Người đăng: ◕MộngHồngTrần◕
- Ngươi... Ngươi... Hỗn đản! Đại trưởng lão, ngài xem, tên hỗn đản này còn có
để chúng ta vào mắt hay không?
Sắc mặt Bạo Cương đại biến, toàn bộ khuôn mặt đỏ lên, vết sẹo lại càng dữ tợn
tựa như một con rắn hung hãn.
- Lão gia hỏa, sao ngươi không chết luôn đi, câu nói đầu tiên muốn một cánh
tay của bản thiếu gia. Ngươi rõ ràng nói mà không biết xấu hổ. Lúc mẹ ngươi
sinh ngươi có kẹp đầu ngươi lại hay không mà ngu thế.
Nghệ Phong mắng một cách nộ bạo.
Lão gia hỏa này nói mà không biết xấu hổ, ta kháo, não hắn không phải là bị
tàn rồi chứ? Một cánh tay, ngươi không bằng trực tiếp giết ta luôn đi.
- Ngươi... Hỗn đản... Lão tử muốn giết ngươi.
Sắc mặt Bạo Cương tái mét, lão không còn để ý tới Đại trưởng lão ở bên cạnh,
vung một quyền mang theo khí thế hung hãn hướng về phía Nghệ Phong. Tiếng xé
gió không ngừng vang lên, Nghệ Phong tin tưởng nếu một quyền này nện trúng
người, tuyệt đối là thập tử vô sinh. Lão gia hỏa này hiển nhiên đã động sát
tâm.
Nghệ Phong hừ một tiếng, thuận tay sờ vào ngực, mấy cây hắc châm xuất hiện
trong tay Nghệ Phong.
Đồ vật Ngũ trưởng lão cho hắn vẫn không có cơ hội thử nghiệm, vừa vặn cho lão
gia hỏa này nếm thử xem sao.
Đại trưởng lão nhìn thấy Nghệ Phong móc một món đồ vật, trong lòng lão hơi
giật mình. Ngay lập tức xuất thủ ngăn trở nắm đấm của Bạo Cương, dư kình cường
đại oanh kích lên mặt bàn, những mảnh gỗ vụn lập tức bắn về bốn phía. Một cái
bàn gỗ lim tan nát đổ trên mặt đất, ấm trà chén trà rơi xuống đất trở thành
những mảnh sứ vỡ.
Chỉ cần nhìn dư ba do hai người này nhẹ nhàng va chạm đã thấy uy lực lớn như
vậy, Thi Đại Nhi cùng Lưu Phong đối với thực lực của trưởng lão Thánh Địa lại
nhận thức sâu thêm một tầng. Thánh Địa quả không hổ là tồn tại siêu thoát
Thánh tông, thực lực của một trưởng lão mạnh tới mức làm cho người ta sợ hãi.
Nghệ Phong không có cảm xúc gì quá lớn, tiếp xúc với hạch tâm Thánh Địa một
khoảng thời gian, hắn đã minh bạch sự cao thâm mạc trắc của Thánh Địa. Thực
lực của Bạo Cương trưởng lão thì tính là cái gì. Chỉ có hắn làm sao có thể
đụng võ với mình được.
Năm đại trưởng lão, ai mà không phải tồn tại thâm bất khả trắc, tuy nhiên Đại
trưởng lão không nói cho Nghệ Phong biết thực lực của lão. Nhưng Nghệ Phong
phỏng đoán lão tuyệt đối không thua Vương cấp, ngay cả Tôn Cấp cũng có thể.
Còn có các cung phụng trưởng lão không hỏi thế sự, chỉ lo bế quan. Thực lực
của bọn họ tuyệt đối còn mạnh hơn Bạo Cương. Chỉ là họ không tiếp xúc nhiều
cho nên không được biết đến mà thôi.
- Đại trưởng lão... Ngài...
Bạo Cương bị Đại trưởng lão ngăn trở, tuy bất mãn nhưng cũng không dám nói gì.
Trong lòng Đại trưởng lão cười lạnh một tiếng: nếu ta không ngăn trở ngươi, e
rằng bây giờ ngươi là một cỗ thi thể rồi. Độc châm của Ngũ đệ, ngươi tưởng dễ
đối phó như vậy sao. Coi như là Vương cấp cũng phải cẩn thận ứng đối. Tuy thực
lực tiểu tử này bây giờ hoàn toàn biến mất, thế nhưng thủ pháp của Ngũ đệ dạy
vẫn còn, ngươi làm sao có thể bảo chứng những độc châm này không đánh trúng
người ngươi.
Đại trưởng lão nhớ tới tình cảnh đau lòng của Ngũ đệ khi bị Nghệ Phong cướp
những độc châm, hắn liền không nhịn được rùng mình một cái. Đồ vật mà Ngũ đệ
cũng phải đau lòng, có thể nghĩ có bao nhiêu khủng bố a.
Nghệ Phong thấy Đại trưởng lão ngăn cản, lúc này mới thở dài một hơi: tuy lực
sát thương của độc châm này cường đại, thế nhưng mà chỉ có ba cái, nói cách
khác hắn tối đa chỉ có thể dùng ba lượt. Hắn không muốn đồ vật quý giá như vậy
lại dùng trên người kẻ rác rưởi như Bạo Cương.
Nghệ Phong lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạo Cương, hừ một tiếng nói:
- Lão gia hỏa, còn có việc không? Không có việc gì thì bản thiếu gia đi đây,
thế giới này vẫn chờ bản thiếu gia đi cứu vớt. Không có thời gian lãng phí ở
đây với ngươi.
Nghệ Phong căn bản tựu không coi hồi nháo sự này, với thân phận siêu nhân của
lão đầu tử tại Thánh Địa, còn chính mình với tư cách là đệ tử của hắn, chẳng
lẽ còn có thể bị người ta lấy đi cánh tay? Chính mình đồng ý, sợ là lão đầu tử
cũng không đồng ý.
Huống chi lão đầu tử phá hư nhiều Quy của Thánh Địa như vậy đều không có việc
gì, chính mình với tư cách đệ tử của hắn, có phá tới trăm tám mươi lần có lẽ
cũng không sao?
- Nghịch đồ... Đại trưởng lão, nghịch đồ này không giết không đủ để xoa dịu
sự căm phẫn của chúng đệ tử...
Gân xanh trên tay Bạo Cương nổi lên, dường như lại có ý muốn động thủ.
Đại trưởng lão nhìn Bạo Cương với ánh mắt xem thường: giết hắn? Chuyện cười,
sợ là ta còn chưa giết hắn thì sư phụ hắn - lão gia hỏa kia sẽ làm thịt ta
trước. Tà Tông tìm kiếm mấy nghìn năm mới có được một đệ tử thích hợp tu luyện
bộ công pháp kia. Nếu hắn xảy ra chuyện, sợ rằng toàn bộ Thánh Địa sợ cũng
không an bình.
Đại trưởng lão thản nhiên nói:
- Được rồi, tất cả ngồi xuống cho ta. Hô đánh kêu giết có thể giải quyết được
gì sao?
Lời nói nhàn nhạt mang theo ngữ khí không cho phép trái lời. Da đầu Bạo Cương
run lên, tuy không cam lòng nhưng lão vẫn nghe lời ngồi xuống, uy thế của Đại
trưởng lão đã xâm nhập vào sâu tận cốt tủy của lão.
Nghệ Phong tuy không muốn tiếp tục ở chỗ này, thế nhưng Đại trưởng lão đã mở
miệng vì thế hắn đành phải ngồi xuống.
- Nghệ Phong, ngươi xem chuyện này xử lý như thế nào?
Đại trưởng lão quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong thản nhiên hỏi. Bạn đang đọc
truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nghệ Phong khẽ mĩm cười nói:
- Đả thương một người mà thôi, ta cũng không biết là đây là vấn đề gì lớn,
ngài vừa mới không phải nói Thánh tông vốn là địa phương mạnh được yếu thua
sao.
Đại trưởng lão nói ra:
- Đó là Thánh tông mà không phải Thánh Địa. Ngươi vi phạm quy củ của Thánh
Địa là sự thực.
Nghệ Phong sững sờ, lập tức cười hỏi:
- Vậy ngài nói phải làm sao bây giờ? Ta nghe lời ngài?
Đại trưởng lão gật nhẹ đầu thoả mãn: tiểu tử này vẫn cho lão đủ mặt mũi, bằng
không, tiểu tử này một khi đã vung tay đi thì người ta lại tìm phiền toái tới
lão nhiều hơn.
- Ngươi thừa nhận là tốt rồi. Ngươi đánh tàn phế Tát Mạc Thiết là sự thật.
Dựa theo Quy củ của Thánh Địa thì việc đoạn cánh tay là đúng, bất quá, vừa mới
nhục mạ trưởng lão cũng là sự thật. Cho nên đoạn tay cánh tay ngươi có vẻ là
quá nhẹ.
Đại trưởng lão nói ra.
Trong lòng Lưu Phong cùng Bạo Cương vui vẻ, ánh mắt nhìn Nghệ Phong có chút hả
hê.
Thi Đại Nhi cũng trở nên hồi hộp, gương mặt mị hoặc mười phần biến đổi, nhưng
khi nhìn tư thái lạnh nhạt của Nghệ Phong, lòng của nàng cũng thả lỏng đôi
chút.
- Vậy Đại trưởng lão muốn xử phạt gì?
- Nghe nói một năm sau, ngươi cùng Lưu Phong ước định quyết đấu. Đã như vậy
thì trận quyết đấu kia Sinh Tử do mệnh. Cho dù chết, Thánh Địa cũng không hỏi
tới. Trừng phạt này như thế nào?
Mọi người nghe được, không khỏi sững sờ: đây là trừng phạt sao? Đây không phải
là sự thật đã định sao? Sao có thể dùng để làm hình thức xử phạt?
Trong lòng Nghệ Phong mừng thầm không thôi: cao, quá cao. Chết sống có số, rõ
ràng so với chặt tay thì tốt hơn nhiều. Có thể che miệng người ta, không cho
người nào có thể đàm tiếu là thiên vị ta. Thủ đoạn này ta theo không kịp ah.
Không hổ là Đại trưởng lão!
- Khục, tuy trừng phạt này đối với ta quá nặng, bất quá ta luôn tôn kính với
Đại trưởng lão vì thế đành phải cố gắng tiếp nhận.
Đại trưởng lão nghe nói như thế, trong lòng không nhịn được xì một tiếng khinh
miệt. Nhưng không có biểu lộ ra, ngược lại nói với Bạo Cương:
- Ngươi nghĩ sao?
Bạo Cương trong lòng mắng to: tiểu tử Nghệ Phong kia nói tôn kính ngươi mới
đồng ý, ta nếu không đồng ý không phải là không tôn kính ngươi sao? Ta có thể
không đồng ý sao?
- Hết thảy do Đại trưởng lão làm chủ.
Đại trưởng lão gật đầu nói:
- Như vậy cứ làm thế đi.
Bọn người Lưu Phong tuy không cam lòng, nhưng nghĩ tới một năm sau tùy ý chà
đạp Nghệ Phong khiến cho hắn sống không bằng chết, trong lòng của họ cũng cân
bằng lại.
Một năm sau, Nghệ Phong, ta sẽ khiến cho tên phế vật ngươi phải hối hận.