Xuyên Qua Lễ Tang Chúc Mừng.


Người đăng: samguku123


  • Khụ, đáng tiếc, tuy rằng tiểu thiếu gia người đê tiện một chút, vô sỉ một
    chút, thế nhưng đối với chúng ta rất tốt a, vì sao kinh mạch lại đứt đoạn đây.

  • Đúng vậy, kinh mạch bị đứt đoạn, đây không phải trở thành phế vậy rồi…

  • Năm đó thiên phú tu luyện của tiểu thiếu gia so với đại thiếu gia còn mạnh
    hơn vài phần, cư nhiên trở thành một phế nhân…

    Tiếng thở dài đồng tình xung quanh tựa hồ chưa từng ảnh hưởng tới một thiếu
    niên, trên mặt thiếu niên vẫn nở nụ cười tà mị như trước, khóe môi nhếch lên,
    đôi con mắt sáng sủa kia tràn đầy vẻ đùa cợt với đời.
    Năm năm trước đây, thời điểm kinh mạch đứt đoạn, hắn dưới ánh mắt không thể
    tưởng tượng của mọi người còn sống sót, thế nhưng lại trở thành một phế vật,
    một người đi ra ngoài thường xuyên bị phỉ nhổ là phế vật.
    Thế nhưng, trời không tuyệt đường người, phế vật trước kia đã không còn là phế
    vật, hắn biến mất tròn năm năm, năm năm trưởng thành, để hắn có tiền vốn và
    ngạo khí, xưng hô phế nhân, hắn khinh thường giải thích.
    Nghệ Phong xuyên qua phiến đại lục này đã bảy năm, đã kinh lịch rất nhiều, một
    số lời rác rưởi đã sớm không thể tiến vào trong lòng hắn.
    Không sai, Nghệ Phong chính là xuyên qua mà đến.
    Nghệ Phong làm cách nào cũng không thể nghĩ ra được, nháo động phòng, có thể
    nháo tới mức bị điện giật chết người. Một đám hồ bằng cẩu hữu thừa dịp say
    rượu, sống chết muốn nháo động phòng, cả đám trộm tiến vào tân phòng của tân
    lang tân nương, Nghệ Phong thân là bạn tân nang, đương nhiên đứng mũi chịu
    sào. Nguồn: Thế nhưng nào từng nghĩ đến, Nghệ Phong vừa mới xông vào trong nhà mới của tân
    lang đã bị dây diện dứt, đoạn dây điện dứt rơi trúng vào người Nghệ Phong đang
    say mơ màng. Không có đau đớn, cũng không hề nhìn thấy thượng đế sinh hài tử
    chột mắt kia, khiến hắn bị vứt bỏ tới thế giới này.
    Nghệ Phong từng hoài nghi, tên hỗn đản thượng đế kia, có phải là sợ lão bà bị
    hắn câu dẫn mất, lúc này mới đẩy hắn tiến vào thế giới khác.
    Nhất định là nguyên nhân này, ta lớn lên đẹp trai như vậy, thượng đế bán cao
    nhất định là lo lắng không thôi. Nghệ Phong suy nghĩ một lúc lâu, chỉ có thể
    tìm được nguyên nhân này, hắc cười khổ lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói:

  • Lão nhân gia nói không sai, quấy rối một khắc xuân tiêu của người khác, sẽ
    bị sét đánh, thế nhưng, cũng không chỉ đánh một mình ta a…

  • Đám huynh đệ cẩu nhật. Ta vẫn nói: Có cơ hội, ta nhất định sẽ đưa một phần
    đại lễ cho hôn lễ lần thứ hai của ngươi. Ách… Mặc dù là ta đánh chủ ý vào hôn
    lễ lần thứ hai ngươi không có kia. Thế nhưng đại lễ này lại sớm đưa tới rồi,
    mẹ nó, lão tử dùng tang lễ của chính mình để chúc mừng hôn lễ cho ngươi, có ai
    trâu như vậy!
    Nghĩ tới đây, trên mặt Nghệ Phong nở nụ cười tà mị, xuyên qua tới nơi này kỳ
    thực cũng không phải là không có lợi, ít nhất tại thời điểm bắt đầu hắn trẻ
    tuổi hơn rất nhiều, cho dù là đã nhanh bảy năm rồi, thoạt nhìn vẫn chỉ là một
    thiếu niên ngây ngô.
    Thời điểm bảy năm trước xuyên qua tới nơi này, nguyên lai Nghệ Phong cho rằng
    chính mình tới một triều đại cổ nào đó, thế nhưng dần dần rõ ràng, thế giới
    này khác hoàn toàn so với bất cứ triều đại nào hắn từng lý giải qua sách sử.
    Đây là một thế giới hoàn toàn mới, gọi là đại lục Khống Mị. Đây là thế giới
    của võ giả, mặc dù thế giới này cũng có người gọi là thi nhân, họa sĩ, võ giả,
    y nhân, thậm chí là nhiếp hồn sư quỷ dị, nhưng trong những người này, võ giả
    mới là chính tông.
    Khi thực lực của võ giả đạt tới trình tự nhất định, có thể gọi là võ quân, họa
    quân. Quân chủ làm xưng hô đế vương, lại có thể hình dung một võ giả, cũng
    được người đời tán thành, như vậy có thể minh bạch lực ảnh hưởng của Linh giả
    tại thế giới này.
    Lấy thực lực của cá nhân, có thể ngồi ngang hàng với hoàng đế đế quốc, như vậy
    có thể tưởng tượng, thế giới này, hoàn toàn là thế giới cá lớn nuốt cá bé,
    thực lực vi tôn.
    Nghệ Phong một lần cho rằng chính mình rất may mắn, xuyên qua tới một thế gia
    võ học, còn là tiểu hài tử đã được xưng là thiên tài luyện võ.
    Nghệ Phong lại không hề nghĩ rằng, hai năm sau, một chưởng của gã thích khách
    kia, đã đánh kinh mạch toàn thân hắn đứt đoạn, trở thành phế nhân. Sau đó chịu
    đựng vũ nhục của người đời, các loại ngôn ngữ khó nghe nhất tràn đầy trong
    đầu, thậm chí còn vũ nhục tới phụ mẫu kiếp trước của chính mình. Phụ mẫu của
    chính mình sao để người khác vũ nhục, đây chính là nghịch lân của Nghệ Phong.
    Vừa nghĩ như vậy, Nghệ Phong cảm giác cơn tức của chính mình sắp bạo thể phát
    ra.
    Từ sau khi Nghệ Phong trở thành phế nhân, thái độ phụ thân đời này của Nghệ
    Phong liền đột ngột chuyển đổi, hận không thể trực tiếp giết chết hắn tại chỗ,
    đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Nghệ Phong biến mất năm năm.
    Năm năm này, hắn chịu đựng rất nhiều, thậm chí có hai lần để thoát khỏi danh
    hiệu phế nhân mà phải trải qua đau đớn sống không bằng chết. Một người hiện
    đại, chưa từng chịu qua nhiều dằn vặt như vậy.
    Càng khiến Nghệ Phong cừu hận chính là, mục tiêu thích khách kia cư nhiên lại
    chính là nàng! Nghệ Phong nghĩ tới khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, còn có nàng
    đối với chính mình thật tốt. Một khi nghĩ đến cư nhiên có người muốn ám sát
    nàng, Nghệ Phong liền hận không thể uống máu hắn, rút gân hắn.
    Tất cả những điều này để cơn tức giận trong lòng Nghệ Phong chỉ tăng lên chứ
    không giảm, tìm hiểu năm năm, hắn cũng biết thân phận, cũng biết thế lực phía
    sau hắn cường đại có thể sánh ngang với một quốc gia.
    Thế nhưng, điều này hoàn toàn không thể ngăn cản dục vọng báo thù của Nghệ
    Phong.

  • Tạp chủng, bản thiếu sẽ một đao một đao cắt thịt ngươi, dằn vặt ngươi tới
    chết.
    Đáy lòng Nghệ Phong hạ quyết tâm, sau đó hơi lắc đầu, để phẫn nộ trong đầu tan
    đi.
    Lười nhác cho bàn tay vào trong túi tiền, lục lọi một lúc lâu, Nghệ Phong sửng
    sốt, lập tức cười khổ lắc đầu:

  • Xem ra ta vẫn chưa quen thuộc với thé giới này, phiến đại lục này, đâu có
    loại đồ như thuốc lá? Khụ, quá đáng tiếc rồi, bằng khong bản thiếu tại thời
    điểm hút thuốc lá, chỉ sợ đẹp trai tới mức các tiểu nữu sinh sẽ phải yêu
    thương nhung nhớ.
    Nghệ Phong rất rắm tối ngậm một cành cây, giống như khoe khoang nhìn về phía
    người hầu qua lại.

  • Tiêu thiếu gia, cành cây rất bẩn.
    Rốt cuộc có người hầu tới nhắc nhở nói.

  • Ngươi có thấy ta như vậy rất tuấn tú?
    Nghệ Phong hỏi, trên mặt dùng sức nở nụ cười.

  • Tiểu thiếu gia, mặt ngài không rút gân sao?

  • Phụt…
    Nghệ Phong cuồn cuộn huyết khí, hung hăng nhìn người hầu được bầu thành người
    thành thực nhất:

  • Cút…
    Nhớ lại năm đó, trong một buổi tối đẹp trời, Nghệ Phong mặc trang phục tê lợi
    ca, dùng nhãn thần u buồn, mái tóc cỏ dại, nụ cười mỉm bất cần đời, giả bộ một
    người một xu cũng không có, còn có nửa bao thuốc lá rẻ tiền, để vô số nữ nhân
    qua lại kinh hãi thét chói tai không thôi, thanh âm kia, quả thực so với thiên
    vương biểu diễn còn hay hơn. Có một số người cư nhiên kích động tới hôn mê.
    Khụ, mị lực phi phàm a!
    Tuy rằng sau đó hắn bị cảnh sát lấy tội danh làm ảnh hưởng tới bộ mặt thành
    phố bắt vào cục, nhưng không thể không phủ nhận suất khí của hắn, nếu không nữ
    nhân làm sao kích động tới hôn mê? Gì? Sợ hãi? Ta kháo, ngươi nói nữa ta đánh
    ngươi gẫy răng.

  • Nam nhân phong cách như bản thiếu gia, cho dù không có thuốc lá, nhưng vẫn
    thu hút thật sâu, xem ra bản thiếu gia tại thế giới này cần phải điệu thấp một
    chút.
    Nghẹ Phong nhỏ giọng thì thầm một đơn, đơn giản để hai tay chính mình vào
    trong y bào rộng thùng thình, thân thể hơi nghiêng, càng lấy một tư thế lười
    nhác bất cần đời dựa vào cửa mà đứng, nhìn những người xung quanh chợt đến
    chợt đi, hít sâu một hơi.
    "Quên đi, tới thế giới này, dù sao sống vẫn tốt hơn chết, huống chi, lão tử
    nhất định phải giết chết tên thích khách hỗn đản kia."

  • Cuộc sống thực con mẹ nó chơi vui, bởi vì con mẹ nó chơi ta. Thượng đế cẩu
    nhật, ta nhớ ngươi rồi…
    Nghệ Phong quay lên bầu trời chỉ một ngón tay giữ, chửi ầm lên nói.
    Một tiếng rống giận này để mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn về phía Nghệ
    Phong, không gian ầm ĩ trong nháy mắt yên lặng, phảng phất giống như dừng lại
    tại hình ảnh này.

  • Tiểu thiếu gia phế vật này vừa mới trở về lại phát ngứa điên điên rồi…
    Tất cả người hầu lạnh run, nhanh chóng bảo trì khoảng cách nhất định đối với
    Nghệ Phong.
    Nghệ Phong không khỏi sửng sốt, cười khổ giải thích nói:

  • Bản thiếu gia không phát ngứa điên điên a.
    Lời thừa, người từng gặp qua người điên nói chính mình điên sao? Tốc độ của
    người hầu lại nhanh hơn vài phần.
    ….

  • Nghệ Lưu thiếu gia, ngài đã tới!
    Thanh âm của một gã người hầu kéo Nghệ Phong trong tự sướng trở lại, quay đầu
    về chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy một nam tử thanh niên tuổi chừng hai mươi
    đang sải bước sang sảng tiến về phía hắn.
    Vóc người của nam tử thanh niên này cường tráng, gương mặt mang theo một chút
    tà mị, mi thanh mục tú, phải thừa nhận dung mạo này rất có lực sát thương,
    cũng khó tránh bình thường hắn có thể dụ dỗ được hoa khôi trên hoa thuyền.

  • Đại ca, ta rất may mắn có phụ thân là họ Nghệ, mà không phải họ Cửu!
    Nghệ Phong thoáng xoay xoay dáng người lười nhác của chính mình, nghìn Nghệ
    Lưu trêu chọc cười nói.
    Nghệ Lưu hơi sửng sốt, lập tức cười khổ lắc đầu. Vị đệ đệ này, mặc dù đã cách
    biệt năm năm, thế nhưng một số lời nói ngạc nhiên cổ quái thường thường để
    chính mình cười khổ không được. Dựa theo cách giải thích của hắn, họ Nghệ
    chính là nhất lưu rồi, họ Cửu tự nhiên là cửu lưu.

  • Tiểu đệ, đệ không hề thay đổi, chỉ là…
    Nghệ Lưu quan sát Nghệ Phong từ trên xuống dưới, toàn thân tiết lộ tư thái tản
    mạn kia để hắn rất bất đắc dĩ, nói tiếp:

  • Nếu như phụ thân thấy bộ dáng này của đệ, sợ là không thiếu mắng mỏ.
    Nghệ Phong mỉm cười, nhẹ giọng nói:

  • Đại ca, huynh tới nơi này hẳn không phải là học tập phụ thân. Nói đi, có
    chuyện gì để huynh bỏ được hoa thuyền.
    Nghệ Lưu nhìn tiểu đệ của chính mình, bỗng nhiên thở dài một hơi, trong đôi
    mắt toát lên thần sắc tiếc hận. Dáng dấp tán mạn sa đọa này để trong lòng hắn
    đồng tình.
    Nghệ Phong vốn cũng coi như một Linh giả tư chất ưu dị, thế nhưng sau một hồi
    kinh biến đã khiến kinh mạch bị đứt đoạn. Còn sống trong sự không thể tưởng
    tượng của mọi người, thế nhưng đã trở nên vô duyên với Linh giả. Nói trắng ra
    một chút, chính là một phế vật. Một phế vật, nghĩ trong thế giới thực lực vi
    tôn này có bao nhiêu khó khăn.

  • Tiểu đệ! Không thành được võ giả, cũng có thể theo văn, trên lịch sử cũng
    có không ít quyền thần tay trói gà không chặt.
    Ngữ khí của Nghệ Lưu trầm thấp, thế nhưng lại cảm giác sự thành khẩn trong đó,
    còn có một tia kiên định.
    Nghệ Phong chậm rãi cười, khóe miệng khẽ nhấc lên, không hề để ý nói:

  • Đại ca, hiện tại đã là võ giả đẳng cấp nào rồi.

  • Nhân cấp tam giai!
    Nghệ Lưu hơi suy nghĩ một chút, vẫn trả lời như thực chất.
    Lời nói không nhanh không chậm để bàn tay của Nghệ Phong hơi dừng lại, trong
    lòng toát lên một tia kinh ngạc. Nhân cấp tam giai, hình như đại ca trưởng
    thành có chút nhanh a, trong thế hệ trẻ tuổi hiện tại, hắn có thể đi ngang
    rồi.
    Người trong thế giới này cho rằng, mỗi một người sinh ra đều là một linh thể,
    linh tự nhiên là linh hồn, thể tự nhiên là thân thể. Vì vậy bọn họ tu luyện
    theo hai hướng là linh hồn và thân thể.
    Linh giả phân làm mười đẳng cấp: Tử cấp, Sĩ cấp, Nhân cấp, Sư cấp, Tướng cấp,
    Vương cấp, Tôn cấp, Quân cấp, Thánh cấp, cùng với Thần cấp trong truyền
    thuyết, từng giai đoạn lại phân chia thành chín bậc.
    Tựa hồ Nghệ Phong có chút minh bạch, vì sao đại ca hay tới hoa thuyền mà phụ
    thân cũng không hỏi đến. Thành tích Nhân cấp tam giai đủ kiêu ngạo như vậy
    hoàn toàn khiến phụ thân bật đèn xanh được rồi.
    Đáy lòng Nghệ Phong tà ác suy nghĩ: Chính mình có nên hung hăng đánh cho đại
    ca một trận, miễn cho hắn quá mức kiêu ngạo, hắc hắc.
    Nghệ Lưu len lén đánh giá sắc mặt Nghệ Phong, thấy trên mặt hắn là nụ cười
    tràn đầy tà ác, hắn không khỏi lạnh run người, chỉ là trong lòng nhiều hơn một
    phần nghi hoặc. Đã biết tiểu đệ không giống người bình thường, nhưng hắn không
    thể trở thành võ giả, theo lý nghe kết quả như vậy khó tránh khỏi thất lạc,
    thế nhưng hắn lại bình tĩnh tự nhiên, lẽ nào tâm trí của hắn đã tôi luyện tới
    cảnh giới không quan tâm hơn thua?

  • Tiểu đệ, đệ thực sự không thể nói cho ta biết, năm năm này đệ đi nơi nào?

  • Nói cho huynh, sợ huynh đố kỵ, chịu không nổi dùng đao cắt cổ.
    Nghệ Phong cười cười nói. Phải biết năm năm vừa rồi dính dáng rất nhiều, thậm
    chí thân phận của chính mình cũng không thể để cho đám người Nghệ Lưu biết.
    Nghệ Lưu xem thường nhìn Nghệ Phong: Chê cười, trên đời này còn có chuyện gì
    khiến mình phải đố kỵ dùng đao cắt cổ sao?
    Chỉ là trong lòng Nghệ Lưu càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc là năm năm vừa rồi tiểu
    đệ của mình đã làm cái gì? Chung quy cảm giác tiểu tử này vô cùng thần bí,
    thậm chí là một thiên tài như chính mình cũng có chút xẩu hổ trước mặt hắn.

  • Tiểu đệ, đệ nghĩ rằng ta cam tâm tình nguyện biết sao?
    Nghệ Lưu khinh thường nói:

  • Ta là đến nói cho đệ biết một tin tức tốt. Tần biểu tỷ đã trở về, hiện tại
    hẳn là đã tới tiền thính rồi.

  • Vèo…
    Mang theo thanh âm nóng vội, Nghệ Phong mạnh mẽ đứng lên, tư thái tản mạn vừa
    rồi lập tức biến mất không còn một mảnh. Trong đầu của hắn cũng dần dần hiện
    lên một đạo thân ảnh tịnh lệ, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.

  • Không biết thời gian cách biệt ba năm, nàng sẽ có bộ dáng như thế nào đây?
    Có phải là trổ mã điên đảo chúng sinh rồi?
    Nghệ Phong thì thào lẩm bẩm, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm đậm. Một phần
    chờ mong, thậm chí có một phần sợ hãi từ trong lòng Nghệ Phong xuất hiện.
    Vẻ lười nhác biến mất không còn một mảnh của Nghệ Phong khiến Nghệ Lưu cười
    khổ không ngớt.

  • Có thể, chỉ có Tần biểu tỷ mới có thể thay đổi tư thái lười nhác của tiểu
    đệ.
    Chỉ là, Nghệ Lưu không hề chú ý tới, Nghệ Phong nguyên bản là một phế nhân,
    nhưng lại sở hữu tốc độ căn bản không phải phế nhân nên có.
    Nghệ Phong bay nhanh tới cửa mạnh mẽ ngừng lại, trong nghi hoặc của Nghệ Lưu,
    xoay người, đột nhiên từ trong lòng móc ra một kiện vật phẩm, xẹt qua một đạo
    đường cong vứt cho Nghệ Lưu.

  • Đại ca, đón…
    Nhìn một quyển sách phong cách hơi cổ xưa trong tay, quyển sách có chút sứt mẻ
    với trang giấy vàng vọt khiến Nghệ Lưu nhíu lông mày, nhưng hắn vẫn nghi hoặc
    nhìn thoáng qua bìa quyển sách.
    Lập tức, hắn kinh hãi hét lớn:

  • Vũ kỹ Nhật giai cấp thấp!
    Nghệ Lưu trừng to đôi mắt, hắn không thể tin nhìn thoáng qua một lần nữa, rốt
    cuộc mấy chữ rất rõ ràng trên bìa quyển sách khiến hắn phải tiếp nhận sự thực
    này.
    Trái tim chỉ chừng nắm tay của Nghệ Lưu phảng phất như chịu chấn động mưa rền
    gió dữ, nhảy lên vô cùng nhanh. Trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh lại.
    Công pháp Nhật giai a, bao nhiêu người vì thứ này tranh cướp tới phá đầu.

  • Tiểu đệ này quả nhiên rất thần bí, chỉ là rốt cuộc năm năm này hắn đã làm
    cái gì?
    Nghệ Lưu rất bất đắc dĩ, Nghệ Phong không nói, hắn cũng không có cách nào.
    Mặc dù hắn là đại ca, thế nhưng hắn cũng không có loại công pháp Nhật giai cấp
    thấp bị tung đi như bụi bặm chồng chất, cái này cũng quá trâu bò đi. Đây là
    thứ khiến người khác phải tranh nhau đầu rơi máu chảy nha.
    Nghệ Lưu dùng sức lắc đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ sáp, nhìn bản bí
    tịch bế ngoài vô cùng không tốt, trong lòng cuộn trào mừng rỡ như điên cùng
    với bất đắc dĩ thật sâu.

  • Có thể, chỉ có Tần biểu tỷ mới hỏi được tin tức về năm năm vừa qua của hắn.


Mị Ảnh - Chương #1