Người đăng: samguku123
Nghe Thiên Nghịch giải thích xong, Nghệ Phong giận dữ quát lớn:
- Từ trước tới nay chỉ có chúng ta khi dễ người khác, đâu tới phiên người
khác khi dễ chúng ta?
Trong lòng Nghệ Phong bốc lửa, huynh đệ chính mình từ khi nào đã tới phiên bị
người khác khi dễ rồi, khi dễ thì chỉ có chính mình được làm.
- Phong thiếu…
Thiên Nghịch ngăn lại Nghệ Phong trong cơn nổi giận đùng dùng, đôi mắt hiện
lên vẻ cảm động:
- Phong thiếu, quên đi, thù này ta tự mình báo, hiện tại nhiệm vụ của ta còn
chưa hoàn thành, không thể tiếp tục sinh phong ba.
- Ngươi nói chính là hai phụ tử Dương Húc và đám tiểu tử Tả gia sao? Hừ, bọn
họ không nhẩy được bao lâu, nhiều nhất một ngày đêm bọn họ sẽ chết mà không
biết mình chết như thế nào.
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, không chút cho là đúng.
Thiên Nghịch sửng sốt, nhìn Nghệ Phong, ngơ ngác nói:
- Phong thiếu, Phong thiếu nói là sự thực?
- Ta hiện tại nghĩ, để bọn họ chết không đau đớn quả thực sai lầm, ít nhất
cũng phải khiến đôi phụ tử Dương Húc kia bị dằn vặt nghìn vạn lần mới được.
Sắc mặt Nghệ Phong có chút dữ tợn, Thiên Nghịch ngay bên cạnh hơi sửng sốt,
hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua Nghệ Phong luôn luôn vui cười có dáng dấp như
vậy.
- Có phải phụ tử Dương Húc kia chọc Phong thiếu?
Đáy lòng Thiên Nghịch hiện lên suy nghĩ như vậy.
- Phong thiếu, dù sao cũng là nhiệm vụ của ta, ngươi giúp ta hoàn thành rồi,
sợ là các trưởng lão thánh địa sẽ có ý kiến.
Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong cẩn thận hỏi.
- Đừng động đám lão già đó, cũng không bên tên hỗn đản nào cho ngươi nhiệm vụ
biến thái như vậy!
Nghệ Phong không hề để ý hừ một tiếng, điều này cũng để Thiên nghịch thức thời
không nói thêm.
Chỉ là, nhiệm vụ này đối với hắn xác thực có độ khó rất lớn, ám sát ba người
không nói, chỉ cần riêng thực lực của Dương Húc đã mạnh hơn so với hắn một
mảnh lớn. Hơn nữa nhìn gia tướng bảo hộ nhà bọn họ, đối với Thiên Nghịch mà
nói, nhiệm vụ này quả thực là quá khó khăn, chỉ là không biết, vì sao Phong
thiếu nói bọn họ sẽ phải chết?
- Ngươi nói một chút, ngươi bị ai đánh thương?
Nghệ Phong nhìn Thiên Nghịch nói, bằng hữu trong thánh địa của hắn không nhiều
lắm, Thiên Nghịch lãnh khốc này tính là một người, tuy rằng hầu như không ai
thích hắn, thế nhưng Thiên Nghịch rất hợp khẩu vị của hắn, bởi vì bộ dạng lãnh
khốc của Thiên Nghịch rất chọc nữ nhân nha.
Thậm chí Nghệ Phong không chỉ một lần phỉ báng trong lòng: Tiểu tử này không
phải là cố giả bộ lãng khốc hấp dẫn ánh mắt sao?
- Tĩnh Vân Tông!
Thiên Nghịch nói. Nghệ Phong không khỏi cau mày, lông mày nhíu lại nói:
- Công pháp ngươi sử dụng bị phát hiện rồi?
Thiên Nghịch gật đầu, trong mắt hiện lên một tia màu sắc, nếu không phải chính
mình phát hiện sớm, sợ là đã phải bỏ mạng lại.
Nghệ Phong cũng có chút lý giải đối với Tĩnh Vân Tông, được xưng là tông môn
cường đại nhất đế quốc, mọi người đối với tông phái này đều rất ngưỡng mộ, thế
nhưng hết lần này tới lần khác đối phương là đối thủ một mất một còn với liên
minh Thánh Tông.
Để Nghệ Phong nhớ khắc sâu nhất chính là, tiểu ma nữ Thánh địa đã ăn thiệt
thòi lớn trong tay thủ hạ truyền nhân Tĩnh Vân Tông. Mỗi lần tiểu ma nữ nói
tới Tĩnh Vân Tông đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đập người một
trận.
- Đi thôi, người đả thương ngươi hẳn là một nhánh nhỏ của Tĩnh Vân Tông sao?
Bằng không ngươi căn bản không có khả năng sống sót trở về.
Nghệ Phong dò hỏi.
Nếu như người thuộc nội môn Tĩnh Vân Tông tự mình xuất thủ, Thiên Nghịch tuyệt
đối không có khả năng sống sót trở về.
- Thiên Nghịch, Thánh tông tại thành nhỏ này cũng có cứ điểm đúng không?
Nghệ Phong đột nhiên hỏi.
Thiên Nghịch gật đầu, nghi hoặc hỏi Nghệ Phong:
- Làm sao vậy?
Nghệ Phong cười hắc hắc, gật đầu nói:
- Như vậy thì dễ làm rồi, ngươi nói, nếu như chúng ta cùng nhau đi tiêu diệt
cứ điểm Tĩnh Vân Tông kia, có phải rất sảng khoái hay không?
Thiên Nghịch kinh hãi, nhìn Nghệ Phong nói:
- Tuy rằng bọn họ chỉ là một cứ điểm nhỏ của Tĩnh Vân Tông, thế nhưng muốn
tiêu diệt căn bản không có khả năng.
Nghệ Phong cười nói:
- Không thử làm sao biết không có khả năng, chung quy Thánh tông cũng muốn đả
kích kiêu ngạo của Tĩnh Vân Tông một chút. Diệt cứ điểm của bọn chúng không
cần nghi ngờ chính là việc hay nhất, huống chi tỷ lệ thắng bên phía chúng ta
rất cao.
Thiên Nghịch cảm giác chính mình theo một tên ma quỷ rồi, trong lúc nói chuyện
tiêu diệt một cứ điểm của Tĩnh Vân Tông, chẳng lẽ ngươi không biết Tĩnh Vân
Tông khổng lồ như thế nào sao? Coi như là một cứ điểm nhỏ nhất cũng là tinh
anh a.
Tuy rằng Thánh Tông không hề kém hơn so với Tĩnh Vân Tông, thế nhưng tương đối
phân ly, tranh quyền đoạt lợi với nhau, khiến thực lực thực tế bị giảm đi
nhiều, thậm chí có một lần phải ẩn dấu trong bóng tối.
- Phong thiếu, vẫn nên suy nghĩ một chút. Quát vật lớn Tĩnh Vân Tông này,
không thể động thủ đơn giản. Tỷ lệ thất bại của chúng ta tương đối lớn.
Tuy rằng Thiên Nghịch lớn mật, thế nhưng còn chưa lớn mật tới tình trạng này.
- Ha ha, không có gì phải suy nghĩ, ta nghĩ chúng ta có thể thắng, không tin
chúng ta đổ một lần.
Nghệ Phong cười hắc hắc nhìn Thiên Nghịch nói:
- Nếu như chúng ta chiến thắng, ngươi trở lại Thánh địa phải giữ nụ cười trên
mặt ba ngày, không được làm bộ dáng lãnh khốc kia.
Từ đáy lòng Nghệ Phong không khỏi cười nói: Cứ tưởng tượng Thiên Nghịch lãnh
khốc mang theo nụ cười, người Thánh địa có thể cho là hắn bị động kinh hay
không đây?
Đối với người khác, sợ là Thiên Nghịch đã sớm rút kiếm rồi, thế nhưng đối với
Nghệ Phong lại không được, hắn rất bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta cũng không mệnh lệnh được người Thánh Tông.
Nghệ Phong khẽ cười nói:
- Chuyện này ngươi đừng quản, ngươi nói có đáp ứng hay không?
Thiên Nghịch cắn răng một cái, kiên quyết nói:
- Được, thế nhưng nếu như không thắng, trách nhiệm ngươi phụ trách, còn phải
tìm cho ta một bản vũ ký thích hợp.
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Thành giao.
Tuy rằng Nghệ Phong cũng không tin tưởng quá lớn, thế nhưng không thể làm yếu
đi khí thế của chính mình. Quan trọng nhất chính là phần đổ ước này rất có lực
dụ dỗ, nghĩ tới bộ mặt miễn cưỡng cười của Thiên Nghịch, Nghệ Phong cảm giác
chính mình sắp thích thú điên lên rồi.
- Ngươi dẫn ta tới cứ điểm Thánh Tông.
Thiên Nghịch gật đầu, hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Nghệ Phong có bản lĩnh
gì mệnh lệnh được người Thánh Tông.
- Chờ một chút…
Nghệ Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn ngăn cản Thiên Nghịch lại nói.
- Làm sao vậy?
Thiên Nghịch nghi hoặc hỏi.
- Dịch dung…
Thiên Nghịch sửng sốt, lập tức gật đầu, hắn biết Nghệ Phong không muốn để
người ngoài biết thân phận của hắn.
Rất nhanh, khi Thiên Nghịch nhìn chính mình thay đổi hoàn toàn trong gương,
hắn không khỏi ngẩn người: Trước mắt là chính mình sao? Trên mặt không hề có
một chút vết tích của chính mình trước kia rồi. Ngay cả khí tức lãnh ngạo cũng
giảm đi rất nhiều.
- Trưởng lão dạy cho ngươi thuật dịch dung?
Thiên Nghịch nghi hoặc hỏi.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Học chút điểm da lông mà thôi, không đáng ngạc nhiên.
Thiên Nghịch cảm giác chính mình rất đố kỵ, thuật dịch dung của bị trưởng lão
kia quả thực vô cùng xuất thần nhập hóa, hắn nằm mơ cũng muốn học. Thế nhưng
vị trưởng lão kia lại chỉ dạy cho một mình Nghệ Phong.
Thiên Nghịch cũng càng lúc càng nghi hoặc thân phận của Nghệ Phong tại Thánh
địa rồi, hình như là một đệ tử, thế nhưng lại vượt qua bất cứ đệ tử nào, thậm
chí ngay cả trưởng lão cũng có một chút thái độ lấy lòng đối với hắn.
Nghệ Phong vỗ vỗ vai Thiên Nghịch một chút, cười cười, không giải thích, có
một số việc không cách nào giải thích được rõ ràng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Khi Nghệ Phong từ bên trong phòng bước ra ngoài, Tần Y và Khinh Nhu lập tức
chạy tới vây quanh.
- Đi báo thù?
Tuy rằng Nghệ Phong đã thay đổi hình dáng, thế nhưng Tần Y không nhìn cũng
biết đây chính là Nghệ Phong, chỉ là thuật dịch dung thần kỳ như vậy để nàng
rất kinh ngạc, nàng càng lúc càng cảm giác Nghệ Phong rất thần bí, vì vậy
không kinh ngạc quá lớn.
Ngược lại Khinh Nhu trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng được.
- Ha ha, ta không phải đã nói rồi sao? Ta không phải là người mang thù, bình
thường có cừu oán ta đều báo ngay lập tức. Ta và Thiên Nghịch có chút việc.
Nghệ Phong mỉm cười, an ủi Tần Y.
- Cẩn thận một chút.
Nghệ Phong vừa bước tới cửa, một câu nói tràn đầy thân thiết vang lên bên tai
hắn.
Nghệ Phong ngẩn ngơ, cười khổ lắc đầu: Nàng vĩnh viễn là người lý giải chính
mình nhất.
- Yên tâm đi, ta không sao.
Nghệ Phong quay sang Tần Y mỉm cười, gật đầu về phía Thiên Nghịch, lập tức
bước ra bên ngoài.
Mị Ảnh - Chương #22