Thiên Nghịch Rời Khỏi.


Người đăng: masta

Bọn họ vĩnh viễn không thể tưởng tượng, một người kinh mạch đứt đoạn, tại sao
có thể tu luyện đấu khí. Đặc biệt là Lưu Phong, hắn không ngừng suy ngẫm tin
tức mình có được. Nhìn từ dấu hiệu, Nghệ Phong xác thực đã bị đứt kinh mạch,
chuyện này cũng dẫn đến việc phụ thân hắn trục xuất hắn ra khỏi gia môn.

Thế nhưng, hai chưởng Nghệ Phong đánh ra khiến Ái Nhĩ Lan thổ huyết cũng là sự
thực. Đây căn bản không phải là một phế nhân đứt đoạn kinh mạch, kết luận cuối
cùng là, Nghệ Phong căn bản không đứt đoạn kinh mạch, hắn chỉ lừa mọi người.

Nghĩ vậy, nhãn thần của Lưu Phong càng thêm lãnh khốc. Mấy tháng sau, hắn nhất
định phải khiến Nghệ Phong tàn phế, một kẻ địch không phải phế nhân, và một kẻ
địch là phế nhân, bản chất rất khác nhau. May là, nhìn từ trận quyết đấu của
Nghệ Phong và Ái Nhĩ Lan, thực lực của Nghệ Phong cũng không phải quá mạnh.

Khác với Lưu Phong, toàn bộ đệ tử Thánh địa đều ôm nỗi sợ hãi trong lòng.
Những lời Nghệ Phong nói lúc đó, bọn họ cũng không quên, trong vòng mấy tháng,
Nghệ Phong nhất định sẽ tìm bọn họ luyện tay.

Mặc dù không biết Nghệ Phong rốt cuộc có thực lực như thế nào, thế nhưng trận
chiến của hắn với Ái Nhĩ Lan, và sự thần bí mấy năm trước, khiến sự kinh khủng
của Nghệ Phong đề thăng thêm mấy lần, nghĩ đến đây, tất cả đều không khỏi dấy
lên lòng thù hận Lưu Phong. Nếu không phải hắn lan truyền tin đồn giả, bọn họ
cũng không đến mức dám trêu vào tiểu ma đầu này.

Sự kinh khủng của Nghệ Phong còn mạnh hơn tiểu ma nữ rất nhiều. Tiểu ma nữ
đánh bọn họ, bọn họ có thể còn thích thú. Thế nhưng, kinh khủng của Nghệ Phong
tuyệt đối là tàn nhẫn.

Hắn bình thường không phát hỏa, rất ôn nhu hòa khí, thậm chí rất muốn thích
chơi trò tiêu khiển. Thế nhưng mỗi một lần hắn phát hỏa, không lần nào không
thấy đổ máu?

Nghĩ đến đây, mọi người bất giác đều trở nên khiêm tốn rất nhiều, tất cả đều
trốn đi tu luyện, rất ít người nhàn rỗi dong chơi ở Thánh địa. Điều này làm
cho toàn bộ trưởng lão Thánh địa vô cùng ngạc nhiên, các trưởng lão đã từng
nhắc nhở, đốc thúc bọn họ tu luyện, nhưng bọn họ không hề để tâm. Ngược lại
một tên đệ tử không nói lời nào, lại khiến những người này liều mạng tu luyện.

Lẽ nào đám trưởng lão cộng lại, còn không bằng uy thế của một tên đệ tử? Như
vậy các trưởng lão không phải quá mất mặt sao.

...

Đương nhiên, tất cả những chuyện này, Nghệ Phong đều không biết, hắn lại tiếp
tục rơi vào trạng thái tu luyện điên cuồng. Vị trí dưới thác nước của hắn cũng
càng lúc càng tiếp cận trọng tâm, phải thừa nhận, mặc dù ở dưới thác nước phải
chịu sự thống khổ rất lớn. Thế nhưng cũng phải thừa nhận, tu luyện cực hạn, có
thể gợi dậy tiềm lực cực độ trong người. Nghệ Phong cảm giác được thực lực của
mình đang không ngừng đề thăng, vì vậy hắn cố gắng chịu đựng. Cho dù mỗi lần
bị thác nước trùng kích thổ huyết, hắn cũng khẽ cắn môi kiên trì.

Ngoài thời gian tu dưỡng, còn thuận tiện tìm mấy người không vừa mắt luyện
tay. Những ngày còn lại của hắn tựa hồ đều ngâm mình dưới thác nước và Lam
Linh quần sơn.

Vì đề cao thực lực, Nghệ Phong thật sự dám thâm nhập vào rừng rậm Lam Linh,
thế nhưng cũng không dám thâm nhập quá sâu. Hiện tại dưới tình huống hắn không
tu luyện hồn lực, nhiều nhất chỉ có thể phát hiện linh hồn của Linh nhị giai.
Nói cách khác, hắn chỉ có thể giết Linh nhị giai, và một số ma thú cấp thấp
tam giai.

Đương nhiên, giống như trước đây, linh hồn của Linh mỗi lần bị đánh giết đều
không cánh mà bay, Nghệ Phong cũng đoán được nhất định có chuyện quỷ dị bên
trong, thế nhưng cho dù hắn tra xét như thế nào, vẫn không thể phát hiện quỷ
dị ở chỗ đâu. May mắn là, không phải hồn sư, căn bản không thể xử lý di thể
của Linh, vì vậy hắn cũng không quan tâm nữa, dù sao màn quỷ dị này cũng không
trực tiếp ảnh hưởng đến mình.

...

Nghệ Phong vừa rời khỏi thác nước, huyết dịch vẫn còn hơi cuồn cuộn, khiến hắn
bất giác thở dài: Mình vẫn quá nôn nóng. Lần này mạo hiểm tiến vào chính giữa
thêm vài bước, trong nháy mắt đã bị trùng kích thổ huyết, còn bị thương một
chút.


  • Phong thiếu!

Ngay khi Nghệ Phong đang âm thầm hối hận, một tiếng gọi khẽ vang lên khiến
Nghệ Phong hơi lấy lại tinh thần.


  • Ha ha, Thiên Nghịch, tại sao ngươi lại ở đây, mẹ kiếp, ta biết ngươi là
    ngụy quân tử. Hắc hắc, ngươi cũng điều tra kỹ càng rồi sao, nơi này là nơi nữ
    đệ tử đi qua nhiều nhất. Chậc chậc, nào là váy ngắn, bắp đùi tròn trịa….

Nghệ Phong tà dị nhìn Thiên Nghịch, ra vẻ nam nhân rất hiểu biết.

Trên khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi của Thiên Nghịch hiện lên vẻ
xem thường, khô khốc nói:


  • Không có hứng thú.


  • Khốn kiếp!


Nghệ Phong mắng to:


  • Ngươi đừng giả vờ ngây thơ trước mặt bản thiếu gia, lẽ nào ngươi không biết
    bản thiếu ghét nhất là người phong độ hơn ta, lạnh lùng hơn ta. Còn nữa, ngươi
    còn không phải là nam nhân, ngay cả nữ nhân đầy đặn cũng không thích.

Thiên Nghịch bình thản liếc mắt nhìn Nghệ Phong, khuôn mặt đóng băng không có
chút biến hóa.

Nghệ Phong cúi đầu xuống, hoàn toàn bị tên hỗn đản này đánh bại. Mẹ kiếp, lúc
nào hắn cũng giữ biểu tình lạnh lùng này, sau này hắn tuyệt đối là đối thủ tán
gái lớn nhất của bản thiếu gia.


  • Nói đi, lần này tìm ta có chuyện gì.

Nghệ Phong bất đắc dĩ nói tiếp. Hắn biết, không có việc gì, tiểu tử này tuyệt
đối sẽ không chủ động tìm mình.


  • Hôm nay ta sẽ rời khỏi Thánh sơn.

Nghệ Phong sửng sốt, lập tức phản ứng, hắn không chút nghĩ ngợi mắng to:


  • Âm hiểm, ngươi đúng là quá âm hiểm. Ngươi còn chưa thực hiện hẹn ước kia,
    đã muốn bỏ trốn. Bản thiếu còn chuẩn bị mấy tháng sau, khi tất cả đệ tử Thánh
    địa cử hành đại hội, sẽ khiến ngươi phải lộ ra nụ cười.

Khuôn mặt Thiên Nghịch khẽ cau lại: Khốn khiếp, phản ứng đầu tiên khi ngươi
nghe tin ta đi, chính là tính toán được mất của mình sao? Chúng ta quả nhiên
chỉ là huynh đệ trong miệng ngươi! Còn nữa, khi cử hành đại hội….

Thiên Nghịch nghĩ đến hình ảnh kia, bất giác cảm thấy rùng mình. Hắn lạnh lùng
nhìn về phía Nghệ Phong, hận không thể lột sống y.


  • Thiên Nghịch. Ngươi như vậy là không được. Nam tử hán đại trượng phu, đừng
    chỉ nghĩ đến làm thế nào trốn tránh trách nhiệm. Ta nói với ngươi, hẹn ước này
    nhất định phải tiến hành.

Thiên Nghịch hít sâu một hơi, hắn cố gắng kiềm chế đấu khí khua động trong cơ
thể mình.


  • Sư phụ tới đón ta.

Thiên Nghịch đè nặng tình tự của mình, bình thản nói.


  • Sư phụ của ngươi? Ma đầu đó?

Nghệ Phong sửng sốt, lập tức hỏi ngược lại.


  • Đúng! Hắn kêu ta hôm nay hạ sơn.

Thiên Nghịch nói.

Nghệ Phong nghi hoặc hỏi:


  • Sư phụ ngươi lẽ nào không biết? Hai tháng sau mới là ngày tất cả đệ tử của
    Thánh địa hạ sơn. Tại sao lúc này hắn lại đến tìm ngươi?


Mị Ảnh - Chương #76