Lừa Gạt.


Người đăng: masta

Vật nhỏ đã vọt sang bên cạnh, trong mắt hơi đắc ý, đương nhiên trong đó cũng
mang theo quang mang cảnh giác.

Nghệ Phong nhìn bàn tay trống không của mình, lại nhìn vật nhỏ trước mặt, hắn
không khỏi sửng sốt: Tốc độ cả vật nhỏ này thực sự rất nhanh, nó rốt cuộc là
ma thú gì, tại sao từ trước đến giờ chưa từng nghe nói.

Nhưng Nghệ Phong có thể cảm giác được. Mặc dù tốc độ của vật nhỏ này cực
nhanh, thế nhưng cũng không có nhiều lực sát thương.


  • Vật nhỏ, đừng nhỏ mọn như vậy. Ngươi cướp giật của bản thiếu nhiều Linh như
    vậy, sờ ngươi một chút cũng không được sao? Thân hình của ngươi đẹp như vậy,
    không phải để cho người ta sờ sao?

Nghệ Phong rất xem thường nhìn vật nhỏ, bất mãn nói.

Vật nhỏ chuyển động con mắt linh hoạt, hoàn toàn không để ý đến Nghệ Phong, có
thể nhận thấy được Nghệ Phong không nguy hiểm. Nó lại xoay qua thân thể của
Mộc ly linh, nhắm mắt lại hưởng thụ năng lượng bên trên.

Bị một con vật giống như rắn khinh thường như vậy, khiến Nghệ Phong bất giác
sờ mũi: Lẽ nào nhân phẩm của ta xấu đến mức cả ma thú cũng không thèm để ý?

Nghệ Phong nhìn vật nhỏ vẫn tập trung hấp thu năng lượng trong Mộc ly linh,
bất đắc dĩ nói :


  • Tiểu tử kia, ngươi làm như vậy thật không biết đạo lý, hiện tại thứ ngươi
    cướp giật là của bản thiếu gia, vậy mà ngươi còn dám không để ý đến ta.

Vật nhỏ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong, sau đó tiếp tục cúi đầu xuống,
không để ý đến Nghệ Phong, vẫn tập trung hấp thu năng lượng của Mộc ly linh,
Mộc ly linh rất nhanh bị thu nhỏ lại.

Mẹ kiếp, tiểu gia hỏa này cũng quá khinh thường người khác? Bản thiếu phong độ
như vậy mà nó cũng không thèm để ý.

Nghĩ vậy, Nghệ Phong hung hăng nói :


  • Tiểu tử kia, nếu ngươi vẫn không để ý đến ta, sau này ngươi đừng mơ tưởng
    có Linh nào nữa.

Quả nhiên, câu nói uy hiếp này, khiến tiểu tử kia phải ngẩng đầu nhìn Nghệ
Phong.


  • Hắc hắc, tiểu tử kia, nếu ngươi để ta sờ, nói không chừng sau này ta còn
    giết thêm mấy con Linh cho ngươi.

Ngữ khí của Nghệ Phong cực giống với lừa gạt.

Vật nhỏ mặc dù thông minh, thế nhưng vẫn không chống đỡ được mê hoặc của Linh,
khẽ gật đầu.

Nghệ Phong vô cùng vui mừng: Thì ra vật nhỏ này cực kỳ thích Linh.

Tay Nghệ Phong vừa chạm đến vật nhỏ kia, cảm giác trơn tuột nhẵn nhụi khiến
hắn cảm thấy tay mình đang chạm vào bạch ngọc. Điều này cũng khiến Nghệ Phong
vô cùng kinh ngạc, tiểu gia hỏa này không chỉ có thân hình giống bạch ngọc, mà
xúc cảm cũng giống như ngọc.


  • Tiểu tử kia, hai ngày nữa ta phải rời khỏi Thánh địa. Sau này, ngươi sẽ
    không có Linh nữa.

Nghệ Phong đột nhiên thở dài, nhìn tiểu tử kia bất đắc dĩ nói.

Quả nhiên, đúng như Nghệ Phong đã dự liệu. Đôi mắt bích lục của vật nhỏ nhìn
thẳng vào Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên, cuộc sống
không có Linh sau này khiến nó có chút sợ hãi.


  • Tiểu gia hỏa, điều ta luyến tiếc nhất chính là ngươi, một năm qua, ngươi đã
    quen hấp thu năng lượng của Linh. Nếu bây giờ đột nhiên không có, ngươi làm
    sao chịu được.

Nói xong, Nghệ Phong vỗ vỗ đầu vật nhỏ, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Vật nhỏ hiển nhiên cũng nghĩ tới số phận bi thảm của mình, trong ánh mắt không
khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.

Nghệ Phong thấy thế, trên khóe mắt hiện lên tia gian xảo. Dáng dấp cực giống
một tên lừa gạt.


  • Tiểu gia hỏa, thật ra ta có một chủ ý. Ngươi xem, nếu không ngươi hãy cùng
    hạ sơn với ta, sau khi hạ sơn, ta sẽ tìm cho ngươi rất nhiều Linh, thế nào hả?

Hắc hắc, nếu như có được vật nhỏ này, bản thiếu gia theo đuổi nữ hài tử không
phải sẽ thuận lợi vô cùng sao? Vật nhỏ này quá đẹp, không có nữ nhân nào có
thể chống đỡ được mị lực của nó.

Vật nhỏ chuyển động con mắt, rất hồ nghi nhìn Nghệ Phong, giống như nhìn thấu
tâm tư của hắn.

Nghệ Phong thầm giật mình: vật nhỏ này không thông minh như vậy chứ, như vậy
mà cũng nhìn ra được?


  • Xem ra ngươi vẫn thích cuộc sống trong rừng rậm hơn, ta thấy ngươi vẫn nên
    ở lại, tránh ra ngoài không quen. Chỉ là, sau này năng lượng của Linh, ngươi
    phải tự nghĩ cách rồi.

Nghệ Phong thở dài nói.

Vật nhỏ nghe thấy câu nói này, hiển nhiên có chút bối rối, nó lắc đầu, trong
ánh mắt bích lục tràn đầy dáng vẻ cầu xin, vô cùng thương cảm.

Dáng vẻ này khiến Nghệ Phong thầm trách mình: Khốn khiếp, bản thiếu đi lừa dối
một con vật nhỏ còn trẻ, vô tri như vậy, có phải là quá đê tiện không? Mẹ nó,
ta lại tự trách mình, không được, trên thế giới này còn có thứ gì có thể khiến
ta tự trách bản thân chứ.

Nghệ Phong lắc lắc đầu, vứt bỏ cảm giác khó chịu ra khỏi đầu, trong lòng hạ
quyết tâm, nhất định phải lừa được tiểu gia hỏa này vào tay mình. Thế nhưng,
ngoài miệng hắn lại nói ra một câu khác:


  • Được rồi, tiểu tử kia, ta thừa nhận là ta muốn lừa ngươi. Nhưng ta thực sự
    muốn hạ sơn. Ngươi cũng không thể hấp thu Linh sẵn có.

Lời vừa ra khỏi miệng, Nghệ Phong bất đắc dĩ mỉm cười: Lâu nay bản thiếu không
phải vẫn xem mình là người xấu sao? Từ lúc nào lại trở nên tốt như vậy? Nhưng
nhãn thần của tiểu gia hỏa này thật lợi hại, khiến ta phải cảm thấy áy náy.
Thâm niên lừa đảo của ta thật mất mặt, tự nhiên lại để thua một tên gia hỏa
chưa đủ lông đủ cánh.


  • Bản thiếu hiếm khi có được một lần thiện tâm như vậy, cái giá phải trả
    đương nhiên là sau này không có sát kỹ tán gái, cái giá này thật sự quá lớn.

Nghệ Phong khẽ gõ lên đầu vật nhỏ, cười mắng.

Sau khi nói xong, Nghệ Phong cũng không chuẩn bị lưu lại nơi này. Hắn còn phải
nghiên cứu xem ngày mai phải đối phó Lưu Phong như thế nào, nếu như liều mạng
quyết đấu, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Lưu Phong. Thế nhưng lại không
thể dùng độc thuật, chỉ có thể nghĩ cách khác, thế nhưng, điều khiến Nghệ
Phong đau đầu chính là, có thể tìm được cách khác hay không?

Thế nhưng, tay Nghệ Phong còn chưa kịp thu hồi đã vô cùng kinh hãi, chỉ thấy
thân thể vật nhỏ xoay tròn, giống như lợi kiếm, lướt qua một đạo quỹ tích tựa
hồ không thể nhìn thấy trên hư không, trực tiếp bắn vào miệng Nghệ Phong.

Nghệ Phong kinh hãi há miệng ra, thò tay vào trong miệng nhưng không thể tìm
được cái gì. Cảnh tượng bất ngờ này, khiến trong lòng Nghệ Phong dấy lên nỗi
khiếp sợ.

Khốn khiếp, tiểu gia hỏa này ngoan độc như vậy sao? Bản thiếu chỉ lừa gạt nó
một chút, nó lại trực tiếp chui vào trong bụng, nó muốn lấy mạng ta sao?

Nghệ Phong tựa hồ cảm giác được trong cơ thể mình có cái gì nhúc nhích, mồ hôi
lạnh sau lưng liên tục toát ra, bất cứ ai bị vật quỷ dị chui vào trong bụng
đều sẽ sợ hãi đến cực điểm.

Nghệ Phong hít sâu một hơi, ngăn chặn sợ hãi trong lòng, vận chuyển hồn lực,
muốn dò la tình huống trong cơ thể, nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện, trong cơ
thể mình giống như có một lớp lá mỏng, chống đỡ hồn lực của hắn, giống như cơ
thể này không phải của hắn.


Mị Ảnh - Chương #79