Trục Xuất Khỏi Gia Môn.


Người đăng: samguku123


  • Đứng lại…
    Một tiếng gầm giận dữ mạnh mẽ vang lên phía sau Nghệ Phong, làm nhịp bước của
    Nghệ Phong dừng lại, không cần phải nói, khẳng định đây là lão nhân Nghệ Khải
    Mạc nhà mình, nghe hắn tức giận như vậy, có vẻ như hôm nay sẽ rất nguy hiểm.
    Được, ai kêu hắn là lão cha chứ, chờ nghe giáo huấn đi.

  • Ha ha, phụ thân, vì sao người lại ra đây? Mời người ngồi.
    Nghệ Phong ân cần phủi sạch ghế mang đến phía sau Nghệ Khải Mạc. Tần Y ngồi ở
    một bên mà che miệng cười, đừng thấy Nghệ Phong luôn chửi bới sau lưng Nghệ
    Khải Mạc, thế nhưng tại trước mặt lão lại luôn nịnh hót.

  • Hừ!
    Nghệ Khải Mạc không để ý đến sự ân cần của Nghệ Phong, hừ lạnh một tiếng nói

  • Ngỗ nghịch tử, quỳ xuống cho ta.
    Nghệ Phong sửng sốt, không biết rốt cuộc vì sao lão nhân chết tiệt này phát
    hỏa, được, lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, vậy quỳ đi. Dù sao cũng không thể để
    lão nhân này tươi sống tức chết, tội bất hiếu đối với con cháu Hoa Hạ mà nói,
    thế nhưng là tội lớn.
    Phịch…
    Nghệ Phong nghe lời, lại không chút nào giảm bớt lửa giận của hắn, ngược lại
    lửa giận trên mặt càng nhiều hơn:

  • Nghịch tử, ngươi còn có mặt mũi về nhà.
    Nghệ Phong ngạc nhiên, không rõ mình chọc hắn ở chỗ nào, chẳng lẽ là do mình
    biến mất một ngày một đêm? Mồ hôi, năm năm qua mình đều biến mất, thì biến mất
    một hai ngày sẽ không tức giận như vậy đi.

  • Phụ thân, cái kia, không phải là không ở nhà thôi sao, người không cần tức
    giận như vậy đi.
    Nghệ Phong dè dặt nhìn lão nhân, trong lòng rất là bất đắc dĩ.

  • Ba…
    Một tiếng nổ, Nghệ Khải Mạc hung hăng vỗ một cái vào trên ghế, lực lượng cường
    đại trong nháy mắt kheiens cái ghế làm từ gỗ lim bể nát.
    Nghệ Phong sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Nghệ Lưu đang không ngừng nháy mắt
    với mình, hỏi rốt cuộc là vì sao Nghệ Khải Mạc tức giận đến như vậy. Hình như
    mình cũng không có chọc gì tới lão.
    Một màn này, cũng bị Nghệ Khải Mạc nhìn vào trong mắt, hắn cảm giác tôn nghiêm
    của mình đã bị khiêu khích cực đại. Phế vật này, dĩ nhiên còn dám nháy mắt
    trước mặt hắn.

  • Phế vật, chuyện tình ngày hôm qua, nếu ngươi không để cho ta một lời giải
    thích, ngày hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa.
    Nghệ Khải Mạc giận dữ hét. Trên mặt một mảnh tái mét, hiển nhiên là đem Nghệ
    Phong hận tới cực điểm rồi.

  • Phế vật.
    Tuy rằng chỉ có hai chữ. Nhưng là hai chữ này để trong lòng Nghệ Phong hơi
    giận: có người mắng nhi tử như vậy sao?
    Nghệ Phong cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, lần nữa nhắc nhở chình
    mình, người trước mắt là phụ thân của mình.

  • Không biết phụ thân chỉ chính là chuyện gì, ta nhớ kỹ ngày hôm qua cũng
    không làm chuyện gì quá phận.
    Thanh âm Nghệ Phong hơi có chút lãnh đạm, hiển nhiên hai chữ phế vật để cho
    hắn rất tức giận.
    Nghệ Khải Mạc giận quá hóa cười:

  • Ha ha… Tốt…Tốt… Bản lĩnh ngươi lớn lắm. Có thể phế tay chân của người ta,
    còn dùng thủ đoạn đê tiện như vậy.
    Nghệ Khải Mạc nghĩ trong lồng ngực mình giống như bị hỏa thiêu: phế vật này,
    cư nhiên một lời không hợp liền phế đi nhi tử của Dương Húc, làm hại sáng sớm
    ngày hôm nay, Dương Húc liền xé rách da mặt với hắn, hiện tại trong thành, thế
    lực của hai người đấu đến khó phân cao thấp, phế vật này chọc vào phiền toái
    lớn như vậy, hắn còn mặt mũi hỏi vì sao.
    Nghệ Phong thật không ngờ là bởi vì chuyện phế đi tên mập chết tiệt đó đã
    khiến Nghệ Khải Mạc tức giận như vậy, cũng bởi vì chuyện này mà hai bên đấu
    nhau kịch liệt, nhưng Nghệ Phong lại không cho là đúng: sớm muộn hai bên cũng
    sẽ đấu, mình bất quá chỉ để quá trình này diễn ra sớm hơn một chút mà thôi.

  • Phụ thân, tình huống lúc đó, nếu như ta không phế đi hắn, sợ là hắn sẽ phế
    ta, ta không còn lựa chọn nào khác.
    Nghệ Phong giải thích như cũ, hắn không muốn quan hệ với Nghệ Khải Mạc lại mâu
    thuẫn.

  • Lão tử tình nguyện phế đi phế vật như ngươi, cũng không muốn một cửa hàng
    bị đập.
    Oanh…
    Nghệ Phong cảm thấy ý thức của mình có chút hỗn loạn: thì ra, mình ở trong
    lòng hắn, so ra còn kém một cửa hàng nho nhỏ.
    Nghĩ vậy, Nghệ Phong cười cười tự giễu, bản thân cố gắng coi hắn trở thành phụ
    thân ở đời này của mình, nghĩ không ra người ta chỉ coi mình là một tên phế
    vật ăn hại.
    Mà thôi mà thôi.
    Nghệ Phong sinh ra một loại tâm tình bi thương vô cùng, phế vật, ha ha, rất
    buồn cười, thì ra trong mắt hắn mình chỉ là phế vật.
    Nghệ Phong nghĩ mình cũng không cần phải quỳ trên mặt đất nữa, hắn đứng lên,
    trên mặt lộ nụ cười tự giễu đau thương.

  • Nghệ Phong…
    Một câu nói thân thiết ôn hòa vang lên bên tai, Nghệ Phong cảm giác tay của
    mình bị một bàn tay mềm mại nhỏ bé nắm chặt.
    Nhìn vẻ lo âu trong ánh mắt của Tần Y, Nghệ Phong cảm thấy ấm áp trong lòng,
    nhìn nàng gật đầu, chứng minh mình không có việc gì.

  • Phế vật, ai kêu ngươi đứng lên…
    Nghệ Khải Mạc thấy nghệ Phong đứng thẳng dậy, lửa giận lần thứ hai tăng lên.

  • Phụ thân! Con biết, từ lúc con bị kinh mạch đứt đoạn, người cũng vẫn xem
    con là phế vật, là sỉ nhục của người. Vì vậy, phụ thân không thích con, thậm
    chí mọi nơi làm khó con, những việc này, con đều không trách phụ thân. Bởi vì,
    thân thể này là phụ thân cho con.
    Nghệ Phong nói những lời này, hơi dừng một chút, trong lòng yên lặng bỏ thêm
    một câu: cha cũng chỉ cho con thân thể.

  • So sánh với đại ca, cha có lý do để khinh thường con, bởi vì đại ca có mỹ
    danh thiên tài, có thể gây cho cha vinh dự lớn lao, mà con chỉ có thể cho cha
    mang đến sỉ nhục, bởi vì trong mắt cha, con chỉ là một tên phế vật.

  • Có lẽ, lần này đại ca trúng tuyển đế quốc Trạm Lam học viện, cũng làm bên
    tai cha tràn ngập lời ca ngợi đi.
    Vẻ mặt Nghệ Khải Mạc thoáng đắc ý, quay đầu nhìn thoáng qua Nghệ Lưu, đứa con
    này xác thực làm cho hắn rất có thể diện.
    Trạm Lam học viện là địa phương nào? Đó là thánh địa mà các võ giả trẻ tuổi
    luôn hướng tới, bên trong có vô số công pháp, thậm chí đồn đãi còn có cả công
    pháp Địa Cấp. Quan trọng nhất là, gia nhập Trạm Lam học viện, đời này có bảo
    đảm, ngươi sẽ chờ một tương lai xán lạn đi. Đây cũng là lý do mà võ giả dù
    chết cũng muốn đi địa phương kia.
    Bất quá, yêu cầu để tuyển vào Trạm Lam học viện rất cao, khiến mọi người chùn
    bước. Coi như là toàn bộ ngôi thành nhỏ này cũng chỉ có hai người phù hợp điều
    kiện. Toàn bộ đại lục, cũng chỉ tuyển nhận có một vạn tân sinh.
    Tuổi trẻ của toàn bộ đại lục là bao nhiêu? Không ai trả lời vấn đề này. Toàn
    bộ đại lục không có ai đi được từ đầu đến cuối. Dân số càng hằng hà, dân số
    mấy đế quốc xung quanh tổng cộng tới hơn mười ức, mới lựa ra một vạn người, độ
    khó trong này có thể tưởng tượng được.

  • Hừ, ngươi hâm mộ? Bất quá ngươi cũng chỉ có hâm mộ mà thôi.
    Nghệ Khải Mạc nói năng không chút lưu tình. Phế vật này mất tích năm năm, thâm
    tâm mình chưa kịp vui vẻ, lại thấy hắn đã trở về, lại còn chọc cho mình một
    phiền toái lớn, hắn hận không thể làm thịt hắn. Nghĩ đến sau này giới quyền
    quý trong thành lấy chuyện Nghệ Phong châm chọc hắn, vẻ mặt hắn liền càng thêm
    âm trầm.

  • Hâm mộ, ha ha, nói thật, con một điểm cũng không hâm mộ, theo ý của con
    thì, Trạm lam học viện cũng không có gì ghê gớm, ít nhất, đại ca có thể đi
    vào, con nghĩ để vào đó cũng không có gì khó khăn.
    Nghệ Phong thản nhiên nói.

  • Ha ha…Ha ha… Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi có thể đi vào Trạm Lam học
    viện, chỉ bằng vào phế vật ngươi?
    Nghệ Khải Mạc cười ha ha, hắn nghĩ hắn vừa nghe được một truyện cười to lớn.
    Nghệ Phong không có giải thích, đối với Nghệ Khải Mạc, hắn đã chết tâm tư, hắn
    cũng không nghĩ ở lại nơi này, nếu Nghệ Khải Mạc đã không nghĩ gặp mặt hắn,
    vậy rời khỏi hắn, nghĩ đến hắn cũng vui vẻ chứng kiến kết quả như vậy.

  • Trạm Lam học viện, ta sẽ đi nhìn nó một chút. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
    Nghệ Phong không nhanh không chậm nói, bị Nghệ Khải Mạc coi thường như vậy,
    mặc kệ làm sao hắn đều phải chứng minh: ngươi đã nhìn sai.
    Nghệ Phong rất muốn thấy, đến lúc đó sắc mặt của Nghệ Khải Mạc như thế nào.

  • Tốt, tốt… Ta sẽ đợi ngày đó.
    Nghệ Khải Mạc cười lạnh nói, trong mắt tràn đầy khinh thường, phảng phất như
    người trước mặt không phải là con của hắn, mà giống như là kẻ thù.

  • Ngươi đã có cốt khí như vậy, tốt lắm, tổ huấn tối cao trong gia tộc,
    "nghịch trục", ngươi có nhớ kỹ hay không?

  • Cha… Không thể…
    Nghệ Lưu kinh hãi, không ngờ cha sẽ sử dụng "nghịch lưu" đối với Nghệ Phong
    "Nghịch trục" là do tổ tông của Nghệ gia đặt ra, đối với con cháu của Nghệ gia
    nếu phạm vào lỗi lầm lớn, sẽ trục xuất khỏi gia môn, trừ phi thành tựu của đối
    phương có thể sánh ngang với thành tựu của gia chủ đương đại, bằng không suốt
    đời không thể được xếp vào gia phả của Nghệ gia.

  • Lão gia, không thể.
    Lúc này Nghệ mẫu cũng vừa chạy tới, vừa mới nghe được câu nói này, làm cho
    nàng hoảng hốt.

  • Ha ha, "nghịch trục" thì "nghịch trục". Ta tiếp được hết. Vốn dĩ, ta đã
    không phải là người của Nghệ gia.
    Nghệ Phong không chút phật lòng cười nói. Bản thân hắn đã không là người của
    thế giới này.

  • Phong nhi, con nói cái gì?
    Nghệ mẫu cả giận nói, liếc mắt trừng Nghệ Phong, vừa mới chuẩn bị cầu tình
    Nghệ Khải Mạc, lại bị Nghệ Phong ngắt lời nói.

  • Mẫu thân, hắn muốn đuổi thì đuổi đi. Miễn cho ta lưu lại làm mất mặt hắn.
    Ha ha…

  • Phong nhi, conngươi không nên hành động theo cảm tình.
    Nước mắt Nghệ mẫu thẳng tắp rơi ra, làm cho Nghệ Phong nhìn có chút ấm áp: ít
    nhất, đây là một mẫu thân chân chính.

  • Mẫu thân, người yên tâm, mặc kệ thân phận ta chuyển biến ra sao, người đều
    là mẫu thân của con.
    Nghệ Phong ôm chặt lấy Nghệ mẫu, ngữ khí thành khẩn nói.

  • Tiểu đệ…
    Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong thực sự chuẩn bị tiếp nhận tổ huấn, hắn khẩn trương.
    Nghệ Phong vỗ vỗ vai Nghệ Lưu,cười nói:

  • Huynh cũng vĩnh viễn là đại ca của ta!
    Nghệ Phong sẽ không quên, đoạn thời gian lúc mình bị đứt đoạn kinh mạch, Nghệ
    Lưu khóc rung trời hám địa, tại trên giường của Nghệ Phong thề sẽ vì hắn báo
    thù.
    Nghệ Phong lần thứ hai ôm chặt lấy Nghệ mẫu đang không ngừng rơi lệ, lau khô
    nước mắt nàng hỏi:

  • Mẫu thân, người phải chăm sóc tốt mình. Đại ca, chăm sóc mẫu thân cho tốt.
    Nói xong, Nghệ Phong cũng không quay đầu lại, bước chân chậm rãi rời đi, người
    khác nghĩ mình chỉ là sỉ nhục, hắn không cần phải tiếp tục ở lại. Chỉ là, vì
    sao lòng lại đau như vậy? Đau đến mức nhỏ máu.

  • Phụ thân, lần cuối gọi người một tiếng phụ thân. Ta sẽ cho người nhìn thấy
    ngày mà phế vật này bay lên, ta sẽ cho người phải ngửa mặt nhìn.
    Nghệ Phong đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Nghệ Khải Mạc thản nhiên nói,
    rất nhạt, nhạt đến mức hầu như không có cảm giác thân tình.
    Tần Y liếc mắt nhìn bóng lưng trông như rất trầm ổn bình tĩnh kia, nàng nhìn
    thoáng qua Nghệ Khải Mạc, thản nhiên nói:

  • Di phụ, tương lai người sẽ hối hận vì hành động hôm nay của mình.
    Nói xong, chạy nhanh truy tìm bóng dáng của Nghệ Phong.
    Nghệ Khải Mạc ngạc nhiên, lập tức liền cười nhạt: truyện cười, hối hận. Một
    tên phế vật mà thôi, có cái gì đáng giá ta phải hối hận?


Mị Ảnh - Chương #20