Ước Chiến Điên Cuồng.


Người đăng: samguku123


  • Ta đây liền thử xem cân lượng của ngươi.
    Lão giả nổi giận gầm lên một tiếng, đấu khí trên người chợt theo kinh mạch
    bùng phát ra. Tia sáng không lớn, nhưng khí thế làm cho người ta chịu áp lực.
    Mấy người đứng ở bên cạnh hắn kìm không được phải lùi về phía sau mấy bước.

  • Vũ kỹ Nguyệt giai cấp thấp, Phách Thạch Chưởng.
    Lão giả hét lớn, đấu khí trên người chợt bùng nổ, khí thế tiếp tục tăng thêm
    một tầng mới.
    Trên mặt Nghệ Phong vẫn hiện nụ cười như cũ, hắn lẳng lặng đứng yên tại chỗ,
    cũng không bởi vì công kích của lão giả mà có bất kỳ biến hóa nào.

  • Đại nhân...
    Quản sự hoảng hốt, kìm lòng không được lên tiếng nhắc nhở.

  • Đại nhân sợ đến cháng váng rồi sao?
    Nhìn thủ chưởng càng ngày càng gần, Nghệ Phong bỗng nhiên lấy một loại tư thế
    không thể tưởng tượng xoay ngang người, thủ chưởng của lão giả sượt qua lồng
    ngực của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - Mọi người vừa mới thả lỏng tâm tình không bao lâu thì quyền chưởng của lão giả
    lại hung hăng oanh tới chỗ Nghệ Phong vừa tránh thoát.
    Trong lòng Nghệ Phong cười lạnh một tiếng: không biết sống chết.
    Thủ chưởng trắng noãn nhẹ nhàng vung lên, vô cùng chậm chạp, nghênh đón quyền
    chưởng của lão giả. Tư thế này rất hoàn mĩ, thậm chí có thể nói rất đẹp.

  • Ngu ngốc…
    Trong lòng mọi người cùng dâng lên một câu nói như vậy.
    Phanh...
    Trong lòng mọi người còn đang khinh bỉ với Nghệ Phong thì một tiếng vang như
    trong mơ khiến mọi người dại ra tại chỗ, cơ thịt trên mặt không ngừng co quắp.

  • Đại quản sự thua? Thua bởi một chưởng hoa mỹ như vậy sao?
    Mọi người nhìn máu đỏ nơi khóe miệng của lão giả, không dám tin vào sự thực
    đang hiện ra trước mắt này. Một chiêu, chỉ một chiêu đã đánh đại quản sự hộc
    máu?
    Lão giả lảo đảo lui về phía sau hai bước, huyết khí trong lồng ngực quay cuồng
    khiến cho sắc mặt lão trở nên trắng bệch không chịu nổi.

  • Thua sao? Đơn giản một chiêu? Thua bởi Sư Cấp nhị giai.
    Hắn không dám tin vào sự thực tàn khốc này.

  • Ngươi rất may mắn, ngươi là người đầu tiên ta xuất thủ, hơn nữa dùng đến vũ
    kỹ Nhật giai trung cấp. Cho nên, ngươi bại cũng không oan uổng.
    Nghệ Phong thản nhiên nói.

  • Đúng vậy! Bại cũng không oan uổng, Nhật giai trung cấp so với Nguyệt cấp
    cấp thấp mạnh hơn nhiều. Đủ để đền bù chênh lệch cấp bậc đấu khí giữa hai
    người.
    Sắc mặt lão giả trắng bệch như sắp chết.
    Thiên Nghịch ngơ ngác nhìn một màn này, hắn cảm giác mình như đang nằm mơ? Một
    chiêu? Chỉ một chiêu liền đánh bại một cao thủ Sư Cấp tứ giai? Chỉ có một
    nguyên nhân là do công pháp Nhật giai trung cấp sao?
    Bất giác Thiên Nghịch cảm giác Nghệ Phong còn có rất nhiều lá bài tẩy. Nhiều
    tới nỗi khiến cho hắn không dám nghĩ tới.
    Lão giả bại trận khiến mọi người Tĩnh Vân Tông hoảng sợ không dứt, đại quản sự
    mạnh nhất của bọn họ cũng không thể đỡ nổi một chiêu cảu thiếu niên này. Vậy
    bọn họ còn ai có thể ngăn cản?
    Nghệ Phong hướng về phía quản sự bên cạnh hạ lệnh:

  • Trừ Giang Bạch Phong giữ lại, phế đi đấu khí của bọn hắn.

  • Ta còn quá thiện lương, lưu bọn hắn một mạng.
    Nghệ Phong rất bất đắc dĩ thầm nói.

  • Phi...
    Trong lòng Quản sự xì một tiếng khinh miệt: Ngươi còn không biết xấu hổ nói
    thiện lương? Phóng hỏa bắn tên, giết bao nhiêu người rồi? Lão tử còn chưa từng
    thấy ai tàn nhẫn như ngươi vậy.
    Quản sự tự nhiên không dám nói lời đó ra, hắn vội vàng giao chiến với hai quản
    sự còn lại của Tĩnh Vân Tông. Đối mặt với tiểu Ma vương, đáy lòng hắn có chút
    phát run.
    Lão giả hiển nhiên không muốn thấy đệ tử của Tĩnh Vân Tông bị giết hại, hắn
    vừa định gia nhập trận chiến thì bị Nghệ Phong nhàn nhạt nói một câu ngăn lại
    tại chỗ.

  • Nếu ngươi dám nhúng tay vào, ta sẽ hạ lệnh giết sạch đệ tử của Tĩnh Vân
    Tông.
    Lão giả oán hận nhìn Nghệ Phong với ánh mắt vô cùng bén nhọn, phảng phất như
    nhìn cừu nhân giết cha.
    Khóe miệng Nghệ Phong vẫn hiện lên nụ cười, ánh mắt nhìn vào trận chiến trong
    sân với vẻ mặt không một chút biến hóa. Phảng phất hết thảy những chuyện đó
    không liên quan với hắn, cũng không cần phải quản.
    Chẳng qua tuy lẳng lặng nhìn nhưng hắn vẫn rất chăm chú quan sát hết thảy mọi
    chuyện diễn ra trong sân. Khóe miệng tà mị vểnh lên làm cho người ta giận dữ.
    Bộ dáng như chuyện này không liên quan đến mình khiến cho đáy lòng Thiên
    Nghịch phát rét. Hắn có một loại ảo giác, bản thân bồi dưỡng giết chóc lâu
    nay, trình độ lãnh khốc tàn nhẫn còn xa mới được như Nghệ Phong.
    Mặt không đổi sắc nhìn chăm chú cuộc tàn sát, hắn làm không được.

  • Đại nhân, trừ Giang Bạch Phong cùng đại quản sự, đấu khí của những người
    còn lại đều đã bị phế.
    Nếu như nói mới vừa rồi quản sự nghe lệnh của Nghệ Phong là do sự cung kính
    thì hiện tại chính là kính sợ từ tận đáy lòng.

  • Đánh cho mặt trắng nhỏ đó thành đầu heo, phải đánh đầu thành cái mông, cái
    mông đánh thành cái mặt bàn cho ta.
    Nghệ Phong thản nhiên nói.
    Đáy lòng quản sự phát rét: mặt trắng nhỏ a, ai kêu ngươi anh tuấn như vậy làm
    gì? Hiện tại gặp báo ứng đi.

    Trong khi mặt trắng nhỏ kêu gào đau đớn thì Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía
    lão giả, hơi mỉm cười hỏi:

  • Ngươi nói, việc này nếu truyền đi thì danh tiếng của Tĩnh Vân Tông các
    ngươi có phải là bị mất sạch hay không?
    Lão giả lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, nếu ánh mắt có thể giết người thì Nghệ
    Phong đã bị băm vằm thành ngàn mảnh mất rồi.

  • Ngươi đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, Thánh tông luôn luôn đối đầu cùng
    Tĩnh Vân Tông. Ta chỉ là thuận tiện giải quyết các ngươi mà thôi.
    Nghệ Phong thản nhiên nói.

  • Ngươi thuộc phân tông nào của Thánh tông?
    Lão giả lạnh lùng hỏi, chuyện này nhất định phải đòi một cái công đạo.

  • Phân tông? Ta nói cho ngươi biết, ta cũng không biết mình là người của phân
    tông nào, ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Thế nhưng đây chính
    là sự thật. Dựa theo tính cách của ta, cho dù Thánh tông cùng Tĩnh Vân Tông
    ngươi sống ta chết, ta cũng sẽ không quản. Thánh tông liên quan gì đến ta.
    Nghệ Phong nói rất thoải mái, thế nhưng trên trán những người thuộc Thánh tông
    ở phía sau toát ra mồ hôi lạnh: tiểu tử này, tựa hồ quá càn rỡ. Mượn lực của
    Thánh tông, nhưng miệng nói Thánh tông chả liên quan gì tới hắn.
    Thế nhưng, bọn họ đã được chứng kiến thủ đoạn của Nghệ Phong, vì thế ai cũng
    làm bộ như không nghe thấy.

  • Chỉ bất quá, rất không đúng lúc là có người từng nói với ta. Nếu có rãnh
    rỗi thì tìm Tĩnh Vân Tông gây phiền toái một chút. Tỷ như đốt sơn môn bọn họ,
    làm nhục Thiếu tông chủ của bọn họ. Ha ha, đốt sơn môn hình như còn có chút
    khó khăn, thế nhưng làm nhục Thiếu tông chủ, Tông chủ thì thật có thể làm
    được. Nghe nói truyền nhân của Tĩnh Vân Tông các ngươi cũng là tuyệt đại giai
    nhân.
    Một câu nói này khiến cho mọi người suýt nữa té ngã trên đất: tiểu tử này là
    không phải là ấm đầu chứ, dám khi nhục truyền nhân Tĩnh Vân Tông? Trên đời này
    làm gì còn có người dám mạnh miệng như vậy?

  • Khụ. Cũng không có biện pháp, mặc dù ta rất không muốn nghe lời của hắn,
    nhưng rất đáng tiếc ta đánh không lại hắn. Vì thế Tĩnh Vân Tông các ngươi rất
    may mắn, tông chủ của các ngươi, Thiếu tông chủ được thanh niên ưu tú như ta
    nhớ thương.

  • Phụt...
    Lão giả rốt cục không nhịn được, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

  • Khụ. Cũng biết lão già rồi, không chịu được vui mừng lớn như vậy. Quên đi,
    ta cũng không làm khó dễ lão nữa. Mang theo mặt trắng nhỏ đi thôi.

  • Ai da, lão không nên dùng loại ánh mắt đó nhìn ta, ta không thích nam nhân.
    Đúng rồi, nói cho tông chủ các ngươi một tiếng, có cơ hội ta sẽ lên sơn môn
    Tĩnh Vân Tông các ngươi du ngoạn. Xem thử truyền nhân Tĩnh Vân Tông đương đại
    có mạnh như lời đồn hay không.
    Mọi người không thể tin được nhìn Nghệ Phong.
    Hắn… Dám khiêu chiến truyền nhân Tĩnh Vân Tông? Đây là lớn lối hay là là tự
    tin?
    Bọn họ cảm giác máu huyết của mình sôi trào, khiêu chiến truyền nhân Tĩnh Vân
    Tông. Chuyện này nếu truyền đi, thế nhân sợ là sẽ phải điên cuồng? Rốt cục có
    người muốn khiêu chiến tôn nghiêm Tĩnh Vân Tông.
    Lão giả khinh thường nhìn Nghệ Phong một cái nói:

  • Tĩnh Vân Tông luôn mong ngóng đại giá của các hạ.

  • Ha ha, nhất định sẽ đi.
    Nói xong, Nghệ Phong không để ý tới lão giả, hướng về phía mấy người còn đang
    đánh mặt trắng nhỏ ngoắc ngoắc tay.
    Người của Thánh tông có cảm giác như mình đang nằm mộng, cứ đơn giản như vậy
    đã tiêu diệt cứ điểm của Tĩnh Vân Tông rồi sao?
    Mọi người nhìn bóng lưng hai người Nghệ Phong lưu lại, bọn họ rốt cục đã chấp
    nhận sự thật này.
    Đặc biệt là ước chiến cuối cùng, bọn họ thực rất mong chờ người của Thánh tông
    tự mình khiêu chiến Thiếu tông chủ trên sơn môn Tĩnh Vân Tông. Tĩnh Vân Tông
    sẽ có vẻ mặt như thế nào?


Mị Ảnh - Chương #26