Người đăng: masta
Từ trong đáy lòng Nghệ Phong rất khinh thường: Chỉ dựa vào thủ đoạn nhỏ này
muốn gạt ta. Thật lực cười, bản thiếu gia đã sớm sản sinh kháng thể. Ahaaa, ít
nhất cần phải cùng ta một đêm mới có thể mê hoặc được ta ah.
Điệp Vận Du cũng quên, không ngờ còn có nam nhân dưới nhãn thần của chính mình
lại phản ứng như vậy. Cho dù đây là nhà nàng, cũng không thể như thế ah.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, trong khí đó mỗi một cử chỉ đều khiến
trái tim kẻ khác phải sao động. Thân thể đẫy đã, tựa giống như quả đào mật
chín mọng, khiến kẻ khác không kìm được lòng muốn nuốt vào bụng.
Cỗ mị ý này, cho dù là Dung Mị truyền nhân Mị Tông so ra còn kém xa nàng ah.
Thậm chí Nghệ Phong còn nghĩ đến điều tà ác, nếu như Điệp Vận du gia nhập Mị
Tông, nàng sẽ hại nước hại dân ra sao.
Nghệ Phong đang định tìm cách nói ra tâm tư của chính mình, thế nhưng ngẫm lại
cảm thấy không thích hợp. Chính mình là quân tử ah, cần phải giữ aìn khí phách
của quân tử.
Điệp Vận Du vui vẻ cười, biết được tên của thiếu niên này, sẽ không sợ hắn
chạy mất. Tại đại lục này, không người nào nàng không tìm ra, chỉ có người
nàng không dám tìm mà thôi.
Điệp Vận nhìn Nghệ Phong, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ thoáng hiện lên một
tia buồn cười: Thiếu niên này, quả thực bạo gan.
Nhìn nữ nhân này cười toát lên khí tức thành thục mê hoặc, Nghệ Phong bĩu môi
nói:
Nhanh như vậy đã xưng là tỷ tỷ? Khụ, kỳ thực muốn làm tỷ tỷ của ta cũng
được ah! Nàng cũng biết, ta rất non, béo mập trắng mịn. Chỉ có điều, sau này
nàng phải sủng ái ta, yêu thương ta, thương xót ra, luyến tiếc ta, chiếu cố
ta, nuôi dường ta... Ách... Trước mắt, chỉ cần nàng có thể làm được những điều
này, ta sẽ nhận nàng làm tỷ tỷ.
Ngươi? Béo mập trắng mịn?
Trong lòng Điệp Vận Du hiện lên một tia buồn cười và kinh ngạc, quả thực thiếu
niên này dám mở miệng.
Hi hi, vậy ngươi muốn ta sủng ái ngươi như thế nào?
Thực ra cũng rất đơn giản, khi ta ngủ dậy nàng giúp ta mặc quần áo, khi ta
đói bụng nàng nấu cơm giúp ta, ta không có tiền nàng cho ta tiền, khi ta buồn
nàng an ủi ta. Khi ta cô đơn nàng đến trò chuyện cùng ta. Dù sao còn một
nguyên tắc nữa, khi ta cần nàng, nàng phải xuất hiện. Khi ta không cần nàng,
nàng chờ ta cần nàng.
Biểu tình Nghệ Phong rất chăm chú nói. Giống như đây là một đạo lý không thể
thay đổi được.
Rốt cục Điệp Vận Du đã minh bạch, người này tìm tỷ tỷ là muốn tìm túi tiền của
mẫu thân thị nữ bạn gái tình nhân tri kỷ làm tỷ tỷ ah.
Điệp Vận Du gật đầu, tự tin nói.
Nhãn thần Nghệ Phong chiếm tiện nghi nhìn Điệp Vận Du.
Điệp Vận Du có chút sững người, đồng thời nàng buồn cười, thoải mái nghĩ:
Ha ha, bao nhiêu người tìm cách cầu xin làm đệ đệ của ta đều không được
chấp thuận, hắn thì ngược lại, giống như là ta đang cầu xin hắn vậy.
Tốt! Nghệ Phong đệ đệ, gọi ta một tiếng tỷ tỷ xem nào?
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du với ánh mắt ngây thơ, bộ mặt vô hại, ủy khuất hô
lên một tiếng giòn tan:
Tỷ tỷ!
Nghệ Phong đệ đệ, ngươi là một diễn viên xuất sắc. Biểu tình này, nếu như
để bọn hắn nhìn thấy, nhất định sẽ tin ngươi là một hài tử thuần khiết.
Điệp Vận Du khẽ cười nói.
Sao hả? Bản thiếu gia vốn là một hài tử ngây thơ. Cái gì gọi là thấy một màn
như vậy sẽ tin tưởng?
Nghệ Phong và Điệp Vận Du bông đùa một mạch đi về hoa thuyền của nàng, vốn
Điệp Vận Du có ý ngoài giải sầu. Nàng cảm thấy chuyến này thật không uổng
công, tâm tình vui sướng tới cực điểm không nói thành lời, quan trọng là, tìm
được một người khiêu chiến với lão gia hỏa Tiêu Công kia. Tuy rằng, Điệp Vận
Du không tin Nghệ Phong thực sự dám mắng Tiêu Công. Thế nhưng có chính mình
bên cạnh châm ngòi thổi gió, nhất định Tiêu Công sẽ tin thiếu niên này bất
kính. Đến lúc đó, không phải có một tuồng kịch sao?
Đương nhiên Nghệ Phong không biết, chính mình đã bị người coi là thằng hề, hắn
nhìn hoa thuyền lộng lẫy mà lâm vào ngây dại. Trời ạ, những dải tơ lụa này,
ngọc thạch, điêu khắc kỳ dị... Ta không thể mang được tất cả về nhà.
Nghệ Phong trực tiếp lướt qua đoàn người trong đó. Trên thuyền hoa, dùng mảnh
tơ lụa đủ mọi màu sắc làm mành dựng lên bầu không khí, chiếc bàn được chế tạo
từ gỗ lim vô cùng quý báu, âm thầm phát ra quang mang, mang theo phong cách cổ
xưa. Trên bàn, đặt ấm trà màu đen được làm bằng sứ. Rất ít địa phương, có hoa
văn điêu khắc tinh túy như vậy.
Toàn bộ không gian tạo lên một loại đại khí, khiến người ta cảm giác hoa mỹ.
Điệp Vận Du vừa bước vào hoa thuyền, nam nhân trên hoa thuyền liền mạnh mẽ
ngang đầu, yết hầu cuồn cuộn không ngớt, đôi mắt không ngừng bốc lên ánh mắt
nóng bỏng. Thậm chí, có vài người thay đổi tư thế, che giấu bụng dưới của
chính mình.
Thế nhưng, dường như lại có người rất kính nể Điệp Vận Du, lén lút nhìn một
hồi, rồi vội vàng quay mặt đi. Bất quá, ngẫu nhiên đôi mắt không kiềm chế được
mà xoay tròn, nói cho Nghệ Phong biết, những người này tuy sợ. Nhưng không
khống chế được chính mình.
Nghệ Phong thở dài một tiếng, dùng ánh mắt thông cảm nhìn mọi người trên hoa
thuyền.
Sau khi Điệp Vận Du nghe được lời này, liền khẽ cười một tiếng:
Ngươi cho là, ai cũng giống như ngươi như chú chim non không biết sợ sao?
Vả lại, nhãn thần của ngươi thực sự sắc bén, suýt nữa khiến ta không chịu nổi.
Nghệ Phong, bây giờ ta sẽ sai người gọi Tiêu Công ra, hi hi... Nếu như hắn
không giống như ngươi nói, ngươi sẽ để ta tùy ý xử trí ah?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, ngữ khí tê dại, khiến trong lòng Nghệ
Phong bốc lên cổ hỏa diễm. Điều này, cũng khiến Nghệ Phong cảnh giác.
Tuy rằng định lực của chính mình không được tốt lắm? Thế nhưng cũng không đến
mức cam lòng chịu tình cảnh như vậy. Huống hồ, có sự áp chế của Lăng Thần
Quyết, sẽ không dễ dàng phản ứng như vậy, đây cũng là nguyên nhân tại sao Dung
Mị không mê hoặc được Nghệ Phong.
Thế nhưng, nữ nhân trước mắt cười một tiếng toát lên mị hoặc kinh người, kích
phát khát vọng trong lòng Nghệ Phong tới cực điểm. Nghệ Phong cũng đoán ra
rằng, Điệp Vận Du đã từng tu luyện qua Mị Thuật. Thế nhưng lão nhân từng nói
với hắn, bản thân Lăng Thần Quyết được dung hợp Mị Thuật tối cao, căn bản
không có mị thuật nào có tác dụng trước Lăng Thần Quyết.