Quyết Chiến Kết Thúc.


Người đăng: masta


  • Ha ha, ngươi không phải mắng ta là phế nhân sao, vậy tiếp tục đi, thử chiêu
    này của ta xem!

Nghệ Phong không hề để tâm đến cái nhìn của Lưu Phong, vừa dứt lời, đă không
còn thấy thân ảnh của hắn ở chỗ cũ. Mà lúc này hắn đă xuất hiện ở chỗ cách Lưu
Phong một thước. Tốc độ như vậy khiến mọi người lại kinh ngạc.


  • Chúng ta vốn tưởng ràng rất hiểu tiểu tử này. Nhưng không ngờ hắn lại làm
    chúng ta bất ngờ như vậy.

Nhị trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn có loại ảo giác, Nghệ Phong mới chỉ
triển lộ chưa đến một phần mười khả năng của mình trước mặt mọi người.

Nhưng điều này làm cho năm đại trưởng lão bất đắc dĩ nhưng đồng thời cũng
không còn đả kích suy nghĩ kiêu ngạo của Nghệ Phong nữa. Một người biết ẩn
giấu thực lực của mình, làm việc sẽ có chừng mực.

Năm đại trưởng lão ngẫm lại năm năm Nghệ Phong ở Thánh địa, kinh ngạc phát
hiện, tuy ràng tiểu tử này hành sự kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Thế nhưng
lần nào gây chuyên, hắn cũng không phải chịu một chút hình phạt nào. Mặc dù
hắn rất náo loạn, thế nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ vượt qua giới hạn.

Phát hiện này khiển năm đại trưởng lăo kinh hãi liếc mắt nhìn nhau.


  • Xem ra, tiểu tử này làm việc rất đúng mực, thì ra hắn đã nắm chắc chúng ta,
    thảo nào mới kiêu ngạo như vậy.

Đại trưởng lão nhìn Nghệ Phong đứng trong sân, oán hận nói.


  • Ha ha, tiểu tử này có chút thủ đoạn. Chúng ta cũng không cần lo lắng hắn
    đến đại lục không coi ai ra gì. Hắn hành sự còn sâu sắc hơn chúng ta. Đôi khi
    ta thực sự rất hoài nghi, hắn thực sự có phải một thiếu niên hay không?

Trong mắt Ngũ trưởng lão tràn đầy thưởng thức.

Giữa sân, lần thứ hai xuất hiện một màn quý dị. Vừa rồi là Lưu Phong không
ngừng công kích, Nghệ Phong chỉ có né tránh. Nhưng tình huống hiện tại lại
hoàn toàn tương phản. Quyền thể của Nghệ Phong từ bốn phương tám hướng không
ngừng công kích Lưu Phong, dựa vào tốc độ quý dị, Lưu Phong chỉ có thể liên
tục tiếp chiêu. Chỉ có điều, dựa vào lực đạo cường đại của mình, cũng có thể
miễn cưỡng chống đỡ.

Diễn viên chính của tràng cảnh bỗng nhiên thay đổi, khiến trong đầu mọi người
chợt lóe lên một nụ cười châm chọc. Thật giống như chính mình mắng chửi người
ta là phế nhân, mà hiện tại người ta dùng thực tế hành động chứng minh đám
người bọn họ mới là phế nhân.

Thi Đại Nhi nhìn Nghệ Phong không ngừng nhảy lên, bất giác chu cái miệng nhỏ
nhắn nói:


  • Lòng trả thù vẫn mạnh như vậy.

Nghệ Phong tựa hồ đánh cũng mệt mỏi, sau khi hắn và Lưu Phong lại một lần nữa
chạm quyền. Thân ảnh bỗng nhiên lùi lại, điều này làm cho Lưu Phong thở phào
nhẹ nhõm. Vừa rồi hắn liên tục bị công kích, khiến bản thân vô cùng nghẹn
khuất. Thế nhưng, bản thân không có lực lượng, với tốc độ của hắn căn bản
không có cách nào.

Thế nhưng, khẩu khí của Nghệ Phong vẫn chưa buông lỏng.


  • Kết thúc...

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh Nghệ Phong đà biến ảo đến chỗ
cách đó mười mấy thước, cánh tay hơi uốn lượn, nghiêng người tránh thoát nắm
đấm lao đến của Lưu Phong, thân ảnh vọt đến phía sau, tnghi một chưởng đánh
lên lưng Lưu Phong.

Tốc độ nhanh đến mức ngay cả Lưu Phong cũng không kịp phản ứng, còn mọi người
lại kinh ngạc đứng ngây người tại chỗ.


  • Cứ như vậy, kết thúc!

Mọi người nhìn miệng Lưu Phong phun máu tươi, bay ngược ra ngoài, đồng loạt
trợn trừng mắt, nhãn thần nhìn Nghệ Phong có chút kinh khủng.

Thì ra. trước đây khi hắn giao thủ với mình đều chi là đùa giỡn. Nếu như dùng
thực lực chân chính của hắn, đám người bọn họ còn sống sót được sao?

Nghỉ vậy, trong lòng những người bị Nghệ Phong dùng dược hạ thủ, cũng không
còn cảm giác khinh bi nữa.

Người ta phóng mê dược, thuốc xổ đã là thủ đoạn nhẹ nhất rồi.


  • Ầm...

Tiếng va đập vang lên khiến mọi người đều giật mình. Tất cả tràn đầy đồng tình
nhìn sắc mặt Lưu Phong đà trắng bệch.

Nghệ Phong giống như không chuẩn bị buông tha cho hắn. bước chân nhàn nhã bước
về phía Lưu Phong, hơi nhấc giầy lên, đặt lên cánh tay Lưu Phong.

Cảnh tượng này khiến mọi người phải nhắm mắt lại, trong lòng ớn lạnh. Bọn họ
đương nhiên biết rõ Nghệ Phong muốn làm cái gì. Trình độ lãnh huyết của Nghệ
Phong không kém hơn nhân phẩm của hắn mấy phần.


  • Nghệ Phong dừng tay.

Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị đạp xuống, một thanh âm chợt vang lên. Đại trưởng
lão vnghi tay lên, thân thể Lưu Phong bay về phía Đại trưởng lão, rồi được đặt
sang một bên.

Nghệ Phong thấy Lưu Phong được Đại trưởng lão cứu thoát, cũng biết không có
cách nào làm gì Lưu Phong. Hắn vỗ bụi trên người, tươi cười hoàn toàn không để
ý.


  • Các ngươi đang nghĩ gì vậy, ta chẳng qua chi muốn dùng y phục của hắn lau
    giày thôi mà, có cần phải kinh hãi như vậy không?


  • Hừ...


Trong sân vang lên tiếng hừ lạnh, có quý mới tin những lời này của ngươi.

Nghệ Phong lại chậm rãi đi tới bên người Đại trưởng lão, lấy tay xoa xoa mặt
ghế dính bụi vì trận đấu vừa rồi, bình thản ngồi xuống, dáng vẻ bất cần đó làm
cho ai nhìn thấy cũng sửng sốt.


  • Đại trưởng lão, trận mờ màn xong rồi, chuẩn bị nghi thức hạ sơn thôi.

Nghệ Phong ung dung nói, cũng không thèm nhìn Lưu Phong trong tay Đại trưởng
lão, phảng phất xem Lưu Phong như vật chết vậy.

Đại trưởng lão liếc mẳt nhìn Lưu Phong đà bị thương nặng, hừ một tiếng, vung
tay kêu hai trưởng lão phụng dưỡng dẫn Lưu Phong đi trị liệu, sau đó hung hăng
trừng mất nhìn Lưu Phong, lúc này mới đi tới trước đài, nhìn xuống dưới nói:


  • Ta cũng không nói nhiều, nội dung nghi thức hạ sơn các ngươi đều đà biết.
    Vị trí thiếu móng chủ có thể thuộc về một người trong số các ngươi.

Nói xong Đại trưởng lão không nói thêm câu nào nữa. Hắn quay lại ghế ngồi,
khiến tứ đại trưởng lão còn lại nhìn hắn sửng sốt: Từ lúc nào, đại ca lại nói
ngắn gọn như vậy, trong nghi thức hạ sơn ngày trước, hắn không nói trên một
canh giờ tuyệt đối sẽ không bò qua.

Ánh mẳt của các đệ tử trong nháy mắt rực cháy. Danh hiệu Thiếu móng chủ là thứ
mà tất cả mọi người đều ao ước. Mặc dù rất nhiều người biết rõ mình đến cũng
vô dụng. thế nhưng danh hiệu này vẫn khiến bọn họ điên cuồng.

Chi là, khi bọn hắn nhìn thấy Lưu Phong đang bên cạnh chừa trị, trong lòng bọn
họ bất giác cũng dần dần nouội lạnh, tranh cướp danh hiệu này với Nghệ Phong,
chẳng phải là tự tìm đến cái chết sao?

Làm sao bọn họ có thể chịu được một quyền của hắn?

Nghỉ vậy, tất cả đệ tử vốn đang rục rịch lại dần dần bình ổn lại, mọi người
đồng loạt đưa mắt nhìn Nghệ Phong đang buồn chán ngồi trên khán đài nghịch
móng tay.

Danh hiệu Thiếu tông chủ tuy rằng mê hoặc, thế nhưng sinh mệnh còn đáng quý
hơn.

Nghệ Phong đang nghịch móng tay, cảm giác được ánh mắt của mọi Người đang chăm
chú nhìn mình, hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.


  • Mặc dù bản thiếu biết mình rất tuấn tú, thế nhưng ta không thích nam nhân
    nhìn ta.


Mị Ảnh - Chương #87