Lưu Phong? Nghệ Phong không khỏi nhíu mày nhìn thiếu niên ở trước mặt. Thiếu niên này không phải người xa lạ, hắn là một trong bốn có thể đi vào phía sau núi Thánh Địa. Có thể thấy được thiên phú của hắn rất cao, chỉ thấp hơn Thi Đại Nhi một chút. Nhưng mà tiểu tử này bình thường nhìn thấy Nghệ Phong đều tránh né, hôm nay làm sao lại dám chủ động trêu chọc? Thi Đại Nhi chuyển động đôi mắt long lanh nhìn Lưu Phong, rất hiếu kỳ đối với vị sư huynh có ý ái mộ chính mình này. Rõ ràng hắn dám trêu Nghệ Phong có thân phận siêu nhiên
Ngươi nói là ta sao? Nghệ Phong chỉ vào cái mũi của mình, xác nhận mình có nghe lầm hay không. Tại Thánh Địa, còn có người dám khiêu khích chính mình sao?
Đúng vậy, nói chính là kẻ phế vật ngươi. Lưu Phong mỉa mai nhìn xem Nghệ Phong, trong mắt hiện lên vẻ xem thường. Lưu Phong vĩnh viễn cũng không nghĩ tới Nghệ Phong cao cao tại thượng ở Thánh Địa là một phế vật kinh mạch bị đứt đoạn. Tin tức này là do lần này hắn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ ngẫu nhiên nghe được, nguyên nhân Nghệ Phong bởi phế vật vì thế bị cha hắn trục xuất khỏi gia môn. Lưu Phong nghĩ đến một cái phế vật cưỡi tại trên đầu chính mình suốt năm năm, thậm chí quan hệ thân thiết với Thi Đại Nhi mà mình yêu thích. Sự đố kị trong lòng hắn lòng rốt cuộc không áp chế không nổi, hắn cảm giác mình sắp tức điên. Thời điểm có được tin tức này, toàn bộ gân xanh trên người hắn nổi lên cuồn cuộn. Cho tới hiện tại, hắn vẫn không áp chế nổi. Một kẻ phế vật có thể nào lại đứng trên đầu bậc thiên kiêu chi tử như hắn. Một kẻ phế vật, có thể nào lại thân mật cùng Thi Đại Nhi mà mình yêu nhất như thế. Nghệ Phong cảm giác đầu của mình không to ra: tiểu tử này đầu không có phát sốt chứ? Thật sự dám khiêu khích ta? Hơn nữa, hình như mình không đắc tội với hắn. Bất quá khi chú ý tới ánh mắt của Lưu Phong si mê nhìn Thi Đại Nhi lúc, hắn liền giật mình.
Ha ha, ngươi rất can đảm, ngươi là đệ tử thứ nhất tại Thánh Địa dám khiêu khích ta. Chỉ là dũng khí của ngươi đến từ đâu? Nghệ Phong không tin, tiểu tử này sẽ vô duyên vô cớ khiêu khích chính mình. Hắn không phải là người ngu, mà ngược lại rất thông minh. Nghệ Phong không biết, ở trong đó trừ Lưu Phong biết rõ hắn là thứ phế vật ra thì còn các trưởng lão khác cũng âm thầm chỉ thị. Ngũ đại trưởng lão tôn quý nhất Thánh Địa, còn có rất nhiều cung phụng. Những người này đều là Trưởng lão Thánh Địa, bất quá chỉ là nguyên một đám trưởng lão dưới quyền năm đại trưởng lão mà thôi. Địa vị và kiêu ngạo của Nghệ Phong tại Thánh Địa, đương nhiên sẽ khiến một ít trưởng lão trong đó bất mãn. Sau khi biết được tin tức Nghệ Phong là phế nhân, trong lòng mừng rơn, nhưng ngại quy củ Thánh Địa từ trước vì thế bọn hắn mới phái Lưu Phong đến khiêu khích Nghệ Phong sau lưng năm đại trưởng lão. Nếu Nghệ Phong thật sự là một tên phế nhân thì cho dù năm đại trưởng lão cũng không bảo vệ được hắn. Lưu Phong châm chọc nói:
Suốt năm năm qua, ngươi khiến toàn bộ mọi người ở Thánh Địa mơ mơ màng màng, năm năm trước khi kinh mạch ngươi đều đứt đoạn. Rất khó tin tưởng, một phế vật như ngươi, tại sao năm đại trưởng lão lại sủng ái như vậy? Cuối cùng Nghệ Phong đã minh bạch, tên này chủ tâm đi tìm hiểu lai lịch của mình. Nghĩ vậy, hắn không khỏi nở nụ cười khổ, nếu là ba ngày trước, hắn còn có thể một chưởng giết chết tên hỗn đản này. Thế nhưng mà, hiện tại hắn thật sự là một tên phế nhân.
Như thế nào? Không nói lời nào? Ha ha, bị người nói trúng cho nên không phản bác được sao. Lưu Phong cực lực châm chọc Nghệ Phong, bộ dáng của Nghệ Phong bây giờ, hắn thật tin Nghệ Phong chính là một kẻ phế nhân. Nghệ Phong không nói lời nào, lập tức khiến cho mấy người đi theo Lưu Phong quăng cho ánh mắt khinh thường cùng khinh bỉ.
Trời ạ, nguyên lai Phong thiếu một mực cao cao tại thượng thật là kẻ phế vật...
Một kẻ phế vật lại còn giả vờ trâu bò, kháo...
Tại sao hắn không đi chết ah, một phế vật như thế nào không biết xấu hổ đứng ở Thánh Địa? … Từng câu từng chữ mang theo sự vũ nhục tựa như năm năm trước vang lên bên tai Nghệ Phong. Nhớ tới năm năm trước, mình chịu đủ loại mỉa mai, Nghệ Phong cảm giác tim mình bắt đầu đập nhanh. Hận ý đối với thích khách kia cũng tăng vọt, hắn hận không thể hiện tại lôi hắn ra dùng roi quật chết. Nguồn: Nghệ Phong cố gắng đè nén tâm tình đang xao động xuống, hắn biết rõ chuyện báo thù nhất định phải làm, nhưng là tuyệt đối không phải là hiện tại.
Các ngươi nói đủ chưa? Nghệ Phong nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua mấy người đi theo Lưu Phong. Mấy người chỉ cảm giác mình như là bị một ánh mắt của mãnh thú nhìn chằm chằm. Cho tới bây giờ bọn hắn chưa từng thấy ánh mắt lạnh lẽo như thế, ngay cả trên người Thiên Nghịch cũng chưa thấy qua. Nguyên một đám không khỏi rét run trong lòng. Nghệ Phong là phế vật không giả, thế nhưng địa vị của hắn mà trong lòng bọn họ vẫn cao không thể chạm, khiến bọn hắn kìm không được sợ hãi. Thi Đại Nhi ngơ ngác nhìn Nghệ Phong, nàng không thể tưởng được, Phong ca ca thần bí trong suy nghĩ của chính mình lại là một phế nhân. Nếu là như thế này, tương lai bọn hắn còn có thể có thể có thân thiết tiếp được sao? Thi Đại Nhi nghĩ đến sư phụ của mình, lập tức xuất ra một đáp án: tuyệt đối không có khả năng. Thi Đại Nhi sững sờ ngay tại chỗ, nàng cảm giác trong lòng mình đau dữ dội, nàng từng suy nghĩ cả vạn thân phận của Nghệ Phong, nhưng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ là phế nhân.
Nếu ngươi tới nơi này chính là vì vạch rõ thân phận phế nhân của ta? Nếu mục đích đã đạt tới thì ngươi có thể đi được rồi. Nghệ Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn Nghệ Phong. Lưu Phong nhìn biểu tình lạnh nhạt của Nghệ Phong, hắn bỗng nhiên cảm giác có chút lạnh lẽo. Nhưng nhớ tới những căn dặn của trưởng lão, hắn lập tức ném tia lạnh lẽo trong đầu này ra ngoài.
Như thế nào? Phế vật, chẳng lẽ ngươi còn mặt mũi ở lại Thánh Địa hay sao? Ta khuyên ngươi sớm tự sát đi thì tốt hơn. Lưu Phong không buông tha cơ hội đả kích Nghệ Phong, hắn chanh chua nói. Điều này đồng dạng với sự vũ nhục của năm năm trước khiến tâm tình của Nghệ Phong không thể bình tĩnh, hắn cố nén sự tức giận, thản nhiên nói:
Lưu Phong, một năm sau… Từng người các ngươi sẽ phản hồi tông môn của mình. Ta cho ngươi cơ hội, một năm sau, ta và ngươi chiến một trận, ta cho ngươi cơ hội giết ta. Lưu Phong sững sờ, lập tức trong lòng cuồng hỉ, hắn cười ha ha nói:
Tốt, ta đây sẽ chờ ngươi một năm. Một năm về sau, ta sẽ làm cho cả Thánh Địa biết rõ, ta mới là tử kiệt xuất nhất của Thánh Địa.
Phong ca ca, ca ca... Thi Đại Nhi tựa hồ muốn ngăn cản, nhưng lại bị Nghệ Phong lắc đầu chặn lại. Thi Đại Nhi sững sờ, lập tức đứng ở một bên không nói gì: nàng biết rõ, cuộc sống của một tên phế nhân tại Thánh tông sống không bằng chết. Chết, có lẽ là là cách giải thoát rất tốt. Thi Đại Nhi nhìn Nghệ Phong biểu lộ trầm ngưng tới đáng sợ, nàng cắn cắn bờ môi kiều diễm hạ quyết tâm: cho dù liều mạng trở mặt cùng sư tôn cũng nhất định bảo vệ Phong ca ca đến cùng. Không thể ở cùng với hắn cũng có thể cho hắn cuộc sống yên tĩnh.
Một năm sau, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết. Lưu Phong dữ tợn nói. Hiển nhiên, hắn đã học được sự tàn nhẫn ở Thánh tông.
Lưu Phong sư huynh, một tên phế vật mà thôi, sư huynh còn lãng phí thời gian chờ hắn một năm sao? Một thiếu niên đứng tại Nghệ Phong sau lưng nịnh nọt nói. Nghệ Phong nhận ra, người này là tùy tùng của Lưu Phong, gọi Tát Mạc Thiết. Nghệ Phong cười khẽ một tiếng, đi về phía hắn.
Ngươi muốn làm gì? Trong lòng Tát Mạc Thiết cả kinh, hắn lui về phía sau hai bước. Có thể là nghĩ tới hắn là một tên phế nhân liền dừng bước, chỉ là hành động của Nghệ Phong vẫn khiến cho hắn phát run.
Kháo! Làm gì? Lão tử đánh chết ngươi. Nghệ Phong đột nhiên chửi ầm lên, cầm lấy một cục gạch trên mặt đất hung hăng đập xuống. Mọi người thấy một màn như vậy, nguyên một đám không khỏi sững sờ ngay tại chỗ: ta không nhìn lầm chứ? Cái tên phế nhân này đã bị lật mặt rồi mà rõ ràng còn kiêu ngạo như vậy? Dám cầm cục gạch đi đập người? Thi Đại Nhi mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, mặc dù nàng biết bản chất Nghệ Phong rất hung hăng càn quấy. Nhưng không ngờ tới hắn lại hung hăng càn quấy đến loại mức độ này.