Khắc Lạp Khắc Không Đơn Giản


Người đăng: ◕MộngHồngTrần◕


  • Dung Mị sư muội, hừ, nàng cự tuyệt ta nhiều lần như vậy, nàng cho rằng lần
    này nàng có thể chạy thoát sao?
    Khắc Lạp Khắc cười hắc hắc như con chuột mài răng. Toàn thân nhào về phía Dung
    Mị, dáng dấp bại hoại thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

  • Khắc Lạp Khắc sư huynh, nếu sư huynh tiếp tục tiến đến, ta sẽ không khách
    khí.
    Trong giọng nói của Dung Mị tràn đầy kinh hoảng, cước bộ không ngừng rút lui
    về phía sau.

  • Nàng chạy sao? Nàng có thể chạy đi đâu?
    Khắc Lạp Khắc châm chọc nhìn Dung Mị. Thực lực của hắn xác thực không mạnh
    bằng Dung Mị, thế nhưng dựa vào độc thuật của bản thân, ở Thánh địa, những đệ
    tử có thể khiến hắn cố kỵ rất ít. Cho dù là Lưu Phong danh tiếng đang nổi như
    cồn hiện tại, hắn cũng không để mắt.

  • Chậc chậc! Mất mặt, thật quá mất mặt. Lâu như vậy, ngay cả một nữ nhân cũng
    đối phó không được. Ngươi cũng quá mất mặt, bị đánh đồng nhân phẩm với ngươi,
    ta cảm thấy thật mất mặt.
    Nghệ Phong từ dưới gốc cây cổ thụ bí ẩn bước ra.
    Khốn kiếp, nhân phẩm của bản thiếu rõ ràng tốt hơn Khắc Lạp Khắc vạn lần. Tên
    hỗn đản này, làm chuyện xấu cũng không có một chút hàm lượng kỹ thuật, thật
    khiến cho ta mất mặt.

  • Nghệ Phong?
    Khắc Lạp Khắc nhìn thấy Nghệ Phong hơi có vẻ ngạc nhiên, lập tức nghi hoặc kêu
    lên.

  • Thế nào? Ngươi ngạc nhiên khi thấy ta sao?
    Nghệ Phong nhìn Khắc Lạp Khắc khẽ cười nói.

  • Ngạc nhiên, đương nhiên là ngạc nhiên. Sao vậy? Phong thiếu cũng có hứng
    thú đến đây sao? Nếu như ngươi có hứng thú, ta thật ra có thể nhường ngươi lên
    trước.
    Dáng vẻ dâm tặc vừa rồi của Khắc Lạp Khắc bỗng nhiên biến mất, rất hào phóng
    cười nói với Nghệ Phong.
    Ánh mắt của Nghệ Phong bỗng nhiên ngưng trọng, cười nói:

  • Ngại quá, ta không thích dùng đồ của người khác, còn cả thứ ta đã dùng qua
    lại bị người khác dùng.
    Những lời của Nghệ Phong khiến sắc mặt Dung Mị hơi trắng bệch, nàng cắn môi,
    nhưng cũng không nói lời nào.

  • Ha ha, nếu Phong thiếu không có hứng thú, vậy ta từ chối thì bất kính rồi.
    Ta cũng không ngờ Phong thiếu lại có yêu cầu cao như vậỵ, ta thì chỉ cần là nữ
    nhân là được.
    Khắc Lạp Khắc liếc nhìn Nghệ Phong, cười nói.
    Nghệ Phong nhìn nam nhân trước mặt, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn: chẳng
    trách vị trưởng lão nào đó của Thánh địa lại giao độc thuật cho y, cũng khó
    trách hắn cũng có thể tiến nhập phía sau núi. Tốc độ biến sắc, thủ đoạn của
    hắn thật sự mạnh hơn Lưu Phong rất nhiều.

  • Nghệ Phong sư huynh...
    Dung Mị thấy Khắc Lạp Khắc tiếp tục lao về phía mình, trong lòng nàng kinh
    hãi, không khỏi bước nhanh ra sau người Nghệ Phong, hai tay ôm chặt lấy cánh
    tay Nghệ Phong, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
    Trên cánh tay Nghệ Phong truyền đến cảm giác mềm mại, khiến trong lòng hắn bất
    giác cảm thấy rung động. Hắn vừa định rút tay ra, thế nhưng ma xui quỷ khiến
    thế nào lại lùi sâu cánh tay vào trong. Bạn đang đọc truyện được copy tại
    TruyệnYY.com
    Dung Mị cảm giác được cánh tay trong lòng nàng không an phận, trên mặt nàng
    bất giác hiện ra vẻ đỏ ửng. Nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong,
    trong lòng thầm mắng: Tưởng ngươi thực sự không xem trọng ta, thì ra cũng là
    một tên ngụy quân tử. Nam nhân, quả nhiên đều là động vật ti tiện.
    Khắc Lạp Khắc thấy Dung Mị trốn phía sau Nghệ Phong, hắn không khỏi cười nói:

  • Phong thiếu, nếu ngươi thật sự có hứng thú, nói thẳng, ta có thể cho ngươi.
    Thái độ thản nhiên của Khắc Lạp Khắc khiến cho nụ cười trên mặt Nghệ Phong bất
    chợt biến mất. Hắn không sợ ngụy quân tử như Lưu Phong, thế nhưng đối với loại
    tiểu nhân thực sự như Khắc Lạp Khắc, hắn thật sự rất cố kỵ.

  • Ha ha, Khắc Lạp Khắc, trước kia Thi Đại Nhi nói chúng ta ti tiện như nhau,
    ta còn cười nhạt. Hiện tại mới phát hiện, đúng là có đạo lý nhất định, bất
    chấp thể diện của mình, dùng thủ đoạn đê tiện, lúc nào cũng muốn làm chuyện
    xấu xa. Điểm ấy ta vô cùng thưởng thức.
    Nghệ Phong cười nói.
    Dung Mị nghe thấy những lời Nghệ Phong nói, trên trán nàng bỗng chốc toát mồ
    hôi lạnh, cầm thú xấu xa đê tiện còn nói những lời tự hào như vậy, quả nhiên
    là vô sỉ đến cực điểm.

  • Quá khen quá khen. Ta còn kém cỏi hơn Phong thiếu rất nhiều. Ít nhất Phong
    thiếu không kiêng nể che giấu chúng ta xấu xa, đê tiện như nhau. Thế nhưng
    danh tiếng lại tốt hơn ta rất nhiều.
    Khắc Lạp Khắc cười ha ha, phảng phất không hề để ý đến danh tiếng xấu xa ti
    tiện của mình.

  • Đúng vậy.
    Nghệ Phong khẽ cười nói:

  • Danh tiếng của ta ở Thánh địa cũng không tốt hơn ngươi ít nhiều. Nói thật,
    ta rất thưởng thức ngươi.
    Khắc Lạp Khắc cười nói:

  • Ở Thánh địa, những người được ta coi trọng cũng không nhiều lắm, Phong
    thiếu là người đầu tiên.
    Trong lòng Dung Mị thầm phát lạnh: hai người này đang có xu thế ức hiếp mình,
    lẽ nào lần này mình thật sự lành ít dữ nhiều?
    Quả nhiên, Khắc Lạp Khắc nói:

  • Phong thiếu, nữ nhân phía sau ngươi, nếu như ngươi thích, ta sẽ tặng cho
    ngươi. Nếu như ngươi không thích, hãy nhường lại cho tiểu đệ hưởng thụ?
    Nghệ Phong mỉm cười, quay đầu nhìn Dung Mị đang trốn sau lưng mình, quan sát y
    phục của nàng, vẫn có thể nhìn thấy những đường cong tuyệt diệu. Nghệ Phong
    biết, nếu hôm nay hắn không ở đây, e rằng Dung Mị khó chạy thoát kiếp nạn này.
    Hơn nữa, Nghệ Phong tin tưởng cho dù Khắc Lạp Khắc làm xong việc này, hắn
    tuyệt đối sẽ không phải chịu hình phạt nào của Thánh địa.
    Không vì cái gì khác, mà bởi vì sự thông minh của Khắc Lạp Khắc, hắn dám không
    sợ hãi như vậy, như vậy có thể thấy, hắn có thể gánh chịu hậu quả.

  • Vốn hai người các ngươi đánh một trận chiến hữu nghị, ta sẽ không ngăn cản.
    Chỉ là, rất đáng tiếc, trên bàn tay của ngươi lại có một nốt hồng ban hình tam
    giác.
    Nghệ Phong khẽ cười nói.
    Khắc Lạp Khắc tựa hồ rất nghi hoặc ý tứ của những lời này, nốt hồng ban hình
    tam giác của mình cũng chọc đến hắn sao? Lý do này cũng không hợp tình hợp lý
    lắm? Chỉ là, Khắc Lạp Khắc lập tức nở nụ cười, nói đạo lý với Nghệ Phong,
    chẳng khác nào nói với cục đá.

  • Ha ha, lý do của Phong thiếu luôn khác biệt như vậy, vậy ngươi muốn làm thế
    nào? Nếu không, chờ ta hưởng thụ xong, chúng ta chậm rãi thảo luận vấn đề này?
    Khắc Lạp Khắc không vì như vậy mà tỏ ra mất hứng, hắn vẫn vui vẻ nói cười.
    Dung Mị nghe được những lời của Khắc Lạp Khắc, trái tim đột nhiên bị bóp chặt.
    Hai người trước mặt cũng không phải người bình thường, Nghệ Phong thật sự có
    khả năng đáp ứng điều kiện người khác cho rằng không có khả năng.
    Nghệ Phong rút cánh tay mình ra khỏi bộ ngực mềm mại, mặc dù ở đó xác thực rất
    thoải mái, thế nhưng Nghệ Phong cũng không muốn thân thiết quá mức với Dung
    Mị.

  • Kỳ thực ta không để ý đến chuyện đó, chỉ có điều, nếu ta cho ngươi hưởng
    thụ xong rồi mới đối phó ngươi, sợ là không có hiệu quả, dù sao ta đến đây là
    để khiến ngươi thống khổ.
    Nghệ Phong cười nói, người không biết còn tưởng rằng hai người là bằng hữu
    nhiều năm không gặp.
    Khắc Lạp Khắc nhìn nam tử trước mặt, trên mặt không có một tia biến ảo, chỉ là
    trong đáy lòng lại âm thầm tính toán: hắn không tin chuyện hiện tại đang lan
    truyền trong Thánh địa. Nếu tiểu tử này là phế nhân, sợ rằng tất cả mọi người
    trong Thánh địa này đều là phế nhân, cho dù kinh mạch của hắn bị đứt đoạn,
    không tu luyện được đấu khí, thì hắn tuyệt đối cũng không phải kẻ giản đơn.
    Người có thể được bọn người đại trưởng lão coi trọng như vậy, làm sao có thể
    là một tên phế nhân.
    Khắc Lạp Khắc không đồng tình với Lưu Phong, mặc dù danh tiếng của hắn ở Thánh
    địa rất xấu xa, thế nhưng trong tình cảnh tất cả mọi người đều hận thù hắn,
    hắn còn có thể sống tiêu sái như vậy, càn rỡ như vậy, hắn có thể giản đơn được
    sao! Huống chi, đây chính là Thánh Tông cá lớn nuốt cá bé. Cho nên, Nghệ Phong
    đồng dạng rất thận trọng với nam tử trước mặt, nếu so sánh Lưu Phong với Khắc
    Lạp Khắc thì đúng là một vở hài kịch không hơn.


Mị Ảnh - Chương #60