Người đăng: masta
Tầng bốn trống trải, chỉ cần liếc mắt nhìn, có thể bao quát tất cả, huống hồ
không có cơ quan ngầm nào, nơi này tuyệt đối không có công pháp mà Thi Đại Nhi
mong muốn.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi cau trán: rốt cuộc sư phụ Thi Đại Nhi biết
được tin tức ở tầng bốn có công pháp như vậy ở đâu! Với tính cách, thân phận
của bà ta, nếu là chuyện chưa chắc chắn, tuyệt đối sẽ không nói với tiểu ma
nữ.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong khẽ cắn môi, trong lòng thầm nói: Tiểu ma nữ, bản thiếu
phải tìm thấy bộ công pháp đó bằng bất cứ giá nào. Tiểu ma nữ, nếu tối nay
nàng không chịu nói chuyện nhân sinh lý tưởng với ta, ta nhất định không bỏ
qua cho nàng.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, nhẹ giọng hô:
Nghệ Phong vừa dứt lời, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nghệ
Phong, vẫn là lão đầu tử râu bạc, đầu bạc, thậm chí mặc bạch y. Hắn chính là
lão nhân khiến Nghệ Phong sợ hãi, thậm chí Nghệ Phong sợ hãi đến mức không dám
nhìn hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng Nghệ Phong đều run rẩy.
Nghệ Phong cung kính thi lễ, do dự đứng bên cạnh, cực kỳ mất tự nhiên.
Nếu như người khác của Thánh địa nhìn thấy màn này, nhất định sẽ cảm thấy hoa
mắt, ở Thánh địa không có người nào có thể trị được Nghệ Phong, vậy mà trước
mặt lão đầu tử này hắn lại ngoan ngoãn như một con cừu.
Thanh âm yếu ớt của lão đầu tử lại vang lên bên tai Nghệ Phong, Nghệ Phong
càng lộ vẻ cung kính.
Nghệ Phong cẩn thận thấp giọng nói, nhãn thần có chút né tránh nhìn Triệu lão,
hiển nhiên đối mặt với Triệu lão, Nghệ Phong đã mất đi bản tính thường ngày
của hắn.
Đôi mắt mờ đục của Triệu lão bỗng nhiên sáng ngời, nhìn Nghệ Phong, ngữ khí
nghi hoặc hỏi ngược lại:
Quả nhiên có!
Nghệ Phong thầm vui mừng, nhưng vẫn cung kính giải thích nói:
Triệu lão nhìn Nghệ Phong dò xét, Nghệ Phong luôn cảm giác sau lưng mình toát
mồ hôi lạnh, dưới ánh mắt của Triệu lão, Nghệ Phong phảng phất bản thân không
còn chỗ ẩn thân, hoàn toàn bại lộ.
Dưới tình huống Nghệ Phong sắp sửa bị lột trần, Triệu lão cuối cùng cũng mở
miệng, điều này cũng khiến Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm.
Nghệ Phong nhẹ giọng dò hỏi. Nghệ Phong biết, không ai biết rõ tất cả bí tịch
ở Thánh địa bằng Triệu lão, ngay cả hai bộ Công pháp Địa giai mà mình có được,
cũng là nhờ sau khi Triệu lão nhắc nhở mới có được.
Ở tầng năm sao?
Ta không có quyền hạn lên tầng năm. Cho nên có hay không ta cũng không
biết?
Triệu lão bình thản nói, lúc nói xong, không để ý tới Nghệ Phong, biến mất
trong chớp mắt. Điều này làm cho Nghệ Phong không khỏi khiếp sợ Triệu lão thêm
vài phần.
Nghệ Phong thở dài một hơi, đành phải đi lên cửa vào tầng năm.
Nghĩ đến tầng năm, Nghệ Phong không khỏi có chút bật cười: Thứ đặt ở tầng năm
không phải công pháp, mà là hồ sơ của các tông chủ của Thánh Tông. Ngoài ra
không có thứ gì. Điều khiến cho Nghệ Phong không chịu nổi nhất chính là, hai
bộ Công pháp Địa giai lại bị đè dưới chân bàn. Nếu không phải Triệu lão đã
từng nói một câu: Thứ không bắt mắt nhất, có thể là bảo vật lớn nhất. Nghệ
Phong sợ là cả đời cũng không thể nghĩ đến, hai bộ công pháp đỉnh cao nhất lại
nằm ở đó.
Nghệ Phong nhìn cánh cửa lớn trước mắt, mỉm cười, toàn bộ Thánh địa, chỉ có
mình hắn có thể đi vào tầng năm. Cho dù là bọn người đại trưởng lão cũng không
được vào, tuy rằng Nghệ Phong hoài nghi Triệu lão cũng có thể đi vào, thế
nhưng lần nào Triệu lão cũng nói mình không có quyền hạn.
Tầng năm của Vũ Kỹ các trong mắt mọi người đều là tồn tại đáng ngưỡng vọng.
Bọn họ chưa từng nghĩ rằng, một tên đệ tử có thể đi vào bên trong, nếu như
biết được, sợ rằng tất cả sẽ kinh hãi đến chết.
Nghệ Phong lấy từ trong Nạp linh giới ra sáu thứ giống như thiết phiết. Mỗi
thứ một màu, hồng, vàng, lục, xanh, lam tím. Đây cũng là thứ cần có để lên
tầng năm.
Sáu chiếc chìa khóa này vốn thuộc về ngũ đại trưởng lão và lão đầu tử. Nhưng
Nghệ Phong đã cướp được trong tay bọn họ. Sáu khối thiết phiến đồng thời đặt
lên cửa đá, sẽ mở ra cánh cửa dẫn lên tầng năm.
Có thể, ngũ đại trưởng lão không thể nào hiểu được. Quyền hạn mà sáu người bọn
họ hợp lại mới có, ma xui quỷ khiến lại bị một mình Nghệ Phong sở hữu. Bọn họ
hiện tại còn không biết, sáu chiếc chìa khóa của bọn họ đã bị Nghệ Phong lấy
đi, bọn họ còn tưởng rằng Nghệ Phong chỉ có chiếc chìa khóa trong tay mình,
nhiều nhất chỉ có thể tiến nhập lên tầng bốn mà thôi.
Nghệ Phong nhìn cửa đá chậm rãi mở ra, trong lòng biến ảo bất định, cũng có
chút hoài nghi với kết luận của mình.
Cho tới nay, Nghệ Phong đều cho rằng tầng năm là nơi cất giữ hồ sơ. Thế nhưng,
hắn không ngờ bản thân bất ngờ tìm được hai bộ Công pháp Địa giai ở đây, mà bộ
công pháp Thi Đại Nhi để ý cũng ở trên đây.
Quan trọng nhất là, hồ sơ của Thánh Tông, tại sao lại đặt ở tầng năm Vũ Kỹ
các, hai thứ này căn bản không liên quan đến nhau.
Nghĩ đến đây, Nghệ Phong thật sự có chút mong đợi khi đi lên tầng năm. Có thể,
trên tầng năm còn có rất nhiều bí mật mà hắn không biết.
Trên tầng năm bày rất nhiều tượng đá, mỗi pho tượng lại có hình dạng khác
nhau, có cái giống hổ, có cái giống rồng. Tất cả các pho tượng đều dùng ngọc
lưu ly đủ loại màu sắc trang trí, có vẻ cực kỳ chói mắt. Trên cơ thể các loại
động vật được chạm khắc có đặt hồ sơ của các Thánh Tông các đời. Điều thần kỳ
nhất là, thần thái của mỗi pho tượng động vật đều khác nhau, phảng phất giống
như con người biểu lộ tiếng lòng của mình.
Nghệ Phong không thể không cảm thán, ở Thánh địa xác thực không thiếu người
tài ba, chưa nói đến sự quý giả của những pho tượng điêu khắc này, mà thủ pháp
điêu khắc, không phải người bình thường có thể có được.
Nghệ Phong đi tới bên cạnh pho tượng lão hổ, tiện tay lấy từ trong bụng hổ ra
một tập hồ sơ, bình thản nhìn lướt qua. Mấy chữ lớn tông chủ đời thứ 51 của Mị
Tông đập vào trong mắt.
Nghệ Phong sửng sốt, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Dung Mị vô cùng
xinh đẹp nhưng cũng điên cuồng đến tận cùng.