Tỷ Đệ.


Người đăng: masta

Nếu như thiếu niên khác, nào dám nhìn nàng chằm chằm như vậy, nhiều nhất chỉ
dám liếc mắt nhìn trộm mà thôi, tuyệt đối không dám trực tiếp nhìn vào hai mắt
của chính mình. Thế nhưng, thiếu niên trước mắt giống như lão luyện bụi hoa,
ngay cả chính mình có phần không chịu nỗi nhãn thần của hắn.

Nghĩ vậy, Điệp Vận Du không kiềm nổi liền cười hi hi: Ngoài trừ một người,
những nam nhân khác đều sợ chính mình sao? Không ngờ ngày hôm nay chính mình
có lúc sợ người khác. Không ngờ lại là một thiếu niên choai choai.


  • Thiếu niên tài tuấn? Ha ha, ta cũng chẳng có tài gì. Nhiều nhất, cũng chỉ
    uống rượu không say, xuất khẩu thành bẩn mà thôi.

Nghệ Phong cười ha hả nói.

Quả thực hắn nói không sai, hắn thực sự có thể uống rượu, cũng giống vậy, xuất
khẩu thành bẩn là do người quen thuộc với hắn thường nói.


  • Uống rượu không say? Xuất khẩu thành thơ. Ha ha. Quả thực ngươi dám mạnh
    miệng nói. Ngay cả Tiêu Công cũng không dám nói như thế.

Điệp Vận Du mỉm cười nói, nhưng quả thực trong lòng nàng rất có hứng thú với
thiếu niên này.


  • Cắt...

Nghệ Phong khẽ thở dài một tiếng, khinh thường nói.


  • Tiêu Công kia là cái thá gì vậy? Chẳng phải là tên treo đầu dê bán thịt chó
    sao?

Điệp Vận Du vui vẻ cười hi hi, có lẽ đây là lần đầu tiên nghe được người dám
nhận xét Tiêu Công như vậy. Cho dù đây là nhà nàng, nàng cũng có phần nào phải
nể mặt Tiêu Công. Nhưng không ngờ thiếu niên trước mắt lại dám nói mấy lời
này.


  • Ha ha, cái gì ngươi cũng dám nói. Chẳng lẽ ngươi cho ràng chính mình lợi
    hại hơn Tiêu Công hay sao?


  • Đương nhiên, bản thiếu gia xuất thủ có thể đánh hắn phải chạy vòng tròn.


Trên khóe môi Điệp Vận Du nở nụ cười, cười rất vui vẻ, cười tô điểm khuôn mặt
xinh đẹp. Cười khiến nhãn thần Nghệ Phong ngây dại:


  • Ha ha, trên đại lục này ai mà chẳng biết, Tiêu Công là một kẻ trói gà không
    chặt. Rõ ràng ngươi dám nói ra những lời vô sĩ này. Ha ha, ta xem ngươi quả
    thực cũng có chút văn chương. Như vậy nha! Nếu như ngươi có thể đối được hai
    câu thơ này. Ta sẽ giúp ngươi giấu chuyện tình chửi mắng Tiêu Công. Ngươi nghĩ
    thế nào?

Nghệ Phong bĩu môi nói:


  • Không có hứng thú.

Điệp Vận Du ngạc nhiên nói:


  • Lè nào ngươi không biết, nếu như lời này của ngươi bị truyền ra ngoài,
    ngươi sẽ bị thế nhân vây công sao? E là tiếng xấu về ngươi sẽ lan xa?

Nghệ Phong cười phá lên, hắn thản nhiên dùng ánh mắt cổ quái nhìn Điệp Vận Du
mà nói ràng:


  • Nàng tin không, Tiêu Công nghe thấy nàng nói về ta, biểu tình hắn sẽ rất
    khó coi! Hơn nữa, cho dù ta trực tiếp mắng hắn hai câu này. Hắn cũng không dám
    nói lời nào.

Điệp Vận Du đứng ngây người tại chỗ, nhìn thiếu niên tà mị trước mắt, vô cùng
kinh hãi.

Thiếu niên này có phải là kẻ ngu ngốc hay không, ở trước mặt ta biểu hiện
chính mình, cố ý coi thường Tiêu Công. Đúng là quá ngốc, tiểu hài này tức giận
sao?


  • Ha ha, phải? Tiêu Công đang ở trên thuyền của ta, ngươi muốn tới gặp hay
    không?

Nghệ Phong bĩu môi nói:


  • Không có hứng thú.


  • Tại sao? Sợ?


Điệp Vận Du cười cười nói, thực ra nàng không ghét thiếu niên này ăn nói mạnh
mồm, ngược lại có một loại cảm giác khác. Dù sao, trong cuộc đời của chính
mình, rất ít khi đụng tới người thú vị như vậy.


  • Sợ? Bản thiếu gia sợ hắn? Thi từ ca phú tùy hắn chọn, bản thiếu gia sẽ
    khiến hắn không có cơ hội khóc. Bất quá, hiện tại bản thiếu gia muốn đi Đế Đô,
    không có thời gian bông đùa với với loại học làm sang như hắn.

Nghệ Phong không hề để ý nói.


  • Ngươi đi Đế Đô?

Điệp Vận Du nghi hoặc nói một câu, bất quá liền cười nói.


  • Vừa hay chúng ta cũng muốn quay về Đế Đô. Chỉ cần ngươi dám tới gặp Tiêu
    Công, ta sẽ tiện đường mang ngươi về. Hẳn là ngươi biết, đi đường thủy sẽ
    nhanh hon.

Nhãn thần Nghệ Phong sáng lên, nhìn Điệp Vận Du vui vẻ mà nói:


  • Thật sự?

Chà chà, nếu như có một ai đó làm bạn cùng đường sẽ thoải mái hon nhiều.


  • Ha ha, vậy được, nếu không chúng ta hày đánh cược. Ta cược chính mình mắng
    Tiêu Công hai câu, hắn cùng không dám nói gì?

Nghệ Phong cười ha hả nói.

Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, đầy vẻ trêu chọc nói:


  • Cũng được, thế nhưng nếu như ngươi không dám, vậy ta muốn ngươi làm gì
    ngươi phải làm cái đó?

Nghệ Phong nở nụ cười ta mị nói:


  • Đương nhiên là được, ta cũng có điều kiện như vậy với nàng.

Nghệ Phong dùng ánh mắt tà ma nhìn thân thể Điệp Vân Du. Đương nhiên Điệp Vận
Du hiểu rõ Nghệ Phong có chủ ý gì, đồng thời bội phục can đảm của Nghệ Phong,
nhưng cũng cảm thấy thiếu niên này có chút thú vị. Tất nhiên, nàng không tin
ai đó có thể có tài học cao hon Tiêu Công một bậc.

Nghệ Phong đi theo dáng người thướt tha của Điệp Vận Du tiến về phía trước,
khóe miệng hiện lên tiếu ý, sau khi ngẫm lại, thầm quy cách tư thế thích hợp
với nữ nhân trước mắt. Nghệ Phong suy nghĩ một lúc lâu, liên nghĩ ra đáp án:
Nữ nhân này, hẳn là có thể xoay chuyển mọi tư thế.


  • Ngươi cười cái gì? Cười tà ác như vậy?

Đột nhiên Điệp Vận Du quay đầu lại, khẽ mở đôi môi đò mọng của nàng khiến
người ta phải xao động, nói.


  • Ah! Ta đang suy nghĩ mặt trời đêm nay có chói mắt hay không? cầu vòng có
    thể đẹp hon sao hay không?

Nghệ Phong tùy ý trả lời.

Điệp Vận Du cười hi hi, cười trang điểm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hai người
vừa mới từ hoa thuyền đi ra, hình ảnh mờ ảo của Điệp Vận Du trực tiếp rơi
xuống mặt sông.


  • Có thể sẽ rất đẹp. Ban ngày ánh trăng cũng rất đẹp. Lưu tinh so với ánh
    nấng chiều còn đẹp hon nhiều.

Điệp Vận Du nháy mắt nhìn Nghệ Phong, thuận miệng nói.


  • Ta cùng nghĩ như vậy, nàng không biết. Khi ta còn bé thích tưởng tượng
    chính mình nằm trên mặt trăng mấy tháng. Đáng tiếc, ánh trăng nhiều lắm, ta
    không đếm hết.

Nghệ Phong thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.


  • Hi hi... Nhưng thực ra, ánh trăng nhiều như vậy, rõ ràng ngươi không đếm
    được. Nếu như ngươi muốn đếm trăng, thực ra là có thể.

Điệp Vận Du vui vẻ cười, đã rất lâu nàng không cảm thấy hứng thú như vậy.

Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du bằng vẻ mặt coi thường mà nói rằng:


  • Trăng cần phải đếm sao? Liếc mắt vọng qua chỉ có một ah. Cái này ai mà
    chẳng biết, nàng kêu ta đếm đúng là vũ nhục đối với chỉ số IQ của ta.


  • Hi hi... Ngươi tên là gì? Nói cho tỷ tỷ được không?


Điệp Vận Du quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, đôi mắt chớp động toát ra ánh
mắt mê hoặc nhìn Nghệ Phong nói, khuôn mặt xinh đẹp kia khiến người ta không
có lý do gì để cự tuyệt.

Nghệ Phong bĩu môi, không thỏa lòng nói:


  • Sử dụng mị nhãn đối với ta rất không được, vốn định lực của ta rất tốt,
    được xưng là Tọa Hoài Tựu Loạn Hội Hạ Lưu. Ách... Sai rồi, mà là Tọa Hoài Bất
    Loạn Liễu Hạ Huệ.


Mị Ảnh - Chương #110