Tứ Đại Tầng Các.


Người đăng: masta

Nghệ Phong đương nhiên không để ý tới chuyện bọn người đại trưởng lão tức
giận, hắn ngược lại rất đĩnh đạc nói:


  • Các ngươi cũng không biết xấu hổ mà so sánh với người khác? Các ngươi đều
    là xã hội đen truyền thừa mấy nghìn năm, hãm hại lừa gạt trộm cắp không chỗ
    nào không làm, lúc này mới kiếm được hai bộ, tố chất nhân phẩm quá thấp, huống
    chi, mấy nghìn năm qua, tùy tiện suy nghĩ cũng có thể sáng tạo ra mấy bộ. Xem
    ra tổ tiên các ngươi chỉ một lòng nghĩ đến chuyện tán gái, cho dù là mấy kẻ vô
    dụng, cũng có thể lừa gạt được mấy bộ.

Nghệ Phong vừa nói xong câu này, ngũ đại trưởng lão cũng không thể chịu đựng
được nữa, tất cả choáng váng té trên mặt đất, trong đầu dần hiện ra suy nghĩ
cuối cùng: Tiểu tử này đầu thai sai rồi, hắn tuyệt đối không nên làm người.

...

Mặc dù Nghệ Phong rất khinh thường, thế nhưng trong thời gian năm năm, ngoài
học tập với năm vị trưởng lão và ngâm mình ngoài tầng các, thời gian còn lại
đều dùng để tu luyện hai môn Vũ kỹ Địa giai này.

Nhìn Vũ Kỹ các trước mắt đã mang đến cho mình bao nhiêu hồi ức, hắn bước chân
đi vào bên trong. Khi hắn đi tới cửa lớn của tầng các, lại dừng lại, đứng bất
động ở đó.

Nghệ Phong có thể càn rỡ ở trước mặt đại trưởng lão, thế nhưng duy độc ở ngũ
đại tầng các là hắn không dám làm càn. Ngũ đại tầng các này nhìn như không có
ai thủ vệ, thế nhưng không ai nghĩ đến, trong đó lại cất dấu vô số cao thủ.
Nghệ Phong đã từng thử ăn trộm công pháp ở đó mang ra ngoài. Nhưng vừa mới
hành động, từ bốn phía đã tuôn ra bảy tám người, đặc biệt trong đó có một lão
đầu tử râu bạc, hắn mới liếc mắt nhìn Nghệ Phong đã khiến Nghệ Phong không thở
nổi. Toàn thân phảng phất như bị thái sơn áp đỉnh.

Kinh nghiệm lần đó khiến Nghệ Phong cũng không dám có chủ ý nhắm vào tứ đại
tầng các một lần nữa. Hơn nữa, khiến cho Nghệ Phong không thể tin được chính
là, Đại trưởng lão được Thánh địa tôn vinh nhất, trước mặt lão đầu râu bạc ở
đây cũng không dám cất tiếng nào.

Nghệ Phong rất nhanh cảm giác tất cả bí mật của mình phảng phất đều bị bóc
trần ở đây, khi trên trán hắn ứa đầy mồ hôi lạnh, mới có một thanh âm rất yếu
ớt vang lên.


  • Ngươi có thể tiến vào.

Nghệ Phong lúc này mới thở dài một hơi, mỗi lần đến Vũ Kỹ các, hắn luôn có một
màn nghiệm chứng thân phận như vậy, nhưng thanh âm nghe có vẻ rất yếu ớt đó,
chính là của lão đầu râu bạc.

Nghệ Phong bước chân vào bên trong, vừa bước vào liền đưa mắt nhìn xung quanh,
trên các giá sách lớn nhỏ bày đầy sách vở. Giá sách làm bằng gỗ lim, tản ra
quang mang màu hồng, càng gia tăng thêm ánh sáng lờ mờ nhu hòa trong tòa tháp.

Nghệ Phong vẫn tiếp tục đi lên, tầng một là nơi có nhiều bí tịch nhất, thế
nhưng cũng là cấp thấp nhất, chỉ có một số công pháp Tinh cấp. Nghệ Phong hoàn
toàn không có tâm tư để ý đến những công pháp này.

Tầng hai so với tầng một, số lượng bí tịch ít hơn một nửa. Ở đây bày biện đều
là Nguyệt cấp vũ kỹ. Nghệ Phong tiếp tục đi lên, tới tầng ba, cước bộ của hắn
mới hơi chậm lại, số lượng bí tịch trên tầng ba đương nhiên ít hơn tầng hai
rất nhiều. Phần lớn giá sáchđều để trống, không gian có vẻ trống trải không gì
sánh được.

Nếu Nghệ Phong nhớ không lầm, ở đây đều là một số Công pháp Nguyệt giai tương
đối đặc biệt, hơn nữa đều rất cao cường. Đương nhiên, còn có hai bộ Công pháp
Nhật giai. Đây cũng là quyền hạn tối cao nhất mà bọn người Thi Đại Nhi và Lưu
Phong có thể đến.

Nghệ Phong lại đi lên, khi tới chỗ cầu thang dẫn lên tầng bốn, nhìn thấy một
cửa đá khép chặt ở đây. Nghệ Phong thấy thế, bình thản lấy từ trong Nạp linh
giới ra một thứ giống như thiết khối tối đen như mực, nhẹ nhàng đặt vào chỗ
lõm xuống của cửa đá.


  • Xoẹt...

Một tiếng thôi động vang lên, cửa đá tự động di chuyển sang một bên. Thềm đá
bằng cẩm thạch xuất hiện trước mắt Nghệ Phong.

Tầng bốn là nơi tất cả đệ tử của Thánh địa, còn có rất nhiều trưởng lão hướng
tới. Trong đó cất giữ đều là Nhật giai công pháp. Ở khắp Thánh địa, cũng chỉ
có ngũ đại trưởng lão và mấy người đặc biệt phụng dưỡng trưởng lão còn được
phép tùy ý ra vào. Bọn họ làm thế nào cũng không hiểu được, tại sao một đệ tử
cũng có thể có đãi ngộ như vậy.

Nếu như biết được chuyện này, sợ rằng toàn bộ Thánh địa lại sẽ nổi lên một
trận phong ba.

Nghệ Phong rất hiếu kỳ, hắn tựa hồ đã xem hết tất cả Nhật giai công pháp, thế
nhưng lại chưa từng nghe nói đến có Nhật giai công pháp thủy mộc song hệ mà
Thi Đại Nhi nhắc đến.

Thế nhưng, tin tức sư phụ Thi Đại Nhi có được khẳng định không sai, như vậy
chỉ có một giải thích, bản bí tịch được cất giấu vào trong góc, giống như hai
bộ Vũ kỹ Địa giai lúc đó.

Trên giá sách hình dáng đại thụ do ngọc lưu ly xây thành, màu đá xám quen
thuộc, bày một số bí tịch lẻ loi. Số lượng không nhiều lắm, thế nhưng mỗi bộ
đều là thứ khiến thế nhân điên cuồng.

Trong không gian trống trải, chỉ có một chiếc bàn lớn được điêu khắc tinh xảo.
Bên cạnh bày mấy chiếc ghế dựa. Mặc dù không thường xuyên có người đến đây,
nhưng lại vô cùng sạch sẽ. Hiển nhiên, bình thường vẫn có người quét tước ở
đây.

Nghệ Phong lướt nhẹ tay qua những thư tịch cổ xưa được đặt trên giá sách bằng
ngọc lưu ly, tiện tay lấy ra một bộ, quyền pháp Nhật giai trung cấp —— Tàn
Miên Chưởng.

Nghệ Phong không khỏi buồn cười, mặc dù công pháp Nhật giai của tầng bốn
nhiều, bản thân hắn cũng nghiên cứu qua rất nhiều, thế nhưng lại chân chính
học không bao nhiêu. Tàn Miên Chưởng chính là một trong những công pháp hiếm
hoi được Nghệ Phong học tập. Tàn Miên Chưởng, khi luyện thành, quyền đánh ra
mềm mại vô lực giống như lông cừu. Thế nhưng, bên ngoài vẻ ngoài vô lực, toàn
bộ chưởng thân lại cấp tốc xoay tròn đấu khí, hơn nữa giống như sóng lớn, đấu
khí trong cơ thể từng đợt tuôn lên nắm tay.

Ban đầu Nghệ Phong lựa chọn bộ chưởng pháp này học tập, chính là vì đặc điểm
bất ngờ này. Ngươi thì ngẫm xem, ngươi đánh người khác một chưởng mềm nhũn vô
lực, mặc dù họ rất khinh thường, nhưng một chưởng đó lại có thể đánh chết
người. Loại chưởng pháp hoàn mỹ như vậy, hắn có thể không học được sao?

Để học Tàn Miên Quyền, Nghệ Phong đã từng đập vỡ vô số cự thạch, hai tay nát
bét giống như thịt kho tàu, đau đớn bên trong không thể nói được.

Nghệ Phong lật tìm tất cả bí tịch, nhưng không tìm thấy bộ công pháp mà Thi
Đại Nhi muốn tìm kiếm. Hắn nhìn xung quanh dò xét, cũng không phát hiện ở đây
có thể cất giấu thứ gì.

Ngoại trừ giá sách làm bằng ngọc lưu ly, còn có mấy chiếc ghế dựa, Nghệ Phong
thậm chí không phát hiện có thứ gì khác. Hắn gõ xung quanh, xem xem có tìm
thấy cơ quan bí mật nào trong bảo tháp hay không, nhưng rất đáng tiếc, hắn
hoàn toàn không tìm thấy thứ gì.


Mị Ảnh - Chương #68