Đãi Ngộ Của Phế Vật.


Người đăng: ◕MộngHồngTrần◕


  • Ha ha, không thể tưởng được Phong thiếu ở Thánh Địa lại có thể là một cái
    phế vật. Ha ha, một phế vật kinh mạch đều đứt đoạn...

  • Thực nghĩ mãi mà không hiểu, Ngũ đại trưởng lão sao lại đối với hắn tốt như
    vậy.

  • Chậc chậc, cuộc sống của phế vật này xui xẻo rồi. Một năm sau, sợ là Lưu
    Phong sẽ không lưu thủ nữa.

  • Không thể tưởng được a, nguyên lai tưởng rằng Phong thiếu mạnh nhất Thánh
    Địa ai ngờ là một tên phế vật. Quả thực không giống như tưởng tượng.
    Tiếng nghị luận chung quanh không ngừng vang lên, trong đó có chút hả hê cùng
    mỉa mai, còn có cười nhạo mười phần. Tuy Nghệ Phong có thể đoán được đến kết
    quả như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn.
    Phế nhân, hư danh này Nghệ Phong căn bản không quan tâm. Thế nhưng hắn quên
    không được hành động của Tần Y lúc trước, Tần Y nhu nhược không cho người khác
    gọi Nghệ Phong là phế vật. Từng giống như mãnh thú thị huyết, điều thủ vệ từ
    phủ ngoại công tới, để chính mình dẫn người giải quyết đám người này. Nghệ
    Phong chưa từng tưởng tượng được Tần Y luôn bình tĩnh sẽ thất thố như thế,
    hành động phảng phất như điên cuồng đó khiến cho Nghệ Phong đau lòng không
    thôi. Đặc biệt là lúc hàn độc phát tác, nàng cứng rắn chịu đựng cơn đau ngăn
    chặn những lời nói độc địa từ miệng những người kia.
    Mỗi lần Nghệ Phong nhìn thấy những giọt mồ hôi từ trên trán Tần Y rơi xuống
    đất, vì chính mình thừa nhận những thống khổ cực lớn khiến Nghệ Phong hận thấu
    xương những kẻ đã chửi mình là phế vật.
    Nghệ Phong lạnh lùng nhìn lướt qua đám người chung quanh, ánh mắt hàn ý mười
    phần khiến cho tất cả mọi người run rẩy trong lòng, bất quá khi bọn hắn nhớ
    tới Nghệ Phong là phế nhân thì nguyên một đám lại tỏ vẻ khinh thường.
    Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, đi về hướng đám người đang nghị luận sôi nổi.
    Những người kia thấy Nghệ Phong hướng về phía bọn hắn đi tới, cả một đám không
    nhịn được lui về phía sau, trong lòng không khỏi phát run. Ánh mắt nhìn Nghệ
    Phong có chút hoảng sợ, bởi uy thế của Nghệ Phong đã sớm xâm nhập vào tận cốt
    tủy bọn hắn.
    Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, khẽ nói:

  • Nhớ kỹ những lời ta nói hôm nay, một năm sau, lúc ta cùng Lưu Phong quyết
    đấu thì các người sẽ làm bao cát luyện tay cho ta.
    Sau khi Nghệ Phong nói xong, không để ý tới vẻ ngạc nhiên của mọi người, quay
    người hướng về phía bên ngoài, chỉ lưu lại một bóng lưng cô đơn khiến cho tất
    cả ngây ngốc.

  • Ngốc bức…
    Rốt cục có người đã thoát khỏi sự hoảng sợ và ngạc nhiên, phảng phất như muốn
    tự an ủi mình mà nhổ nước miếng mắng.

  • Đúng đấy, chỉ là một tên phế nhân, còn hung hăng càn quấy cái rắm gì?

  • Một tên phế nhân lại còn muốn đánh chúng ta. Nếu không phải Đại trưởng lão
    sủng ái hắn, hiện tại lão tử đè đầu hắn xuống cho một trận.

  • Ta ngược lại muốn nhìn xem. Điều này phế nhân rốt cuộc là muốn sao hả giáo
    huấn ta? Ta chờ ngươi...

  • ...
    Từng câu khinh thường, trào phúng từ miệng mọi người phát ra. Hiển nhiên đối
    với lời giáo huấn của Nghệ Phong, bọn hắn xì mũi coi thường.
    ...

  • Phong thiếu...
    Ngay khi Nghệ Phong đang chuẩn bị tiến vào phía sau núi thì Thiên Nghịch đột
    nhiên xuất hiện trước mặt Nghệ Phong nhẹ giọng hô.

  • Hả?
    Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Thiên Nghịch, khóe miệng nhếch lên lộ vẻ tươi
    cười. Phiền muộn vừa rồi bỗng biến mất không còn một chút.

  • Phong thiếu, chuyện gì xảy ra?
    Hiển nhiên Thiên Nghịch không rõ Thánh Địa truyền đã xảy ra chuyện gì, nhưng
    hắn là thấy tận mắt thấy Nghệ Phong một chiêu đánh bại cường giả Sư cấp tứ
    giai. Làm sao có thể sẽ trở thành phế nhân cho bọn hắn đàm tiếu?
    Nghệ Phong cười khổ nói:

  • Đã xảy ra một chút sự tình, thực lực mất hết. Vừa vặn Lưu Phong tới tìm gây
    chuyện, cho nên bại lộ.
    Thiên Nghịch sững sờ, lập tức nghi ngờ hỏi:

  • Vậy không thể khôi phục sao?
    Nghệ Phong lắc đầu nói ra:

  • Khôi phục là không thể nào, chỉ có thể tu luyện một lần nữa. Tên khốn Lưu
    Phong kia, một thời gian nữa sẽ tới tìm hắn.
    Thiên Nghịch lập tức ngây người tại chỗ: tu luyện lại từ đầu? Một năm sau sao
    có thể là đối thủ của Lưu Phong, chưa nói tới thiên phú hơn người của Lưu
    Phong, cũng không phải chỉ trong một năm có thể vượt qua được a.
    Thiên Nghịch tựa hồ nghĩ tới điều gì đó. Hắn quay đầu nói với Nghệ Phong:

  • Phong thiếu, nếu thật sự không được thì ngươi dùng độc đi. Tại Thánh Địa,
    dù có phát hiện cũng không có người nào dám nói cái gì, dù sao đây cũng là
    Thánh tông không từ thủ đoạn.
    Thiên Nghịch còn nhớ, Nghệ Phong đã từng dụng độc thần không biết quỷ không
    hay giải quyết đám người Dương Húc. Tuy nhiên không biết độc thuật Nghệ Phong
    cao cường thế nào, nhưng để đối phó với Lưu Phong hẳn không thành vấn đề.
    Nghệ Phong nghe hắn nói lại càng phiền muộn vạn phần, hắn đành phải giải
    thích:

  • Đại trưởng lão chỉ định chỉ có thể bằng vào thực lực đánh bại tên khốn đó,
    còn lại hết thảy thủ đoạn khác đều không được.
    Thiên Nghịch sững sờ, lập tức hắn kiên định nói:

  • Phong thiếu, yên tâm đi. Ta sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện gì.
    Thiên Nghịch hạ quyết tâm, đợi đến lúc đó, cho dù chính mình liều chết cũng
    phải bảo vệ Nghệ Phong.
    Nghệ Phong cảm giác trong lòng của mình như là trời đông giá rét có được than
    ấm, vô cùng ấm áp dễ chịu. Hắn mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Thiên Nghịch, sau đó
    cười nói:

  • Yên tâm đi, một tên Lưu Phong mà thôi, không thể tạo ra gợn sóng gì. Có
    thời gian một năm, kì tích gì cũng có khả năng phát sinh.
    Sau khi Nghệ Phong nói xong, liền hướng phía sau núi đi đến. Tại hậu sơn, hắn
    mới có thể thanh tịnh tu luyện.
    Thế nhưng, phảng phất ông trời không hề chiếu cố Nghệ Phong. Hắn còn chưa đi
    được bao lâu thì đã nhìn thấy Thi Đại Nhi đứng chờ phía trước. Song phong đẫy
    đà ngạo nhân, y phục màu tím bó sát người lộ ra những đường cong ma quỷ khiến
    cho người ta hô hấp dồn dập. Khuôn mặt tinh xảo, thuần mỹ mà tản ra mị hoặc vô
    cùng tự nhiên.

  • Tiểu ma nữ. Nàng sẽ không đi suối nước nóng tắm chứ?
    Nghệ Phong nhìn Thi Đại Nhi cười hỏi.
    Nếu bình thường Nghệ Phong mà xưng hô với nàng là tiểu ma nữ thì nhất định Thi
    Đại Nhi sẽ nổi bão. Thế nhưng, hiện tại nàng lại dùng thanh âm ôn nhu nói:

  • Phong ca ca, nếu như… Ta nói nếu như hiện tại ta có thể đưa ca ca ra khỏi
    Thánh Địa, không cần quyết đấu với Lưu Phong. Ca ca có đồng ý không?
    Nghệ Phong sững sờ, lập tức hiểu được ý tứ của Thi Đại Nhi, hắn khẽ mĩm cười
    nói:

  • Chẳng lẽ nàng cũng tin tưởng lời bọn họ rằng ta là một tên phế nhân?
    Thi Đại Nhi quýnh lên, luốn cuống giải thích:

  • Phong ca ca, ta không phải có ý này. Ta...
    Nghệ Phong vuốt mái tóc mềm mại của Thi Đại Nhi, ngửi mùi hương thơm ngát khẽ
    cười bảo:

  • Tốt rồi. Yên tâm đi. Nàng cũng chứng kiến thái độ Đại trưởng lão đối với
    ta, không có việc gì đâu.
    Thi Đại Nhi vội nói:

  • Thế nhưng...

  • Nha đầu ngốc! Không có gì nhưng nhị gì hết.
    Nghệ Phong véo nhẹ má của Thi Đại Nhi, nhỏ giọng an ủi.
    Thi Đại Nhi đột nhiên ngẩng đầu ngưỡng lên, nhìn Nghệ Phong rất bất mãn hỏi:

  • Lại là vì nàng sao? Bởi vì nàng, cho nên ca ca phải dùng cả tánh mạng để
    chứng minh chính mình?
    Nghệ Phong nghe được câu này cảm thấy rất là nghi hoặc, Nghệ Phong nhìn Thi
    Đại Nhi với vẻ khó hiểu:

  • Nàng nói cái gì?

  • Tần Y! Có lẽ Phong ca ca không biết, mọi người ở trước mặt ta đàm luận về
    nàng rất nhiều. Có lẽ lần này ca ca xuống núi cũng là vì nàng phải không?
    Thi Đại Nhi nhìn qua Nghệ Phong, trong giọng nói tràn đầy tức giận, khiến Nghệ
    Phong khó hiểu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
    Nghệ Phong sờ sờ khóe miệng, nhìn bộ dáng của Thi Đại Nhi, sao hắn lại cảm
    thấy dường như nàng đang ghen.

  • Đại Nhi. Cái đó và Tần Y có quan hệ sao?
    Nghệ Phong yếu ớt hỏi, bị một cái nữ nhân hỏi về một nữ nhân khác, bất kỳ nam
    nhân cũng đều cảm thấy đau đầu.

  • Phong ca ca, Đại Nhi thực sự kém nàng như vậy sao? Đại Nhi không xinh đẹp
    bằng nàng?
    Thi Đại Nhi không phục hỏi.
    Nghệ Phong phì cười, ôm chầm lấy Đại Nhi, áp đầu của nàng vào ngực mình, nhẹ
    nhàng vuốt mái tóc của nàng, cảm thụ sự mềm mại nhu thuận.

  • Ta chưa từng cảm thấy có người nào đẹp như Đại Nhi. Trong lòng ta Đại Nhi
    vẫn là người xinh đẹp nhất.
    Tuy Thi Đại Nhi còn lộ vẻ ngây ngô, nhưng không thể không thừa nhận, hiện tại
    nàng đã có tư thái họa quốc. Lớn thêm vài năm nữa, bỏ đi sự ngây thơ, tuyệt
    đối không thua bất kì mỹ nhân nào trên thế gian này. Hơn nữa tinh khiết cùng
    mị hoặc mâu thuẫn kết hợp với nhau, tuyệt đối không có bất kì nam nhân nào có
    thể kháng cự nàng.
    Thế nhưng, hiện tại dù nàng vẫn còn ngây thơ, không thể so với Tần Y, ngay Trữ
    Huyên cũng muốn hơn nàng một bậc.
    Tựa hồ Thi Đại Nhi cũng phát giác được chính mình đang thất thố, nàng đẩy ra
    Nghệ Phong. Sắc mặt hiện lên nét đỏ ửng, nàng giận dữ liếc Nghệ Phong nói:

  • Chưa theo đuổi người ta, mà đã chiếm tiện nghi của người ta.
    Phịch...
    Cuối cùng Nghệ Phong xem thường lực sát thương của tiểu ma nữ, hắn té lăn ra
    mặt đất. Bất quá, Thi Đại Nhi cũng tạm thời quên đi quyết đấu giữa Nghệ Phong
    cùng Lưu Phong. Khiến cho Nghệ Phong thở dài một hơi, nếu không hắn thực không
    biết giải thích thế nào mới tốt.


Mị Ảnh - Chương #47