Người đăng: huongexo45@
Pháp trường ở phía tây bắc ngoài thành không phải xa bình thường mà là cực kỳ
xa. Để tránh việc vừa lết được tới nơi ta đã nằm xuống gia nhập hàng ngũ thi
thể ở đó, ta nén nhịn đau thương bỏ ra một đồng để thuê xe ngựa.
Thực ra ta vẫn có thể quay về Thánh điện và yêu cầu một cỗ xe nhưng nó cũng
đồng nghĩa với việc ta phải luôn bảo trì nụ cười tươi xán lạn cùng phong thái
ưu nhã của Sun knight trước mặt tên đánh xe…
Ta hiện tại ngay cả cười cũng không có sức, thôi thì đành cắt ruột cắt gan lấy
tiền tiết kiệm đi thuê một cỗ xe ngựa vậy. Dù sao thì nếu bây giờ ta chết đi
rồi, tiền ta khổ cực kiếm được chẳng phải sẽ hóa vô dụng hay sao?
Ta mướn cái xe ngựa rẻ nhất mà vừa nhìn qua đã liền tự hỏi không biết liệu nó
có thể tới được pháp trường trước khi bị vỡ nát hay không và một tên phu xe
không quan tâm khách hàng người hay ma.
Rốt cuộc ta cũng nhảy lên cái xe ngựa giá một đồng. Mặc dù ta có thể ngửi thấy
mùi trứng thối trong xe nhưng bây giờ ta mệt quá rồi, tìm được một tư thế
thoải mái ở góc khoang xe, ta mơ mơ hồ hồ thiếp đi rồi dần mất ý thức. Cái xe
ngựa vẫn tiếp tục chạy, lắc lăc lư lư như một cái nôi êm ái…
Rầm!
Ta giật mình tỉnh giấc, trán sưng một cục lớn.
Bởi vì cái xe ngựa đột ngột dừng lại khiến ta theo quán tính lao người về phía
trước, đầu đập cái bốp vào thanh gỗ chắn ngay trước mặt. Ngay cả thanh gỗ cũng
bị đầu ta đánh vỡ luôn rồi.
Ta bắt đầu suy nghĩ. Có lẽ ta nên hối lộ chút tiền cho tên quản lý pháp trường
để bí mật xử lý cái xác của tên phu xe, khiến hắn ta gia nhập hàng ngũ những
thi thể “không chết vì treo cổ” ở pháp trường.
“Xin lỗi, bởi vì phía trước đột nhiên xuất hiện một vài kỵ sĩ, tôi không thể
không khẩn cấp dừng lại.” Tên phu xe quay người hét vào trong khoang, mặc dù
hắn ta nói xin lỗi nhưng ta thấy tới một chút thành ý xin lỗi trong câu cũng
không có.
Kỵ sĩ? Ta đau đớn xoa xoa cái trán.
Thánh kỵ sĩ với kỵ sĩ thực ra cũng không khác nhau lắm, đều sử dụng kiếm, đều
cỡi ngựa, đều mặc áo giáp, đều cầm khiên và đều là những kẻ chết đầu tiên
trong các trận chiến… Khụ! Là đều dùng chính bản thân để bảo vệ đồng đội,
không ngại hy sinh thân mình để cứu kẻ khác và anh dũng chiến đầu tới hơi thở
cuối cùng!
Điểm khác biệt duy nhất chính là một bên phục vụ Thần, một bên thần phục
người. Thánh kỵ sĩ bởi vì phụng sự cho Thần nên được phụ trợ thêm thần thuật,
ví dụ như bọn ta có năng lực “tự chữa bệnh”, khả năng hồi phục của cơ thể cực
kỳ mạnh mẽ!
Cũng như ta ngày hôm qua vừa mới chảy máu đầy đường, hôm nay đã có thể chạy
loạn khắp nơi. Đây là cái mà một kỵ sĩ tuyệt đối không thể làm được, nói không
chừng là sẽ chết ngay lập tức vì mất máu quá nhiều.
Tuy không nhận được sự trợ giúp của Thần nhưng bù lại họ được ông chủ trả
lương cao gấp hai ba lần lương của bọn ta...ta hận!
Một kỵ sĩ cấp cao chỉ cần làm việc cho đến khi nghỉ hưu là chắc chắn có đủ
tiền để ăn chơi thoải mái trong suốt phần đời còn lại.
Nhưng là một Thánh kỵ sĩ…nếu như không tự kiếm thêm tiền, ngay cả Mười hai
thánh kỵ sĩ cũng đều phải trải qua một cuộc sống tằn tiện khi về già, hay nói
cách khác, nếu để đến khi nghỉ hưu mới phát hiện ra trên người đến nửa đồng để
ăn cũng không có, kết cục tất yếu nếu không phải trực tiếp đi gặp thần Ánh
sáng thì cũng là đã năm, sáu chục tuổi rồi mà còn phải đi làm nhiệm vụ, tranh
tiền thưởng với bọn nít ranh để kiếm tiền ăn qua ngày.
(Nói nhỏ) Ví dụ như lão sư của ta chẳng hạn, người được xưng là Sun knight
mạnh nhất trong lịch sử, bây giờ đã trở thành một nhà thám hiểm, đi khắp nơi
cạnh tranh làm nhiệm vụ với những người trẻ, ăn cắp tiền của bọn quái vật và
bọn trộm cướp…Khụ! Là dạy dỗ thế hệ trẻ và duy trì công lý.
Nói tóm lại, trước khi rời khỏi Thánh điện, lão sư ta đã chân thành căn dặn:
“Nếu như ngươi không muốn trở thành một tế ti sau khi nghỉ hưu…Dựa vào khả
năng kiếm thuật của ngươi để tiếp tục làm kỵ sĩ thì quá nguy hiểm…ngươi tốt
nhất là nên sớm chuẩn bị cho cuộc sống sau này thật tốt để tránh một tuổi già
thê lương.”
Nghĩ đến đây thì ta lại cảm thấy hối hận về quyết định thuê một cỗ xe ngựa.
Đáng lý ra ta nên đi bộ đến đó. Ta tin rằng với năng lực phục hồi của Sun
knight, chắc là sẽ không bị chết ở giữa đường đâu.
Trong lúc ta đang ôm đầu hối hận thì nghe tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới,
tiếng vó ngựa, tiếng áo giáp va chạm vào nhau kèm theo tiếng quát tháo ầm ĩ.
“Chuyện gì vậy?” Ta thò đầu ra ngoài, mất kiên nhẫn hỏi.
Ta thò đầu ra vừa đúng lúc thấy tên phu xe nhảy xuống xe, sau đó lập tức chạy
trốn với tốc độ ánh sáng, nháy mắt đã hóa thành một chấm nhỏ phía xa.
Được lắm, tên phu xe chết tiệt, đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi! Nếu không ta
nhất định sẽ lôi ngươi đến chỗ Judge knight trưởng và kiện ngươi vì tội đã bỏ
rơi Sun knight!
Ta từ tận đáy lòng “chúc phúc” cho tên phu xe kia sớm ngày được đoàn tụ với
thần Ánh sáng, nhưng vừa quay đầu lại thì đã hiểu nguyên nhân khiến hắn bỏ
chạy trối chết như vậy. Phía trước xe ngựa có ba gã kỵ sĩ cao to cỡi ngựa lớn
đang chắn đường, vừa nhìn là biết không phải là hạng tốt lành gì.
“Quay xe lại!”
Mặc dù bọn chúng khá sửng sốt khi thấy tên phu xe bỏ chạy nhanh như vậy nhưng
với bản lĩnh và kinh nghiệm dày dạn, thoáng cái nét mặt đã bình tĩnh trở lại
và lớn giọng hét vào mặt ta.
Ta trừng mắt nhìn. Thân là người đứng đầu Mười hai thánh kỵ sĩ, trên đời này
ngoại trừ sư phụ ta, giáo hoàng và tên vua heo không biết điều ra thì không
một ai dám cả gan hét vào mặt ta, chưa từng nghĩ sẽ có cái ngày “Sun knight
rơi vào thế yếu bị Knights bắt nạt”, ba tên kỵ sĩ nhỏ nhoi cũng dám quát ta.
Các ngươi coi chừng ta đấy!
Có tin là ta sẽ…trở về kêu Judge knight đem các ngươi đánh thành đầu heo không
hả?
Này, không cho phép nói ta hèn nhát! Ngươi cứ thử để máu chảy lênh láng đầy
phố đi rồi biết, ngoài việc cùng cái giường tương thân tương ái thì ngươi còn
có thể làm gì được hả?
Mặc dù ta từng nói kiếm thuật của ta rất tệ…là “không được tốt cho lắm” nhưng
đó là lấy tiêu chuẩn của Mười hai thánh kỵ sĩ cùng lão sư biến thái của ta ra
để so sánh, còn nếu như so với một kỵ sĩ thì kiếm thuật ta được xem như, xem
như…ở mức trung bình!
Nhưng đừng quên ta là một Thánh kỵ sĩ. Ta hy sinh tiền lương của mình không
phải chỉ là để được mặc chiếc áo màu trắng này. Một đống lớn lộn xộn các thần
thuật phụ trợ khiến năng lực của ta ngang ngửa với một kỵ sĩ cấp cao đấy!
Hơn nữa thánh kỵ sĩ còn có khả năng phục hồi cực mạnh cho nên ta đây so với
các hiệp sĩ cấp cao chắn chắc còn cao hơn một bậc!
Nhưng vẫn là một câu ta đã nói, vì bị mất máu nhiều như thế, chưa cần kể đến
việc đấu kiếm với các kỵ sĩ, ta đều phải tránh tất cả các loại vận động mạnh
đi đó mà.
Cho nên, ta sờ sờ mũi rồi kéo thấp vành mũ áo choàng xuống, nhảy vào vị trí
đánh xe, hơi vụng về quất roi vào mông ngựa, kéo dây cương quay xe lại và chạy
trốn.
“Xem ra ngươi cũng khá thức thời!” Ba tên kỵ sĩ có vẻ không muốn gây chuyện
phiền phức, thấy ta nhanh chóng rời khỏi cũng chẳng thèm quan tâm tới ta nữa,
quay ngựa đi về hướng ngược lại.
Ta len lén quay đầu lại quan sát, hướng bọn chúng đi chính là hướng tới pháp
trường.
Chờ cho ta và bọn chúng cách nhau khá xa, một lần nữa vung roi lên quất mông
ngựa khiến cái xe tiếp tục chạy, còn chính mình thì lựa thời điểm nhảy ra khỏi
xe, nhanh chóng lẩn vào rừng cây ven đường. Chỉ cần là không đi trên đường
lớn, sẽ không dễ dàng bị bọn chúng phát hiện ra.
Ta hiện tại rất hứng thú với việc tại sao những tên kỵ sĩ đó lại phải bí mật
đi tới pháp trường, mơ hồ ngửi được mùi của một âm mưu đen tối. Nếu âm mưu này
có liên quan tới tên Death knight mà ta đang điều tra thì tốt quá, nhưng cho
dù không có liên quan, ta vẫn có thể quay về báo lại với Judge knight để cậu
ta đi điều tra thêm. Tóm lại, theo dõi trước rồi tính sau.
Bởi vì sợ lỡ mất thời cơ khám phá âm mưu đen tối cho nên ta không dùng bước đi
rùa bò để tới pháp trường nữa mà tăng tốc bằng những bước nhảy vọt, liên tục
nhảy chuyền cành trong rừng cây rậm rạp. Mặc dù ta hơi lo lắng vết thương sẽ
bị rách miệng nhưng không sao, nếu năng lực phục hồi của ta đứng thứ hai trong
Mười hai thánh kỵ sĩ thì không ai dám xưng mình đứng nhất.
Mặc cho thương thế trở nên nghiêm trọng, chỉ cần cho ta nghỉ ngơi một ngày, ta
nhất định có thể đứng lên rời giường. Nếu cho ta nằm đủ ba ngày, cho dù là vết
thương nghiêm trọng đến nỗi ruột lòi ra ngoài, tim ngừng đập, ngực khó thở, ta
vẫn có thể ngồi dậy ăn sáng và đắp mặt nạ như thường.
Nhưng mà cái gì tốt quá cũng có mặt trái, kể từ khi lão giáo hoàng phát hiện
ra chuyện này, thời gian nghỉ phép của ta luôn ít hơn mọi người…
Sau một hồi vừa đi vừa nguyển rủa lão giáo hoàng, ta cuối cùng cũng tới bên
ngoài pháp trường. Pháp trường hình tròn, bao xung quang là tường đất thấp, ở
giữa có một cái bục hình vuông, nơi để các công cụ tử hình sơ sài. Có ba cái
giá treo cổ để chính giữa, mội giá đều có một cái thòng lọng được thắt nút,
đơn giản nhưng chết người!
Pháp trường này là cái lâu đời nhất và tồi tàn nhất. Những tên tội phạm nguy
hiểm hoặc những tên có thân phận một chút sẽ không bị tử hình tại đây. Bình
thường là những tên đạo tặc tầng lớp thấp, có chết cũng không ai quan tâm mới
bị đưa tới đây hành hình.
Nhưng dù sao thì Diệp Nha thành cũng là kinh đô của Vong Hưởng quốc, và còn là
trung tâm của tín ngưỡng Ánh sáng. Cho nên bình thường đi trên đường rất dễ
nhìn thấy một nhóm kỵ sĩ hoàng gia đang tụ tập thảo luận, đi thêm một đoạn sẽ
thấy các thánh kỵ sĩ đang đọ thần thuật và nếu tiếp tục đi qua con phố nữa sẽ
thấy một vài tế ti đang bận truyền giáo.
Nhưng khủng khiếp nhất vẫn là Judge knight trưởng mỗi ngày đều có thói quen
tuần tra trong thành không theo một giờ giấc cố định. Mười năm qua tổng số tội
phạm chỉ có 1056 tên.
Ngươi nói thử xem, ai có dũng khí trộm cắp ở đây hả?
Chính vì vậy cho nên đạo tặc trong thành đang dần bị tuyệt tích, đồng nghĩa
với việc pháp trường biến thành nơi hoang phế.
Nhưng cũng bởi vì dáng vẻ hoang phế này nên mới tạo cơ hội cho kẻ khác làm
chuyện bất minh. Trong những thi thể chất đống ở đây thì không biết được mấy
người là tội phạm thật sự. Mỗi xác chết là một giao dịch đã được cam kết. Xem
ra kinh thành vốn không yên bình như Thánh điện vẫn nghĩ.
Ta cười lạnh một tiếng. Chờ ta trở về đem chuyện này nói cho Judge đi, đảm bảo
vẻ mặt tàn khốc của cậu ta sẽ càng tàn khốc hơn, tàn khốc đến nỗi có thể đem
cả kinh thành đi chỉnh đốn một phen.
Pháp trường hoang vắng không một bóng người, chỉ có ba con ngựa vắng chủ bị
buộc vào gốc cây. Xem ra ba gã kỵ sĩ đó đã đến trước một bước rồi.
Mặc dù ở đây không có ai nhưng ta lại thấy có một căn phòng tồi tàn xiêu vẹo
vẫn đang sáng đèn, mơ hồ phản chiếu một vài bóng người lên cửa sổ.
Ta tự tăng cường cho bản thân hai thần thuật phụ trợ, là thánh quang hộ thể
gia tăng khả năng tự vệ và thần dực thuật gia tăng tốc độ, sau đó tránh góc
nhìn có thể bị thấy từ cửa sổ, nhẹ nhàng từng bước tiếp cận căn phòng.
“…Cái xác đâu rồi?” Một giọng điệu hung ác phát ra từ trong phòng.
“Đại nhân…ở đây có rất nhiều…ngài muốn hỏi cái nào?” Lần này là một âm thanh
run rẩy yếu ớt. Mặc dù đã tập trung lắng nghe nhưng ta vẫn bỏ sót vài từ.
Lúc này, ta dừng chân bước, trốn vào một gốc cây đại thụ bên cạnh căn phòng.
Không thể tiến lại gần hơn, dù sao thì trong phòng cũng là ba tên kỵ sĩ, sức
khỏe của ta lại chưa hồi phục, thần thuật trên người lúc mạnh lúc yếu không ổn
định, không thể đảm bảo có thể đến gần mà không bị chúng phát hiện ra.
“…Là cái mắt màu lam.” Âm thanh của tên kỵ sĩ thể hiện sự mất kiên nhẫn.
Lão già trong phòng giọng run run gần như phát khóc: “Đại nhân, tôi đâu thể
lật mí mắt từng người chết lên xem hả?”
“Màu vàng, à không, tóc giống màu nâu hơn, khoảng trên dưới hai ba tuổi, khuôn
mặt có vẻ anh tuấn.”
Ta nhíu mày, những lời miêu tả này khiến ta mơ hồ có cảm giác bất an. Tại sao
nhỉ?
Mắt lam, tóc nâu, hai mươi ba tuổi… bằng tuổi ta. Chết trẻ như vậy, nếu biến
thành một Death knight cũng không có gì lạ.
“Đã chôn rồi…”
“Ngươi dám nói láo?”
Ngay sau đó là một tiếng thét chói tai cùng một mớ âm thanh hỗn độn. Qua một
hồi, âm thanh của lão già lại càng thêm yếu ớt: “…Đã bán cho người khác rồi.”
“Ngươi nói sao?”
“Là một người đàn ông mang theo một cô gái nhỏ.”
Ánh mắt ta lóe sáng. Đúng là thần Ánh sáng phù hộ! Không ngờ dự cảm của ta lại
đúng, ba tên kỵ sĩ này và gã Death knight đó có liên quan tới nhau.
Cái gì mà một người đàn ông mang theo cô gái nhỏ…Là một cái thi thể nhỏ mang
theo một cái thi thể lớn, khẳng định chính là Pink và xác chết “quản gia”. Cô
ta chuyên môn triệu hồi các sinh vật undead về để sai việc.
“Vậy người đàn ông đó trông như thế nào?” Tên kỵ sĩ đã không còn kìm nén được
sự phẫn nộ trong câu hỏi…
He he, ngươi hỏi nhầm rồi. Ngươi phải hỏi cô gái nhỏ đó trông như thế nào.
“Áo choàng kéo rất thấp…Tôi cũng không biết…”
“Ngươi là cái đồ ngu xuẩn!”
“Giết hắn đi, đừng để hắn làm lộ thân phận chúng ta.”
“Xin tha mạng!” Giọng nói khàn yếu của lão ta đột nhiên trở nên sắc nhọn.
Sắc mặt ta trầm xuống. Thân là Sun knight, chẳng phải ta không nên khoanh tay
đứng nhìn cảnh giết người diệt khẩu này hay sao?
Nhưng xem xét tình huống hiện tại của ta mà nói, nếu vọt vào trong chỉ có nước
nhận chung kết cục với lão già mà thôi.
Rốt cuộc cứu hay không cứu đây…
“Đừng đánh, làm ơn đừng đánh nữa.” Trong đầu ta vang lên âm thanh nức nỡ van
xin, hiển nhiên là đã bị đối phương nhẫn tâm phớt lờ, còn tiếng đánh đấm vẫn
liên tục truyền tới.
Các bọn ngốc! Ta miên man suy nghĩ lâu như thế, các ngươi hoàn toàn có thể
dùng một chiêu giết chết hắn, chém một nhát là được rồi, việc gì phải động tay
động chân như thế?
Các ngươi không biết rằng nếu kẻ xấu chần chừ sẽ tạo cơ hội cho người anh hùng
bảo vệ công lý nhảy vào can thiệp hay sao?
Nhất là khi có một người bảo vệ công lý chân chính như ta ở đây!
Cúi đầu nhìn một chút thấy thánh quang hộ thể cùng thần dực thuật đã có vẻ ổn
định, ta len lén tiến tới chỗ cửa sổ xem xét tình hình. Chỉ có hai tên kỵ sĩ
mãi mê đấm đá, tên còn lại nét mặt lạnh lẽo đứng bên cạnh quan sát. Cứ theo
cái câu “Lão đại bình thường động khẩu không động thủ” mà suy ra thì hắn đích
thị là tên cầm đầu rồi.
Ta thấp giọng đọc một chú ngữ ma pháp. Mặc dù ta là một thánh kỵ sĩ nhưng ta
cũng là một tế ti bẩm sinh có một không hai trên thế giới và có tư chất của
một ma pháp sư thiên tài. Nói tóm lại là ta làm cái gì cũng giỏi trừ việc làm
một kỵ sĩ!
Lão sư ta thường ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Vì cái gì mà ngươi chỉ cần
liếc nhìn một ma pháp sư dùng thuật tê liệt, ngay lập tức đã có thể làm theo
được, còn ta cố gắng dạy kiếm thuật cho ngươi, ngươi nhìn hơn hai chục lần rồi
mà vẫn làm không được là sao hả?”
Để tránh những rắc rối không cần thiết, ví dụ như bị đồn là dùng tà thuật,
bình thường trước mặt người khác ta không bao giờ dùng ma pháp. Tuy nhiên vì
tình huống hiện tại khá đặc biệt, huống hồ ta cũng không có ý định để lộ thân
phận của mình…
“Thuật tê liệt!”
Ta một tay phóng thuật tê liệt vào tên kỵ sĩ đứng đầu, đồng thời phi thân phá
cửa sổ nhảy vào, sau đó một cước đạp hắn lùi ra sau. Hắn ngay cả kêu một tiếng
cũng không kịp đã ngã cái rầm xuống đất. Không phải ta muốn nói chớ ta cũng
rất có tư chất là một thích khách đẳng cấp cao ah…Khụ! Không nói nữa, hai tên
kỵ sĩ còn lại đã cầm kiếm xông tới đây rồi.
Ta vừa đá ngã tên thủ lĩnh liền thuận tay rút luôn kiếm của hắn. Dù sao thì ta
vẫn muốn che giấu thân phận, nếu bây giờ rút Thái dương thần kiếm hào quang
chói sáng ra chiến đấu, có đứa mù mới không biết ta là Sun knight.
Bị kẹp giữa đòn tấn công của hai tên kỵ sĩ, ta liền thấp giọng đọc một chú ngữ
khác, tay trái vung ra, mặt đất bỗng hóa trơn tuột như được bôi dầu. Lại một
tên nữa ngã xuống, ta nhanh chóng tới đá một cước vào đùi rồi đạp mạnh lên
chân hắn.
Một kỵ sĩ đã gãy chân thì không thể gây nguy hiểm cho tế ti được. Dù sao bọn
chúng cũng mang giáp nặng trên người, muốn đem cái khối sắt nặng như thế chạy
loang quanh thì cũng cần một chút sức mạnh, cho nên một khi chân đã gãy rồi
thì ngay cả việc đứng lên thôi cũng đã là vấn đề lớn.
“Ma pháp kiếm sĩ!” Một tên kỵ sĩ khác biến sắc hô to.
Ma pháp kiếm sĩ? Ta đảo cặp mắt trắng dã, xin ngươi đó, ta chỉ là một thánh kỵ
sĩ không cẩn thận học được chút ma pháp thuật thôi, với lại vừa học kiếm thuật
vừa học ma pháp vốn không phải là công việc đàng hoàng cho lắm.
Dễ dàng đánh bại mấy tên kỵ sĩ này khiến ta thêm chút tự tin. Có lẽ không ai
trong bọn chúng là kỵ sĩ cấp cao cả, như vậy dễ đối phó hơn nhiều rồi.
Tên kỵ sĩ lầm tưởng rằng ta là một ma pháp kỵ sĩ sợ hãi không dám đến gần ta.
Cũng dễ hiểu thôi, ma pháp kiếm sĩ hoặc là cực mạnh hoặc là cực yếu. Nhưng ta
vừa vào đã đánh ngã kẻ mạnh nhất trong bọn chúng, trong nháy mắt hạ gục một
tên khác, chắc chắn hắn sẽ cho rằng ta là ma pháp kiếm sĩ cực mạnh ah.
Đột nhiên ta cảm giác được phía sau có một khí thế bức người. Ta xoay người
lại nhìn kẻ đang đứng sừng sững sau lưng, quả nhiên là cái tên đầu tiên bị ta
đánh ngã đã từ từ đứng lên, vẻ mặt tràn đầy sự phẫn nộ. Càng tệ hơn là trên
người hắn đang tỏa ra một luồng khí mạnh, là đấu khí…Chỉ có những kỵ sĩ cấp
cao mới có thể phát ra đấu khí!
“Đồ đánh lén vô sỉ!” Tên kỵ sĩ kia rống lên, đang định rút kiếm ra thì lại
phát hiện kiếm đã bị ta cướp mất, tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Thì ra tên này là kỵ sĩ cấp cao, chả trách hắn chỉ mặc giáp nhẹ, không giống
như hai tên kia mang giáp nặng trịch.
“Đấu khí” giống như việc trên người có những túi khí bao quanh, hiệu quả hơn
áo giáp rất nhiều. Chẳng những có thể giảm bớt lực tấn công của địch mà còn
giảm ma sát. Quan trọng hơn nữa là bởi vì không bị sức nặng của áo giáp làm
cản trở nên sẽ không bị làm chậm tốc độ, có thể nói đó là một thứ rất tuyệt
vời cho cả tấn công lẫn phòng thủ!
Nhưng mà thứ tốt như thế không phải ai cũng có, chỉ những kỵ sĩ cấp cao mới có
thể luyện ra nó.
Nghĩ lại lúc đó, vì muốn giúp ta học được đấu khí, lão sư đã lao tâm khổ tứ
nghĩ ra rất nhiều phương pháp, mỗi ngày đều phát động đấu khí trên hai chục
lần chỉ để làm mẫu cho ta xem…Cuối cùng trong lúc ta học đấu khí, nhưng thực
ra là mắt đang ghi hình một nữ tế ti xinh đẹp, không cẩn thận lại học lỏm được
thần thuật phụ trợ mà các tế ti hay dùng – thánh quang hộ thể, khiến lão sư ta
tức đến nỗi máu dồn lên não.
Mãi cho khi ta tiếp nhận cây gậy của lão sư, chính thức trở thành một Sun
knight, trong một lần làm nhiệm vụ suýt mất mạng ta mới hiểu được cách phát
động đấu khí.
Nhưng ta vẫn thường dùng thánh quang hộ thể thay thế cho đấu khí. Bởi ta chỉ
cần vung tay một cái là có thể phát ra thánh quang hộ thể còn đấu khí thì cứ
phát động ba lần là có một lần thất bại, hơn nữa lại còn yếu đến mức thảm hại.
Cho nên ta thực không dám đem cái mạng nhỏ nhoi của mình giao cho một đấu khí
đầy bất ổn như vậy.
Ta lén quan sát tên kỵ sĩ cấp cao có đấu khí kia, dòng khí chảy điều hòa, độ
dày vừa phải, xem ra đấu khí của hắn không giống của ta lúc có lúc không. Để
lực tấn công vượt qua được lớp đấu khí đó có lẽ chẳng phải là chuyện dễ dàng.
“Thuật làm trơn!” Ta lại một lần nữa sử dụng nó.
Nhưng mà tên kỵ sĩ cấp cao này lại đang mang giáp nhẹ trên người, trọng lượng
cơ thể cùng một chút dầu mỡ bôi trơn trên mặt đất hiển nhiên không thể làm hắn
té chổng vó được, ngược lại còn như thêm dầu vào lửa, khiến hắn tức giận rống
lên “Đồ hèn hạ!”, sau đó liền nắm lấy cạnh một cái bàn và mạnh tay ném về phía
ta.
Có lẽ hắn cho rằng ta sẽ hiên ngang chống đỡ, rút kiếm ra chém đôi cái bàn và
sau đó kỵ sĩ cùng ma pháp kiếm sĩ sẽ có một trận quyết đấu long trời lở đất!
Nhưng mà…ta né! Tung thêm một cái “thuật mù mịt”, tạo ra một trận khói mù nhằm
hạn chế tầm mắt đối phương.
Sau đó ta lôi lão già bị đánh ngất đang nằm trên đất dậy, nhảy ra ngoài cửa
sổ, cố hết sức chạy về phía ba con ngựa. Ta một kiếm cắt phăng sợi dây thừng
rồi đâm hai nhát vào mông hai con ngựa, khiến chúng đau đớn hí vang và bỏ
chạy. Sau đó ta liền nhảy lên con ngựa còn lại, lôi theo lão già rồi dùng sức
kéo dây cương.
Ngay lúc này, một thanh kiếm mạnh mẽ phóng tới, đâm xuyên ra lớp khí bụi rồi
phá luôn cửa sổ, nhắm thẳng chỗ ta mà lao tới.
Nếu bây giờ ta né, nhất định sẽ bị rớt ngựa. Một khi bị rơi khỏi ngựa thì kiểu
gì cũng sẽ bị ba tên kỵ sĩ đó đuổi kịp, kết cục thê thảm như thế nào chắc cũng
chẳng cần nói tiếp.
Hiện tại thì thánh quang hộ thể của ta đã khá yếu, lúc có lúc không, chẳng
khác nào giấy mỏng bọc lồng, căn bản không thể bảo vệ cho ta, hơn nữa đối
phương còn là kỵ sĩ cấp cao.
Không thể làm gì khác hơn là dùng người hứng kiếm!
Có sự giúp sức của thánh quang hộ thể cùng với thần thuật Ánh sáng biết đâu sẽ
đỡ được một nhát…
Hự!…Thanh kiếm như đâm xuyên qua cả hai lớp giấy và phá vỡ cái lồng bảo vệ của
ta. Mặt ta biến sắc, may lúc nãy vừa kịp nhích người qua một chút nên thanh
kiếm mới không xuyên tim, chỉ đâm sâu vào bả vai. Máu đỏ lập tức phun ra.
May mắn nhất là kiếm không trúng ngựa nên con ngựa vẫn tận lực chạy về phía
trước, mang theo ta và lão già trốn thoát, càng ngày càng nới rộng khoảng cách
với ba tên kỵ sĩ kia.
Ta cố gắng hết sức dùng thần thuật bị miệng vết thương, trong lòng vẫn không
ngừng boăn khoăn tự hỏi. Tên kỵ sĩ này thực ra rất mạnh… cho dù ta có ở trong
trạng thái hoàn hảo nhất, sợ rằng cũng không thể chiếm thế thượng phong. Đòn
lúc nãy là chẳng qua thừa dịp hắn không chú ý, lại kết hợp với ma pháp mới có
thể thuận lợi đánh ngã hắn.
Một kỵ sĩ mạnh như thế, hơn nữa vừa mở miệng đã buông lời chửi đồ hèn hạ với
đồ vô sỉ, sợ rằng hắn không cùng một đẳng cấp với hai tên còn lại, có khi còn
là quý tộc nữa, cho nên mới chú trọng đến những chuyện quang minh chính đại
như thế.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một kỵ sĩ coi trọng chuyện quang minh chính
đại mà lại tới pháp trường tìm xác chết thì…Nghĩ thế nào cũng không thể hiểu
nỗi!
Trừ phi là chủ nhân của hắn ra lệnh, như thế thì lại là một chuyện hoàn toàn
khác…Hừ!
Đột nhiên một trận hoa mắt chóng mặt ập tới, ta dùng sức lắc mạnh đầu, cúi
nhìn liền phát hiện miệng vết thương mới được xử lý lại bắt đầu chảy máu. Con
ngựa phóng nhanh trên đường gập ghềnh khiến vết thương dù đã đóng vẩy cũng sẽ
bị nứt ra.
Vẫn nên ngay lập tức trở về Thần điện mới mong xử lý dứt điểm vết thương này.
Ta nhanh tay xé một góc áo choàng, tùy tiện quấn hai vòng quanh bả vai, sau đó
toàn lực cưỡi ngựa quay trở về thành.
Đến gần cửa thành ta liền dừng ngựa, thuận tay ném lão già xuống đất, dùng
thần thuật giúp hắn trị thương sau đó liền trầm giọng nói: “Nếu chưa muốn chết
thì hãy mau chóng rời khỏi nơi này ngay, đi được bao xa thì đi, ngươi có nghe
rõ không?”
Lão già sau khi tiếp nhận thần thuật của ta, hiển nhiên là đã khỏe lên rất
nhiều, kinh hãi gật đầu liên tục rồi quay lưng bỏ chạy.
Bản thân ta cũng nhảy xuống ngựa. Con ngựa này vốn là của bọn kỵ sĩ đó, ta
không dám mang nó quay về Thần điện, nếu bị điều tra thì lại thêm một trận
phiền phức, huống chi hiện tại trên vai ta là một tấm vải thấm đầy máu, nếu
cỡi ngựa đi rất dễ bị nhìn thấy, sợ rằng nếu bị đội cảnh vệ bắt gặp, thậm chí
có là các thánh kỵ sĩ nhà mình cũng không thể tránh khỏi những ánh nhìn soi
mói.
Ta lấy tay che vết thương trên vai, chậm chạp tiến vào thành. Tên binh lính
canh thành nhíu mày nhìn ta nhưng vẫn không ngăn cản, có lẽ là do đã từng thấy
qua nhiều nhà thám hiểm áo quần lộn xộn và vết thương đầy người. Hơn nữa trong
thành còn có đội cảnh vệ hoàng gia cùng các thánh kỵ sĩ, tin rằng không có mấy
người dám vào trong thành làm loạn.
Thật sự là mất máu quá nhiều rồi, ta không thể không khôi phục bước đi rùa bò.
Dù ta chưa gây ra chuyện gì nhưng vẫn bị một đội cảnh vệ để ý. Chắc là do áo
choàng và cả một nửa bên người ta đều thấm đầy máu trông rất đáng sợ. Cũng có
thể bọn họ sợ ta đột nhiên tấn công hoặc đang đi lại bước lệch sang một bên
rồi lập tức ngã xuống đất chết.
Mắt liếc thấy mấy kỵ sĩ đó ngày càng thu hẹp khoảng cách, ta chỉ đơn giản đi
tới ngã tư đường bên cạnh, nơi có ba gã thánh kỵ sĩ của Thánh điện đang tụ tập
nói chuyện phiếm.
Ta tiến tới gần ba người đó, đứng sau lưng một thánh kỵ sĩ và vươn tay ra,
hiển nhiên hành động này của ta đã khiến đội cảnh vệ cùng hai thánh kỵ sĩ kia
trở nên khẩn trương, bọn họ liền lôi tên thánh kỵ sĩ đó lại…
Ta chỉ định vỗ vai hắn thôi nhưng bây giờ thì tất nhiên là chụp không tới rồi.
“Nguyện cầu thần Ánh sáng chúc phúc cho các ngươi, chúng ta là huynh đệ đồng
môn mà.” Ta cao giọng nói, nhưng nói xong mới phát hiện ra âm thanh mình đã
trở nên yếu ớt, cao giọng trái lại còn khiến tiếng nói có vẻ hư không dị
thường.
“Ngài là vị nào?” Mấy thánh kỵ sĩ đó khó hiểu nhìn ta, vừa quan sát khắp người
vừa hỏi, không khỏi nhíu mày nhăn trán.
Ta kéo mũ áo choàng xuống một chút để lộ mặt, cười nói: “Có nhận ra ta không?”
Ba gã thánh kỵ sĩ vừa thấy mặt ta mắt liền trợn trừng, vẻ mặt khinh hãi, lắp
lắp nói không ra hơi: “Ngài, ngài là S..”
“Suỵt!” Ta đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu, vui vẻ nháy mắt, trên mặt vẫn mang
theo một nụ cười mỉm… Mặc dù ta cảm giác như mình sắp ngất tới nơi rồi nhưng
vẫn phải cố gắng bảo trì hình tượng của một Sun knight!
Ba tên đó giờ phút này sắc mặt liên tục biến hóa không ngừng. Vừa phát hiện ra
ta là Sun knight liền muốn hành lễ nhưng lại nghĩ tới việc ta dường như không
muốn tiếc lộ thân phận nên lại thôi, tiếp theo ánh mắt lại đặt lên người ta,
thấy ta toàn thân đầy máu, sắc mặt đại biến, sau cùng không biết bọn họ nghĩ
gì, mặt cực kỳ tái nhợt.
Thật thú vị…
“Các ngươi có nguyện ý hộ tống ta trở về Thánh điện không?”
So với lúc bình thường ta nói như thế là đã giản lược lắm rồi, cái gì mà ý chỉ
của thần Ánh sang, cái gì mà người anh em thánh kỵ sĩ…đều bị ta dẹp sang một
bên hết. Hiện tại ước muốn duy nhất của ta là được quay về Thánh điện.
“Nhưng mà đội cảnh vệ hoàng gia hình như có chút hiểu lầm với ta, làm phiền
các người đến đó giúp ta giải thích một phen nhưng mong đừng làm lộ thân phận
của ta.”
Ba gã thánh kỵ sĩ liên tục gật đầu, một gã đi vòng ra phía sau ta tiến tới
giải thích với đội cảnh vệ. Mặc dù không biết hắn nói cái quái gì nhưng dù sao
đội cảnh vệ cũng đã gật đầu bỏ đi.
Trước mặt ta là tên thánh kỵ sĩ nhỏ tuổi nhất, vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Ngài,
ngài có muốn chữa thương trước hay không ạ? Tôi có biết chút ít thuật trị
thương…Ah!” Nói được một nửa, hắn tựa hồ nhớ ra điều gì liền dừng lại không
nói nữa.
Ta tươi cười trả lời: “Như vậy là phải làm phiền ngươi rồi.”
Ta vừa nói lời này, cả ba tên thánh kỵ sĩ đều kinh ngạc nhìn ta. Ta đại khái
cũng có thể hiểu được nguyên do trong đó. Ta vốn nổi tiếng là Sun knight có
thần thuật lợi hại, nay lại nhờ người khác dùng thần thuật trị thương giúp,
xem ra là vết thương rất nặng…
Ba gã thánh kỵ sĩ cũng biết không nên nói quá nhiều, chỉ có tên thánh kỵ sĩ
vừa hỏi dùng thần thuật không thành thạo lắm của mình trị thương cho ta rồi cả
ba cùng hộ tống ta quay về Thánh điện.
Có ba gã thánh kỵ sĩ đó hộ tống, ta rất mau chóng tới được Thánh điện. Sau khi
nói vài lời cảm ơn, ta quay mình bước lên cầu thang đi vào Thánh điện.
“Su.. Ngài ổn không?” Thánh kỵ sĩ trẻ nhất lo lắng hỏi.
Thân thể ta không kìm được run lên hai cái. Ta quay đầu lại, nở nụ cười rạng
rỡ nhất ra nói: “Không sao, đừng lo lắng quá.”
Nhưng không biết tại sao ba gã thánh kỵ sĩ đầu tiên là cả kinh, sau đó thần
sắc lại lộ ra vẻ càng lo lắng hơn.
Tới được cửa Thánh điện, ta kéo mũ áo choàng xuống, tên thánh kỵ sĩ giữ cửa
thấy ta liền cúi chào. Như vậy là ta đã thuận lợi tiến vào Thánh điện, sau đó
liền hướng về phía phòng mình mà thẳng tiến. Nhanh lên, ôi cái giường thân yêu
của ta…“Sun!”
Nghe tiếng người gọi, ta không thể không dừng bước, còn chưa kịp quay đầu lại,
ta đã bị người đó lôi đi, mà ta hiện tại ngay cả sức nói chuyện cũng không có,
đành để mặc hắn ta lôi đi vậy.
“Cậu làm gì thế này? Trên ngươi sao lại nhiều máu như thế, có phải là máu của
đối phương không? Có phải cậu đã đánh cho chúng tới nỗi phải cúi xuống đất tìm
răng không hả?”
Đó là một người có mái tóc đỏ rực, giọng nói to và dáng người cao lớn. Cách
nói chuyện hết sức trực tiếp và sức mạnh lại càng kinh người, cậu ta gần như
lôi cả người ta đi chỉ với một tay.
Cậu ta chính là Blaze knight, một trong Mười hai thnahs kỵ sĩ, tính tình như
lửa, nóng nảy và bạo liệt. Cậu ta cũng như ta, Storm và Leaf, đều thuộc phe
người tốt ôn hòa.
Làm ơn tha cho tôi đi mà…Blaze! Tôi muốn khóc lắm rồi, sắp ngã tới nơi rồi nè!
“Ah đúng rồi… suýt chút nữa thì quên mất, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Blaze ngay cả một lần quay lại nhìn ta cũng không có, cứ thế lôi ta đi xềnh
xệch. Ta nhìn hai bên đường thấy có rất nhiều thánh kỵ sĩ đi ngang qua, vừa
nhìn thấy mặt ta liền giật mình, văn kiện đang cầm trên tay đều rơi xuống,
ngay cả cái chén quý cùng các bảo kiếm cũng đều thi nhau rơi loảng xoảng. Ta
nghĩ sắc mặt ta hiện giờ chắc cực kỳ đáng sợ, tái đi không còn giọt máu.
Nếu cứ thế này mà đi chắc chắn hình tượng Sun knight của ta sẽ sụp đổ hoàn
toàn. Ta cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, với tay kéo mũ áo choàng lên.
“Ice không xong rồi. Ngày đó bị Death knight dùng thanh kiếm cổ quái chém một
nhát, bọn họ hình như nói cái đó là tử cái gì đó kiếm thì phải, bị đâm trúng
sẽ khiến tử khí dần nhập vào người dẫn đến chết, kể cả lão giáo hoàng cũng chỉ
có thể miễn cưỡng trấn áp tử khí. Bọn họ nói chỉ có cậu mới có cách phá giải
cái gì khí đó.”
Tử vong chi khí? Khó trách ah! Khó trách mà năng lực phục hồi siêu mạnh của ta
lại có tác dụng yếu như thế, sợ rằng thanh kiếm đó có nguồn gốc sâu xa, và
thật không may nó lại nằm trong tay một Death knight.
Càng xui xẻo hơn nữa là ta nghi ngờ người làm ra nó chính là thủ phạm đã gây
ra cái chết của Death knight, cho nên mới sai người đi điều tra cái xác.
Blaze kéo ta tới dãy phòng của phe lạnh lùng tàn nhẫn, sau đó một cước đá văng
cửa phòng Ice rồi hô to: “Tôi tìm được Sun rồi nè, bây giờ làm thế nào mới cứu
được lão Ice?”
Tình hình bên trong căn phòng hình như không nghiêm trọng như ta nghĩ. Ice
knight mặc dù bị thương đang nằm trên giường nhưng vẫn còn tỉnh táo, trên tay
vẫn đang cầm sách đọc, một đám tế ti đứng bên cạnh đang rì rầm thảo luận biện
pháp trị thương.
Judge cũng đang ngồi bên cạnh giường Ice để phê sửa công văn. Mặc dù cậu ta
tới thăm Ice nhưng vẫn không quên công việc.
Bên cạnh một tế ti cấp cao lộ vẻ vui mừng nói: “Chỉ cần Sun knight dùng máu đã
được thần Ánh sáng chúc phúc của mình nhỏ vào miệng vết thương của Ice knight,
phối hợp với thuật tịnh hóa cấp cao của chúng tôi là có thể đuổi toàn bộ tử
vong chi khí ra khỏi người, tiếp theo để cho Ice knight tịnh dưỡng vài ngày là
đã có thể bình phục hoàn toàn.”
Vậy có thể để cho ta tịnh dưỡng vài ngày trước được hay không? Ta xem thế nào
cũng thấy tình trạng của ta nghiêm trọng hơni Ice rất nhiều…
Ôi không! Cánh tay phải đột nhiên đau xót, máu từ lòng bàn tay tuôn ra như
suối.
“Như vậy thì đơn giản rồi, dù sao thì Sun cũng như con gián đập mãi không
chết, chảy ra hai, ba thùng máu cũng chẳng hề gì.” Blaze một tay giữ bả vai
ta, một tay cầm lấy tay ta vung về phía Ice. Khắp người Ice hiện giờ đều đầy
máu của ta, thần sắc cậu ta đã lạnh hơn cả băng rồi.
Những tế ti cấp cao thấy tình hình đó liền vội vã tiến lên thực hiện thuật
tịnh hóa, chỉ là toàn bộ số thuật tịnh hóa đó đều được thi triển trên người
Ice…Này này! Có phải mọi người đã hoàn toàn quên mất ngày hôm qua ta cũng bị
chém rồi không? Hơn nữa vết thương của ta còn sâu hơn Ice rất nhiều, chia cho
ta chút thuật tịnh hóa đi!
Ta nhìn đống thuật tịnh hóa này mà chỉ muốn khóc thôi, mặc dù trong đầu muốn
mở miệng hét to nhưng chỉ có vài âm khàn khàn thoát ra khỏi cổ họng.
“Sun knight trưởng, cậu…” Judge tựa hồ phát hiện ra điểm bất bình thưởng của
ta, cậu ta đột nhiên ngước đầu lên nhìn, gương mặt lộ vẻ do dự không biết có
nên nói tiếp hay không.
Ta có thể hiểu lý do tại sao cậu ta chần chừ không nói. Dù sao ta với cậu ta
cũng là Sun knight và Judge knight tuyệt đối không thể cư xử hòa hợp với nhau,
bình thường những lúc chỉ có hai người thì không sao, nhưng bây giờ có cả các
tế ti và Blaze trước mặt, cậu ta chủ động quan tâm ta chỉ sợ không ổn. Huống
hồ ta vốn có năng lực phục hồi như một con gián đánh mãi không chết, tóm lại
là không ai tin ta thực sự sắp chết cả…
Trong lúc các tế ti thi triển thuật tịnh hóa cho Ice, ta dần mất ý thức. Làm
ơn! Người nào cũng được, mau mau phát hiện ra chuyện ta sắp đi gặp thần Ánh
sáng tới nơi rồi…
Tại thời khắc cuối cùng trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, qua khe mắt gần
như nhắm nghiền ta thấy Judge lao lại tách Blaze ra khỏi ta, sau đó liền đưa
một tay ra đỡ, một tay xé rách mũ áo choàng. Khi vừa nhìn thấy vẻ mặt gần như
hấp hối của ta, cậu ta quay lại rống to với các tế ti, nhưng cậu ta rống cái
gì thì căn bản ta đã không thể nghe thấy được nữa rồi.
Á á, còn có Ice cũng lập tức từ trên giường nhảy xuống. Thật không thể tưởng
tượng là cũng có ngày được chứng kiến vẻ mặt kinh hoàng của Ice cùng dáng vẻ
như hóa ngốc của Blaze.
Mặc kệ!
Dù sao thì được sống hay là chết cũng không còn là chuyện ta phải lo nữa rồi,
hiện tại tai chỉ muốn đi ngủ thôi…Nhắm hai mắt lại nào.
Hà hà! Thật là thoải mái. Chúc mọi người ngủ ngon!