chút mất đi lý
trí, hung bạo dùng cái đuôi đang thụ thương kia quét tới Cát đại thúc. Thực
vật và đá vụn bốn phía bị nó quét bay, lao đi bốn phía. Bộ dạng không muốn
sống, hiển nhiên là đã tức giận tới cực điểm không còn lý trí rồi.