Người đăng: samguku123
Nghệ Phong sờ sờ mũi, cười nói:
- Uy, tuy rằng ta lớn lên đẹp trai, thế nhưng nhìn ta như vậy, ta cũng rất
xấu hổ, chỉ là nếu như nàng đưa một trăm tám mươi kim tệ, có thể tùy tiện
nhìn.
Khinh Nhu nhìn nam tử còn nhỏ tuổi hơn so với chính mình, trong lòng cũng có
rất nhiều suy nghĩ rối rắm. Theo lý thuyết hắn cứu chính mình, chính mình hẳn
là phải cảm tạ hắn. Thế nhưng thời điểm hắn cười nói phế cười khác, tàn nhẫn
tới mức khiến nàng sợ hãi. Nàng luôn được bao bọc từ bé, tính tình mềm mại,
khi nào nhìn thấy
- Cảm tạ ngươi đã cứu ta!
Khinh Nhu cố lấy dũng khí nói.
- Cảm tạ ta sao? Ha ha, nàng chuẩn bị cho ta nghìn vạn kim tệ sao, hay là bí
tịch Thiên cấp gì đó, nếu không thì đừng nói, ta không có hứng thú đối với
điều này.
Nghệ Phong cười hắc hắc, để Tần Y bên cạnh rất không nói gì.
- Lắc đầu? Không phải những cái này? Chẳng lẽ nàng muốn lấy thân báo đáp? Ta
nói nàng nha, nàng nghĩ cũng đừng nghĩ, ta rất cao giá, nghìn vạn thiếu nữ chờ
lấy thân báo đáp, không thể tiện nghi nàng!
Nghệ Phong rất cảnh giác nhìn Khinh Nhu.
Khinh Nhu sửng sốt, trong lòng nhịn không được xì một tiếng khinh miệt, quỷ
mới lấy thân báo đáp. Chỉ là, từ đáy lòng không còn sợ hãi như trước nữa rồi.
- Cũng không phải? Chẳng lẽ nàng còn có tỷ tỷ, muội muội hay gì gì đó giới
thiệu cho ta sao? Không được, tuyệt đối không được, nàng biết, ta là người rất
chính phái, trợ giúp người khác là không cần hồi báo.
- Ta…
Khinh Nhu rất muốn hung hăng đá Nghệ Phong một cước. Tỷ tỷ muội muội chính
mình, ngươi muốn được sao? Ngươi xứng sao?
- Nàng? Khụ, tuy rằng nàng lớn lên xinh đẹp, thế nhưng cũng không nên mạnh mẽ
ép buộc ta như vậy. Ta thực sự rất chính phái. Chỉ là, nàng nhất định kiên
trì, ta đành phải cố nhận vậy. Nàng đưa nàng cũng được, hơn nữa ba bốn tỷ muội
coi như không sai biệt lắm. Hơn nữa ta cũng có chút ngại nha, ta không nuôi
nổi nhiều nữ nhân như vậy!
Nghệ Phong bô bô một tràng dài, bộ dáng ta rất miễn cưỡng nhận nàng.
- Câm miệng!
Rốt cuộc Khinh Nhu không thể nhịn được nữa, nàng mở miệng quát lên, thậm chí
quên mất sợ hãi do Nghệ Phong gây ra cho nàng.
Tần Y ở bên cạnh cười xinh đẹp, rốt cuộc nàng đã có một lý giải mới đối với
Nghệ Phong rồi. Nghĩ không ra một người nhu nhược như Khinh Nhu cũng bị mồm
mép của Nghệ Phong chọc tức giận.
- Khụ, nuôi không nổi cũng không phải lỗi của ta, sao phải tức nhận nha?
Nghệ Phong thở dài một hơi, đáy lòng cười hắc hắc không ngừng, trong lúc chờ
đợi Thiên Nghịch, trêu chọc mỹ nhân một chút cũng không tồi.
Khinh Nhu trừng to mắt, thở phì phì nhìn Nghệ Phong, nàng thậm chí có suy
nghĩ, chờ khi về đến nhà, muốn gọi mấy người phụ thân tới trực tiếp cắt đứt
lưỡi Nghệ Phong.
Khinh Nhu hít sâu một hơi, nỗ lực dẹp loạn cơn giận từ trước tới nay chưa từng
có trong lòng chính mình, đôi môi đỏ mọng mê người quay về phía Nghệ Phong
nói:
- Ngươi có thể giúp ta một chuyện sao?
Nghệ Phong cười cười, ý bảo Khinh Nhu tiếp tục nói.
- Ta và người nhà đã lạc nhau, ngươi có thể giúp ta tìm bọn họ hay không?
Khinh Nhu nhanh chóng nói.
- Chỗ tốt?
Nghệ Phong không chút suy nghĩ đã trực tiếp nói ra hai tiếng này. Tuy rằng
nàng rất đẹp, thế nhưng không có chỗ tốt lão Nghệ gia ta không làm, nếu không
sẽ bị sét đánh.
- Vì sao ngươi lại đê tiện như vậy, trượng nghĩa giúp người không phải là
ngươi nói sao?
Khinh Nhu hung hăng trợn mắt, nhưng thực ra lại có một một loại phong tình
khác biệt.
- Trượng nghĩa tương trợ tự nhiên là việc của ta. Ví dụ như ta trượng nghĩa
trợ giúp người khác tiêu hộ tiền của người khác nha, nhìn người ta lớn lên đẹp
trai chọc mặt trăng như vậy, trợ giúp nữ nhân bị người khác dây dưa. Hoặc là,
thời điểm người khác bị đánh cướp, ta giúp bọn hắn, cuối cùng phân chia hoa
hồng các loại. Về phần khác, tỷ lệ trợ giúp trượng nghĩa tương đối thấp.
- Ngươi…
Khinh Nhu tức giận quay mặt lại, nàng không muốn nhìn thấy một kẻ hỗn đản như
vậy.
Tần Y trừng mắt liếc Nghệ Phong, vừa định nói cái gì, lại phát hiện Thiên
Nghịch với sắc mặt trắng bệch tiến vào trong phòng. Nghệ Phong kinh hãi, xem
ra Thiên Nghịch bị nội thương không nhỏ.
- Chuyện gì xảy ra?
Nghệ Phong trầm giọng hỏi.