Người đăng: masta
Hiển nhiên, hai người thân thiết như vậy càng khiến Ái Nhĩ Lan giận dữ, trong
mắt hắn tràn đầy hỏa quang đố kị nhìn Nghệ Phong nói:
Phế vật, ngươi còn đánh nữa hay thôi?
Hôm nay, ta muốn tất cả mọi người của Thánh địa biết rằng. Các ngươi vẫn
chỉ là con kiến hôi dưới chân ta mà thôi.
Nghệ Phong bình thản đưa mắt nhìn xung quanh.
Kiêu ngạo!
Đây là từ đầu tiên toát ra trong lòng mọi người, sau đó tất cả lại lộ ra nhãn
thần khinh thường. Một tên phế nhân bị phế bỏ kinh mạch, có lý do gì để nhìn
chúng ta thành con kiến hôi.
Thiên Nghịch đứng ở xa nghe được lời Nghệ Phong nói, thật sự rất sửng sốt, vẻ
mặt kinh hãi nhìn Nghệ Phong: lẽ nào Phong thiếu đãkhôi phục đến trạng thái
đỉnh phong của hắn. Điều này sao có thể?
Thế nhưng, trong lòng Thiên Nghịch hiểu rõ. Sau trận chiến này, Nghệ Phong sẽ
là Nghệ Phong ngày trước, kiêu ngạo nhìn tất cả đệtử trong Thánh địa.
Ái Nhĩ Lan còn chưa dứt lời, nắm tay của hắn đã xé gió bay tới, hung hăng đập
về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười lạnh, đấu khí khẽ vận chuyển trong cơ thể, cước bộ chợt lóe,
cuốn theo bụi trên mặt đất, khiến mọi người bất giác lui về phía sau mấy bước,
tránh né bụi bặm ngút trời.
Một quyền của Ái Nhĩ Lan đập vào không trung, mang theo tiếng gió thổi gào
thét, hắn kinh hãi nhìn chỗ cũ đã không thấy bóng người, trong mắt tràn đầy vẻ
khó tin.
Xung quanh cũng vô cùng vắng vẻ, tất cả đều đang ngây người hámiệng nhìn Nghệ
Phong đã đứng cách chỗ cũ mấy thước, trong lòng không khỏi khiếp sợ: Tốc độ
của tiểu tử này, hình như nhanh hơn trước thì phải?
Cái miệng nhỏ nhắn của Thi Đại Nhi cũng mở lớn hết cỡ. Nàng nhìn Nghệ Phong
đang đứng bên cạnh, nháy mắt nhìn mình, trong lòng không thể tin nổi.
Vừa rồi có phải mình hoa mắt không, trong chớp mắt hắn đã di chuyển mấy thước,
đây thật sự là tốc độ của một phế nhân sao? Trong Thánh địa có rất ít người có
thể đạt được tốc độ như vậy, ít nhất, Ái Nhĩ Lan tuyệt đối không có tốc độ như
vậy.
Thì ra, Phong ca ca thật sự là giả heo bắt hổ.
Đột nhiên trong lòng Thi Đại Nhi xuất hiện ý niệm như vậy.
Nghệ Phong cười khẽ, mỉm cười nhìn Ái Nhĩ Lan.
Ái Nhĩ Lan đỏ bừng mặt, hai chữ phế nhân trong miệng Nghệ Phong hiện tại nghe
ra cực kỳ hung mãnh, hắn oán hận nhìn Nghệ Phong, ánh mắt lửa nóng lộ ra vẻ
hung tàn trong đáy lòng.
Nghệ Phong nghe thấy câu nói giống như tự mình an ủi mình, mỉm cười không cho
rằng như vậy. Đối với loại người không dám tiếp nhận hiện thực này, cách tốt
nhất là đánh cho hắn tỉnh ra.
Nhưng công lực Nhân Cấp nhất giai của Nghệ Phong vẫn còn tương đối chênh lệch
lớn với Nhân Cấp tam giai. Hắn thật ra cũng không dám coi thường Ái Nhĩ Lan.
Nghệ Phong mỉm cười, không để ý tới ánh mắt của mọi người, tayhơi chuyển động,
đánh về hướng Ái Nhĩ Lan.
Ái Nhĩ Lan phảng phất muốn chứng thực Nghệ Phong là phế nhân, đương nhiên cũng
không né tránh, nhấc tay đón đỡ quyền của Nghệ Phong. Lưỡng quyền giao nhau
khiến toàn bộ không gian cóchút chấn động, mấy đạo gió xoáy nho nhỏ từ trong
lưỡng quyền bắn ra.
Hai người liên tiếp thối lui mấy bước, mới khó khăn đứng vững, Nghệ Phong sờ
bàn tay tê dại của mình, trong lòng không khỏi cười khổ, công lực Nhân Cấp tam
giai vẫn mạnh hơn mình rất nhiều.
Cho dù hắn vội vàng chống đỡ, thực lực chưa phát huy đến bảy thành, Nghệ Phong
vẫn chịu thiệt ít nhiều.
Cảnh tượng này khiến cả khu vực rơi vào im lặng, nhãn thần của tất cả mọi
người đều tập trung trên người Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: Trời
ạ, điều này sao có thể? Hắn không phải bị đứt đoạn kinh mạch rồi sao? Tại sao
một quyền này có thể bất phân thắng bại với Ái Nhĩ Lan?
Trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ kinh hãi, trong lòng không khỏi hiện lên một
loại khả năng: Tin tức Lưu Phong có được là giả, chỉcó như vậy, Nghệ Phong mới
có thể tu luyện đấu khí.
Nghệ Phong vẫn là Nghệ Phong trước kia. Những người này hình như đã phạm vào
một sai lầm rất lớn? Lẽ nào bọn họ thực sự phải chịu cảnh bị hắn trả thù?
Thiên Nghịch là người khiếp sợ nhất trong đám người này. Nghệ Phong có phải là
phế nhân hay không, hắn là người biết rất rõ, mấy tháng trước Nghệ Phong còn
nói với hắn, thực lực của hắn đã hoàn toàn biến mất. Thế nhưng, hiện tại Nghệ
Phong lại có thể đối chọi với Ái Nhĩ Lan. Điều này cũng nói rõ, Nghệ Phong ít
nhất có thực lực Nhân Cấp.
Trong thời gian mấy tháng, từ một một phế nhân tu luyện đến Nhân Cấp. Điều này
sao có thể? Cho dù trước đây hắn có nội tình thâm hậu, thì đây cũng là một kỳ
tích.
Thiên Nghịch kinh hãi nhìn Nghệ Phong, tựa hồ có chút hiểu được vì sao Nghệ
Phong lại có địa vị đặc biệt như vậy ở Thánh địa, tốc độ như vậy, không phải
thứ người khác có thể sở hữu.
Ngược lại là Thi Đại Nhi, trên mặt nàng đầy vẻ rạng rỡ. Nếu Nghệ Phong không
phải là phế nhân, nàng cũng không cần cố kỵ khi tiếp xúc với hắn.
Nghệ Phong nhìn Ái Nhĩ Lan ở trước mặt đang nhìn mình đầy khótin, khẽ cười
nói.
Một quyền này có thể che miệng của tất cả mọi người sao. Còn cómấy người có
thể tin biệt danh phế nhân này chứ?
Mặc dù trong đáy lòng Ái Nhĩ Lan rất khiếp sợ, thế nhưng lực đạo trên quyền
vừa rồi cũng nói cho hắn biết, thực lực của người trước mặt không mạnh bằng
mình.
Quyền tiếp theo của Ái Nhĩ Lan ẩn chứa lực đạo cường đại lại đánh vào khoảng
không, mang theo từng đạo cơn lốc, tiếng xé gió mạnh mẽ vang lên bên tai mọi
người.
Ái Nhĩ Lan khinh thường nhìn Nghệ Phong, gân xanh trên nắm taynổi lên, đấu khí
trong cơ thể quấn quanh phía trên, lóe ra quang mang.
Nghệ Phong khinh thường thốt ra từ này. Có kẻ nào lại từ bỏ sở trường của
mình, dùng nhược điểm đấu với người khác?
Lời nói tràn đầy châm chọc, trong nháy mắt khiến sắc mặt Ái NhĩLan tối đen,
cơn tức giận bao trùm toàn thân, nắm tay lại nắm chặt thêm vài phần, gân xanh
trên trán bạo động, khuôn mặt anh tuấn có vẻ dữ tợn không gì sánh được, có thể
thấy được hai từ “ngu ngốc” này đã khiến hắn tức giận đến cực điểm.
Một câu rống giận vang lên, đấu khí trong cơ thể Ái Nhĩ Lan giống như xiềng
xích, theo quyển bay ra, đấu khí cường đại đập vào kinh mạch, khiến mặt hắn có
chút vặn vẹo, hiển nhiên chiêu này đãmang tới thương tổn cực đại cho hắn.