Người đăng: masta
Mặc dù trong lòng Nghệ Phong nói thầm như vậy, nhưng cũng không dám chậm trễ.
Ngoài quyết đấu với Lưu Phong, nghi thức hạ sơn còn có một chuyện cực kỳ trọng
đại.
Đó chính là chọn thiếu tông chủ của Thánh tông. Mặc dù nói Thánh tông đã hoàn
toàn sụp đổ, hiện giờ cũng chỉ là hữu danh vô thực, bị chia rẽ thành các tông
môn rải rác. Thế nhưng trên danh nghĩa, tất cả tông môn phân tán đều thuộc về
Thánh tông.
Thiếu tông chủ mà Thánh địa lựa chọn, trên danh nghĩa là tông chủ tương lai
của Thánh địa. Chỉ có điều, đây cũng chỉ là một chức vụ danh nghĩa, các tông
môn làm gì để ý đến một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh. Thánh địa, vĩnh viễn là
nơi chỉ xem trọng cường giả.
Nếu truyền nhân của tiểu tông môn có được danh nghĩa thiếu tông chủ cũng không
làm nên chuyện gì, không có thực lực, không ai xem trọng danh hiệu thiếu tông
chủ của ngươi. Nói không chừng, có người nhìn ngươi không vui, còn trực tiếp
giết chết ngươi, cũng không có ai nói gì.
Thế nhưng, nếu sư môn của ngươi là đại tông môn sẽ có đãi ngộ khác. Mượn danh
nghĩa thiếu tông chủ Thánh tông, hành sự rất thuận tiện. Ít nhất, khi ngươi
nhúng tay vào chuyện của tông môn khác cũng có một lý do.
Chủ nhân của Thánh tông tương lai quản tông môn thuộc hạ của mình thì có gì
không được? Kẻ nào không phục, vậy ngươi chống đỡ được vũ lực của ta rồi hãy
nói.
Cho nên hư danh thiếu tông chủ này được các đại tông môn vô cùng ao ước.
Danh hiệu thiếu tông chủ này do mạnh yếu của các đệ tử Thánh tông quyết định.
Nghi thức hạ sơn, nhìn từ ý nghĩa nào đó mà nói, cũng là đại hội luận võ,
người thắng cuối cùng, sẽ được Thánh địa trao tặng danh hiệu thiếu tông chủ.
Với địa vị siêu nhiên của Thánh tông ở Thánh địa, tất cả tông môn đều công
nhận danh hiệu này.
Nghệ Phong đương nhiên không xem trọng hư danh này, cho tới nay hắn còn không
biết mình có thân phận gì ở Thánh địa. Chính là bản thân hắn chỉ có thực lực
Sư Cấp, ở Thánh tông nội tình thâm hậu, căn bản không khác gì muốn chết.
...
Khi Nghệ Phong xuất hiện tại hội trường nghi thức hạ sơn, một người nào đó tức
giận mắng chửi.
Tiểu tử Nghệ Phong này thật đúng là kiêu ngạo, mẹ kiếp, bắt nhiều người như
vậy chờ một mình hắn...
Đúng vậy! Tiểu tử này rất thích giả bộ! Khốn kiếp...
Mặt trời đã lên cao như vậy. Tên khốn khiếp này không phải nằm trong chăn
giở trò tự sướng chứ….
Nghệ Phong nghe thấy câu này, bất giác rùng mình: Khốn khiếp... Bản thiếu xấu
xanhư vậy sao?
Nghệ Phong hung hăng nhìn về phía kẻ phát ra câu nói này, nhưng khi nhìn thấy
người này, hắn lại không khỏi sửng sốt. Người này không phải ai khác, mà là
người có quan hệ tương đối tốt với Nghệ Phong, hai người còn từng luận bàn về
kế hoạch vô cùng phóng đãng và “thuần khiết”, Nghệ Phong hơn một lần xem hắn
là tri kỷ, hơn nữa, hắn cũng được xem là một người nổi bật trong đám đệ tử.
Nghệ Phong nhìn Ách Nhĩ Cổ vẫn đang tùy tiện làm bẩn sự thuần khiết của mình,
hắn cắn răng thầm mắng: Mẹ kiếp, tên hỗn đản nhà ngươi cứ đợi đấy, ta sẽ bắt
ngươi phơi nắng suốt ngày, ngươi dám làm vấy bẩn sự thuần khiết của ta. Được,
bản thiếu sẽ làm cho mỹ danh của ngươi truyền khắp thiên hạ.
Ách Nhĩ Cổ còn đang tùy tiện mắng chửi, bỗng nhiên cảm giác phía sau mình
truyền đến hàn quang lạnh lùng, hắn không khỏi nghi hoặc, xoay người lại nhìn,
phát hiện ra ánh mắt rực cháy của Nghệ Phong, không khỏi sửng sốt, lập tức sắc
mặt biến đổi, tươi cười bước đến, ôm vai Nghệ Phong nói :
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Ách Nhĩ Cổ, rất xem thường nói :
Ách Nhĩ Cổ hoàn toàn không có giác ngộ bị người khác phát hiện, hắn rất kinh
ngạc nói:
Nghệ Phong thấy Đại trưởng lão đã chuyển hướng ánh mắt về bên này, hắn cũng
không có tâm tình nói chuyện tào lao với Ách Nhĩ Cổ, hừ lạnh nói:
Ách Nhĩ Cổ không chút phật lòng mỉm cười: Nghệ Phong đã từng chỉnh đốn hắn vô
số lần, hắn cũng từng mắng Nghệ Phong vô số lần, thêm vài lần nữa cũng không
có vấn đề. Huống chi hắn hạ sơn, cơ hội để Nghệ Phong trả thù hắn cũng không
nhiều.
Nghệ Phong xoay người bước lên trên lôi đài, nhìn thấy ngũ đại trưởng lão đang
ngồi trên đài. Ngũ đại trưởng lão đều mặc hắn phục màu xanh, dáng vẻ tráng
kiện, còn có thêm vài phần khí tức xuất trần.
Nghệ Phong hành lễ với ngũ đại trưởng lão:
Chào các trưởng lão.
Ha ha... Tiểu tử, có quyết đoán, dám để nhiều người chờ ngươi như vậy, ta
đợi lâu đến mức sắp ngủ gật rồi, lẽ nào hôm qua ngươi lại đi hại đời con gái
nhà lành hay sao ,nên hôm nay không dậy sớm được.
Tiếng cười âm hiểm của Ngũ trưởng lão vang lên bên tai Nghệ Phong, cũng chỉ có
hắn mới nói ra những lời như vậy.
Nghệ Phong hoàn toàn không để ý đến nụ cười tà mị của Ngũ trưởng lão. Trong
ngũ đại trưởng lão, Nghệ Phong thích Ngũ trưởng lão thân là độc sư nhất. Người
đê tiện không từ thủ đoạn nào, hơn nữa hắn và Nghệ Phong còn có rất nhiều
tiếng nói chung.
Nhị trưởng lão trừng mắt nhìn Ngũ trưởng lão, nghiêm túc quát:
Mặc dù ngữ khí của Nhị trưởng lão rất nghiêm khắc, thế nhưng Nghệ Phong vẫn có
thể nhận thấy được sủng ái bên trong. Nghệ Phong cười hắc hắc, đi tới bên cạnh
Ngũ trưởng lão, thì thầm nói chuyện với Ngũ trưởng lão, hoàn toàn không để ý
đến xung quanh.
Đám đệ tử cấp thấp nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng đều không khỏi đố
kị, bọn họ đứng ở dưới, duy độc có Nghệ Phong có thể ở trên cao. Bọn họ giống
như đang tiến hành nghi thức nhập sơn.
Nghĩ vậy, ánh mắt của mọi người nhìn Nghệ Phong càng thêm nóng cháy, chỉ hận
không thể làm thịt Nghệ Phong, để mình ngồi lên vị trí kia. Bất giác tất cả
đều chuyển ánh mắt nhìn về phía Lưu Phong đang đứng bên cạnh.
Ngày hôm nay, bọn họ cũng hi vọng Lưu Phong có thể hung hăng dạy cho tên kiêu
ngạo kia một bài học.
Quả nhiên, những ánh mắt bắn về phía Lưu Phong, khiến Lưu Phong cũng không thể
kiềm chế được nữa. Hắn cũng nhẹ nhàng đi lên lôi đài, thi lễ với Đại trưởng
lão rồi nói :
Nghệ Phong đang hăng say nói chuyện với Ngũ trưởng lão, nghe thấy câu nói này,
không nhịn được trong lòng mắng to: Mẹ kiếp, bản thiếu còn chưa ngồi nóng chỗ,
ngươi đã đi lên khiêu chiến, ngươi tưởng ta là kẻ nhát gan sao.