Người đăng: samguku123
Thiên Nghịch nhìn đoàn người phía sau lưng Nghệ Phong tới đờ đẫn, hắn thế nào
cũng không nghĩ ra được, Nghệ Phong bằng vào một khối lệnh bài nho nhỏ đã có
thể khiến một cứ điểm Thánh Tôn dốc toàn bộ lực lượng.
Thiên Nghịch ngơ ngác nhìn Nghệ Phong, trong giọng nói tràn đầy kinh hãi:
- Rốt cuộc ngươi làm như thế nào?
Lực lượng bên ngoài Thánh Tông căn bản không phải Thánh địa có thể khống chế
được, coi như là trưởng lão của Thánh địa tới cũng không thể mệnh lệnh cho bất
cứ cỗ thế lực nào bên ngoài Thánh Tông. Tuy rằng Thánh địa là thánh cảnh của
Thánh Tông, thế nhưng lại vượt qua giới hạn Thánh Tông. Bọn họ không thể khống
chế được bất cứ lực lượng nào của Thánh Tông, bọn họ cũng giống như nghị viên
quốc hội, tuy rằng có địa vị cao tuyệt, nhưng lại không có thực quyền.
Chân chính nắm giữ thế lực của Thánh Tông chính là từng phân tông. Điều này
dẫn tới từng phân tông đều cho rằng chính mình mới là chính thống Thánh Tông,
nội đấu không ngừng, bằng không, lấy thực lực tổng hợp của Thánh Tông, Tĩnh
Vân Tông căn bản không thể chống lại.
Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Ngươi không được quên, các ngươi chính là tinh anh từng phân tông đưa tới
Thánh địa. Trong đó khó tránh khỏi một số người có thân phận tôn quý, có thể
đơn giản điều động được một cứ điểm, cũng không kỳ quái.
Thiên Nghịch sửng sốt, nhưng lập tức kinh ngạc nói:
- Vậy vì sao ngươi có thể mệnh lệnh được nhiều cứ điểm phân tông như vậy?
Phải biết rằng, phân tông tương hỗ phân tranh không ngừng, nếu như Nghệ Phong
thuộc về một phương trong đó, khẳng định không thể mệnh lệnh được phương khác.
Nghệ Phong mỉm cười, cũng không giải thích. Có một số việc, cho dù là Thiên
Nghịch cũng không thể nói cho biết.
Khẽ phất tay, Nghệ Phong quay về phía một người trung niên phía sau hỏi:
- Chuẩn bị tốt theo bố trí của ta hay chưa?
Tuy rằng kinh ngạc thân phận của người thiếu niên trước mặt, cư nhiên có thể
mệnh lệnh được mấy cứ điểm thuộc trận doanh khác nhau trong Thánh Tông, thế
nhưng lệnh bài trong tay hắn không phải giả.
- Đại nhân, đều chuẩn bị tốt theo như ngài bố trí.
Người nọ kiên định nói.
Nghệ Phong gật đầu, hạ mệnh lệnh nói:
- Dựa theo kế hoạch chuẩn bị!
- Rõ!
Nam tử trung niên ứng tiếng nói, vung tay lên đã dẫn đoàn người vào trong bóng
đêm.
- Phong thiếu, không suy nghĩ nữa sao?
Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong bước nhanh về một phía, hắn không khỏi nhắc nhở
nói. Thân là người của Sát Lâu, hắn đã xem quen phải cẩn thận, huống chi đối
phương lại là đại gia hỏa Tĩnh Vân Tông.
- Đổ ước của chúng ta vẫn hữu hiệu như trước.
Nghệ Phong không để ý tới lời nói của Thiên Nghịch, nhẹ nhàng cất bước tới
trước cửa, một cước hung hăng đá mạnh, lực lượng của một cước kia nhất thời
khiến cánh cửa sụp đổ. Vụn gỗ lấy điểm va chạm vừa rồi làm trung tâm, văng đi
bốn phía.
Cái này… Tựa hồ quá mức kiêu ngạo đi.
Thiên Nghịch dùng sức lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng, chỉ đành theo sau.
Cùng ngươi kiêu ngạo một hồi thì đã sao?
- Người nào dám tới Tĩnh Vân Tôn quấy rối!
Một tiếng quát chợt vang lên, bên trong có rất nhiều người, cả dám dùng kiếm
chỉ thẳng về phía Nghệ Phong, trên mặt tràn đầy cảnh giác và giận dữ.
- Ha ha, di, huynh đệ, có phải chúng ta đi nhầm địa phương rồi? Ngươi không
phải nói ở đây có mỹ nhân còn đẹp hơn so với hoa thuyền hay sao? Vì sao ta chỉ
thấy một ít nam nhân tướng mạo xấu xí?
Nghệ Phong rung đùi đắc ý, bất mãn quay về phía Thiên Nghịch nói.
Đám người Tĩnh Vân Tông nghe được, thiếu chút nữa tức giận tới choáng váng:
Hai tên hỗn đản này coi Tĩnh Vân Tông là cái gì? Cư nhiên tới nơi này tìm mỹ
nhân, chẳng lẽ coi nơi này là thanh lâu sao?
Đường đường là Tĩnh Vân Tông, đâu từng chịu qua loại vũ nhục như thế này. Nếu
như truyền ra ngoài, danh tiếng của Tĩnh Vân Tông sợ là bị hủy.
- Tà đồ từ đâu tới, thức thời thì nhanh chóng dập đầu xin lỗi.
Một tiếng quát vô cùng càn vỡ bên tai Nghệ Phong, hắn sờ sờ lỗ tai, không khỏi
nhỏ giọng thì thầm:
- Kháo, ta còn tưởng tên hỗn đản này chấn rơi ráy tai đây!
Nghệ Phong quay đầu nhìn người vừa hét lên, người này mày kiếm mắt sáng, mũi
cao thẳng, da trắng trẻo, quần áo chỉnh tề, coi như anh tuấn tiêu sái.
Chỉ là, Nghệ Phong nhìn thế nào cũng không thích nổi?
- Mẹ nó, lại là một tên mặt trắng nhỏ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Thiên Nghịch liếc mắt miết miệng, trong lòng rất xem thường nói: Lần kia ngươi
nhìn thấy người đẹp trai hơn ngươi cũng mắng chửi người ta là mặt trắng nhỏ.
- Tà đồ…
- Mặt trắng nhỏ! Câm miệng!
Nghệ Phong cắt đứt lời hắn nói, tiện tay lấy một chiếc kim châm, trực tiếp ném
tới.
- Bản thiếu gia ghét nhất chính là bị mặt trắng nhỏ quát táo bên tai!
Nghệ Phong vô cùng chán ghét nhìn thoáng qua thanh niên tướng mạo anh tuấn.
- Ngăn lại…
Người thanh niên khua kiếm ngăn cản hai kim châm bay tới cực nhanh, hắn định
châm chọc hai câu, lại phát hiện kim châm rơi vào một thân anh trong viện
phảng phất như có tính ăn mòn. Thân cây trong nháy mắt bị ăn mòn không còn một
mảnh.
- Độc sư…
Mọi người hoảng hốt.
Nếu như nói dược sư được người đời tôn kính, vậy thì độc sư lại bị người đời
xem thường. Thế nhưng độc sư lại có lực sát thương vô cùng lớn, một độc sư cao
cấp, cho dù là cao thủ Vương cấp cũng phải cẩn thận.
Trên đại lục từng xuất hiện một độc sư, độc thuật xuất thần nhập hóa, trong
lúc nói chuyện hủy thi diệt cốt, càng bằng vào lực lượng của bản thân đối
kháng với cả một thành trì, sau khi diệt sạch toàn bộ dân chúng trong thành,
cho dù là cao thủ Vương cấp cũng chết dưới tay hắn.
Điều này dẫn tới mọi người rât sợ hãi đối với độc sư, thế lực thiên hạ hiếm
thấy đoàn kết với nhau, hoàn toàn tiêu diệt độc sư.
Thế nhưng, nghĩ không ra chính là, nam tử trước mắt cư nhiên là một độc sư.
Tuy rằng không biết độc thuật của hắn cao tới mức nào, thế nhưng chỉ riêng
danh tiếng của độc sư đã đủ khiến bọn họ sợ hãi.
Cùng khiếp sợ còn có Thiên Nghịch, hắn không nghĩ ra, Nghệ Phong lại là độc sư
đã bị diệt vong khắp đại lục trong truyền thuyết. Chỉ là ngẫm lại tình huống
của thánh địa, hắn lại thấy chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên. Thánh địa
Thánh Tông không có gì là không thể xảy ra.
- Quả nhiên là tà đồ, ngày hôm nay không tiêu diệt ngươi, tương lai nhất định
thương hại tới sinh linh.
Một câu rống lớn vang lên bên tai Nghệ Phong.
Đảo cặp mắt trắng dã. Nghệ Phong vô cùng bất đắc dĩ: Muốn diệt chính mình có
thể nói thẳng ra, hà tất phải hiên ngang lẫm liệt như vậy. Ngươi khác không
biết, chính mình có thể không biết sao? Độc sư không thần bí như tưởng tượng,
ít nhất trong Tĩnh Vân Tông luôn luôn tự xưng chính nghĩa cũng có độc sư tồn
tại.
Chỉ là, độc sư vốn là chuột chạy qua đường, không ai dám trắng trợn bại lộ mà
thôi. Hơn nữa, cũng không phải độc sư nào cũng lợi hại như trong lời đồn. Độc
sư diệt cả một thành trì, mấy trăm năm mới xuất hiện một người. Đó chính là
tồn tại đứng trên đỉnh cao, tồn tại để Nghệ Phong phải ngẩng đầu nhìn.
- Ha ha, tà đồ, từ này ta rất tích. Chỉ là, nếu như ta là tà đồ, vậy Tĩnh Vân
Tông các ngươi từ trên xuống dưới đều là kỹ nữ lập bàn thờ. Nếu như không phải
có mấy độc sư trợ giúp, các ngươi có thể thoải mái uống nước thượng tầng sao?
Nghệ Phong cười cười.
- Ầm…
Đám người Tĩnh Vân Tông cảm giác đầu chính mình bốc lên, là tông môn số một số
hai của đế quốc, cư nhiên bị mắng thành kỹ nữ. Đây là khiêu khích.
Từ lúc nào Tĩnh Vân Tông lưu lạc tới mức bị hai tên tiếu niên chưa mọc lông
khiêu khích? Giết, nhất định phải giết, không giết không thể bảo vệ được tôn
nghiêm Tĩnh Vân Tông.