Người đăng: masta
Ngũ đại trưởng lão đều cho rằng trong vòng một năm Nghệ Phong nhiều nhất chỉ
đạt được Sĩ Cấp cửu giai. Sư Cấp không phải dễ dàng đột phá như vậy.
Nghệ Phong cười cười, ngữ khí thản nhiên nhìn ngũ đại trưởng lão. Tất cả đưa
mắt nhìn nhau không nói gì.
Đại trưởng lão thậm chí có suy nghĩ giải phẫu Nghệ Phong để nghiên cứu. Hắn
vốn nghĩ rằng, trong vòng một năm Nghệ Phong không thể nào đạt được Sư Cấp,
quyết đấu với Lưu Phong nhất định sẽ thất bại. Như vậy cũng có thể đả kích khí
thế kiêu ngạo của hắn, để ngày ngày hắn bớt tỏ vẻ bản thân.
Thế nhưng, kế hoạch này của Đại trưởng lão đã thất bại. Nếu như trận chiến
này, Nghệ Phong giành được phần thắng, còn không biết hắn sẽ kiêu ngạo đến mức
nào. Nghệ Phong được xem là đệ tử bồi dưỡng của Thánh địa, nếu ở bên ngoài còn
dáng dấp như vậy, không có mình ở bên cạnh che chở, không phải sẽ bị người ta
tiêu diệt.
Nghĩ vậy, Đại trưởng lão đem tất cả hi vọng ký thác lên người Lưu Phong, chỉ
hy vọng hắn có thể đánh bại Nghệ Phong.
Người trước mặt cười hắc hắc, khiến ánh mắt Lưu Phong hơi ngưng trọng. Rất
hiển nhiên, mặc dù hắn không tin tin tức mình có được là sai, thế nhưng lực
đạo của một quyền vừa rồi đã nói cho hắn biết.
Tin tức Nghệ Phong bị đứt đoạn kinh mạch trở thành phế nhân quả thực chỉ là
tin đồn chó má, trong thâm tâm hắn tự nhắc nhở bản thân phải cẩn thận người
này, bằng không, hắn cũng không tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Thế nhưng, khi Lưu Phong đang âm thầm tính toán, một câu nói bỗng nhiên vang
lên khiến con mắt Lưu Phong bỗng nhiên sáng ngời:
Câu nói này, khiến tất cả mọi người đều ồ lên, thật ra không phải vì nguyên
nhân công pháp của tầng bốn. Mặc dù công pháp cũng khiến bọn họ rất xem trọng.
Nhưng bọn họ lưu ý hơn đến thái độ của ngũ đại trưởng lão. Nhìn khẩu khí này,
ngũ đại trưởng lão hình như đặc biệt hi vọng Nghệ Phong bị đánh bại?
Nghĩ vậy, mọi người đều không khỏi cổ quái nhìn về phía Nghệ Phong, trong ánh
mắt có chút hả hê: Xem ra, ngũ đại trưởng lão hình như có chút thù ghét Nghệ
Phong.
Nghệ Phong nghe thấy câu này, không khỏi sững sờ, lấy tay sờ lỗ tai mình, như
xác định có phải mình nghe nhầm hay không. Hắn giận dữ thầm mắng:
Nghĩ vậy, nhãn thần Nghệ Phong nhìn về phía Đại trưởng lão tràn đầy hỏa quang:
lão già này, ngươi muốn bản thiếu thất bại, bản thiếu sẽ thắng, khiến ngươi
phải tức chết.
Nghệ Phong nghĩ vậy, khí thế vừa mới lười biếng bỗng nhiên biến đổi, biểu tình
chăm chú không gì sánh được, dáng dấp bất cần đời tựa hồ không còn, làm cho
người khác không khỏi có ảo giác, đây có phải Nghệ Phong lười nhác trước đó
hay không?
Đại trưởng lão sửng sốt, trong lòng phiền muộn vạn phần, không ngờ mình nói
như vậy, ngược lại khơi dậy chiến ý của Nghệ Phong, đây không phải là gậy ông
đập lưng ông sao.
Mọi người thấy Đại trưởng lão và Nghệ Phong trừng mắt nhìn nhau, trong lòng
đều cười thầm, bọn họ đương nhiên không nghĩ ra Đại trưởng lão chỉ muốn đả
kích dáng vẻ kiêu ngạo của Nghệ Phong, bọn họ còn tưởng Nghệ Phong chọc giận
Đại trưởng lão, không được sủng ái nữa.
Đại trưởng lão hừ lạnh, quay đầu nói với Lưu Phong.
Lưu Phong cảm giác không biết hôm nay có phải thần may mắn phủ xuống người
mình hay không, Nghệ Phong mất đi sủng ái còn chưa nói, không ngờ trận tỷ võ
này còn có thể có được lợi ích như vậy. Đại trưởng lão đích thân dạy vũ kỹ,
hắn có nằm mơ cũng không dám mơ.
Ánh mắt nóng cháy, Nghệ Phong khinh thường cười nhạt một tiếng, đấu khí trên
nắm tay hơi vận chuyển, đấu khí không màu lóe ra bên trên, nếu không chăm chú
nhìn, thật sự không nhìn thấy.
Nghệ Phong nói xong, tung quyền đánh về phía Lưu Phong. Mặc dù mọi người không
nhìn thấy đấu khí trên nắm tay Nghệ Phong, thế nhưng tiếng xé gió nhè nhẹ,
biểu hiện rất rõ ràng lực đạo của quyền này. Nếu mình đón đỡ, tuyệt đối không
đỡ được.
Đại trưởng lão nhìn vô số khí lưu đang cuộn trào trong hư không, ngược lại thở
dài nhẹ nhõm: Xem ra tiểu tử này vẫn đang nằm ở thực lực Sư Cấp nhất giai, Lưu
Phong đang ở tam giai. Lưu Phong muốn thắng hắn hẳn là không có vấn đề.
Tiếng trầm muộn lại một lần nữa vang lên, hai người đều lui ra ngoài. Từng đạo
kình khí đập xuống mặt đất, khiến bùn đất bay tứ tung ra xung quanh, làm những
người đứng gần vội vàng che miệng, lui về phía sau mấy bước.
Trong mười mấy tên đệ tử, chỉ có một số người đứng yên tại chỗ, chỉ có điều
trên người bọn họ lại bao trùm lớp lá chắn đủ màu.
Sư Cấp là cấp bậc có thể phóng đấu khí ra ngoài, đương nhiên có thể ngăn cản
bùn đất bay vào người. Đám người đứng yên tại chỗ, rất nhanh nhận được ánh mắt
sùng bái của mọi người. Trong mười mấy tên đệ tử thiên phú kiệt xuất của Thánh
địa, cũng chỉ có mấy vị này đạt được Sư Cấp.
Nghệ Phong nhẹ nhàng xoa bóp hai bàn tay tê dại, hắn biết rõ chênh lệch giữa
mình và Lưu Phong có lẽ hơn kém mấy giai tầng, chênh lệch về lực lượng, chỉ có
thể dựa vào vũ kỹ bù đắp.
Nghĩ vậy, đấu khí trong cơ thể theo kinh mạch quỷ dị bắt đầu lưu chuyển, cảm
giác ấm áp khiến Nghệ Phong thở phào. Không có chút bế tắc, đấu khí giống như
bông vải, bao trùm lên chưởng thân Nghệ Phong, nếu dùng hồn lực dò xét, sẽ
phát hiện các lớp bông vải này phối hợp rất hoàn mỹ. Quỷ dị nhất là, nó lại
cấp tốc xoay tròn.
Nghệ Phong khẽ hét lên một tiếng, tay giống như vô lực đánh về hướng Lưu
Phong. Trong mắt hiện lên ý tứ tàn nhẫn, hắn đã dùng Tàn Miên Quyền vô số lần,
thế nhưng lần này mới là Tàn Miên Quyền thật sự, Tàn Miên Quyền trước đây chỉ
có hình nhưng vô ý.
Thi Đại Nhi đứng dưới đài, nhìn thấy màn này, đôi mắt mị hoặc đến cực điểm
không khỏi cổ quái nhìn Nghệ Phong: Phong ca ca đã tu luyện Tàn Miên quyền tới
đại thành, con người hắn vốn thích giả vờ tàn khốc, tại sao lại thích quyền
pháp không có chút khí thế như vậy?
Lưu Phong thân là Sư Cấp, đương nhiên sẽ không cho rằng đây thật sự là một
quyền vô lực. Hắn hét lớn một tiếng, màu xanh trên quyền đột nhiên biến đổi,
hình thành một đạo lợi kiếm trên người.
Lưu Phong cũng hét lớn, hắn không hề có ý né tránh đòn Nghệ Phong đánh tới.