Người đăng: masta
Nghệ Phong thoáng rùng mình, tiểu ma nữ không hổ là tiểu ma nữ, hành sự luôn
lớn mật như vậy. Mẹ nó, chẳng lẽ bản thiếu bị đùa giỡn!
Nghệ Phong vội vàng lấy từ trong Nạp linh giới ra một bộ y phục mặc lên người,
quay sang vỗ vào bộ ngực vểnh lên kiêu ngạo của Thi Đại Nhi. Sự đàn hồi trên
tay khiến trong lòng Nghệ Phong không khỏi run lên.
Thi Đại Nhi đỏ bừng mặt, vội vàng lấy tay che bộ phận bị đánh của mình, nàng
hung hăng trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói :
Nghệ Phong không nhìn Thi Đại Nhi nữa, thân thể bạo tạc của tiểu ma nữ, lại
thêm dáng dấp tinh khiết và yêu mị, Nghệ Phong sợ bản thân không kìm lòng
được. Tiểu ma nữ còn có năng lực ứng phó, thế nhưng, sư phụ của nàng mà tức
giận thì không chịu nổi.
Ít nhất, ở Thánh địa, Nghệ Phong vẫn không dám làm gì.
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong quay sang, nàng cười khanh khách không ngừng,
đương nhiên biết rõ Nghệ Phong sợ cái gì. Từ lần trước sư phụ đánh Nghệ Phong
một trận trên thánh sơn, Nghê Phong vẫn còn ám ảnh đến giờ.
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng dã, không để ý tới lời ma nữ nói, chuyển chủ đề:
Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
Phong ca ca, người ta nhớ ca ca, lâu như vậy mà ca ca không đểý tới người
ta. Người ta thật sự rất đau lòng.
Thi Đại Nhi nói, vẻ ủy khuất trên mặt không gì sánh được, trong đôi mắt long
lanh nước mắt.
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Thi Đại Nhi: Ta còn không biết nàng sao? Nếu không
phải có chuyện tìm ta, chỉ dựa vào cái vỗ của ta vừa rồi, nàng đã có thể truy
sát ta khắp thánh sơn rồi.
Thi Đại Nhi nhìn ánh mắt trêu chọc của Nghệ Phong, nói tiếp:
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức hiểu rõ Thi Đại Nhi có chủ ý gì.
Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn Thi Đại Nhi nói:
Thi Đại Nhi cười nói:
Nghệ Phong lúc này mới gật đầu, sư phụ Thi Đại Nhi là một người đặc biệt, mặc
dù không phải người của Thánh địa, lại có thể dễ dàng lên Thánh địa, không
giống sư phụ của đệ tử khác, chỉ khi đưa bọn họ lên núi mới đến một lần.
Thi Đại Nhi cười rất kiều mị:
Thi Đại Nhi là người duy nhất của Thánh địa biết Nghệ Phong có quyền hạn lên
tầng bốn, Nghệ Phong cũng tương đối hiếu kỳ với nơi này. Tầng bốn của Vũ Kỹ
các, cho dù là trưởng lão Thánh địa, cũng chỉ có một số ít người mới có thể
tiến vào.
Nghệ Phong vuốt mái tóc mềm mại của Thi Đại Nhi:
Nếu phải đến những nơi như Vũ Kỹ các, Hồn các thì phải lập tức rời khỏi thánh
sơn, sau này nếu đến nữa thì không dễ dàng. Nếu cóthể mang bảo khố như vậy về
nhà thì thật tốt quá.
Nhưng Nghệ Phong lập tức tự giễu cợt mình. Mặc dù quyền hạn của Nghệ Phong
mạnh hơn bọn người đại trưởng lão rất nhiều. Thếnhưng, muốn tới những nơi như
Vũ Kỹ các, Hồn các hầu như không có khả năng.
...
Vũ Kỹ các tọa lạc ở Thánh địa sau núi. Nó và Hồn các, Đấu Khí các, Trân Bảo
các đều là nơi khiến người ta hướng về nhất của Thánh địa. Tứ đại tầng các tọa
lạc ở bốn phương vị đông tây nam bắc của Thánh địa phía sau núi. Mỗi tầng các
là một tòa tháp, thân tháp như măng mùa xuân, thon gầy cao ngất, đỉnh tháp như
cái ô, mang phong cách cổ xưa. Đỉnh tháp do ngói lưu ly lục sắc chạm khắc bên
ngoài, phối hợp với thân tháp màu xám vàng phong cách cổ xưa, tràn ngập khí
thế hùng vĩ trang nghiêm.
Mấy sợi xích sắt thô to từ trong thân tháp kéo dài ra, cố định kiến trúc có
mấy nghìn năm lịch sử, mang tới cho người ta chấn động cực lớn.
Bảo tháp đứng vững ở tứ phương, giống như bảo kiếm đã rút khỏi vỏ, chọc thẳng
vào trời xanh, phối hợp với cây cỏ xanh um tươi tốt dưới tháp, khiến cho người
ta hưởng thụ cái đẹp, đồng dạng trong đáy lòng cũng không kìm được cảm giác
hào hùng.
Vũ Kỹ các, tên đúng như ý nghĩa, chính là tầng các cất giữ các loại vũ kỹ.
Những vũ kỹ mà Thánh địa mấy nghìn năm qua có thể thu thập đều được cất giữ
trong Vũ Kỹ các, các môn các phái đều có, thậm chí có một số môn phái đã thất
truyền tuyệt học, lại có thể tìm được trong tứ đại tầng các.
Năm năm Nghệ Phong đã từng trải qua, phần lớn thời gian đều ở trong mấy đại
tầng các này, hấp thu vô chừng mực những võ học tuyệt kỹ bên trong. Nhưng cho
dù như vậy, Nghệ Phong cũng chưa xem xong một phần mười trong số đó. Đến sau
này, Nghệ Phong đành phải buông tha những công pháp giá trị thấp, mục tiêu chú
định lên công pháp Nhật cấp. Như vậy mới miễn cưỡng xem hết công pháp của ngũ
đại tầng các.
Công pháp Nhật giai, không hổ là công pháp đại lục vạn kim bất cầu. Nghệ Phong
dùng một năm mới có thể xem hết toàn bộ. Điều này không khỏi khiến Nghệ Phong
có chút ủy khuất, trong lòng chửi bới: Thì ra tứ đại tầng các của Thánh địa
cũng không ghê gớm như vậy.
Nếu như hiện tại người của đại lục biết được Nghệ Phong đang suy nghĩ cái gì,
sợ rằng tất cả sẽ muốn đập chết Nghệ Phong: Công pháp Nhật giai là thứ quý giá
như thế nào? Phần lớn những người khác cũng chỉ có thể mơ tưởng. Ngươi lại có
thể dùng một năm đã xem hết toàn bộ! Khốn khiếp, Công pháp Nhật giai của Thánh
địa là rác rưởi sao?
Nhưng điều khiến Nghệ Phong tức giận nhất chính là: mỗi ngày nghe bọn người
đại trưởng lão nói khoác Thánh địa bưu hãn thế nào, nhưng chỉ tìm được hai bộ
Công pháp Địa giai, lại tương đối bíẩn, nếu hắn không tận mắt nhìn thấy, căn
bản không tin được.
Mỗi lần Nghệ Phong nghĩ đến chuyện này, đều lôi ngũ đại trưởng lão của Thánh
địa ra phê phán không ra gì. Đường đường là Thánh địa, lại chỉ có hai bộ Vũ kỹ
Địa giai, thực mất mặt.
Hắn hùng hổ mắng chửi, khiến ngũ đại trưởng lão suýt chút nữa phun máu bỏ
mạng: tên khốn khiếp nhà ngươi chỉ xem Công pháp Địa giai là rau cải trắng,
kiếm được dễ dàng như vậy sao. Nếu tùy tiện đưa Công pháp Địa giai cho hoàng
đế một đế quốc nào đó, sợ rằng đế quốc này lập tức sẽ bị tất cả đế quốc xung
quanh bao vây diệt trừ.