Người đăng: ◕MộngHồngTrần◕
- Nghệ Phong sư huynh...
Thanh âm nũng nịu lại vang lên bên tai Nghệ Phong, mặc dù Nghệ Phong không hề
có thiện cảm với giọng nói này, nhưng xương cốt không kìm được cảm giác tê
dại.
- Dung Mị, sau này đừng giở trò nũng nịu trước mặt ta, còn nữa, bản thiếu
không thích loại nữ nhân thấy nam nhân là dính vào.
Nếu là nữ nhân khác, Nghệ Phong ngược lại sẽ chơi đùa vui vẻ với nàng, thuận
tiện phát sinh một chút chuyện trăng gió cũng không tệ, thế nhưng hắn không hề
có hứng thú với nữ nhân có thân hình õng ẹo, cuộc sống thối nát như Dung Mị,
mặc dù nữ nhân này xác thực rất xinh đẹp.
Dung Mị ngẩn ngơ, sắc mặt có chút trắng bệch, xen lẫn tức giận: cho dù ngươi
có trở thành một phế nhân, ngươi vẫn khinh thường ta như trước sao? Vẫn xem ta
là loại người trong tưởng tượng của người sao? Trong mắt ngươi, có lẽ chỉ có
Thi Đại Nhi sư muội mới có thể được ngươi để ý.
Dung Mị nhớ tới Thi Đại Nhi, trong mắt nàng hiện lên sự đố kị mãnh liệt, tuy
rằng không cam lòng, thế nhưng không thể không thừa nhận, nữ nhân giống như
tinh linh, vốn không nên thuộc về thế gian này. Điều khiến Dung Mị không chịu
được nhất là, bản thân tu luyện mị thuật hơn mười năm, nhưng vẫn không bằng
Thi Đại Nhi. Mị của nàng lúc nào cũng có thể tìm được vết tích, còn mị của Thi
Đại Nhi trong nháy mắt có thể câu dẫn hồn phách con người.
Nếu như mị của Dung Mị là loại ngoại mị dựa vào thân thể uốn éo kiểu cách, thì
Thi Đại Nhi lại chính là nội mị, có thể chấn động tâm phách con người trong
chớp mắt, không cố ý chế tạo, vì vậy không hề để lại vết tích.
Dung Mị thấy Nghệ Phong không để ý đến mình, đang chuẩn bị bỏ đi, trong lòng
chợt hiện lên tiếng bi ai. Xem ra, hôm nay khó làm gì được hắn rồi.
…
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch dựa vào một gốc cây, lạnh lùng nhìn sang, hắn bất
giác bước qua, vỗ nhẹ lên vai Thiên Nghịch, cũng lười nhác dựa vào một gốc cây
khác, nhãn thần chuyển hướng nhìn về phía Dung Mị.
Thiên Nghịch vẫn dùng một giọng điệu lạnh lùng như trước trả lời:
- Khắc Lạp Khắc muốn làm một chút chuyện hỗn đản, ta chỉ đến xem?
- Chuyện hỗn đản? Dung Mị?
Nghệ Phong nghi hoặc nói, lập tức không khỏi mỉm cười:
- Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, tính tình của Dung Mị như thế nào, ngươi
còn không biết, nếu hai bên nam nữ người ta đều đã nguyện ý. Ngươi xen vào
việc của người khác làm cái gì?
Nghệ Phong rất hiếu kỳ, Thiên Nghịch nổi tiếng lạnh lùng ở Thánh địa, tại sao
lại để ý đến những chuyện này, với tính cách của y, cho dù có bao nhiêu người
chết trước mặt y, hắn cũng không thèm để ý.
Nghệ Phong nhìn lướt qua Dung Mị đang vô cùng quyến rũ, rồi lại cổ quái nhìn
Thiên Nghịch nói:
- Huynh đệ, không phải ngươi thích nữ nhân này chứ?
Thiên Nghịch liếc mắt nhìn Nghệ Phong, không nói gì, vẫn lạnh lùng nhìn về
phía giữa sân.
- Khốn khiếp... Huynh đệ, ngươi làm sao vậy, mắt ngươi mù rồi sao. Nữ nhân
này quả thật vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng, ngươi có thấy lúc nào nàng ta cũng
dính vào nam nhân khác hay không, ngươi có thể nhìn nữ nhân của mình ngày ngày
cặp kè với nam nhân khác sao?
Nghệ Phong vỗ vai Thiên Nghịch, tận tình khuyên bảo.
- Huynh đệ, ngươi không thích nàng thật chứ. Lẽ nào ngươi muốn trói nàng
trong nhà? Điều này là không thể, hạn chế tự do của người khác là vi phạm nhân
quyền. Chúng ta đều là thiếu niên kiệt xuất, tuyệt đối không thể làm như vậy.
Nếu không như vậy đi, nếu ngươi thực sự thích nàng, ta sẽ cho ngươi mượn chút
mê dược, mỗi ngày ngươi cho nàng ăn một chút, để nàng không đi đâu được, chúng
ta cũng tôn trọng nhân quyền.
Nghệ Phong thở dài, rất bất đắc dĩ nói.
Thiên Nghịch cực kỳ khinh bỉ nhìn Nghệ Phong: Ngươi thật không biết xấu hổ,
còn dám nhắc tới nhân quyền, dùng mê dược cũng là nhân quyền sao? Chỉ có nam
nhân vô sỉ giống như ngươi mới nói ra những lời như vậy.
Thiên Nghịch thấy Nghệ Phong lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt, hắn vội vàng
nói:
- Ta không thích Dung Mị!
- Mẹ kiếp! Huynh đệ ngươi không phải chứ? Nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ như vậy
mà ngươi lại không thích? Ngươi có phải kẻ bất lực không? Nếu đúng như vậy,
ngươi cứ nói với ta, không việc gì phải xấu hổ, y thuật của ta không tầm
thường. Công năng của nam nhân bất kể như thế nào, ta cũng có thể chữa khỏi.
Nghệ Phong rất thương cảm nhìn Thiên Nghịch, trong mắt tràn đầy vẻ thông cảm.
Thiên Nghịch cảm giác bản thân sắp phát điên, sắc mặt đỏ ửng, nắm chặt tay.
Mỗi lần ở cùng với tên ghê tởm này, hắn đều có cảm giác muốn đánh hắn một
trận.
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch sắp phát điên, trong lòng không khỏi cười trộm:
hắc hắc, ta thích nhìn khối băng biến thành con cua đỏ.
- Huynh đệ, nói thật, nữ nhân giống như Dung Mị ngươi còn không thích, vậy
thì vấn đề của ngươi không hề đơn giản. Ta giúp ngươi nấu 180 bao bổ dương….
- Câm miệng!
Thiên Nghịch không thể nhịn được nữa, hắn cắn răng nói:
- Ta chỉ không thích nàng ta.
Hỗn đản này, vừa rồi còn khuyên ta không thích, bây giờ lại khuyên ta thích,
từ lúc nào hắn có thể thống nhất ý kiến của mình chứ?
- Ngươi không thích nàng? Ta nghĩ nam nhân nào cũng thích nàng. Lẽ nào, ngươi
là...
Nghệ Phong kinh hãi lui ra phía sau hai bước nói tiếp:
- Thiên Nghịch, ta có thể chắc chắn nói cho ngươi biết, ta không thích nam
nhân, ngươi đừng để ý đến ta, tuy rằng ta rất tuấn tú, nhưng….
Thiên Nghịch nghe thấy những lời Nghệ Phong nói mà choáng váng, hắn thật sự có
suy nghĩ muốn dùng nắm đấm đập chết Nghệ Phong. Lẽ nào hỗn đản này không thể
suy nghĩ đứng đắn được sao?
- Thiên Nghịch. Ngươi đừng trừng mắt nhìn ta, ngươi phải hiểu được. Đây là
một loại bệnh. Căn bệnh này, ta nghĩ ta không chữa được, nếu không ngươi hãy
đi tìm tam trưởng lão, hắn có thể nguyện ý giúp đỡ ngươi.
Nghệ Phong thở dài, cảm thấy rất bất đắc dĩ vì bản thân không thể trợ giúp
Thiên Nghịch.
Thiên Nghịch hít sâu một hơi, che lỗ tai lại, không muốn nghe Nghệ Phong tiếp
tục lải nhải. Hắn sợ nếu nghe nữa, hắn sẽ không kìm được cảm xúc muốn đánh
người. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY -
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch bịt tai lại, hắn không khỏi sửng sốt, lập tức tỏ
vẻ than thở:
- Một thanh niên tốt như vậy, tại sao lại thích nam nhân chứ? Thật đáng tiếc,
đúng là khiến bao nhiêu thiếu nữ phải rơi lệ.
Nghệ Phong rung đùi đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Dung Mị. Chỉ thấy một nam tử
đứng cạnh Dung Mị, vẻ mặt ân cần nói:
- Dung Mị sư muội, hôm qua ta chiếm được một quyển công pháp Nhật giai cao
cấp. Ta tặng cho nàng, thế nào?
Nhưng cặp mắt dâm uế của hắn lại nhìn khắp người Dung Mị từ trên xuống dưới,
giống như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng. Nghệ Phong cũng biết thiếu
niên này, hắn cũng là một trong những đệ tử có tư cách tiến vào sau núi, Khắc
Lạp Khắc, là một kẻ nổi tiếng vô sỉ ti tiện trong đám đệ tử tại Thánh địa. Ở
một nơi vốn không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào như Thánh Tông, còn có thể được
người ta dùng từ cặn bã để hình dung ra y. Nghệ Phong cũng rất bội phục, điều
này ít nhất nói rõ hắn đã ti tiện đến một loại cảnh giới cực cao. Thi Đại Nhi
từng nói, nhân phẩm của Khắc Lạp Khắc và Nghệ Phong không sai biệt lắm. Trong
nháy mắt Nghệ Phong thay đổi quan niệm với Khắc Lạp Khắc, người có nhân phẩm
không khác biệt gì mình, vậy chẳng phải nói người này cao nhã, quân tử, ưu tú,
chính nghĩa lẫm liệt sao.
Cũng vì điều này, trong ánh mắt Nghệ Phong nhìn Khắc Lạp Khắc tràn đầy thưởng
thức. Thời hiện đại, người cao thượng giống như mình cũng không có nhiều.
- Khắc Lạp Khắc sư huynh, cảm tạ hảo ý của sư huynh. Chỉ là, ta cũng biết đạo
lý tham thì thâm.
Dung Mị uyển chuyển cự tuyệt, khiến Nghệ Phong rất nghi hoặc, nữ nhân này cũng
biết cự tuyệt nam nhân sao.
- Sư muội...
Khắc Lạp Khắc tựa hồ rất sốt ruột, hắn đột nhiên đưa cánh tay túm lấy Dung Mị
. Nhưng Dung Mị đã có phòng bị, nàng lắc mình né tránh.
- Sư huynh, xin sư huynh cẩn trọng một chút.
Dung Mị hừ lạnh nói.
Nghệ Phong nhìn thấy màn này, không khỏi khinh bỉ nhìn Khắc Lạp Khắc. Như vậy
mà cũng để Dung Mị chạy thoát, thực không phải nam nhân. Thật không biết tại
sao hắn lại có tư cách tiến nhập vào sau núi. Xét về thực lực, hắn cũng không
mạnh hơn hắn nhiều lắm. Dung Mị, Thiên Nghịch còn mạnh hơn hắn rất nhiều. Chỉ
là không rõ, tại sao Dung Mị lại có vẻ rất sợ hãi Khắc Lạp Khắc.