Người đăng: ◕MộngHồngTrần◕
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong đứng trước người nàng, nàng thoáng chần chừ một
lát, nhưng vẫn đi theo Nghệ Phong, giống như một cô gái ngoan ngoãn. Dáng dấp
nhu thuận hoàn toàn không có có phong thái tiểu ma nữ giống như ngày trước.
- Sao vậy? Không đợi được sao?
Nghệ Phong nhìn Lưu Phong trêu chọc nói, khóe miệng hiện lên nụ cười đùa cợt.
Lưu Phong dừng bước, đứng trong đội ngũ, lạnh lùng nhìn phía trước, nắm chặt
nắm tay. Hắn nhìn thiếu nữ phía sau Nghệ Phong, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn
âm độc. Hắn thù ghét nụ cười đùa cợt tà mị của Nghệ Phong, điều này khiến hắn
sinh ra cảm giác bản thân giống như một thằng hề.
- Nếu Đại trưởng lão đã nói một năm sau, vậy một năm sau, ta sẽ khiến ngươi
sống không bằng chết.
Lưu Phong dẹp yên tình tự nổi loạn trong lòng, bình thản nói. Tư thái đầy
thong dong, tư thái khiến mấy nữ đệ tử đang trốn ở xa hiện lên quang mang lấp
lánh trong mắt. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY -
Trước đây, Nghệ Phong là vương tử trong cảm nhận của các nàng, nhưng hiện tại,
phế nhân này làm sao có thể so sánh được với Lưu Phong anh tuấn tiêu sái, thực
lực cao cường.
- Ha ha, vậy sao? Sống không bằng chết? Thật đau khổ, ngươi xác định muốn như
vậy sao?
Nghệ Phong cười nói, biểu tình hiền lành không gì sánh được. Chỉ có điều, vẻ
mặt này càng khiến cho Lưu Phong dễ bốc hỏa.
- Hừ, sống không bằng chết, ít nhất ta sẽ để ngươi sống.
Lưu Phong có chút dữ tợn, hắn không chịu nổi loại ngữ khí này, cũng không chịu
nổi ánh mắt của Thi Đại Nhi cứ nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong. Không biết từ
lúc nào, hắn đã thấy trong đôi mắt như nữ thần của Thi Đại Nhi lộ ra sắc thái
nhu hòa và lấp lánh, thế nhưng điều này càng khiến cho hắn đố kị với chuyện
Thi Đại Nhi lại biểu lộ tình cảm với một tên phế nhân.
- Ha ha, ngươi đã cố ý muốn chọn sống không bằng chết, ta nghĩ đến lúc đó ta
sẽ thành toàn cho ngươi.
Nghệ Phong vẫn như trước bình thản nói. Hắn cũng không hề để ý đến vẻ mặt dữ
tợn của Lưu Phong.
- Ngươi...
Lưu Phong lại nắm chặt tay, thậm chí trên nắm tay của hắn có hơi ửng đỏ, khiến
Nghệ Phong nhìn thấy không khỏi ngây người sửng sốt, nhưng hắn lập tức bừng
tỉnh lại. Trước đây Lưu Phong cảm thấy bản thân mình kém cỏi hơn Nghệ Phong,
mặc dù hắn không cam lòng khi thấy Thi Đại Nhi và Nghệ Phong thân thiết với
nhau, nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Thế nhưng, hiện tại Nghệ Phong đã thành
một phế nhân, Thi Đại Nhi và Nghệ Phong vẫn gần gũi như trước. Điều này khiến
hắn cảm giác bản thân thậm chí còn không bằng một tên phế nhân, thảo nào căm
hận như vậy. Lưu Phong lâu nay vẫn là người vô cùng kiêu ngạo, làm sao có thể
chịu đựng được đả kích lớn như vậy.
- Sao vậy? Còn có việc gì sao? Nếu không có gì thì giải tán đi?
Nghệ Phong bình thản liếc mắt nhìn mọi người nói.
- Hừ... Tiểu tử, ngươi kiêu ngạo cái gì, ngươi không phải chỉ là một tên phế
nhân thôi sao.
Một câu tức giận mắng chửi đột nhiên vang lên, trình độ càn rỡ của nó đủ khiến
Nghệ Phong cảm thấy mặc cảm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thi Đại Nhi lập tức biến đổi, vừa rồi trên mặt nàng còn
lấp lánh nụ cười, trong nháy mắt đã trở nên lạnh lùng, nàng bước về phía
trước, nhìn người vừa mở miệng mắng chửi, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi vừa nói cái gì?
Nghệ Phong biết người này, hắn tên là Ban Đạt Tạp, cũng được xem là một trường
hợp đặc biệt ở Thánh địa, ở Thánh địa bốn năm, thực lực vẫn chỉ dừng lại ở Sĩ
Cấp ngũ giai, chuyện này đối với Thánh địa mà nói tuyệt đối là một châm chọc.
Cũng chính vì hắn có thực lực thấp nhất Thánh địa, cho nên chịu đủ mỉa mai,
hiện tại khó có được một người có thực lực kém hơn hắn, còn là một tên phế
vật, hắn đương nhiên tự cho mình thân phận đại ca.
Thi Đại Nhi tựa hồ cũng không chuẩn bị buông tha cho Ban Đạt Tạp, nàng vươn
người về phía trước, vô cùng lạnh lùng nhìn Ban Đạt Tạp nói:
- Ngươi lặp lại lần nữa đi?
Uy thế của tiểu ma nữ lúc này hiển lộ rõ ràng hơn lúc nào hết, mọi người bất
giác lùi về phía sau hai bước, trong lòng có chút run rẩy.
Nghệ Phong thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay kéo Thi Đại Nhi, nhẹ nhàng
véo mặt nàng, cười mắng:
- Bày ra bộ dạng lạnh lùng như vậy để dọa ai? Ta vẫn thích Đại Nhi tinh quái
hơn, lộ kế hoạch trên mặt như vậy thì làm sao chỉnh lý người khác được.
Thi Đại Nhi kéo bàn tay Nghệ Phong đang túm lấy mặt mình, bàn tay mềm mại
khiến trong lòng Nghệ Phong có chút ngứa ngáy.
- Phong ca ca, nàng có thể làm cho ca ca. Ta cũng có thể làm cho ca ca? Hiện
tại, ta phải đi giết chết tên khốn khiếp dám mắng chửi ca ca.
Thi Đại Nhi dịu dàng nhìn Nghệ Phong, ngữ khí rất nhẹ nhàng, thế nhưng ý tứ
biểu lộ ra lại khiến Nghệ Phong không khỏi lạnh run. Tiểu ma nữ quả thật không
hổ là tiểu ma nữ.
- Đại Nhi, không cần so sánh mình với nàng ta.
Nghệ Phong ngượng ngùng cười nói, trong đáy lòng hơi chột dạ.
- Được. Chỉ cần ca ca hứa sau này không để ý tới nàng nữa, ta sẽ không so
sánh mình với nàng.
Thi Đại Nhi bĩu môi nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong nhanh chóng khép miệng, không dám nói câu nào nữa, nhãn thần tránh
né nhìn sang bên cạnh.
Hai người thân mật như không có ai bên cạnh, khiến tất cả những người có mặt ở
đây đều chớp động hỏa quang. Đố kị và cừu hận đều hội tụ trên người Nghệ
Phong, khiến Nghệ Phong cảm giác nhiệt độ xung quanh mình đang nóng dần lên.
Nhưng thật ra vì những lời Thi Đại Nhi mới nói, không ai dám lên tiếng nữa,
cho dù là Lưu Phong đang cực kỳ cừu hận, chưa nói đến thủ đoạn chỉnh lý người
khác nhiều không kể xiết của Thi Đại Nhi, mà thực lực của nàng cũng sâu không
thể lường. Mặc dù Lưu Phong không biết thực lực cụ thể của Thi Đại Nhi là đẳng
cấp gì. Thế nhưng cũng biết tuyệt đối không mạnh hơn mình nhiều.
Điều này càng tăng thêm tính thần bí của nàng, khiến người ta càng thêm thích
thú.
Nghệ Phong thả Thi Đại Nhi ra, đi tới trước mặt Ban Đạt Tạp, mỉm cười nói:
- Ngươi biết câu nói của Tát Mạc Thiết có ý nghĩa gì không? Có biết tại sao
bây giờ hắn vẫn nằm trên giường hay không?
Nhớ tới trạng thái của Tát Mạc Thiết, trong lòng Ban Đạt Tạp có chút phát
lạnh, nhưng hiếm khi có cơ hội làm chỗ đứng của mình kiên định ở đây, giả vờ
trấn định nói:
- Hừ, nếu không phải ngươi đánh lén, lúc đó Tát Mạc Thiết lại đang giật mình,
ngươi cho rằng ngươi có thể đánh cho hắn tàn phế hay không? Sợ rằng lúc đó
người tàn phế chính là ngươi?
Nghệ Phong sửng sốt, không ngờ Tát Mạc Thiết cũng không nhắc nhở đệ tử của
Thánh địa, chẳng trách tất cả mọi người đều dám trêu chọc mình.
Nghệ Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn xung quanh tìm kiếm, lại tìm thấy một hòn
gạch, cầm trong tay tiến về hướng Ban Đạt Tạp.
Ban Đạt Tạp lập tức căng thẳng, nhưng đấu khí nhanh chóng bao trùm toàn thân,
lạnh lùng nói:
- Lẽ nào ngươi cho rằng ngươi còn có thể đánh lén thành công hay sao? Phế
nhân...
Nghệ Phong mỉm cười, nhìn Ban Đạt Tạp cười nói:
- Lần này, ta cũng không muốn đánh lén, nếu lần trước không có hiệu quả như
vậy, thì lần này có thể dùng ngươi lập uy rồi.
- Khốn kiếp...
Mọi người nghe thấy câu này đều cười nhạt. Mặc dù ở Thánh địa, Ban Đạt Tạp là
người có thực lực yếu nhất, nhưng ít nhất cũng là một Sĩ Cấp, dưới tình huống
một phế nhân không đánh lén, tuyệt đối không thể đánh bại hắn.
- Ta đã từng thấy người tự đại nhưng tự đại như vậy vẫn là lần đầu….
- Loại phế nhân đương nhiên đầu óc cũng có chút vấn đề, điều này cũng có thể
lý giải….
- Có đạo lý, ta muốn xem xem hôm nay hắn chết như thế nào. Mẹ kiếp... Tại sao
Thi Đại Nhi sư muội lại thích loại người như vậy chứ.
- ...
Những câu châm chọc cũng không ảnh hưởng đến Nghệ Phong, chỉ có điều bọn hắn
không thấy được sau mỗi câu nói này, khuôn mặt xinh đẹp của Thi Đại Nhi đều
trở nên vô cùng âm trầm.
- Lần này, ta quang minh chính đại khiêu chiến với ngươi, cho ngươi đủ thời
gian chuẩn bị.
Nghệ Phong bình thản nói, nhãn thần hơi ngưng trọng. Sĩ Cấp ngũ giai mạnh hơn
rất nhiều so với Tử Cấp bát giai. Dưới tình hình bình thường, hắn tuyệt đối
không có khả năng giành phần thắng.