Cố Sự Của Điệp Vận Du.


Người đăng: masta

Nghệ Phong ngạc nhiên, lập tức bất mãn nói:


  • Khụ, nếu như có thể tiến thêm một bước, tất nhiên ta không có ý kiến. Thế
    nhưng chỉ cho ôm, ta rất khó chịu. Phải biết rằng. ta được xưng là tố hoài sẽ
    loạn huệ hạ (sẽ hạ lưu).


  • Phi...


Điệp Vận Du xì một tiếng khinh miệt, lúc này mới từ trong lòng Nghệ Phong đứng
lên. Bất quá, khuôn mặt xinh đẹp gắn đầy nước mắt, dù sao vẫn khiến người ta
nảy sinh ý nghĩ tà ác.


  • Khụ, không phải là một nam nhân sao? cần gì phải khóc thương tâm như vậy?

Nghệ Phong thì thầm một tiếng, rõ ràng trong giọng nói có ẩn chứa vẻ chua
chua.

Dường như Điệp Vận Du trải quả một hồi khóc lớn, tâm tình cũng bình phục một
điểm, nàng trợn mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:


  • Tại sao ngươi biết?

Nghệ Phong cười nói:


  • Nàng không biết khúc nhạc này tên gì sao? Tương phi oán! Không ai biết rõ
    tìm cảm trong đó hơn ta. Ta cũng không muốn dùng.

Điệp Vận Du gật đầu, cầm kỳ của Nghệ Phong cũng coi như là cầm kỳ hàng đầu.
Bất quá, còn kém xa nàng. tất nhiên không khiến người ta thất lễ như vậy. Thế
nhưng. khúc nhạc giống như viết tặng chính mình, từng khúc từng khúc chế ngự
trái tim chính mình, dường như đây là một kinh lịch chính mình trải nghiệm
qua.

Thậm chí Điệp Vận Du hoài nghi, Nghệ Phong biết rõ thân phận nàng. sau đó tiện
tay sáng tác ra. Bất quá, nàng cảm thấy cũng không có khả năng.


  • Muốn nghe cố sự của ta sao?

Bỗng nhiên Điệp Vận Du trầm tư nói.

Nghệ Phong biết, nàng rất muốn nói về cố sự của nàng. Hắn cười cười gật đầu,
hắn cũng muốn biết cố sự gì có thể khiến một nữ nhân thành thục khóc ròng tới
mức độ như vậy.

Nhãn thần Điệp Vận Du có chút sưng đỏ liếc nhìn Nghệ Phong, nàng chậm rãi nói
:


  • Tại lãnh thổ đế quốc Trạm Lam, tồn tại một tông môn đặc biết. Có lẽ tông
    môn này không được coi là cường đại nhất, thế nhưng cũng là một thế lực rất
    mạnh. Trong đó có một cỗ thế lực ngầm bồi dưỡng đủ loại nhân tài, đồng thời
    thủ lĩnh cỗ thế lực này chỉ đào tạo nữ nhân.

Điệp Vận Du nói tới đây, ánh mắt ngưng đọng tới cực điểm, sau đó thở nhẹ một
hơi. Nói:


  • Có một nữ hãi tử, theo trí nhớ đầu tiên đã sinh hoạt tại nơi này, nàng
    không có phụ mẫu. Chỉ có một sư phụ khi nàng sinh ra. Dưới sự chăm sóc nuôi
    dưỡng của sư phụ, tiểu cô nương ngốc nghếch trưởng thành khỏe mạnh. Rất nhanh
    tới tuổi chớm yêu.


  • Mà vừa vặn, trong tông có một sư huynh. Tuy không có tài hoa nổi bật, không
    có thực lực cường đại, nhưng rất yêu thương thiếu nữ này. Đương nhiên, hai
    người này cũng đến với nhau.


  • Ban đầu, đôi thanh mai trúc mà rất hạnh phúc. Thế nhưng ngày như vậy cũng
    không duy trì được bao lâu đã bị người trong tông phát hiện. Nhất thời, toàn
    bộ tông môn lên huyên náo. Đơn giản là thiếu nữ này là do thủ lĩnh thế lực kia
    bồi dưỡng. nàng chỉ có thể là nữ nhân của hắn.


  • Từ đó về sau cuộc sống bắt đầu là một cơn ác mộng. Thiếu nữ và thiếu niên
    bị cưỡng ép ly biệt. Thiếu nữ bị trưởng bối thường ngày truyền bá tư tưởng
    quên nam nhân kia. Thiếu niên lại bị nghiêm hình tra tấn, ngăn hắn không được
    tiếp xúc với thiếu nữ kia.


  • Thế nhưng. mạnh mẽ chia cắt. Bọn họ càng bị cưỡng ép, hai người bọn họ lại
    càng muốn gặp nhau. Rốt cục, hai người lén gặp nhau dưới một gốc cây, bị người
    phát hiện.


  • Thiếu nữ không có chuyện gì, chỉ là mang về tiếp tục tẩy não mà thôi. Nhưng
    thiếu niên không thể chạy trốn, để xóa bỏ toàn bộ ý niệm trong đầu thiếu nữ.
    Cho nên đã bị một chưởng của trưởng bối sư môn đánh chết.


  • Từ đó về sau, thiếu nữ thay đổi hình dạng, bằng lòng chấp nhận sự sắp đặt
    của bất cứ kẻ nào. Ngoại trừ sư phụ của nàng, biểu hiện này của thiếu nữ khiến
    mọi người rất hài lòng, cũng hiểu được chính mình làm chuyện kia rất đúng đắn.


  • Rốt cục một ngày nào đó, từ một thiếu nữ ngây ngô biến thành nữ nhân thành
    thục, cũng bị đưa bên cạnh nam nhân kia. Sau đó bị hắn làm trò đồi bại.


  • Ha ha, có phải ngươi cho rằng rất tầm thường?


Điệp Vận Du nói xong, nàng cười đùa nhìn Nghệ Phong, cố sự này, quả thực rất
tầm thường, thế nhưng mỗi khi hiện lại như nhát đao đâm vào tim nàng.

Nghệ Phong cười cười, không phủ nhận:


  • Rất tầm thường! Thực sự rất tầm thường! Nhưng không thể phủ nhận, những
    chuyện tình khắc cốt ghi tâm trên thế giới này, đều là do những câu chuyện tầm
    thường tạo thành.

Tuy rằng Điệp Vận Du chỉ nói qua mấy câu đơn giản về những gì nàng đã trải
qua, thế nhưng Nghệ Phong trải qua vô số câu chuyện trên truyền hình hun đúc.
Chẳng lẽ còn không thể đoán được hung hiểm trong bên, kí ức khó quên, và hận
thù lo lắng tới cực điểm sao?


  • Ta hỏi nàng một vấn đề đơn giản!

Nghệ Phong cười cười, nói:


  • Nàng còn nhớ rõ diện mạo thiếu niên kia không?

Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức tìm tòi ký ức trong đầu nàng, nhưng đến cuối
cùng, nàng dần dần cảm thấy sợ hãi. Nàng phát hiện chính mình không thể nhớ rõ
hình ảnh của thiếu niên kia.


  • Ha ha! Nàng không nhớ nổi phải không? Nàng đừng quá bất ngờ. Chuyện này rất
    bình thường, tuy nàng vừa này cảm thấy thương nhớ, lưu luyến thiếu niên kia.
    Thế nhưng còn kém xa so với mối hận thù đối với kẻ cướp đi nam nhân của nàng.
    Nàng cho là chính mình yêu thương thiếu niên kia, nhưng đó vốn không phải
    trọng điểm của nàng.

Người Phong cười cười nói, Điệp Vận Du có thể không chủ ý. Thế nhưng hắn khiến
người ngoài, có thể thoáng nghe là có thể hiểu ra.


  • Không thể! Không thể!

Tâm tình Điệp Vận Du tựa hồ có chút không thể kiềm chế được, kết quả hồi ức
vừa này, khiến chuyện tình nàng vẫn luôn tin tường sụp đổ, giống như toàn bộ
tinh thần tín ngường hoàn toàn tan vỡ.


  • Có phải là nàng có thể nhận thức được rồi? Có lẽ nàng vẫn nhớ hắn, thế
    nhưng tuyệt đối không phải là thương hắn. Nhiều năm trôi qua, tình ý của thiếu
    nữ chớm yêu kia đã sớm được ma luyện. Bất quá, nàng hận trưởng bối, hận hắn đã
    cướp đi nam nhân của nàng. Cho nên, nàng thủy chung nhớ tới nam nhân đã chết
    để nhắc nhở chính mình, đừng quên đi mối hận thù này.

Điệp Vận Du đứng bất động, hai mắt không có mục tiêu. Hận, nàng hận trưởng
bối, hận nam nhân ghê tởm kia. Thế nhưng sự hận thù thực sự vượt qua tình yêu
của chính mình đối với thiếu niên kia sao? Ta thực sự không thương thiếu niên
kia sao?

Nghệ Phong thở dài một hơi, lại nói:


  • Có lẽ nàng đã phản bội, nàng không còn thương thiếu niên kia, mà là hận thù
    người đã cướp đi hạnh phúc nàng theo đuổi.

Dường như Điệp Vận Du không có nghe được Nghệ Phong nói, nàng đã đứng ngây dại
tại chỗ. Nghệ Phong cười cười, nữ nhân có khúc mắc rất lớn này, chính mình có
thể cởi lòng của nàng hay không? Nàng ta phải thừa nhận cái gì đó mới diễn
viên chính trong lòng, nếu không nàng sống cũng mệt chết đi.


Mị Ảnh - Chương #120