Người đăng: masta
Hơn nữa, quan trong là trên người nàng không có một tia khí tức xao động.
Chuyện này cũng là nguyên nhân vì sao lần đầu tiên Nghệ Phong trông thấy Điệp
Vận Du đã cho rằng nàng tự nhiên tòa ra mị hoặc như vậy.
Nghệ Phong cười cười, vội vàng xoay tròn Lăng Thần Quyết bên trong cơ thể,
ngăn cản hỏa khí cuộn trào trong cơ thể.
Điệp Vận Du không ngờ lại có người có thể ngăn cản cản được mị hoặc hầu như
không ai ngãn cản được của mình, nàng bất ngờ liếc mắt nhìn Nghệ Phong. Nghĩ
vậy, Điệp Vận Du nhìn khắp thân thể Nghệ Phong. Nàng có ý thi triển, rõ ràng
còn có nam tử có thể cười nói như thường, điều này khiến nàng rất kinh ngạc.
Nghệ Phong không chú ý tới, mọi người đứng bên được bị cử chỉ nhẹ nhàng này
của nàng khiến thần chí mơ màng, bọn họ khom người, xấu hổ che giấu phản ứng
của cơ thể.
Toàn bộ đám người xung quanh đều cảm thấy ghen tị thiếu niên đứng bên cạnh
Điệp Vận Du, bọn họ chuyển ánh mắt đầy hàn ý nhìn về phía Nghệ Phong, không
biết trong lòng bọn họ đã hỏi bao nhiêu về tổ tông Nghệ Phong.
Điệp Vận Du mở miệng cười, khiến ánh mắt sắc bén của đám người xung quanh lại
lần nữa cường liệt thêm vài phần. Thậm chí Nghệ Phong có thể cảm giác được
nhiệt độ xung quanh chính mình mạnh mẽ giảm xuống.
Nghệ Phong trông thấy ánh mắt lạnh lùng của đám người xung quanh, không khỏi
toát ra vẻ kinh hãi. Hắn biết rõ lực lượng quần chúng rất vĩ đại, cho nên hắn
rất sợ đám người này vây công hắn.
-Hi hi...
Trong không gian vang lên tiếng cười véo von của Điệp Vận Du, nàng duyên dáng
nói:
Nghệ Phong ngậm chặt miệng, khẽ dừng lại tạo khoảng cách nhất định với Điệp
Vận Du. Đối với đám người háo sắc này mà nói, không có gì bọn chúng không dám
làm. Nghệ Phong nhớ rất rõ, trước kia chính mình đố kỵ hội trường cua mất hoa
hậu học đường, hắn và một đám một đám thanh niên tức giận chặn đánh. Sau đó bị
xử phạt nặng.
Mà đúng lúc này, ánh mắt đám người khốn khổ nhìn Điệp Vận Du không dời, bọn
chúng nhanh chóng chuyển phương hướng. Nghệ Phong thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy
Tiêu Công mặc cẩm y ngọc bào, dáng vẻ có chút ưu nhã từ ngoài xa đi tới. Khi
tức của văn nhân trên người hắn biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Nghệ Phong bĩu môi đầy vẻ coi thường, nhẹ nhàng chỉnh sửa lại nếp gấp trên y
phục của chính mình, đôi mắt không nhìn.
Điệp Vận Du vẫn chú ý, trông thấy dáng vẻ của Nghệ Phong như vậy, nàng càng
cảm thấy kinh ngạc: Nhìn dáng vẻ của Nghệ Phong, hình như rất coi thường.
Tiêu Công vừa bước vào, từng người từng người quay đầu hành lễ, tiếng vỗ mông
ngựa không ngừng phát ra từ trong miệng bọn họ. Khiến khuôn mặt già kia có
chút đỏ hồng.
Tiêu Công đi một mạch về phía Điệp Vận Du, trên đường liên tục quay về phía
mọi người gật đầu, rất có phong cách quý phái.
Điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, Tiêu Công thanh danh hiển hách này,
rõ ràng lại đi tới trước mặt Điệp Vận Du, khom người cung kính thi lễ.
Rốt cục nữ nhân này có thân phận như thế nào? Rõ ràng có thể khiến người kiêu
ngạo này hành lễ.
Dường như Điệp Vận Du rất quen với cử chỉ như vậy của hắn, tại thời điểm lão
gia hỏa Tiêu Công này có chút ý loạn tình mê. Nàng chỉ chỉ vào chỗ Nghệ Phong
đang đứng.
Tiêu Công đầy nghi hoặc, cuối cùng hắn quay đầu lại, liền trông thấy Nghệ
Phong đang mỉm cười nhìn hắn, vẻ mặt đầy ý trêu chọc, sắc mặt hắn đại biến,
suýt nữa không đứng vừng. Vừa vặn khuôn mặt hồng nhuận bỗng nhiên đỏ như gan
lợn. Ngón tay chỉ thẳng vào Nghệ Phong, há miếng nhưng không nói thành lời...
Bộ dạng hắn đầy kinh hãi và xấu hổ.
Thanh âm của Nghệ Phong đầy ý chế giễu vọng vào khoảng không. Thanh âm nhàn
nhạt, không khỏi dậy từng làn sóng, tất cả từ từ khắc sâu vào trong lòng mọi
người. Mọi người nhìn Tiêu Công bằng ánh mắt vô cùng cổ quái, trong lòng bọn
họ khơi dậy ý nghĩ khó tin: Hình như Tiêu Công rất sợ thiếu niên này, quan
trọng là trong ánh mắt Tiêu Công hiện lên vẻ xấu hổ. Điều này sao có thể? Tiêu
Công là nhân tài tuyệt thế trong thiên hạ, làm sao cảm thấy xấu hổ?
Điệp Vận Du cũng nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt khó tin, quả thực nàng không
ngờ, thiếu niên này đã từng gặp Tiêu Công. Hơn nữa, phản ứng của Tiêu Công
đứng như những gì hắn miêu tả. Điều này sao có thể? Lẽ nào học vấn của Tiêu
Công không bằng hắn?
Điệp Vận Du dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Tiêu Công, khẽ mở đôi đỏ mọng mê hoặc lòng
người nói.
Tiêu Công cười đắng ngắt một tiếng, rốt cục trở về trạng thái bình thường,
không trả lời Điệp Vận Du, ngược lại quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong nói:
Phong thiếu gia, tại sao người ở chỗ này?
Phong thiếu?
Điệp Vận Du dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Tiêu Công, không ngờ Tiêu Công đại danh
đỉnh đỉnh, lại dùng chữ ‘thiếu’ gọi một người. Lẽ nào Nghệ Phong là thiếu gia
đại gia tộc? Thế nhưng, trong đại lục này, thế gia họ Nghệ cũng chỉ có Nghệ
Công. Thế nhưng không nghe nói hắn có một tôn tử gọi là Nghệ Phong ah.
Nghệ Phong nhìn Tiêu Công mỉm cười, trong giọng nói tràn đầy ý châm biếm.
Tiêu Công ngượng cười, trong lòng cũng không có miễn cưỡng: Thực sự ta không
muốn thấy sát tinh này. Sau khi ngươi ra hai câu đối kia, chính mình phải đắn
đo suy tính, nhưng thủy chung không nghĩ ra, càng nghĩ càng vội vàng, càng vội
vàng càng mơ màng. Buồn cười chính là, chính mình sợ mất thể diện, lại không
dám tìm người trao đổi.
Mọi người trông thấy tràng cảnh như vậy, cả đám đứng ngây dại tại chỗ. Bọn họ
đối mặt nhìn nhau, hiện lên một mảnh yên tĩnh:
Điệp Vận Du cũng vô cùng hiếu kỳ, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy Tiêu
Công cao ngạo lộ ra biểu tình như vậy, trước kia cho dù trước kia hắn đứng
trước mặt cha mình cũng có vài phần cao ngạo. Thế nhưng, trước mặt Nghệ Phong,
hắn không còn chút khí phách của chính hắn. Chuyện này không phải trò đùa sao?
Rốt cục trong bọn họ có chuyện gì?
Nghĩ vậy, ánh mắt Điệp Vận Du chuyển hướng nhìn Nghệ Phong, trong mắt đầy vẻ
dò hỏi. Hiển nhiên tâm lý muốn sáng tỏ của nữ nhân khiến nàng để ý.