Thử Xem Đi.


Người đăng: masta

Điệp Vận Du nhìn không gian trở nên yên tĩnh, khẽ thở dài một tiếng. Bỗng
nhiên có chút cảm thán nói:


  • Cuối cùng cũng bình yên.

Nghệ Phong quay đầu nhìn Điệp Vận Du đầy cỗ quái và nghi hoặc, nói:


  • Nàng cũng không thích bọn họ nhốn nháo ở chỗ này sao? Vậy, tại sao nàng
    không đuổi bọn chúng đi. Với thân phận của nàng, chỉ cần mở miệng bọn họ cũng
    không dám ở chỗ này.

Điệp Vận Du cười cười nói:


  • Chuyện này ngươi có thể làm. ta lại không thể làm.

Nghệ Phong cảm thấy Điệp Vận Du có gì đó khó nói, hắn cười


  • Ta chỉ biết, nhân sinh, chuyện mình muốn làm là quan trọng nhất, quản danh
    tiếng, thân phận, địa vị như thế nào. Bằng không, cố kỵ quá nhiều, mãi mãi bị
    ràng buộc.

Trong khi Nghệ Phong nói ra những lời này, ánh mắt rất thâm thúy sâu lắng, mà
khuôn mắt anh tuấn bất phàm dường như đã trải qua rất nhiều sóng giÓ. Vẻ thành
thành thục thâm thúy và tà mị so với vừa rồi hình thành sự tương phản cực đại.
Khuôn mặt kia càng lộ rõ vẻ ngây ngô. tuy rằng không quá anh tuấn, nhưng lại
tràn đầy thành thục.

Giờ khắc này, Điệp Vận Du cảm thấy hốt hoảng. Giống như thiếu niên đứng trước
mắt nàng không phải một thiếu niên ngây ngô mà là một nam nhân thành thục đã
từng trải muôn vàn sóng gió.


  • Hi hi... Nghệ Phong, đây lần đầu tiên ngươi giả bộ như vậy.

Trong lòng Diệp Vận Du cười chính mình mê luyến nhìn đôi con mắt sáng sủa của
Nghệ Phong, đồng thời cũng tràn đầy mị hoặc.


  • Giả bộ sao? cũng có thể!

Nghệ Phong cười cười không giải thích. Hắn cảm thấy có chút buồn bực, liền
uống một ngụm rượu. Chính mình đã đến thế giới này hơn 6 năm. không biết bây
giờ nhị lão trong nhà thế nào! Nghĩ tới tràng cảnh nhị lão, người đầu bạc tiễn
kẻ đầu xanh. Trong lòng hắn không kiềm chế nổi đau đớn. Tội danh bất hiếu này,
hắn chứng thực rồi.

Điệp Vận Du ngạc nhiên, nàng ngơ ngác nhìn thiếu niên tràn đầy tâm tư trước
mắt. nàng cảm thấy chính mình có liên quan. Nàng đã quen với nhãn thần đủ loại
tham lam. dục vọng... Hiện tại trông thấy ánh mắt chân tình này, khiến nàng có
chút xao động.

Thiên niên này, có thể có rất nhiều sự cố và áp lực giống như chính mình.

Nghệ Phong thấy Điệp Vận Du ngơ ngác nhìn mình, hắn vội vàng cười ha hả. nói:


  • Tỷ tỷ! Nàng nhìn chằm chằm vào ta như vậy, sẽ không phải là yêu ta đấy chứ?

Lại một lần nữa trông thấy trên khóe miệng thiếu niên này khôi phục tiếu ý và
dáng vẻ tươi cười đầy tà mị như trước, Điệp Vận Du cười nói:


  • Không phải ngươi nói cầm kỳ thi họa đều biết sao? Đàn ta nghe một khúc?

Tuy rằng đôi mắt lóng lánh hàm chứa tiếu ý, thế nhưng vẻ cô đơn và thương cảm
ẩn chứa trong đó không thể giấu diếm được Nghệ Phong.


  • Chuyện này... Tỷ tỷ... Có lẽ nhầm rồi. Hình như ta đã thắng nàng. Nàng phải
    bưng trà, chuẩn bị giường ấm cho ta mới phải.

Nghệ Phong bất mãn nói.

Điệp Vận Du ngạc nhiên một chút, lúc này mới nhớ chính mình và Nghệ Phong còn
có một cuộc cá cược. Nàng chuyển con mắt. nhìn Nghệ Phong mỉm cười nói:


  • Vậy ngươi muốn ta làm gì?

Câu này khiến thân thể Nghệ Phong nổ tung. không che giấu được hỏa quang, quay
về phía Điệp Vận Du nói:


  • Vấn đề này hầu như không phải suy nghĩ. Là nam nhân đều có một câu trả lời.

Con mắt Điệp Vận Du lóe ra lưu quang yếu ớt. không chút bất mãn. Đối với nam
nhân dám lớn mật đối đài với nàng như vậy. Quả thực nàng không tìm được.


  • Nghệ Phong đệ đệ! Ngươi thực dám nói.


  • Ha ha. cảm tạ đã khen ngợi. Ta đây không có ưu điểm khác. Chính là to gan
    lớn mật.


  • Ha ha. ngươi không phải to gan lớn mật, mà là háo sắc.


  • Nàng quản ta cái gì đây. Dù sao đi nữa. hiện tại ta là người thắng cuộc.
    Điểm ấy là đủ rồi.


Điệp Vận Du khẽ xì một tiếng khinh miệt, khuôn mặt nóng lên: Hỗn tiểu tử này,
đúng là hư hỏng. Buồn cười chính là, chính mình không có ác cảm với hắn.


  • Được! Chỉ cần ngươi có thể gảy tỷ tỷ nghe một bản, khiến tỷ tỷ thích. Tỷ sẽ
    đáp ứng ngươi. thế nào?

Điệp Vận Du cười cười nhìn Nghệ Phong nói. Trong ánh mắt tràn đầy tà mị.

Ánh mắt Nghệ Phong ngưng đọng lại, càng hoài nghi nữ nhân này tu luyện mị
thuật. Bằng không, tuyệt đối sẽ không khiến chính mình thất lễ như vậy.


  • Không có hứng thú. Nàng có thể từ chối yêu cầu thứ nhất của ta. Nàng cũng
    có thể tìm ra lý do thứ hai để cự tuyệt. Nếu không còn chuyện gì. Bản thiếu
    gia trở về ngủ.

Nghệ Phong bĩu môi, khiến sự nguy hiểm của nữ nhân này được tách rời.


  • Lần này ta nghiêm túc. Chỉ cần ngươi có thể gảy một bản làm ta rung động,
    điều gì ta cũng đáp ứng. Tuyệt đối sẽ không tìm lý do thứ hai.

Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong, lại nói tiếp.


  • Chỉ là, trên đời này chỉ có một mình Ngu đại gia từng đả động được ta.
    ngươi có bản lĩnh có thể thử?

Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du cảm thấy tức cười, thực ra lúc này hắn đã tin Điệp
Vận Du. Ngu Đại Gia chẳng phải là nhạc công được đánh giá là thần hồ kỳ kỳ
sao?


  • Ta sẽ gảy một khúc, hi vọng đến lúc đó nàng đừng khóc.

Tuy rằng Nghệ Phong nói như vậy, thế nhưng cũng không chắc chắn. Tuy rằng hắn
biết được rất nhiều khúc nhạc hay, thế nhưng cầm công không quá nổi bật. Trước
đây, tại đại học cũng đã luyện qua 4 năm. Tại thánh địa. theo một trưởng lão
học cầm. Thế nhưng trưởng lão kia nhận xét Nghệ Phong là:


  • Bình thường.

Sau một hồi lâu. Nghệ Phong có cảm giác tựa như chính mình xuyên qua thời cỗ
đại. Trước hết. không nói đến sự xán lạn về thi từ ca phú. mà ngay cả cầm cỗ
cùng dùng được. Điều này cũng nói rõ, quả thực sức sáng tạo của con người đôi
khi cùng giống nhau. Cái gọi là ưu tú chung quy có thể được người khác yêu
thích sau đó mở rộng.

Thế nhưng, thời đại này và Hoa Hạ cỗ đại lại không giống nhau. Thế giới này
dung nhập văn hóa phương tây, càng phát huy mạnh mẽ lối sống kẻ mạnh đứng đầu
kẻ yếu.

Đây là một thế giới hoàn toàn mới, mặc dù có rất nhiều điểm tương tự đông tây
phương cỗ đại. Nhưng có nhiều sự khác biệt hơn.


  • Nghệ Phong...

Điệp Vận Du khẽ gọi một tiếng, lại phát hiện Nghệ Phong đang ngắm nhìn căn
phòng.

Căn phòng không quá lớn. nhưng được bài trí vô cùng tinh xảo. Màu sắc được
phối hợp đầy nữ tính, biểu hiện sự trang nhã trưởng thành của chủ nhân. Không
có chút màu sắc đơn điệu ngây ngô của tiểu nữ sinh. Trong căn phòng nho nhỏ có
mùi thơm nhàn nhạt. Nghệ Phong vừa ngửi đã biết là mùi thơm của Điệp Vận Du.

Tuy rằng căn phong dùng tơ lụa và trang sức xa xỉ, nhưng không khiến người ta
có chút phản cảm. Tại bên trái gian phòng, bày một chiếc giường mang phong
cách cỗ xưa dựa sát vào tường; cẩm y bao phủ phía ngoài. Nghệ Phong trông thấy
vậy, không hề cảm thấy kỳ lạ. nhìn Điệp Vận Du nói:


  • Đây chính là khuê phòng của nàng phải không?


Mị Ảnh - Chương #117