Người đăng: huongexo45@
Sun sẽ không sao đúng không? Năng lực phục hồi của cậu ấy mạnh mẽ lắm kia mà…
Cậu không thấy sắc mặt của cậu ta lúc ngất đi à? Là sắc mặt của người chết đó.
Xin lỗi, ai là người chết hả? Ta định xoay người nhưng lại cảm thấy cơ thể
thật nặng nề. Quên đi, tiếp tục ngủ thôi!
Giáo hoàng, Sun sẽ không sao chứ? Sẽ không chết phải không? Đã hai ngày rồi mà
cậu ta ngay cả một chút động đậy cũng không có…
Ta nằm im không nhúc nhích hai ngày rồi sao? Chả trách ta cảm thấy rất mỏi
mông! Sao không ai giúp ta trở mình cả vậy? Nếu y phục của ta bị nhăn thì phải
làm sao?
Sun knight mặc đồ nhăn nheo…Ta còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài!
Ta cố gắng nhích người qua một chút, tránh cho y phục ngày càng trở nên khó
coi hơn, nhưng hành động này dường như đã rút cạn toàn bộ chút sức lực vừa
được phục hồi, khiến ta lại một lần nữa thiếp đi, không còn nghe thấy những âm
thanh ồn ào xung quanh.
Làm sao bây giờ? Sun đã hôn mê bất tỉnh năm ngày rồi? Nếu cứ thế này cậu ta sẽ
yếu dần và chết mất…
Ra ngoài!
Cái gì?
Tôi nói tất cả đi ra ngoài!
Ngay sao đó là một trận ồn ào ầm ĩ, tiếng rống giận, tiếng tranh cãi, tóm lại
là ồn chết đi được!
Bộ mấy người không thấy ở đây có người bị thương nặng đang cần được yên tĩnh
nghỉ ngơi hay sao? Làm ơn giữ im lặng chút đi!
Ta bất mãn trở mình, dùng cái mông chắn toàn bộ tạp âm đằng sau lưng rồi hài
lòng ngủ tiếp…
“Sun, dậy mau!”
Ta rụt đầu vào gối, vẫn tiếp tục ngủ.
“Galicia Sun, cậu dậy ngay cho tôi!”
Ta giật mình mở mắt…Galicia?
Đã lâu lắm rồi mới nghe người khác gọi tên mình, xém chút nữa quên mất chính
mình là Galicia.
Kể từ khi chính thức trở thành Sun knight, tất cả mọi người đều gọi ta là Sun.
Nhưng dù là Sun knight thì chỉ có mỗi họ là bị biến thành một chữ Sun mà thôi,
Mười hai thánh kỵ sĩ trưởng vẫn giữ tên riêng của mình. Tuy nhiên, bọn ta
không thường xưng hô với nhau bằng tên riêng.
Và điều đó khiến cho ta dường như quên mất tên thật của Mười hai thánh kỵ sĩ
trưởng. Ví dụ như Leaf knight trưởng tên là Aimee hay Strawberry? Ta cũng
không rõ lắm.
Lôi cả tên họ của ta ra để gọi, xem ra anh chàng Leise Judge này giận thật
rồi. Nếu bây giờ mà ta không rời khỏi giường thì có khả năng rất cao là ta sẽ
vĩnh viễn nằm lại trên đó…
Ta cực kỳ không tình nguyện hé nửa mí mắt, dùng cái giọng khàn khàn cất tiếng
nói đầu tiên sau năm ngày ngủ li bì.
“Để tôi ngủ thêm chút nữa bộ chết ai sao?”
“…Oh”
Vẻ mặt cực kỳ tàn khốc của Judge cuối cùng cũng nở một nụ cười nơi khóe miệng.
Cậu ta vừa cười vừa lắc đầu với vẻ mặt “thật bó tay với cậu”, sau đó đem đến
cho ta một bát cháo cá có rắc đầy ngò gai – một loại gia vị mà ta rất thích!
Rột…rột…(tiếng dạ dày kêu!^^)
Ta nhanh chóng bật ra khỏi giường như cái lò xo với vẻ mặt thèm thuồng, thiếu
điều là chảy nước miếng nữa thôi; tay vươn ra hướng về bát cháo cá thơm phức…
Ngay khi ta gần như chạm tay vào cái bát, cậu ta lại rụt tay về, đưa cái bát
ra thật xa.
“Leise Judge!” Ta bất mãn lôi cả tên họ của Judge knight trưởng ra gọi.
Leise bèn đưa cái bát lại cho ta, cần thận dặn dò: “ Nhớ ăn chậm thôi. Cậu nằm
ngủ đã năm ngày, lại chỉ toàn uống nước đường, nếu không nghe lời tôi thì đau
dạ dày chỉ là chuyện nhỏ.”
Ta ngoan ngoãn nhận lấy cái bát, hà hơi thổi phù phù rồi chậm rãi ăn từng
muỗng cháo.
“ Đáng ra không nên để cậu ăn rau ngò gai mà chỉ nên ăn những thức ăn tốt cho
dạ dày.” Leise cau mày nhìn bát cháo, thở dài nói thêm. “Nhưng nếu không thêm
rau ngò gai thì đảm bảo ngay cả một muỗng cậu cũng không ăn.”
Người hiểu ta nhất chỉ có Jugde thôi. Ai lại muốn ăn một bát cháo trắng hả?
Sau khi hài lòng đặt bát cháo xuống, ta uống luôn một hơi hết chai nước đặc
biệt lớn, giải quyết xong vấn nạn đói khát sau năm ngày.
Chờ cho ta ăn uống no nê, Jugde mới buông công văn trên tay ra và ngẩng đầu
lên nhìn ta.
Cậu ta ngay cả một câu cũng không nói nhưng ta biết Judge muốn ta kể lại những
chuyện vừa trải qua, thế là ta liền kể về việc đi tìm Pink.
Mặc dù ta và tử linh pháp sư có cấu kết…Phì phì! Cái gì mà cấu kết, là “qua
lại” với nhau. Trên lý thuyết thì đây vốn là chuyện không thể tiết lộ cho bất
kỳ ai nhưng dù sao Judge và ta cũng là bằng hữu tốt nhất của nhau và ta chưa
bao giờ giấu cậu ta điều gì cả, cho nên hiển nhiên cậu ta cũng biết về sự tồn
tại của một tử linh pháp sư có quan hệ đặc biệt với Thần điện là Pink.
Nghe xong câu chuyện, Judge liền rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ, còn ta
thì treo lên giường, liên tục sờ soạng khắp nơi tìm kiếm…Ta nhớ là ta đã trộm
được một miếng thịt lớn và để nó ở đầu giường kia mà, ở đâu rồi nhỉ? Ah, tìm
thấy rồi.
Ta cố gắng há miệng cắn miếng thịt còn lớn hơn cả đầu mình, đồng thời liếc mắt
quan sát phản ứng của Judge. Bình thường cậu ta luôn trưng ra một bộ mặt lạnh
lùng tàn khốc, cũng như ta luôn luôn là một vẻ mặt tươi cười. Nhưng đằng sau
cánh cửa đóng kín, khi không còn bị ai dòm ngó, bọn ta vẻ mặt nào cũng có,
chẳng hạn như lúc nãy ta vừa chổng mông lên trởi để tìm miếng thịt đấy thôi.
Judge vẫn giữ vẻ mặt băn khoăn khi ngẩng đầu lên nhìn ta nhưng vừa thấy ta cắn
miếng thịt, sắc mặt cậu ta lập tức biến đổi, lập tức giữ lấy miếng thịt và
giận dữ nói: “Chắc cậu chán sống rồi.”
Ta tỏ vẻ đáng thương: “Nhưng mà tôi rất… đói…”
“Tôi sẽ cho cậu ăn thêm một bát cháo nữa.” Jugde hết sức kiên quyết giật miếng
thịt lại, thậm chí còn đem cất đi, chính là để nhấn mạnh rằng ta không được
phép ăn nó.
“Tôi đã xem qua thanh kiếm cậu đem về.” Jugde đúng là Judge, luôn luôn đi
thẳng vào vấn đề.
Ta nghiêng đầu suy nghĩ, cố gắng nhớ lại…là của tên kỵ sĩ đã bị ta đánh ngã
trong căn phòng tồi tàn đó.
“Đã điều tra ra được là của ai rồi sao?”
“Trên thân kiếm khắc có biểu tượng hoa lan của gia tộc Ceylan. Có thể đâm một
nhát vào vai cậu, khiến cậu phải chạy trốn thì chí ít cũng phải là một kỵ sĩ
cấp cao. Gia tộc Ceylan chỉ có ba kỵ sĩ cấp cao là con trai thứ ba của bá tước
Ceylan cùng hai tên kỵ sĩ hộ vệ.”
“Như vậy là người nào?” Ta lập tức hỏi, tin tưởng vào năng lực phán đoán của
Judge, chỉ cần một thanh kiếm là đã có thể tra ra bảy, tám phần câu chuyện.
Judge im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Con trai thứ ba của bá tước Ceylan,
người của Thái tử điện hạ.”
Ta lập tức trầm mặc, sau đó ôm chút hy vọng mong manh hỏi: “Chính xác là con
trai thứ ba của bá tước Ceylan?”
Dù ta nói như thế nhưng thực chất là muốn hỏi: Thái tử điện hạ chính là thủ
phạm đứng sau tất cả những chuyện này?
Muốn một gã kỵ sĩ luôn chú trọng đến danh dự làm những chuyện khuất tất như
thế thì chỉ có thể là do chủ nhân hắn ra lệnh mà thôi. Nếu người mà con trai
thứ ba của bá tước Ceylan thần phục chính là Thái tử điện hạ thì chắc chắn kẻ
đã tra tấn tên Death knight kia cũng không ai khác ngoài Thải tử.
Judge gật đầu nói: “Dưới trướng của bá tước Ceylan còn có hai tên kỵ sĩ cấp
cao nhưng một tên hiện đang ở nước ngoài, một tên khác cả ngày tuần tra trong
thành, những kỵ sĩ đi cùng hắn có thể làm chứng.”
“Thái tử điện hạ…tra tấn một người đến chết ư?” Ta có chút khó hiểu. Làm thế
nào mà một người có trách nhiệm, ôn hòa và hiền lành như Thái tử lại có thể
làm chuyện đó chứ?
Sau khi ta nói câu này, cả căn phòng liền rơi vào trạng thái yên lặng, không
khí bỗng trở nên nặng nề. Có lẽ là do chuyện này liên quan đến Thái tử điện hạ
nên khiến sự tình trở nên phức tạp hơn hẳn. Bởi cho dù có điều tra ra được
chân tướng đúng là do Thái tử làm nhưng làm sao mà bọn ta có thể đưa người kế
thừa duy nhất của vương quốc lên đoạn đầu đài được đây chứ?
“Ngoại trừ…” Judge chỉ nói được hai chữ rồi đột nhiên ngừng lại.
Ta nhìn Judge, hôm nay cứ có cảm giác cậu ta có chút gì đó kỳ lạ. Bình thường
nếu chỉ có hai người với nhau, cậu ta sẽ buông lỏng vẻ mặt của mình, một nụ
cười tươi sẽ nở trên khuôn mặt vốn lạnh lùng ấy, mặc dù do lâu lắm mới cười
một lần nên cơ mặt cứng ngắc, phối hợp với vẻ mặt tàn khốc của cậu ta, thoạt
nhìn tổng thể trông rất buồn cười.
Nhưng hôm nay, cậu ta hình như vẫn luôn giữ vẻ nghiêm túc, lúc đầu cũng có
cười một chút nhưng là giả vờ, nhìn là biết ngay bởi nó giống hệt nụ cười bình
thường của ta.
Ta lại nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn lại ta, chưa bao giờ có một bầu không khí
áp bức kỳ lạ xung quanh bọn ta giống như lúc này. Từ trước đến nay, vẻ kiên
định của Judge luôn hiện rõ trong đôi đồng tử màu đen ấy, nhưng ngày hôm nay,
ta có thể nhìn thấy vẻ khó xử của cậu ta thông qua những cái nhăn mày nhíu
trán.
“Có cái gì thì…” Ta bứt rứt giật giật mái tóc vàng của mình, sau đó nổi nóng
mắng Judge: “Có cái gì thì nói thẳng ra đi, giấu giấu diếm diếm làm gì. Nếu
không tôi sẽ trở mặt với cậu cho xem.”
Tuy có chút chần chừ nhưng khi thấy vẻ mặt của vẫn rất mực kiên định, cậu ta
thở dài nói: “Trong thành đang có lời đồn đại cậu tra tấn Death knight tới
chết.”
Ta cứng đờ người khi nghe tin này. Thấy vậy, cậu ta liền nói tiếp: “Giáo hoàng
đã hạ lệnh, không cần điều tra chân tướng nữa, hiện tại chỉ cần tập trung vào
việc nói xấu tên Death knight kia, nói hắn là một tên ác nhân phạm mười trọng
tội đã bị cậu bắt được. Dù cậu đã hết lời khuyên răng nhưng hắn vẫn không chịu
quay đầu hối cải, thế nên đã bị Judge phán tội chết và bị xử tử hình.”
“Hắn sở dĩ ghi thù với cậu là bởi vì chính cậu là người bắt hắn.” Khi Judge
nói câu này, ngữ khí hết sức bình thường như thể cậu ta đang nói một sự thật
vậy.
Nhưng đây rõ ràng là dối trá!
Ta đột nhiên cảm thấy cực kỳ tức tối trong lòng, không biết là tức do bị tên
Death knight kia vu oan hay là vì đã mất công mất sức mang cái thân thể suy
yếu của mình đi điều tra để đến nỗi suýt chết, rốt cuộc chỉ nhận được một câu
là không cần điều tra nữa mà tức tối!
Ngay lập tức, lửa giận trong lòng ta bốc lên ngùn ngụt như thể muốn gào thét
thiêu rụi tất cả, nhưng kỳ lạ thay, ta lại cảm thấy tay chân mình lạnh ngắt,
thậm chí còn đổ mồ hồi lạnh.
“Cậu bình tĩnh đi.” Jugde nhận ra ngay biểu hiện khác thường của ta, liền vỗ
vai trấn an.
Ta dùng bả vai hất tay cậu ta ra, một hành động khiến cả hai đều ngẩn người.
Cậu ta thu tay về, trở lại với dáng vẻ trầm mặc của mình. Nhưng mà hiện ta
đang rất tức giận, không thể kìm chế lên tiếng chất vấn cậu ta: “Vậy là cậu
cũng tin tôi giết chết tên Death knight đó đúng không?”
Judge ngẩn người một lúc, sau đó ngước lên nhìn ta và chậm rãi nói: “Tôi tin
vào chứng cứ.”
Nghe những lời này, trái tim ta dường như rơi xuống đáy.
Judge phân tích cẩn thận: “Hiện tại thì trong tình huống này, rất có khả năng
là Thái tử điện hạ đã ra tay hạ sát tên Death knight đó, vả lại thủ hạ của
Thái tử cũng đã xuất hiện tại pháp trường ngoài thành và…”
“Nhưng cũng có khả năng là do tôi làm đúng không?”
Ta cao giọng ngắt lời Judge. Cậu ta có chút ngạc nhiên nhưng cũng không phản
bác lại, điều này càng khiến ta tức giận hơn nữa, đã không còn kiểm soát nỗi
cơn giận dữ đang sôi ùng ục trong người.
“Dù sao thì người mà Death knight nhắc đến cũng là tôi, sự việc xảy ra trong
căn phòng nhỏ ở pháp trường cũng là do tôi kể, thanh kiếm đó là do tôi đem về,
nói không chừng tất cả là do tôi tạo ra. Có thể là tôi đã nghĩ chỉ cần đem
chuyện này giá họa cho Thái tử điện hạ thì chẳng còn ai dám điều tra liệu thực
sự có phải là do Thái tử làm hay không, tôi nói như vậy đúng không Judge
knight trưởng?”
Ta nói liền một hơi. Cảm giác như không khí trong người đang bị hút cạn, ngực
phồng lên xẹp xuống mãnh liệt theo cơn giận như những con sóng lớn đang liên
tục xô vào bờ. Ta cảm thấy rất đau, không biết là do mệt mỏi sau khi vừa ốm
dậy hay là do cơn giận dữ đang muốn bức ra ngoài.
Judge im lặng một hồi lâu thật là lâu… cuối cùng chỉ mở miệng nói đúng một
câu: “ Cũng có khả năng.”
“Cậu đi chết đi!” Ta tức giận hét lên.
Ta lạnh lùng nhảy xuống giường và mở tủ quần áo, lấy một cái áo choàng dự bị
và liếc nhìn thanh Thái dương thần kiếm đang dựng bên cạnh, băn khoăn không
biết có nên cầm theo nó hay không. Cuối cùng ta quyết định không mang theo nó.
Dù sao thì ta cũng chưa biết mình định làm gì, chỉ là muốn làm một làm cái gì
đó để giải tỏa sự bực tức đang dồn ép trong ngực mà thôi.
“Sun, cậu muốn đi đâu, cơ thể của cậu..” Judge đột hiện đứng lên và nhìn ta
với vẻ không hài lòng.
“Đi tìm Pink nói chuyện!” Ta lạnh nhạt cắt ngang câu nói của Judge, không nhịn
được nở một nụ cười giễu cợt: “Nếu muốn cậu có thể thêm tôi tội cấu kết với tử
linh pháp sư.”
“Cậu…” Judge gần như chết lặng, xem ra là đã có chút tức giận.
Không xong rồi! Ta đột nhiên cảm thấy lo lắng, chỉ tại một câu lỡ miệng mà
khiến Judge giận thật rồi …Hừ! Mặc kệ, cậu ta giận, ta đây còn giận hơn!
Đi tìm Pink nói chuyện một chút đã. Ý đã quyết, hành động thôi. Ta một tay ôm
lấy áo choàng bước ra khỏi cửa, nhưng chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, ta
liền quay đầu lại nói với Judge: “Không được nghe lời giáo hoàng tung tin đồn
nhảm. Tôi sẽ điều tra ra sự thật.”
Ta nói xong mà Judge vẫn yên lặng không phản ứng khiến ta có chút khẩn trương.
Bình thường người bạn tốt này luôn lập tức đáp ứng mọi yêu cầu vô lý của ta mà
không cần phải nói sang câu thứ hai. Ví dụ như giúp ta giải quyết nhiệm vụ
chiến đấu, giúp ta điều tra, giúp ta đánh người để đòi công đạo nhưng bây giờ
lại đột nhiên im lặng…Đúng là không xong rồi! Ta đây không cần động đến chân
tay cũng có thể khiến cho Judge nổi giận.
May mà Judge rộng lượng hơn ta nghĩ rất nhiều, cậu ta chỉ là đang suy nghĩ về
nhưng điều ta vừa nói: “Tôi chỉ có thể tạm trấn áp chuyện này nhiều nhất là
trong ba ngày.”
“Tốt! Ba ngày là được rồi.”Nói xong ta liền mặc áo choàng rồi xoay người bước
ra khỏi phòng.
“Ông chủ, bán cho ta cây kẹo bông vị dâu hồng nhất, ngọt nhất và lớn nhất!”
Ta thở dài và trả một đồng bạc để lấy cây kẹo bông còn to hơn cả đầu mình.
Ngay lập tức ta hối hận về hành động này. Ta đang làm gì cái gì thế, lấy lòng
Pink ư? Quỹ hưu trí của ta lại giảm đi một đồng bạc rồi!
Cố gắng kìm nén cảm giác hối hận đang dâng cao trong lòng, ta một lần nữa tìm
đến trước cửa nhà Pink. Lần này không biết là do cô ta đoán trước được ta sẽ
quay trở lại hay đơn giản chỉ là đang tắm nắng mà khi ta vừa đến đã thấy cô ta
đứng ngay trước cửa. Tuy nhiên, đôi mắt của cô ta chỉ chăm chăm nhìn vào cây
kẹo bông khổng lồ trên tay ta còn nước miếng thì chảy dài ba thước.
Ngay khi thấy cô ta chạy vọt về phía mình, ta liền nhanh chóng đưa cây kẹo
bông lên cao, khiến tử linh pháp sư tham ăn mà lùn tịt này cứ phải nhảy chồm
lên. Rốt cuộc vẫn không thể với tới cây kẹo, cô nàng đành từ bỏ, chu môi phồng
má rồi ngồi chồm hổm trên mặt đất và dùng ánh mắt ai oán nhìn ta.
“Death knight có quay lại đây không?” Ta lên tiếng hỏi rồi vẫy vẫy cây kẹo
bông.
Pink nuốt nuốt nước miếng: “Có.”
Aha, có vẻ mọi chuyện đang dần khả quan hơn.
“Hắn có nghe lời tử linh pháp sư ngươi không?”
“Hắn vốn không phải là một kẻ biết nghe lời, và lại Death knight cũng hiếm khi
nghe lệnh người khác. Ta bảo hắn lau bàn nhưng hắn lại hoàn toàn phớt lờ ta.”
Pink bĩu môi nói.
Bảo Death knight lau bàn…Được rồi, ngay cả ta đường đường là “Sun knight” mà
còn phải chạy việc vặt và mua kẹo bông cho cô ta thì bắt Death knight làm việc
nhà cũng chẳng phải là việc gì kỳ quái.
“Ah Sun, ngươi đừng có mà động tới hắn. Bây giờ hắn ta rất mạnh, ngươi không
đánh lại được đâu.”
Ta kỳ quái nhìn Pink. Thiên hạ đại loạn rồi hay sao mà một từ linh pháp sư tự
nhiên lo lắng cho ta, bảo ta tránh Death knight đi?
Pink lầm bẩm: “Nếu như ngươi mà bị Death knight chém thành nhiều mảnh thì ngay
cả ta cũng khó có thể khiến ngươi sống lại, như vậy chẳng phải ta mất đi một
đồ đệ tốt rồi sao?”
Nói xong, cô ta còn kéo kéo áo choàng ta và hỏi với ánh mắt háo hức mong chờ:
“Khi nào thì người muốn làm đồ đệ của ta?”
“Chờ khi ta chết đi rồi hãy nói.”
Đây không hẳn là một lời từ chối!
Cách đây vài năm, khi ta còn trẻ dại, bởi vì không thể hoàn thành nhiệm vụ nên
chẳng còn cách nào khác ngoài việc tìm Pink cầu cứu. Tất nhiên là làm gì có
chuyện cô ta giúp ta miễn phí, cho nên ta đã hứa là sẽ trả cho cô ta một cái
gì đó, khi thì kẹo bông, khi thì trang phục, trang sức màu hồng, thậm chí là
cả thi thể của những nam thanh nữ tú…Báo hại ta phải đào trộm mộ hơn mười ngày
mới tìm được thi thể đạt tiêu chuẩn để trả nợ cô ta.
Cuối cùng, đến khi chẳng còn gì để trả nữa, ta cắn răng đem “chính mình sau
khi chết” để trao đổi.
Từ đó về sau, ta chẳng dám nhờ Pink giúp đỡ nữa bới ta sợ ngay cả "chính mình
trước khi chết" cũng phải đem ra bán.
“Nỗi ám ảnh không thể thực hiện của tên Death knight đó là gì?” Ta giơ cao cây
kẹo bông, hy vọng một đồng bạc trong quỹ hưu trí của mình có thể dụ dỗ Pink.
Pink giữ lấy tay ta, đôi mắt như bị thôi miên nhìn cây kẹo bông không chớp
mắt, khó chịu nói: "Không biết, hắn không chịu nói!"
"Vậy ai đã giết hắn?"
Pink liếc nhìn ta tỏ vẻ kỳ quái, nói như thể đó là chuyện đương nhiên: "Không
phải là ngươi à?"
"Ta không có giết hắn!" Ta sắp bốc hỏa tới nơi rồi nè.
"À, thì ra không phải là ngươi..." Pink cố ý kéo dài giọng, ánh mắt nhìn không
tập trung, rõ ràng là không hề tin ta.
Này con nhóc kia... ta dù nghiến răng tức giận nhưng vẫn không dám dùng răng
mình cắn chết cô ta bởi ta sợ bị ngộ độc thực phẩm do ăn phải thịt thối!
Vả lại, để rửa được nỗi oan khuất này thì ta phải nhờ cô ta. Ngay lập tức, ta
vận mười thành công lực nở nụ cười ngây thơ nhất, thuần khiết nhất, đảm bảo
mười phụ nữ nhìn thấy thì cả mười người đều sẽ nổi lên tình mẫu tử thiêng
liêng và lập tức lao đến chỗ ta mà...Khụ! Là cảm thông với ta.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, hai mắt Pink liền tỏa ra ánh sáng nhiệt
tình và cô ta lập tức lao về phía ta, hai tay dang ra như thể muốn ôm ta vào
lòng, sau đó...nhảy lên cướp cây kẹo bông trong tay ta.
Ta nhìn trân trối vào bàn tay trống trơn của mình. Thì ra cô ta chỉ chú ý vào
cây kẹo bông. Trong một phút nhất thời ta quên béng việc phải đưa nó lên cao
đã tạo cho cô ta cơ hội đoạt lấy!
Ngay cả cây kẹo bông cũng bị cướp mất, làm thế nào để nhờ Pink giúp đây? Chẳng
lẽ thực sự ta phải mang "chính mình trước khi chết" đem ra trao đổi sao? Ta
không khỏi bực bội ngồi bệt xuống đất.
Pink ngồi xổm xuống bên cạnh ta, liếm liếm cây kẹo bông. Có vẻ cô ta vẫn còn
chút lương tâm, vỗ vai ta an ủi nói: "Không cần phải bực bội đâu Sun. Nếu đúng
không phải do ngươi làm, chỉ cần tìm ra hung thủ thật sự là được rồi!"
"Ngươi nói nghe dễ lắm." Ta đảo cặp mắt trắng dã: "Chuyện này liên quan đến
Thái tử điện hạ, ta không thể đến trước mặt con trai thứ ba của bá tước Ceylan
mà hỏi: Này có phải chính Thái tử điện hạ đã giết người không? được!"
Pink nghiêng đầu suy nghĩ: "Vậy thì ngươi chỉ cần bắt hắn, ta tình nguyện giúp
ngươi tra khảo hắn miễn phí."
"Ngươi cảm thấy rốt cuộc là hành vi ngược sát một người nghiêm trọng hơn hay
cấu kết với tử linh pháp sư nghiêm trọng hơn?"
Pink nhìn ta với vẻ mặt "đúng là ngu lâu dốt bền khó đào tạo" rồi ngán ngầm
thở dài: "Đồ ngốc! Chẳng lẽ ngươi không thể che mặt lại khi đi bắt người à?"
Bị chửi thẳng mặt như thế, ta đây có chút chấn động.
Chỉ cần điều tra ra được chân tướng, mặc kệ tên đó rơi vào tay Pink, ít ra ta
cũng tiết kiệm được rất nhiều sức lực...
Mà không được! Tên con trai thứ ba của bá tước Ceylan là kỵ sĩ cấp cao đó! Dù
cho ta có thần thuật và sự hỗ trợ của Thái dương thần kiếm nhưnng cũng phải
rất vất vả mới có thể hạ gục hắn; trong khi đánh thắng và bắt sống là hai
chuyện hoàn toàn khác nhau!
Hơn nữa, trừ khi là người trong phủ bá tước chết hết, nếu không chắc chắn sẽ
có người trợ giúp hắn, đến khi đó thì ngay cả việc mình chết như thế nào chắc
ta cũng không biết!
“Hắn ta rất mạnh, bên cạnh lại có nhiều thủ vệ. Ta căn bản không thể bắt được
hắn.” Ta buồn rầu nói.
“Ai nói hả? Nên nhớ ngươi chính là người ta muốn chọn làm đồ đệ đó!”
Pink cong môi lên nói, sau đó liền nắm tay ta kéo vào nhà. Khối tử thi này dù
nhìn qua trông giống một cô bé nhưng sức mạnh lại như một con bò. Bị cô ta lôi
đi, ta hoàn toàn không có khả năng kháng cự, chỉ đành để mặc cô ta lôi đi xềnh
xệch.
Ôi ôi! Bị một con nhóc lôi đi thật chẳng dễ chịu chút nào! Hai phần ba cơ thể
ta đã tiếp xúc thân mật cùng mặt đất...
Bịch!
Cô ta lôi ta vào phòng rồi đóng cửa cái rầm, sau đó để ta ở đó rồi chạy đến
chỗ một cái rương đặc biệt lớn đang mở, thuận tay ném ra một đống lớn lộn xộn.
Cái xác “lau dọn” đang đứng im bên cạnh cũng rất biết điều, nhanh chóng thu
dọn đống đồ đạc bị chủ nhân vứt lung tung.
Ta ngây ngốc nhìn Pink lay hoay. Mãi đến khi một cái quần lót ren hạ cánh trên
đầu mình, ta cuối cùng cũng nhịn không nổi phải lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc thì
ngươi đang tìm cái gì?”
“Đây rồi” Pink la lên, sau đó lấy từ trong rương ra một cái huy hiệu trang trí
lớn cỡ lòng bàn tay.
Ta lại ngây người nhìn Pink cầm theo cái huy hiệu chạy tới, không nói không
rằng gắn nó lên ngực ta. Ta cúi đầu nhìn cái huy hiệu trên ngực. Nó có một con
rồng màu bạc được chạm khắc trên nền đen, đơn giàn mà thanh lịch, thực sự là
một món trang sức rất đẹp mắt.
Nhưng mà, tất cả các đồ dùng trong nhà Pink, trừ cây kẹo bông dâu ra thì đều
có một mức độ nguy hiểm nhất định, từ nguy hiểm, rất nguy hiểm, cực kỳ nguy
hiểm đến mức độ nguy hiểm có thể hủy diệt cả thế giới, không có thứ nào được
xem là an toàn cả.
“Đây là cái gì?” Ta có chút lo lắng hỏi. Không biết cái huy hiệu này nguy hiểm
ở mức độ nào, làm sao ta dám đeo nó lên ngực?
“Á đau!”
Pink dùng móng tay mình đâm vào tay ta rồi vẫy vẫy máu ta lên cái huy hiệu.
Một giọt rồi hai giọt rơi xuống, cái huy hiệu toả ra ánh sáng bạc dịu nhẹ, ta
biết đó là cách nó nhận diện chủ nhân.
Trên đời này có rất nhiều vật dụng cần phải dùng máu hoặc một cách thức phức
tạp hơn như là ma trận pháp mới có thể khiến nó phát huy tác dụng.
Chẳng hạn như Thái dương thần kiếm. Ta phải dùng một ma trận pháp cực kỳ phức
tạp cùng một đống huyết lớn mới làm cho nó chuyển chủ nhân từ lão sư sang ta.
Vì vậy duy nhất một mình ta mới có thể phát huy sức mạnh thực sự của Thái
dương thần kiếm, những người khác chỉ có thể dùng nó như một thanh kiếm bình
thường mà thôi.
Đặc điểm chung của những vật dụng nhận diện chủ nhân là: cực kỳ quý hiếm, rất
có giá trị và rất mắc tiền!
Cho dù có cả mỏ vàng trong tay cũng chưa chắc mua được. Thế mà Pink lại tặng
nó cho ta, nếu nói ta không chút cảm động là nói dối.
Hơn nữa ta thấy sắc mặt của Pink có vẻ không tốt lắm. Dù sao máu của ta cũng
được mệnh danh là thanh khiết nhất trên đời, là thứ mà tất cả sinh vật hắc ám
đều khiếp sợ.
‘Tốt lắm!”
Pink hô to rồi thở mạnh một hơi, sau đó rút tay về, thả cái huy hiệu vào lòng
bàn tay ta. Ta cầm nó lên, tò mò hỏi: “Đây là cái gì thế?”
Trong mắt Pink ánh lên tia nhìn vui vẻ, vội vàng thúc giục ta: “Ngươi mau hô
to đi, Long thánh y, nhân danh truyền nhân của Thánh long, ta ra lệnh cho
ngươi phát động!”
Ta có chút thắc mắc không biết ai là người sáng tạo ra câu thần chúa quê mùa
này...
Ta nghĩ chắc Pink sẽ không hại ta đâu, hay nói đúng hơn là nếu muốn hại ta thì
cô ta cũng không cần làm nhiều chuyện phiền phức như thế này, cho nên ta đành
nhắm mắt đọc đại: “Long thanh y, nhân danh truyền nhân của Thánh long, ta ra
lệnh cho ngươi phát động!”
Ta vừa hô xong, chiếc huy hiệu trên tay đột nhiên rung dữ dội rồi bay ra khỏi
tay ta và lơ lửng giữa không trung, phát ra thứ ánh sáng bạc ngày càng rực rỡ
và chói mắt khiến ta không thể không nhắm mắt lại. Tuy nhiên, ta vẫn cảm nhận
được chiếc huy hiệu đang tự gắn vào ngực ta và không ngừng to ra, bao bọc toàn
bộ ngực ta và cuối cùng là toàn thân...
Thành thật mà nói, ta thực sự rất lo lắng. Ai biết được liệu chiếc huy hiệu
này có phải ở mức độ nguy hiểm phá hủy thế giới hay không? Nhưng có lẽ tất cả
đã quá muộn khi nó đã bao bọc toàn bộ cơ thể ta rồi.
Không còn cách nào khác, ta chỉ đành nhắm mắt lại và kiên nhẫn chờ đợi!
“Á á á ~~Sun, vóc dáng của ngươi quả nhiên là rất tuyệt nha!” Đột nhiên âm
thanh kích động của Pink truyền tới lỗ tai ta.
Cái gì? Vóc dáng của ta rất tuyệt ư? Chẳng lẽ ta đang khỏa thân?
Ta vội vàng mở mắt ra và nhìn xuống, rất may là hoàn toàn không thấy mảnh da
trần trụi nào cả. Nhưng mà y phục của ta đã biến thành một bộ đồ màu đen bó
sát toàn thân...Hèn gì mà Pink nói ta có “bo đì” rất tuyệt.
Bộ trang phục màu đen này có giáp bạc che chở ở ngực và những nơi quan trọng
khác, thậm chí cả đôi giày cũng được làm bằng bạc. Nếu nhìn kỹ có thể thấy
giáp bạc được ghép lại từ những mảnh nhỏ cỡ móng tay, giúp cho người mặc có
thể tùy ý hành động mà không gặp phải trở ngại.
“Đúng là đồ tốt nha...” Ta không nhịn được lên tiếng cảm thán. Nhưng vừa nói
được một nửa, ta liền phát hiện ra giọng mình bị biến đổi. Không phải là hoàn
toàn khác lạ mà giống như ta đang nói thông qua một cái gì đó.
Ta cảm thấy rất kỳ lạ, vô thức đưa tay lên sờ mặt mới phát hiện một nửa khuôn
mặt mình đã được che phủ bởi giáp nhẹ.
Ta hết sức tò mò đi tới tấm gương duy nhất trong phòng và ngắm nhìn hình ảnh
phản chiếu của mình trong gương. Toàn thân ta đang mặc bộ đồ đen bó sát, chỉ
lộ nửa dưới khuôn mặt, những nơi quan trọng đều có giáp bạc che chắn. Dáng vẻ
rất mới lạ và đẹp trai, hơn nữa khi kết hợp với mái tóc đen có sọc bạc thực sự
là có khả năng đánh cắp trái tim của tất cả phụ nữ, từ cô bé mười tám cho tới
bà lão tám mươi...Chờ, chờ một chút! Mái tóc đen có sọc bạc ư?
Ta trợn mắt há mồm nhìn.
“Ahh---!!! Tóc ta bị đổi màu rồi. Mái tóc vàng của ta, a a a! Ta sắp mất việc
rồi, ta không thể làm Sun knight được nữa. Ta không muốn bị thất nghiệp, không
muốn mắc chứng trầm cảm và càng không muốn nhanh chóng đi gặp Thần Ánh sáng
ahh---!!!!”
Bên trong gương là một người đàn ông quyến rũ có khả năng nắm giữ trái tim tất
cả phụ nữ từ cô bé mười tám cho đến bà lão tám mươi đang ôm mặt gào thét tuyệt
vọng.
“Ồn ào chết đi được!” Pink đứng bên cạnh vẫn thản nhiên mút cây kẹo bông dâu.
“Cung cấp cho cái huy hiệu 300ml máu cho một lần biến thân, mỗi lần kéo dài ba
giờ. Mỗi giờ kéo dài thêm là 200ml máu. Nhưng ta khuyên ngươi mỗi lần chỉ nên
biến thân trong năm giờ là tối đa, nếu không ngươi sẽ chết vì mất máu đó.”
Nghe có vẻ như muốn nó hoạt động, ta phải trả lương bằng máu của mình...
“Còn nữa, sau mỗi lần biến thân, phải chờ 24 tiếng ngươi mới có thể biến thân
lại lần nữa.”
Phải để cho nó nghỉ ngơi nữa à? Mỗi ngày chỉ làm việc năm tiếng, ngay cả cái
huy hiệu mà cũng có một cuộc sống thật nhàn nhã!
“Mỗi lần biến thân, khả năng phòng thủ tăng gấp đôi; sức mạnh tăng 1,6 lần;
lực nhảy tăng 1,5 lần; tốc độ tăng 1,2 lần.”
Đúng là một đống chữ số rắc rối, sao không tăng gấp đôi tất cả có phải đơn
giản hơn không?
“Sau khi được tăng cường, sức mạnh của Sun ngươi bằng khoảng...0,85 lần Judge
knight trưởng!”
Sh*t! Không cần phải nhắc khéo, tự ta cũng biết năng lực chiến đấu của mình ở
mức nào!
“Nhưng nếu dựa vào khả năng phục hồi cực mạnh, ngay cả sinh vật bất tử cũng
phải chào thua của ngươi thì chỉ cần kéo dài trận chiến với Judge knight 3
ngày 3 đêm, ta đảm bảo ngươi sẽ giành chiến thắng!”
“Phải chăng ngươi đã quên mất cái bộ quần áo này có khả năng hút máu người?
Đánh nhau 3 ngày 3 đêm ư? Chỉ cần 1 ngày 2 đêm là ta đã biến thành một cái xác
khô rồi!”
“Á, á, ta quên béng việc nó là một bộ quần áo ma cà rồng...Không sao! Ta sẽ
bày ngươi thuật chiêu hồn, hãy xem cho kỹ!”
Không được! Ta là Sun knight. Nếu người khác biết ta học ma thuật hắc ám, ta
sẽ bị trói lên cột thiêu sống đó!
...Ta học rồi? Trời ạ! Chỉ cần xem qua một lần là ta đã học được rồi! Ta chẳng
những là một tế ti thiên bẩm, một ma pháp sư thiên tài mà còn mà một tử linh
pháp sư kiệt suất?
“Sun... có phải lúc đó ngươi chọn làm Thánh kỵ sĩ bằng cách ném xúc xắc không?
Nếu như thế thì Thần nhất định có thù hận sâu sắc đối với ngươi...”
Ôi, đừng nói về nó nữa!
Trong căn phòng nhỏ của Pink, ta đã ngồi hơn một giờ để nghe Pink giải thích
về cách sử dụng Long thánh y, lại còn không cẩn thận học được thuật chiêu hồn
của tử linh pháp sư...Trời ạ! Ta nhất định phải cực kỳ cẩn thận, nếu không chú
ý dùng bậy, ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Pink càng dạy càng hăng, ngay cả tử linh ma pháp cấp cao đều muốn đem ra
truyền thụ, ta vội vàng bỏ trống khỏi căn nhà đó, tránh việc vô thức trở thành
một tử linh pháp sư cấp cao lúc nào không hay.
Để ta tính xem, nếu như trong vòng nửa giờ ta tìm được con trai thứ ba của bá
tước Ceylan, sau đó mất nửa giờ bắt hắn đến một nơi không người, rồi lại dùng
nửa giờ nữa tra khảo hắn bằng tư linh ma pháp học tại nhà Pink là có thể khống
chế thời gian biến thân trong vòng ba giờ, vậy là chẳng cần tốn thêm máu cho
bộ đồ ma cà rồng này!
Đối với một người hết lần này tới lần khác bị mất máu như ta mà nói, chuyện
này cũng rất đáng để ăn mừng!
Cho nên, sự tình hiện không thể chậm trễ hơn được nữa, ta lập tức đi tìm con
trai thứ ba của ba tước Ceylan và quyết tâm dùng sức mạnh cùng ma pháp hắc ám
buộc hắn ta nói ra sự thật.