Nhân Cấp Thất Giai.


Người đăng: masta

Mặc dù Mộc ly linh chỉ là Linh nhị giai, thế nhưng thực lực lại có chút cường
hãn, ít nhất có thể sánh ngang Nhân Cấp. Nghệ Phong mấy tháng trước còn đang
khốn đốn vì nó, nhờ thân pháp Mị Ảnh mới có thể chạy thoát.

Thế nhưng, hiện tại ánh mắt Nghệ Phong nhìn Mộc ly linh không hề khiếp sợ. Với
thực lực Nhân Cấp thất giai của hắn, muốn giết một con Mộc lưu linh thật sự
không mất nhiều thời gian.

Mộc ly linh hiển nhiên cũng nhận ra con người ghê tởm trước mắt: chính là kẻ
đã chạy trối chết dưới uy thế của mình lần trước. Vậy mà hôm nay hắn lại dám
khiêu khích mình.

Mộc ly linh bạo bắn ra hung quang, trong đôi mắt u lục càng hiện ra vẻ quỷ dị,
vào buổi tối, người ta không bị nó dọa chết mới lạ.

Nghệ Phong chế định hồn lực trên người Mộc ly linh, đấu khí trong cơ thể xông
lên nắm tay. Từng đạo đấu khí giống như từng đợt sóng cuộn trào, phụ trợ nắm
tay của Nghệ Phong lớn hơn mấy phần.


  • Bạo Liệt quyền...

Nắm tay Nghệ Phong không có quỹ tích, hoàn toàn là đánh lộn xộn như người
điên.

Mộc ly linh cảm giác được lực đạo cường đại, không khỏi hoảng hốt: sau mấy
tháng, tại sao lực lượng của con người trước mặt lại tăng trưởng nhanh như
vậy.

Thế nhưng, trước nắm đấm lộn xộn của Nghệ Phong, Mộc ly linh vội vàng phun cầu
năng lượng từ trong miệng ra ngăn cản.

Nghệ Phong giống như phát tiết, không hề né tránh. Nắm tay bá đạo đánh thẳng
vào đạo đạo năng lượng. Âm hưởng như sét đánh không ngừng vang lên trong không
gian.

Từng đạo kình khí bắn ra không ngừng, âm hưởng vù vù vang lên, trong hư không
cuồn cuộn nổi lên từng đạo phong ba.

Nghệ Phong cũng không biết điên loạn đánh như vậy trong bao lâu, Mộc ly linh
hiển nhiên không biết tại sao con người này lại trở nên mạnh như vậy. Nó vừa
kinh hãi vạn phần, vừa không ngừng rút lui, muốn chạy thoát con người giống
như kẻ điên này.

Nghệ Phong phảng phất như phát tiết xong, nhìn Mộc ly linh, lúc này mới mỉm
cười nói:


  • Hắc hắc, còn muốn khi dễ bản thiếu gia? Bản thiếu là người rất dễ thù ghét
    , cho dù ngươi là súc sinh ta cũng sẽ mang thù, vừa rồi đánh ngươi có sảng
    khoái không?

Nghệ Phong nhìn nhãn thần của Mộc ly linh, phảng phất trêu tức như mèo nhìn
chuột. Thực lực hiện tại của Nghệ Phong, cho dù không tìm được linh hồn của
Mộc ly linh, vẫn có thể tiêu diệt nó.


  • Ngươi định trốn đi đâu?

Nghệ Phong nhìn Mộc ly linh đang vội vàng rút lui, cười lạnh một tiếng, trong
nháy mắt thi triển Mị Ảnh thân pháp, tung một quyền đánh lên lưng Mộc ly linh.


  • Gàoooo...

Một tiếng thét chói tai vang lên, Mộc ly linh bỗng nhiên mềm nhũn, con mắt lục
quang chớp động lập tức không còn quang mang, chậm rãi ngã xuống mặt đất, một
quyền này đã trực tiếp đánh lên linh hồn của nó.

Nghệ Phong nhìn thi thể của Mộc ly linh, trong đầu không ngừng xoay chuyển suy
nghĩ: Hôm nay nhất định phải bắt được thứ quỷ dị đó, trộm của ta nhiều Linh
như vậy, còn không biết nó là ai, thật sự là quá mất mặt.

Nghệ Phong đợi bên thi thể của Linh một lúc lâu, thế nhưng vẫn không phát sinh
chuyện gì lạ thường. Từng đạo năng lượng của Mộc ly linh bay vào hư không, làm
cho bầu trời có một tầng màu xanh hơi mỏng.

Cảnh tượng này không khỏi khiến Nghệ Phong sững sờ đứng tại chỗ, dựa theo tình
huống trước kia, lâu như vậy, thi thể của Mộc ly linh đã sớm biến mất, không
còn một mảnh.

Nghệ Phong lắc đầu, không có được kết quả, đành phải bất đắc dĩ chuẩn bị rời
khỏi, thế nhưng, hắn vừa mới bước đi không bao lâu, bất giác nghe thấy tiếng
bước chân, hắn rõ ràng cảm giác được, Mộc ly linh không còn toả ra năng lượng,
năng lượng màu xanh trên bầu trời cũng càng lúc càng mờ nhạt.

Nghệ Phong vô cùng mừng rỡ, cũng không quay đầu lại, vẫn không nhanh không
chậm tiến về phía trước. Khóe miệng bất giác lóe lên nụ cười quỷ dị.

Vật nhỏ xoay quanh phía sau lưng Mộc ly linh, thấy Nghệ Phong đã đi xa, cái
đầu nhỏ bé của nó bất giác lắc lư, vô cùng đắc ý. Thân thể nhỏ bé cũng từ một
chỗ bí mật sau lưng chui ra.

Vật nhỏ xoay quanh người Mộc ly linh, con mắt bích lục cẩn thận nhìn xung
quanh dò xét, sau khi xác định xung quanh không có sinh vật nào khác, lúc này
mới đứng thẳng dậy, sau đó toàn thân bắt đầu hấp thu năng lượng của Mộc ly
linh.

Mộc ly linh lớn như vậy, từng chút một quỷ dị thu nhỏ lại, thân thể giống như
bạch ngọc của vật nhỏ, càng có loại cảm giác trơn bóng chói mắt.

Phát hiện ra dị trạng, Nghệ Phong xoay một vòng lớn, đến phía sau Mộc ly linh.
Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, sửng sốt vô cùng.

Chính là vật nhỏ này lâu nay giở trò quỷ sao?

Trên đầu nó có hai cái sừng, dưới chân có móng vuốt, còn có đôi mắt nhỏ trong
veo như thủy linh, tất cả đều màu bích lục. Toàn thân giống như bạch ngọc,
trơn bóng không có tỳ vết. Toàn thân thể, bày biện ra mỹ cảm giống lưu ly, đặc
biệt khi ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu rọi trên người nó, thân thể nó lại giống
như bạch ngọc, đẹp vô cùng.

Nghệ Phong chấn động đứng ngây người: trên thế giới này còn có thứ đẹp như vậy
sao? Đây phảng phất chính là một tác phẩm điêu khắc bạch ngọc.

Mộc ly linh kia không ngừng thu nhỏ, khiến Nghệ Phong có chút ngẩn người, vật
nhỏ này rốt cuộc làm như thế nào?

Nghĩ vậy, Nghệ Phong không kìm lòng được, tiến về phía trước hai bước, thanh
âm không hề che giấu này cũng kinh động đến vật nhỏ đang hấp thu năng lượng
của Mộc ly linh.

Con mắt nhỏ bé của vật nhỏ bỗng nhiên cả kinh, sửng sốt nhìn con người đã đi
tới trước mặt.


  • Ha ha, tiểu tử kia, ngươi cũng không tồi, lại dám cướp nhiều thứ như vậy
    trước mắt ta. Nếu không phải hôm nay ta có chút thông minh thì vĩnh viễn không
    phát hiện ra ngươi.

Lời nói của Nghệ Phong khiến con mắt của vật nhỏ không ngừng chuyển động, biểu
tình linh hoạt, hiển nhiên đang nghĩ quỷ kế gì đó.

Dáng vẻ này khiến Nghệ Phong kinh ngạc không ngớt: lẽ nào vật nhỏ này có thể
nghe hiểu được lời mình nói?


  • Tiểu tử kia, ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì sao?

Nghệ Phong cổ quái nhìn vật nhỏ, hoài nghi dò hỏi.

Đôi mắt màu bích lục nhỏ bé chuyển động mấy cái, phảng phất như đang tính toán
được mất trong đó, một lúc lâu sau mới gật đầu.

Dáng dấp đầy nhân tính này, khiến Nghệ Phong lập tức cảm thấy thích thú. Hắn
cười nói:


  • Ha ha, ngươi không những rất thần kỳ, thì ra còn thông minh như vậy.

Tiểu tử kia nghe xong câu nói này, rất đắc ý ngửa đầu, cực kỳ hưởng thụ.

Nghệ Phong sửng sốt, lập tức cười to:


  • Ha ha, thì ra động vật cũng thích nịnh bợ như vậy.

Vật nhỏ cực độ bất mãn với những lời này, trong đôi mắt nhỏ bé của nó thoáng
hiện lên vẻ không hài lòng.

Vật nhỏ có nhân tính như vậy, khiến Nghệ Phong cười to, tiến về phía trước một
bước, đang định bắt nó. Nhưng bất ngờ là, cú bắt của Nghệ Phong lại thất bại.


Mị Ảnh - Chương #78