Người đăng: masta
Khi ánh mắt đám người Áo Hỏa chuyển tới Tạp Lạp Đạt, thì cả đám lại lần thứ
hai hít sâu một hơi, chỉ thấy Tạp Lạp Đạt quỳ gối trên mặt đất, trên đùi phải
xuất hiện vài lỗ máu không ngừng tuôn ra máu đỏ tươi, toàn thân trên dưới,
không có chỗ nào hoàn chỉnh, trên thân thể, bao phủ từng vết máu không đồng
đều. Thậm chí có chỗ còn mơ hồ thấy cả nội tạng.
Mấy người Cát đại thúc liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên vẻ không thể
tin được.
-Phụt...
Ngay lúc mấy người rung động cùng kinh hãi, đồng thời một thanh âm vang lên.
Mấy người đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy Nghệ Phong cầm tế kiếm trong tay chống
thân thể quỳ gối tại chỗ, trên mặt không có một tia huyết khí, toàn thân suy
yếu vô cùng.
Mấy người Tình Nhi thấy một màn như vậy, trong lòng khẩn trương trăm miệng một
lời nói.
Nghệ Phong cảm giác mình bị thân thể nhu nhuyễn ôm lấy, thậm chí có thể cảm
giác được sự mềm mại dán trên cánh tay sắc thủ của mình, cái loại cảm giác
nhuyễn hoạt tinh tế này, để trong lòng Nghệ Phong mắng to mình là cầm thú.
Tình Nhi mở miệng, chuyển động hai tròng mắt như nước của nàng, khuôn mặt
trắng nhỏ tràn đầy sự lo lắng. Trông thấy khuôn mặt. Đôi mi thanh tú hơi
giương lên, dung nhan thanh lệ thoát tục, còn có cái miệng nhỏ xinh kia, hồng
nhuận và gợi cảm, khiến Nghệ Phong có loại khát vọng muốn hôn lên đó.
Đáy lòng Nghệ Phong mắng to một câu, thế nhưng miệng lại nhích gần tới.
Tình Nhi mở to hai mắt, khuôn mặt khả ái tràn đầy tức giận.
Nghệ Phong thấy mình đánh lén không thành công, ngượng ngùng nở nụ cười, không
chút xấu hổ đối với hành động đáng hổ thẹn vừa rồi của mình:
Tình Nhi nhìn Nghệ Phong tràn đầy hoài nghi, thấy dáng vẻ hắn nghiêm túc như
vậy, lúc này mới lấy một cái bình nhỏ từ trong lòng ra, mở cái bình. Chấm vài
giọt đưa đến miệng Nghệ Phong.
Nghệ Phong cảm giác được một tia khí lưu dâng lên trong cơ thể, lúc này mới
thở dài một hơi. Khuôn mặt trắng bệch chậm rãi khôi phục lại một huyết khí.
Chỉ là cảm giác kiệt sức, làm cho hắn không khôi cười khổ: tuyệt chiêu Lôi
Đình Phá Nhật Kiếm mình sử dụng này chính là một trong những bộ vũ kỹ Địa giai
tìm được trong Thánh Địa. Mặc dù mình đã sớm chuẩn bị, thế nhưng cũng không
biết là đấu khí lại bị tiêu hao nhiều như vậy. Cho dù điên cuồng uống Hồi Khí
Tán, nhưng đấu khí toàn thân vẫn tiêu hao không còn một mảnh.
Nhưng đồng dạng, uy lực của một chiêu này lại mạnh mẽ ngoài dự đoán của hắn.
Thậm chí Nghệ Phong còn hoài nghi, lấy thực lực hiện tại của mình. Có phải là
cũng có thể liều mạng với Tướng cấp. Chi là, lập tức hắn liền nở nụ cười. Cao
thủ Tướng cấp không phải là nhân vật mình có thể đối phó được, uy lực một
chiêu này xác thực mạnh mẽ, thế nhưng, cũng chi là một chiêu này mà thôi,
chính mình đuối sức vẫn chỉ có chờ chết.
Huống chi, mình có thể bằng vào thực lực Sư cấp nhất giai đánh ra uy lực như
thế. Đây cũng là dưới sự trợ giúp của hồn lực Sư cấp bát giai. Dưới sự trợ
giúp của hồn lực Sư cấp bát giai, uy lực của một chiêu này đề thăng không chỉ
một lần.
Nghệ Phong cười cười, có thể, nếu mình đạt được thực lực cao hơn mấy giai,
dùng đến một chiêu này, cho dù là Tướng cấp cũng phải e ngại. Vũ kỳ Địa giai
không hổ là Địa giai, có khả năng hủy thiên diệt địa.
Tình Nhi thấy Nghệ Phong đờ ra, chuyển động con mắt trong veo hỏi.
Nghệ Phong rất nghiêm túc nói.
-Hừ!
Tình Nhi hừ một tiếng, cả giận nói:
Nghệ Phong hung hăng té ngă xuống mặt đất, hắn cười khổ nói:
Tình Nhi nghe được những lời này của Nghệ Phong, tức giận vô cùng, thiếu chút
nữa là tậng cho Nghệ Phong mấy cước, thế nhưng lại bị Cát đại thúc ngăn chặn.
Cát đại thúc nghe được những lời này của Nghệ Phong, hắn phi một tiếng, thiếu
chút nữa nhịn không được quay lại cho Nghệ Phong một đạp, bạo tục nói:
Kháo...
Ta kháo! Bản thiếu không thích nam nhân. Ngươi chửi cái rắm!
Trong lòng Nghệ Phong lạnh lẽo, vẻ mặt tức giận nhìn Cát đại thúc.
Cát đại thúc hít sâu một hơi, rốt cuộc hiểu được vì sao Tạp Lạp Đạt lại có dục
vọng muốn lăng trì tên tiểu tử này.
Hắn không để ý đến Nghệ Phong, quay đầu nhìn về phía Tạp Lạp Đạt, nhấc chân
bước về phía hắn. Tạp Lạp Đạt thấy thế, trong mắt hàn quang chớp động, trong
đó còn lóe lên vẻ sợ hãi. Tình huống hiện tại và quá khứ rất tương phản: hắn
từ dao thót lại thành thịt cá.
Giữa sự ngạc nhiên của mọi người, Cát đại thúc thở ra một hơi, nói với Tạp Lạp
Đạt. Giọng nói mang theo sự cô đơn.
Tình Nhi quýnh lên, trên mặt cười thoáng đỏ lên trỏng rất xinh đẹp, con mắt
ngập nước nhìn thẳng vào Cát đại thúc, đối với hành vi của Cát đại thúc nàng
rất không hiều.
Lẽ nào Cát đại thúc quên rồi sao. Tạp Lạp Đạt đã từng mấy lần muốn dồn hắn vào
chỗ chết, nếu như thực lực của Cát đại thúc không mạnh hơn một bậc, lại may
mắn chạy trốn được mấy lần, sợ là sớm đã thành oan hồn dưới kiếm của Tạp Lạp
Đạt, việc này không phải là thả hổ về rừng sao.
Tình Nhi thấy Cát đại thúc không có dấu hiệu muốn đổi chủ ý. Nàng có chút sốt
ruột, cái đầu chuyển hướng về phía Nghệ Phong, chuyển động đôi con ngươi đen
nhánh la lên:
Nghệ Phong cười cười, lắc đầu đối với Tình Nhi, cũng không nên nhúng tay vào
chuyện tình của bọn họ, việc gì giúp được thì mình cũng đã giúp, về phần ân
oán cá nhân của bọn họ, bọn họ thích xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.
Tình Nhi thấy Nghệ Phong bày ra một bộ dạng không liên quan đến mình, nàng chà
chà chân, hừ một tiếng, quay đầu không đoái hoài gì đến Nghệ Phong. Hiển nhiên
là đối với Nghệ Phong có điều bất mãn.
Cặp mắt âm lãnh của Tạp Lạp Đạt híp lại, nhìn Cát đại thúc hừ nói. Trong mắt
tràn đầy vẻ hung tàn, phối hợp với toàn thân đầy máu, rất làm cho người ta sợ
hãi.