Tôn Cấp Quyết Đấu.


Người đăng: samguku123

Ầm ầm…
Một tiếng trầm muộn từ trong hư không truyền tới, âm hưởng thật lớn chấn mặt
đất lay động, hai đạo quang mang một lam một đỏ từ trong tiếng nổ bao trùm
xung quanh, cho dù là ban ngày, thế nhưng hai đạo quang mang cực lớn đã che đi
toàn bộ ánh sáng, khiến cả bầu trời cũng như sáng hơn vài phần.
- Quyết đấu Vương Cấp?
Tần Y kinh hô buột miệng, cho dù là người luôn luôn lịch sự nhã nhặn như nàng,
lúc này cũng không thể khống chế được run run miệng nhỏ, thân thể lay động,
càng lộ vẻ kiều mị không lý do, mê hoặc lòng người.
Nghệ Phong đã không còn thấy bóng dáng, để sắc mặt Tần Y có chút trắng bệnh.
Vương Cấp a, cao thủ siêu cường đại lục, đã từng có một Vương cấp thất giai
đơn thương độc mã giết hết hơn vạn thiết kỵ, lực chiến đấu kinh khủng như thế
này để mọi người cố kỵ vạn phần đối với Vương Cấp, cho dù là quân vương cũng
sẽ không đơn giản đắc tội Vương cấp. Nguồn: Có thể tưởng tượng được, hai cao thủ Vương Cấp quyết đấu sẽ là kinh khủng như
thế nào. Thế nhưng, Nghệ Phong cư nhiên không biết sống chết chạy tới, lẽ nào
hắn không biết, chỉ cần dư ba của quyết đấu Vương cấp cũng đủ oanh kích hắn
thành bụi bặm sao?
Nghĩ tới hậu quả đáng sợ, thân thể điên đảo chúng sinh của Tần Y nhịn không
được run rẩy, giống như nước chảy chập chờn, khiến mị hoặc lớn lao càng tăng
lên.
Thiên Nghịch ngăn cản thân thể bé nhỏ muốn cấp tốc lao về phía địa phương
quyết đấu:
- Nếu Phong thiếu đã dám đi, chúng ta không cần phải lo cho hắn. Phong thiếu
làm việc từ trước tới nay luôn có chừng mực.
Tần Y sửng sốt, nhớ tới Nghệ Phong luôn lão luyện thành thục khác với lứa
tuổi, cước bộ không khỏi dừng lại, chỉ là trên khuôn mặt hoàn mỹ vẫn không
dừng dược hai dòng nước mắt, vẫn lo lắng không thôi.
- Huống chi, nàng đi cũng không có bất cứ hiệu quả nào, Phong thiếu lại phải
chiếu cố nàng, sợ là càng thêm nguy hiểm.
Thiên Nghịch vẫn dùng ngữ yêu ôn hòa ban đầu giải thích nói.
Tần Y gật đầu, quay đầu nhìn về phía nữ tử nhu nhược phía sau:
- Ngươi…
Còn chưa nói ra khỏi miệng, thiếu nữ đã nhanh chóng giải thích:
- Ta và… Người nhà đã lạc… Ta muốn…
Tuy rằng thiếu nữ cũng không nói ra khỏi miệng, thế nhưng khát vọng trong mắt
đã để Tần Y biết được, nàng muốn theo Tần Y.
Tần Y quan sát thiếu nữ trên người một lượt, khuôn mặt tinh xảo, biểu tình hơi
nhu nhược càng để lộ vẻ mỹ lệ, khiến đáy lòng không nhịn được sinh ra ý thích.
Một thiếu nữ như vậy, không khó tưởng tượng có thể hấp dẫn được mập mạp.
- Nếu như ngươi nguyện ý, vậy thì đi tới ta.
Tuy rằng trong mắt Tần Y còn lưu lại một tia lo lắng, nhưng vẫn mỉm cười nói.
- Uhm…
Thiếu nữ vui vẻ gật đầu, trên mặt cũng nở nụ cười, càng đã cảm thụ được sự
hiền lành của Tần Y, sợ hãi tận đáy lòng đã dần dần biến mất.
So với vẻ điên đảo chúng sinh của Tần Y, vẻ nhu nhược đặc biệt của thiếu nữ
càng khiến trong lòng người khác sinh thương xót, thương yêu. Cái đẹp của Tần
Y, đẹp tới siêu phàm thoát tục, đẹp tới mức không để người trên thế gian tin
tưởng nàng là người, mà là thần tiên. Người như vậy, sẽ khiến người khác tự
ti, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Ầm ầm…
Lại là chấn động, cũng triệt để khiến mấy người ngơ ngác triệt để chấn tỉnh,
cả đám kinh khủng chạy loạn xung quanh. Con đường rộng lớn mới vừa rồi đông
đúc ồn ào, chỉ trong chốc lát đã trở nên trống trải, cả dám co rút trốn dưới
mặt đất cứng rắn.
Sợ hãi đối với quyết đấu Vương cấp, cư nhiên cương hãn tới mức này.

Nghệ Phong cảm giác máu nóng của chính mình tự hồ sôi trào rồi, quyết đấu
Vương cấp a, chậc chậc, ngẫm lại để người khác phải sôi trào, chỉ là, không
biết có trâu bò như lão nhân thần bí kia khoác loác. Chỉ là mặc kệ như thế
nào, chính mình phải tới gần tham quan học tập.
Trong hư không có hai đạo quang mang, tựa hồ càng đánh càng thêm kịch kiệt,
tiếng va chạm cường đại để Nghệ Phong còn cách tới mấy trăm trượng cũng cảm
thấy màng tai đau nhức.
Ầm…
Một đợt sóng xung kích hung hăng nện vào ngọn núi dưới chân bọn họ, nhất thời
khiến vô số bùi đất, đá tảng bay loạn, tàn sát toàn bộ hư không, bụi bặm khắp
bầu trời che đậy ánh sáng thái dương, ngọn núi cũng giống như bị đánh sụp một
tầng. Cây cối trụi lủi, chỉ còn đất đá hỗn loạn.
Nghệ Phong nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng hoảng hốt, trời ạ, đây là dư
ba của cao thủ Vương cấp đối chiến sao? Cư nhiên bưu hãn tới mức này.
Trong lòng Nghệ Phong có chút phát lạnh, hắn nghĩ chính mình có phải nên nhanh
chóng rời khỏi nơi này, hắn không dám chắc giữ được mạng sống dưới dư ba như
vậy.
Trong hư không, hai đạo đấu khí mãnh liệt va chạm, tỏa ra quang mang khiến con
mắt Nghệ Phong phải híp lại, hắn cắn môi:
- Lão nhân, ta tin ngươi một lần…
Nghệ Phong cắn răng dưới, bước chân lại nhanh hơn vài phần, tiến sát về phía
hai người quyết đấu.
Hai người trong hư không tựa hồ càng đánh càng thêm mãnh liệt, đấu khí khắp
bầu trời tàn sát bừa bãi, Nghệ Phong cảm giác bên tai chính mình là vô số cơn
lốc gào thét.
Ầm…
Tại lúc hai đoàn đấu khí một lam một đỏ va chạm, đấu khí giống như tia laser,
tản về bốn phương tám hướng, gào thét mà qua, chấn động nhãn cầu của Nghệ
Phong đứng cách đó không xa.
- Trữ Huyên, ngươi không phải đối thủ của bản tôn, giao thứ đó ra đây!
Một thanh âm già nua ngoài mạnh trong yếu quát lên.
Một câu nói này để vẻ mặt Nghệ Phong khiếp sợ ngây người tại chỗ:
"Trời ạ, bọn họ cư nhiên không phải Vương cấp, mà là Tôn cấp. Tôn Cấp a, cho
dù là toàn bộ đại lục cũng là tồn tại đứng trên đỉnh núi.
Nghĩ như vậy, phía sau lưng Nghệ Phong toát mồ hôi lạnh, cao thủ Vương cấp đã
có thể tùy ý đứng giữa hư không, thế nhưng hắn đâu nghĩ tới đây là Tôn cấp a.
Tôn cấp, đó là loại tồn tại kinh khủng cỡ nào.
- Cơ Lạp, món nợ ngươi thừa dịp sư phụ bế quan, trộm lấy đồ vật của chúng ta,
chúng ta còn chưa tính sổ với ngươi. Ngươi cư nhiên tiếp tục tới cướp giật,
ngươi thực nghĩ trong môn phái ta không có người?
Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, cư nhiên là nữ nhân, tuy rằng không biết tướng
mạo ra sao, thế nhưng thanh âm lại rất dễ nghe.
- Cạc cạc… Ta chính là khi dễ môn phái các ngươi không có người thì làm sao?
Nếu như lão gia hỏa sư phụ của ngươi không bế quan, ta ngược lại không dám làm
việc này. Chỉ là, hiện tại nha, cạc cạc… Thức thời thì giao thứ đó ra đây.
Cơ Lạp cười cạc cạc, phảng phất như đã thắng chắc Trữ Huyên.
- Hừ… Cơ Lạp, ngươi đừng đắc ý. Chỉ cần sư phụ ta xuất quan, ngươi cho là
ngươi còn có ngày lành sao?
Trữ Huyên uy hiếp nói.
- Ha ha… Trữ nữ oa nhi, ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Thực lực bản thân
ta không thấp hơn sư phụ ngươi bao nhiêu. Cộng thêm ta có được hai thứ kia,
ngươi cho rằng tới lúc đó ta còn phải sợ lão gia hỏa sư phụ ngươi?
Thanh âm của Cơ Lạp càn rỡ nói không nên lời, hắn rất tự tin, chỉ chờ khi hắn
lấy được hai thứ kia, thực lực có thể tăng tiến trên diện rộng, đến lúc đó còn
phải sợ lão gia hỏa kia sao?
- Ngươi…
Trữ Huyên tức giận.
- Trữ nữ oa nhi… Thức thời thì lấy thứ đó ra đây. Ta có thể tha cho ngươi một
mạng.
Cơ Lạp tựa hồ đã định trước, trong ngữ khí có tiếu ý nhàn nhạt.
- Hừ… Ngươi mơ tưởng.
Trữ Huyên lạnh lùng một câu, đấu khí màu lam trên người bạo phát, Trữ Huyên
đứng giữa hư không, bao phủ trong tầng đấu khí màu lam, càng khiến Trữ Huyên
nhiều hơn màu sắc thần bí. Tuy rằng không thể nhìn thấy rõ mặt mũi của nàng,
thế nhưng không thể lấn áp được đường cong hoàn mỹ. Để Nghệ Phong trốn ở một
bên phải mở mắt trừng trừng nhìn thân thể mê người này, hiện rõ nụ cười tà ác
quan sát trên dưới.


Mị Ảnh - Chương #10