Tới Nhân Cấp.


Người đăng: masta


  • Ào ào...

Nghệ Phong còn chưa tới gần, thanh âm cường đại đã đinh tai nhứcóc. Thân ảnh
Nghệ Phong bỗng nhiên biến ảo, cấp tốc chạy về phía mục tiêu.

Chỉ thấy một thác nước giống như từ trên chín tầng trời chảy xuống, xuất hiện
ở trước mắt. Thác nước hùng vĩ bao la ào ào lao xuống, tạo nên từng đợt sóng
to gió lớn bên dưới, ngọc vỡ văng khắp nơi, ngân châu nhẹ bay, giống như mưa
phùn lất phất,lại cóchút giống như tuyết bay. Ánh dương phản chiếu, thác nước
thoáng chốc hóa thành một đạo cầu vồng rực rỡ, mỹ lệ đến cực điểm.

Âm hưởng thật lớn như vạn mã mất đề, thiên quân phác địa, khíthế bàng bạc,
mang tới cho người ta một loại chấn động cường đại. Nghệ Phong nhìn thác nước
từ trên cao chảy xuống. Trong lòng hắn hơi run rẩy, thực sự có người dám luyện
công dưới thác nước này sao?

Thế nhưng, Đại trưởng lão đã từng nhắc đến, còn có truyền thuyết Độc Cô Cầu
Bại luyện võ dưới thác nước, khiến Nghệ Phong cắn răng, đi về phía trước.

Đương nhiên, Nghệ Phong không dám đến phía dưới thác nước. Như vậy chẳng khác
nào tự sát, với thực lực Sĩ Cấp cửu giai của hắn, đến chính giữa thác nước vạn
trượng này, rất nhanh sẽ bị đập thành thịt nát.

Nghệ Phong đi sang bên cạnh, ở nơi đó có mấy nhánh của thác nước, không lớn
lắm, không cao lắm, thế nhưng khí thế nện xuống hồ sâu, vẫn khiến Nghệ Phong
phát lạnh.

Nghệ Phong hít sâu một hơi, cởi áo ra, khẽ nhắm mắt lại, đấu khícấp tốc rời
khỏi cơ thể, di động về hướng thác nước nhỏ bên cạnh.


  • Ầm...

Nghệ Phong vừa mới đứng vững trên cự thạch dưới thác nước, đãbị thác nước đánh
xuống hồ sâu, lực trùng kích cường đại, khiến cho lưng hắn vô cùng đau đớn,
huyết khí hơi cuồn cuộn.

Cơn đau trên người ngược lại khơi dậy ngạo khí của Nghệ Phong, hắn hừ một
tiếng, từ trong hồ sâu bò lên, lại một lần đi về hướng dưới thác nước.


  • Ầm...

Nghệ Phong lại một lần nữa bị đánh xuống hồ.

Bò lên.

Đánh xuống.

Bò lên,

Đánh xuống.

...

Cũng không biết hắn đã thử lại bao nhiêu lần, toàn thân Nghệ Phong từ lúc nào
đã đỏ au, cuối cùng cũng đứng thẳng được trên cự thạch, dòng nước cường đại
đánh vào người Nghệ Phong, bắn ra vạn đạo bọt nước.

Nghệ Phong cảm thụ được lực đánh cường đại lên người, hắn hít sâu một hơi, cố
nén đau đớn, ấn kết trên tay không ngừng kết ấn.

Đấu khí toàn thân Nghệ Phong tuôn ra sau lưng, chống cự lại lực đánh cường đại
của thác nước, dòng xoáy trong khí hải cũng bởi vậy mà biến nhỏ đi rất nhiều.

Rất nhiều linh khí dưới khống chế của Nghệ Phong, phun về phía khí hải, cấp
tốc bổ sung linh khí bị tiêu hao.

Linh khí đang không ngừng tiêu hao và bổ sung thay thế, linh khícấp tốc biến
ảo, cũng khiến tốc độ của dòng xoáy càng lúc càng nhanh. Từng đạo linh khí
giống như liều mạng lao về phía dòng xoáy, sau đó lại phát ra.


  • Ầm…

Cuối cùng, tốc độ của dòng xoáy đạt được cực hạn, nó mạnh mẽ co rút lại, Nghệ
Phong cảm giác một cơn đau kéo đến. Nhưng khi hồn lực của hắn lại một lần nữa
dung nhập vào trong cơ thể, dòng xoáy vừa mới lớn bằng đầu một đứa trẻ đã trở
thành lớn bằng trứng chim, hiện ra màu bạch sắc, giống như sương trắng nồng
hậu lúc sáng sớm.

Lực đánh của dòng nước vừa rồi còn cảm giác vô cùng cường đại, lúc này cũng
không có cảm giác quá lớn.


  • Tới Nhân Cấp rồi!

Nghệ Phong mỉm cười, trong miệng thì thào lẩm bẩm.

Cảm nhận lực lượng Nhân Cấp, lúc này mới khiến Nghệ Phong thở dài một hơi.
Trong đám đệ tử Thánh địa, bất luận một người nào đều là thiên tài kiệt xuất.
Bằng không cũng không thể đưa tới Thánh địa. Cho nên, ngoại trừ Ban Đạt Tạp,
các đệ tử đều đạt được Nhân Cấp, chỉ là có đẳng cấp cao thấp mà thôi, thiên
tài cực kỳ kiệt xuất giống như Lưu Phong, Thi Đại Nhi, có lẽ cũng đạt đến Sư
Cấp.

Mặc dù Sư Cấp và Nhân Cấp chỉ chênh lệch một đẳng cấp, thếnhưng lại khác nhau
như trời và đất. Trong toàn bộ đệ tử của Thánh địa, đạt được Sư Cấp không vượt
quá năm người. Cho dù làThiên Nghịch, cũng chỉ dừng lại ở Nhân Cấp cửu giai,
vẫn không phá tan được tấm lá chắn mỏng Nhân Cấp.

Nghệ Phong đạt được Nhân Cấp, trong lòng cũng hơi thả lỏng, ít nhất, hiện tại
đẳng cấp của hắn không chênh lệch quá lớn với đại đa số đệ tử Thánh địa. Quan
trọng nhất là, hắn vẫn không quên những lời hắn nói trước kia. Trong vòng một
năm, bọn họ sẽ phải trả giá cho từ phế nhân mà bọn họ từng nói.

Hơn nửa năm Nghệ Phong không lộ diện, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi
người, khiến tất cả đều nhìn Nghệ Phong với ánh mắt quỷ dị.

Nụ cười tà mị lúc ẩn lúc hiện trên khóe miệng, bước chân lười nhác, hai tay
đút vào túi quần, dáng vẻ cực kỳ bất cần đời.

Dáng vẻ này hoàn toàn không có gì khác biệt với Nghệ Phong thường ngày. Những
người nhìn thấy màn này, đều đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khó
hiểu.


  • Tại sao phế nhân này lại tỏ ra kiêu ngạo như vậy.

Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng toát ra một câu nói nhưvậy: Nghệ Phong
hiện tại còn vốn liếng kiêu ngạo nữa sao?


  • Phong ca ca...

Thanh âm thanh lương vang lên, Nghệ Phong không cần nhìn cũng biết là tiểu ma
nữ, ở Thánh địa không ai gọi hắn như vậy ngoài nàng.

Thi Đại Nhi vẫn xinh đẹp chói lòa như trước, vừa xuất hiện bên cạnh Nghệ
Phong, trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt của mọi người, đương nhiên, ánh mắt
đố kị ước ao thù hận cũng đồng dạng tập trung trên người Nghệ Phong.

Nàng vẫn mặc chiếc váy dài màu tím, đai lưng bó sát, để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn
của nàng. Vẻ lịch sự tao nhã và mềm mại hiện ra trong nhất cử nhất động của
nàng, khiến tâm hồn Nghệ Phong cóchút chấn động, mê hoặc.

Nghệ Phong nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, cười mắng:


  • Tại sao lần nào ta xuất hiện, cũng có nàng ở đó?

Thi Đại Nhi cười hắc hắc không ngừng, tiếng cười êm dịu trong trẻo:


  • Bởi vì trái tim của người ta luôn hướng về Phong ca ca, không tin ca casờ
    xem.

Nghệ Phong nhìn theo ánh mắt Thi Đại Nhi, bộ ngực đầy đặn cao vút hiện rõ dưới
lớp áo màu tím của nàng, không khó cảm giác được lưu đạn bên trong.


  • Không tồi, trưởng thành! Xem ra ăn đu đủ của ta vẫn có tác dụng.

Nghệ Phong bình tĩnh nhìn, một lúc lâu mới toát ra câu nói nhưvậy.


  • Hi hi….

Tiếng cười của Thi Đại Nhi càng tỏ ra thích thú, hình như vô cùng cao hứng khi
có được câu khen ngợi Nghệ Phong.

Nghệ Phong không kiêng nể gì cả, khiến trong mắt mọi người đều lóe ra hỏa
quang đố kị, càng không hiểu tại sao Thi Đại Nhi lại thân thiết với một con
cóc như vậy.

Nghệ Phong thấy thế, hừ lạnh một tiếng, đưa tay vòng qua eo Thi Đại Nhi, tràn
đầy khiêu khích nhìn đoàn người xung quanh.

Vốn tưởng rằng Thi Đại Nhi sẽ giãy dụa thoát khỏi vòng tay mình, nhưng Nghệ
Phong bất ngờ phát hiện Thi Đại Nhi lại rất ngoan ngoãn, để mặc cho Nghệ Phong
ôm mình, đầu hơi tựa lên vai hắn, mùi hương thơm ngát lại phả vào mũi hắn.
Dáng dấp hiền thục của Thi Đại Nhi tuyệt đối không giống như tiểu ma nữ hàng
ngày.


Mị Ảnh - Chương #72