“cho Dù Chết Cũng Phải Chết Cực Kỳ Ưu Nhã”


Người đăng: huongexo45@

Sau khi chạy qua vài con phố, ta nhanh chóng đến một ngã tư, lúc này, ta đã
không cần tên thánh kỵ sĩ thực tập kia dẫn đường nữa, bởi vì ta đã nhìn thấy
một luồng tử vong linh khí vọt thẳng lên trời một cách bất thường. Cho tới bây
giờ, ta chưa từng thấy trong thành có luồng khí hắc ám nào mạnh như thế cả…

(Không phải chớ! Mặc dù lần trước ta có yêu cầu tử linh pháp sư một con undead
đẳng cấp cao một chút nhưng thực sự thành công rồi sao? Không thể nào! Theo
như lời lão sư ta nói, bởi vì Thần điện trả tiền công rất ít cho nên tử linh
pháp sư nhiều nhất là gọi về một tên cương thi thiếu tay hụt chân cho ta chơi
đùa thôi.)

Phía trước có một căn nhà trệt… Ta đạp chân vào vách tường, mượn lực nhảy lên
nóc nhà, sau khi xác định nơi các thánh kỵ sĩ tập trung, liền hướng về phía đó
tung người nhảy xuống, đương giữa không trung cất tiếng gầm nhẹ: “Lũ sinh vật
undead phản lại quy luật của tự nhiên kia, dám ngang nhiên tồn tại trong bóng
tối dơ bẩn, ta là Sun knight, nhân danh thần Ánh sáng, thề dưới ánh sáng của
mặt trời sẽ tiêu diệt toàn bộ lũ sinh vật tối tăm các ngươi để mang lại vẻ đẹp
hòa bình cho thế giới.”

“Sun, rốt cuộc cậu cũng đã tới!” Leaf knight quay đầu lại nhìn ta và thở phào
nhẹ nhõm.

Bên cạnh cậu ta còn có Storm, Ice và Earth, mỗi người bọn họ đều dẫn theo đội
thánh kỵ sĩ của mình, nhìn qua có khoảng hai mươi mấy thánh kỵ sĩ. Theo ta nhớ
thì huy động một đội thánh kỵ sĩ quy mô lớn như vậy trong thành thì đây là lần
đầu tiên.

Tất nhiên, ta cũng có thể hiểu được nguyên nhân của chuyện này. Dù gì cũng là
một Death knight (kỵ sĩ tử vong), không thể không đề phòng…Chờ, chờ một chút,
Death knight sao?

Vì cái gì mà một Death knight có xác suất triệu hồi thấp tới nỗi tử linh pháp
sư thà tự mình đánh nhau còn hơn đi triệu hồi nó lại xuất hiện ở nơi này?

Không phải hắn ta bị lạc đường chớ?

Chết rồi!

Bởi vì quá kinh ngạc, chân trái của ta đột nhiên mất lực, khiến độ cong không
đủ, chân phải đang đà động vào bắp chân trái, ảnh hưởng đến góc độ của đầu
gối, không có cách nào khiến chân trái tiến lên phỉa trước. Miêu tà thì rối
rắm chứ nói đơn giản thì tình huống này chính là…

Ta bị trượt chân.

Hơn nữa lại là trượt chân giữa không trung.

May là lão sư đã kết hợp giữa “huấn luyện hợp lý” cùng “rèn luyện bất hợp lý”
để dạy dỗ ta. Được “giáo dục” té ngã bằng cả hai phương pháp đặc biệt như vậy,
không phải ta khoe khoang chớ ngay cả thần Ánh sáng té ngã cũng chưa chắc đã
ưu nhã bằng ta…Nói thì nói vậy thôi, chưa ai từng thấy thần Ánh sáng ngã nên
càng không thể kiểm chứng được.

Ta hạ thấp thắt lưng và nghiêng thân trên về phía trước, hai cánh tay dang ra
duyên dáng không khác gì một vũ công ba lê đang nhảy múa, lộn ngược trên không
720 độ rồi quay một vòng 180 độ trước khi tiếp đất an toàn! Cuối cùng, ta đưa
hai tay về phía trước ngực tựa như con bướm khổng lồ đang nép mình thu cánh,
hít một hơi thật sâu rồi thở ra, lấy lại dáng vẻ tự tin và thanh lịch vốn có
của Sun knight.

Bốp bốp bốp bốp bốp! Mọi người liền vỗ tay giòn dã.Thậm chí còn có cả một tên
thánh kỵ sĩ cầm kiếm gõ vào khiên và hét to: “Lần nữa, thêm một lần nữa! Té
lại nữa đi!”

Té lại cái đầu ngươi á! Sao Death knight không đưa mấy tên này đến gặp thần
Ánh sáng để cải tạo lại nhỉ?

“Mười điểm!” Leaf quả thật là người tốt, ngay lập tức cho ta một điểm mười
thật oách.

“Hừ! Năm điểm thôi, chân cậu tiếp đất chưa vững.” Tên Earth đáng ghét! Nhất
định là vẫn còn ôm hận chuyện ta phá đám mối nhân duyên tốt đẹp của hắn đây
mà.

“Tám điểm, lần trước cậu té trước mặt nữ vương ưu nhã hơn.” Storm...Được rồi,
công nhận cậu nói cũng đúng.

Ta thừa nhận là lúc đó, để tránh bản thân mình bị mất mặt trước mặt một nữ
hoàng, ta đã dùng khả năng chịu đựng siêu phàm khi sống sót qua hơn “mười năm
giáo dục của lão sư mà vẫn không bị biến thái” (mặc kệ là có biến thái hay
không biến thái ta cũng không thừa nhận cho nên cứ tính là không đi) để ưu nhã
té ngã xuống hơn 323 bậc cầu thang.

Kể từ đó, trong lòng ta, cầu thang của Thần điện Ánh sáng còn đáng hận hơn cả
Earth knight.

Sh*t! Xây cầu thang cao thế tính giết người à?

Nếu không phải phía dưới có hàng trăm tế ti trong nháy mắt dùng hàng ngàn
thuật trì dũ ngay lập tức chữa lành toàn bộ vết thương cho ta, ta sớm đã biến
thành Sun knight đầu tiên chết vì té ngã rồi.

Có nhớ ta từng nói với các ngươi là lão sư ta luôn căn dặn rằng “Sun knight
cho dù té, cũng phải té cực kỳ ưu nhã” không?

Khi ta đủ tuổi để đi thực tập làm nhiệm vụ của Thần điện, lão sư ta còn nghiêm
túc bổ sung thêm: “Con trai, ngươi cuối cùng cũng phải ra ngoài làm nhiệm vụ
rồi, người làm thầy như ta đây cảm thấy rất vui mừng. Cho nên, có một số
chuyện ta phải dặn dò ngươi thì mới yên tâm được.”

“Lão sư, con nhất định sẽ ghi nhớ cẩn thận.” Ta thực sự cảm động, lão sư quả
nhiên là rất quan tâm đến ta mà!

“Đúng vậy, con trai à, ngươi nhất định phải ghi nhớ cẩn thận! Nhớ kỹ, Sun
knight bất kể lúc nào, bất kỳ ở đâu cũng đều phải luônn duy trì phong thái ưu
nhã.”

“Lão sư, con sẽ ưu nhã hoàn thành nhiệm vụ.” Ta xúc động gật đầu liên tục.

(Lúc đó, ta đã trải qua vài tháng “huấn luyện té ngã”. Bởi vì thương thế nhiều
khi quá trầm trọng mà cứ cách ba ngày ta lại phải đi tìm tế ti thi triển thuật
trì dũ cấp cao để chữa trị.)

Lão sư ta lắc đầu nói: “Còn trai, hoàn thành nhiệm vụ một cách ưu nhã chỉ mới
là điều cơ bản.”

“Vậ cái gì mới là quan trọng, thưa thầy?”

“Con trai, ngươi phải nhớ thật kỹ, ngay khi nhiệm vụ thất bại và đang ở bên bờ
vực cái chết, ngươi sẽ…”

“Hướng về thần Ánh sáng và cầu nguyện?”

“Không, ngươi phải suy tính xem mình sẽ chết trong tư thế nào và với vẻ mặt ra
sao, là thanh thản hay hùng dũng? Quan trọng nhất là nguyên nhân cái chết, do
bị kẻ thù đâm một kiếm xuyên tim hay là tự vẫn? Chỉ khi nào ngươi chuẩn bị và
kết hợp các yếu tố thật hoàn hảo, ngươi mới có thể ở trong tư thế ưu nhã nhất
mà chết đi! Sun knight khi chết, cũng phải chết cực kỳ ưu nhã!”

“…”

Cho nên nếu ta chết bởi một nguyên nhân không mấy ưu nhã như “té ngã”, lão sư
ta nhất định sẽ không ngần ngại mà dùng đến tử linh ma pháp để hồi sinh ta
thành một Death knight rồi sau đó dùng thần thuật của thần Ánh sáng khiến ta
ưu nhã chết thêm lần nữa.

“Sun, tên Death knight rất mạnh, cậu không nên coi thường.” Leaf nói xong liền
cùng Storm knight và Earth knight lùi về sau vài bước, đưa ta và Death knight
vào khu vực trung tâm.

Lúc này, có vài thánh kỵ sĩ ở phía sau bất ngờ kêu to: “Để Sun knight một mình
đối phó với tên Death knight đó có phải là quá miễn cưỡng rồi không?”

“Yên tâm đi, bằng hữu tốt nhất của ta tuyệt đối sẽ không thua một sinh vật
undead đâu.” Earth knight “thật thà” trả lời.

“Đùng vậy, mỗi khi gặp sinh vật undead – thứ mà mình căm thù nhất, Sun sẽ trở
nên rất mạnh mẽ. Các ngươi ngàn vạn lần không nên ngăn cản cậu ta tiêu diệt
các sinh vật undead, nếu không cậu ta sẽ cực kỳ tức giận.” Leaf knight “tốt
bụng” bổ sung thêm. Cậu ta còn mỉm cười với ta và nói: “Cậu yên tâm, tôi cho
sẽ không cho người khác quấy nhiễu khi cậu đang chiến đấu đâu.”

Chờ, chờ một chút! Đó là bởi vì tất cả những sinh vật undead trước đây ta đối
phó đều là do Thần điện thuê tử linh pháp sư gọi về để ta chơi đùa giảm áp
lực, qua đó giải quyết chứng trầm cảm ah!

Lúc này, thanh kiếm trên trên tay tên Death knight đột nhiên phát ra hắc hỏa,
hắn ta mở to cái miệng đang thối rữa và gầm nhẹ…

Tốt lắm! Có lẽ ta nên bắt đầu nghĩ xem nên chết với tư thế như thế nào và phối
hợp với biểu cảm nét mặt ra sao rồi, lựa chọn nguyên nhân chết yêu thích nhất
của mình rồi sau đó ưu nhã quay về phía thần Ánh sáng thân yêu và…

Khi ta đang bắt đầu suy nghĩ về tư thế trước khi chết, tên Death knight kia
đột nhiên vung thanh kiếm tràn ngập hắc hỏa chém ta…Đừng có đùa! Trước khi
chưa xác định được tư thế, vẻ mặt và nguyên nhân cái chết, cũng như chưa thể
chắc chắn được liệu bản thân mình có thật ưu nhã khi chết hay không, ta làm
sao có thể chết được!

Lão sư ta thường bảo rằng: “Có tài năng hay không không quan trọng, quan trọng
nhất vẫn chính là luyện tập, luyện tập và luyện tập. Con trai à, nếu ngươi cứ
té ngã liên tục một tháng, ta chắc chắn ngươi có thể luyện thành khả năng “ưu
nhã té ngã”!

Cho nên, nếu ta không thể ưu nhã mà chết đi, lão sư nhất định sẽ hồi sinh ta
và khiến cho ta sống đi chết lại liên tục trong vòng một tháng, cuối cùng khi
ta luyện thành khả năng “chết trong ưu nhã”, lúc này lão sư mới thực sự cho ta
thăng thiên…

Cho nên, trước khi ta nghĩ ra một cái chết ưu nhã nhất hay chí ít là đã nhắn
nhủ với người bạn tốt Judge, sau khi ta chết liền đem xác ta phây thay vạn
mảnh, khiến cho lão sư ta không có cách nào hồi sinh ta được, ta tuyệt đối
không thể chết đi!

“He-ah!”

Ta liền hét to và rút thanh kiếm bên hông ra, một tiếng va chạm thật lớn, chặn
lại thanh chiếm đang bốc hắc hỏa của tên Death knight.

“Không hổ danh là Sun knight, khí thế thật mạnh mẽ, hoàn toàn không thua gì
tên Death knight đó.” Một thánh kỵ sĩ đứng bên cạnh tán thưởng.

“Sun, sao cậu lại không dùng Thái dương thần kiếm?” Leaf ngạc nhiên hô to.

F*ck! Thái dương thần kiếm vốn là một đại cổ vật có giá trị liên thành ah! Mặc
dù ai cũng biết nó sắc bén vô cùng nhưng đâu ai biết ngày nào thì nó gãy?

Ngày nào nó gãy không quan trọng, quan trọng là nếu nó gãy trên tay ta, cho dù
ta lấy toàn bộ lương hưu ra đền cũng không đền nổi!

Hơn nữa, ta cứ tưởng là mình chỉ phải đối phó với một tên cương thi thiếu tay
hụt chân để phòng ngừa chứng trầm cảm mà thôi, ai lại đi giết gà bằng dao mổ
trâu bao giờ. Thay vì chữa chứng trầm cảm, ta lại phải điều trị thêm chứng
căng thẳng quá độ do cứ lo sợ thần kiếm bị trộm mất hoặc bị gãy!

Cái gì? Ngươi cho rằng ta đang nói quá lên sao?

Được rồi, để ta nói cho ngươi nghe.

Một thanh kiếm cổ, mặc kệ là Thái dương thần kiếm, XX thánh kiếm, OO tà đao
hay cái gì đại loại như thế, nói tóm lại chỉ cần nó là vũ khí, đánh chém lâu
ngày nhất định sẽ bị cùn, bị cùn rồi thì phải đem đi rèn.

Nếu đem một thanh kiếm bình thường đi rèn, một đồng bạc là đắt lắm rồi, nhưng
nếu là Thái dương thần kiếm, một vật báu có giá trị liên thành, thợ rèn bình
thường không có gan đụng vào rồi. Cho nên ta phải đi tìm thợ rèn nổi tiếng
nhất trong thành thì mới mong hắn dám rờ vào món đồ cổ này, dù có rẻ nhất thì
cũng đi tong một đồng tiền vàng đấy!

Một đồng tiền vàng đã có thể mua một thanh kiếm sắt bình thường rồi!

Huống chi kiếm càng rèn càng mỏng đi đó mà! Cho nên nếu đem một đồng tiền vàng
đi rèn Thái dương thần kiếm, khiến nó bị mỏng đi, gia tăng khả năng nứt gãy…
Ta thà dùng răng cắn chết quái vật còn hơn!

Nhưng vì hình tượng của một Sun knight ưu nhã, ta vẫn phải nhịn đau thương mà
bỏ ra một đồng bạc mua một thanh kiếm sắt bình thường thay thế cho Thái dương
thần kiếm. Dù sao thì việc ưu nhã mà dùng hàm răng đem quái vật cắn chết thực
sự vô cùng khó khăn ah!

Mặc dù nãy giờ ta lảm nhảm với các ngươi rất nhiều nhưng trên thực tế, ta đã
đấu với Death knight quá mười chiêu. Mỗi khi vũ khí va chạm lại phát ra tiếng
keng đinh tai nhức óc, và mỗi lần âm thanh vang lên lại khiến trái tim ta thêm
đau nhói. Đao kiếm va chạm đáng sợ cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu đó là
hai thanh kiếm chất lượng ngang nhau thì không nói làm gì, đằng này…cứ mỗi lần
kiếm chạm kiếm, “thanh sắt” ta cầm lại xuất hiện thêm một vết nứt. Kiếm nứt
thì phải đi sửa, mà sửa chữa lại tốn tiền ah…

Nếu không phải thanh kiếm trên tay tên Death knight đang bốc cháy hắc hỏa,
thoạt nhìn hơi nguy hiểm, ta thà đưa thân mình ra chắn cũng không muốn dùng
kiếm. Dù sao thì Thần điện Ánh sáng cũng có một đống tế ti, được xài miễn phí
thì dại gì mà không tận dụng!

Tuy nhiên, ta vẫn thấy có điểm kỳ lạ, Death knight có xác suất triệu hồi cực
thấp trong truyền thuyết dường như không mạnh như ta tưởng?

Hay là do dạo này ta mạnh lên không ít?...Tốt hơn hết là vẫn không nên tự lừa
mình dối người đi!

Vài ngày trước khi cùng Judge knight luyện tập, ta bị hắn hạ gục chỉ trong
vòng ba chiêu, nói ta mạnh lên, chuyện không tưởng như thế cả một kẻ thối não
như Death knight cũng không tin ah!

Hay là, tên này vốn không phải là một Death knight mà là một ‘dead knight’ (kỵ
sĩ đã chết) tình cờ bị tử linh pháp sư biến thành cương thi?

Ta nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tên Death knight này, quần áo tả tơi, cơ
thể thối rữa, kiếm thuật lại tệ. Không phải ta muốn nói chớ đấu với ta khi ta
còn đang miên man suy nghĩ, đầu óc phân tâm mà lại để cho ta chiếm được thế
thượng phong thế này thì kiếm thuật của tên này thực sự là quá kém cỏi
rồi…Khụ! Hình dung như thế cũng không phải là hơi quá.

(Đùa cái gì đấy, nói hắn kém cỏi chẳng phải là nói chính mình cũng rất kém cỏi
sao! Ta thừa nhận kiếm thuật ta không tốt nhưng tuyệt đối không thừa nhận kiếm
thuật ta rất tệ ah!)

Cho nên, kiếm thuật “không giỏi lắm” như thế thì cái sinh vật undead này không
thể là Death knight, hắn chỉ có thể là một ‘dead knight’ thôi.

Quên đi! Mặc kệ nó rốt cuộc là Death knight hay ‘dead knight’, ta chỉ biết là
nếu không tiêu diệt tên này, để cho hắn vĩnh viễn không thể cầm kiếm múa may
loạn xạ nữa, ta nhất định sẽ vì tốn tiền mua một thanh kiếm mới mà đau lòng,
chết không ưu nhã.

Mặc dù kiếm thuật của ta “không tốt cho lắm” nhưng thánh kỵ sĩ lại chuyên dùng
đấu khí, mà cái này thì ta rất giỏi ah! Ta hoàn toàn có thể nhanh chóng đưa
hắn về nơi yên nghỉ cuối cùng chỉ với một chiêu, lý do khiến ta đấu với hắn
lâu như vậy là vì…

Lão sư ta vẫn luôn nói rằng: “Con trai à, cho dù ngươi gặp phải sinh vật
undead mạnh nhất, ngươi nhất thiết vẫn phải cùng hắn chiến đấu một lúc, rồi
cuối cùng mới dùng đấu khí cấp cao tiễn hắn về cõi vĩnh hằng.”

“ Tại sao lại không dùng nó ngay từ đầu thưa thầy?” Lúc nhỏ ta đã hết sức khó
hiểu khi nghe lão sư căn dặn như vậy.

“Con trai, ngươi nên nhớ, nếu dân chúng gặp phải quái vật, đặc biệt là quái
vật cường đại, sẽ tiêu tốn sức lực để la hét, rồi lại phải tiêu tốn sức lực để
tìm bề trốn thoát, cuối cùng mới đợi được thánh kỵ sĩ đến cứu viện, cho nên,
nếu ngươi chỉ tốn ba giây để tiêu diệt quái vật rồi sau đó rời khỏi, như vậy
há chẳng phải sẽ phụ công chờ đợi hơn ba mươi phút của dân chúng, khiến họ
thất vọng lắm sao?"

“…Vậy lão sư, con cần phải đánh quái vật trong bao lâu mới không phụ sự kỳ
vọng của dân chúng đây ạ?”

“Con trai” Lão sư hướng mắt nhìn về một nơi xa xăm, ý tứ thâm sâu nói: “Chiến
đấu giống như làm thơ và con là một nhà thơ. Một trận chiến không những phải
có mở đầu, chuyển ý và kết thúc mà còn phải thật gay cấn, tạo cảm giác căng
thẳng cho người xem. Tốt nhất là để cho những kẻ đó đánh ngươi tới mức phải ưu
nhã ngã xuống. Nếu những tên đó đủ tiêu chuẩn của một kẻ xấu, chúng sẽ tỏ vẻ
đắc thắng và buông những lời lẽ xấu xa nhục mạ ngươi, khiến ngươi tức giận và
bùng nổ khả năng tiềm ẩn…”

“…khả năng tiềm ẩn?”

“À… là sử dụng thần thuật ánh sáng, ưu nhã đánh hắn nằm xuống rồi dùng một
chiêu kết thúc tiễn hắn về cõi vĩnh hằng. Đó mới là một trận chiến hoàn mỹ!”

…Nghe có vẻ chiến đấu quả thực rất mệt mỏi ah.

Kể từ đó, ta rất ghét phải chiến đấu mỗi khi đi làm nhiệm vụ, khổ cực sánh
ngang với việc phải ưu nhã té xuống hơn ba trăm bậc cầu thang. Cho nên, trừ
phi là những nhiệm vụ do có sẵn giao ước từ trước với tử linh pháp sinh nhằm
ngăn ngừa chứng trầm cảm, ta tuyệt đối sẽ không cầm kiếm đánh nhau, thường là
đùn việc cho anh bạn tốt Judge knight. Cậu ta bình thường chỉ cần dùng một
chiêu duy nhất đem tất cả kẻ địch giải quyết gọn gàng.

Cũng vì vậy mà khi cậu ta chiến đấu dân chúng chẳng thèm bu xem, bởi vì rất
nhàm chán đó mà.

‘Sun, cẩn thận!” Mọi người đột nhiên hét to.

“Hả?”

Ta bị âm thanh này làm chấn động đến ngẩn người, sau lưng đột nhiên cảm nhận
được một trận đau đớn. Còn chưa kịp xem tên khốn nào dám đâm lén sau lưng ta,
Leaf đã nhanh chóng lao tới tung một chiêu đẩy lui tên Death knight rồi quay
người lại xem xét vết thương trên lưng ta. Ta có thể nghe rõ tiếng thở hổn hển
của cậu ta ngay đằng sau.

Chẳng lẽ là vết thương rất nghiêm trọng sao? Ta cố gắng quay đầu lại xem vết
thương nhưng chẳng thể thấy gì cả.

Tuy nhiên ta vẫn có thể thấy Earth đang đứng chắn phía sau lưng ta và thực
hiện tuyệt chiêu của cậu ta – Đại địa thủ hộ thuẫn. Dù ta rất ghét tên Earth
này nhưng vẫn phải công nhận, hạnh phúc nhất là đứng sau khiên bảo vệ của cậu
ta, đặc biệt là khi gặp phải đối thủ cực kỳ mạnh.

Ice knight liền rút Hàn băng thần kiếm ra, nhíu mày nhìn kẻ vừa xuất hiện. Căn
cứ vào vẻ mặt của Ice mà nói, địch thủ chắc chắn là một kẻ phi thường cường
đại rồi, mới khiến cho lông mày cậu ta xoăn tít như thế.

“Sun, cậu có đau lắm không?” Leaf lo lắng hỏi, giọng có vẻ khẩn trương.

Ta lắc đầu, mới thế này thì đau cái gì! Sau khi trải qua vài tháng “huấn luyện
đặc biệt” của lão sư, ta đã có thể ưu nhã mà té ngã, ngay cả khi rơi xuống hơn
ba trăm bậc cầu thang, ta vẫn giữ được nụ cười tươi sáng lạn của Sun knight
kia mà!

“Thật sự không đau?” Leaf bối rối hỏi lại.

Ta nhịn xuống ý nghĩ muốn trợn mắt nhìn cậu ta. Cái tên Leaf này, đừng có bắt
ta nói chuyện: “Lòng nhân ái của thần Ánh sáng có thể khiến cho một chút đau
đớn này nhanh chóng biến mất không còn vết tích.”

Leaf nhỏ giọng khen ngợi: “Sun thực sự lả rất lợi hại nha, vết thương như vậy
mà bảo là một chút…”

Mặc kệ Leaf, ta hiện tại rất hứng thú với cái tên vừa xuất hiện. Hắn rất là kỳ
quái ah. Thoạt nhìn thì tưởng là người nhưng nhìn kỹ thì có thể chắc chắn hắn
ta không phải là người!

Làm gì có người nào bị “phai màu” đâu đúng không?

Hắn có một mái tóc nâu bị phai màu, làn da phai màu, kể cả bộ y phục kỵ sĩ
trên người nhìn qua cũng như bị phai màu. Tóm lại là cả người một màu xám
trắng, giống như ngàn năm không động đậy nên bị phủ bụi.

Mặc dù nói là thế nhưng cũng có thể là do người này cả năm chưa tắm rửa khiến
trên người tích tụ quá nhiều bụi đi. Tuy nhiên, ta vẫn có thể khằng định hắn
chắc chắn không phải là người!

Bởi vì tròng mắt hắn không có con ngươi mà chỉ có hai đốm lửa cháy rực màu xám
trắng.

F*ck! Ngay cả lửa mà cũng bị “phai màu”!

Thứ duy nhất không bị phai màu chính là thanh kiếm hắn đang cầm trên tay. Đơn
giản và hoàn toàn không có vật trang trí nhưng lại ánh lên những tia sáng lạnh
lẽo, chỉ nhìn qua thôi cũng đã không dám đụng vào.

May là Hàn băng thần kiếm trên tay Ice cũng không phải là vật có thể xem
thường. Mặc dù thoạt nhìn thì nó như một que kem nhưng nếu xét về độ sắc bén
thì không một que kem nào sánh bằng!

Hơn nữa kiếm thuật của Ice knight vốn nổi tiếng là xuất sắc, ta nghĩ cho dù
cậu ta thực sự cầm một que kem thì thực lực vẫn hoàn toàn hơn hẳn ta…

Khụ!

Phong cách chiến đấu của Ice là chỉ xuất chiêu khi đối thủ đã ra đòn. Tức là
cậu ta có thể cầm kiếm đứng yên không nhúc nhích nguyên cả ngày, mãi cho đến
khi đối phương chịu không nổi phải rút vũ khí ra tấn công trước thì cậu ta mới
dùng một chiêu hạ gục đối thủ và kết thúc cuộc chiến.

Cho nên các trận chiến của Ice cũng thuộc thể loại không ai thèm bu xem.

Lần này cũng không ngoại lệ, cái tên bị phai màu này tất nhiên cũng không có ý
định kiên trì cùng đối phương đấu mắt cả ngày. Vờn nhau chưa được bao lâu, hắn
ta liền lao tới phía Ice với tốc độ kinh người, giây trước vừa đứng tại chỗ ,
giây sau đã xuất hiện trước mặt Ice. Như thể hắn vốn không hề di chuyển, chỉ
đơn giản là đột ngột biến mất và sau đó bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Ice!

Với tốc độ như thế, chả trách mà khi hắn vừa xuất hiện lại có thể trước mặt
Thánh kỵ sĩ chuyên dùng khiên bảo vệ trong Mười hai thánh kỵ sĩ – Earth
knnight – một kiếm chém trúng ta… Vậy mà ta đã cứ nghĩ là Earth mượn việc công
báo thù riêng, cố ý không bảo vệ cho ta.

Cũng may là Ice knight luôn chú ý quan sát động tĩnh đối phương, dù tên bị
phai màu này có tốc độ kinh người nhưng cậu ta vẫn kịp thời giơ que kem…Hàn
băng thần kiếm lên đỡ rồi lùi về sau.

Lần này Ice knight không những không thể nhanh chóng giải quyết đối thủ mà
ngược lại còn bị đẩy lùi ra sau, dù tốc độ hai bên đều nhanh đến dọa người
nhưng ta vẫn có thể nhìn ra, Ice hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Ta …hứng thú nhìn hai bên đánh nhau…Khụ! Ta lo lắng khi thấy đồng đội của mình
bị đánh bật. Một ý nghĩa bỗng lóe lên trong đầu ta, kiếm thuật cao cường như
thế, vẻ ngoài bị phai màu, tử vong linh khí dày đặc…Death knight?!

Ác ác! Xem ra chính là hắn ta rồi.

“Sun, cậu có muốn trị thương trước không?” Leaf đứng sau ta lại lo lắng hỏi.

“Sun không sao.” Miệng thì trả lời nhưng mắt ta vẫn chăm chú theo dõi cuộc
chiến! Dễ gì có dịp chứng kiến Ice knight cùng địch thủ giao đấu nhiều chiêu
như vậy, việc trị thương có thể tạm gác lại sau.

Tuy đang cao hứng đứng xem người khác đánh nhau nhưng tốt xấu gì ta cũng nên
giúp Ice một tay. Dù kiếm thuật giỏi nhưng cậu ta vẫn đang vào thế bất lợi,
nếu để chút nữa cậu ta thua, Earth là thánh kỵ sĩ bảo vệ, Leaf là thánh kỵ sĩ
cung thủ, vậy không phải kẻ lâm trận tiếp theo sẽ là ta hay sao?

Nếu như vậy thì ta sẽ nhanh chóng xuất huyết tại chỗ trong vòng tám chiêu và
thăng thiên trong vòng ba chiêu còn lại.

“Ice, để tôi giúp cậu!” Mặc dù ta đột nhiên hét to nhưng không cần lo lắng sẽ
làm cho Ice phân tâm vì cậu ta chính là Thánh kỵ sĩ có khả năng tập trung cao
nhất trong Mười hai thánh kỵ sĩ.

Do ta chính là Sun knight căm hận nhất sinh vật undead nên ngay từ nhỏ, trong
những kỹ năng ta phải học thì hơn một nữa là dùng để đối phó với các sinh vật
undead. Ví dụ như có một chiêu tên là “Thần thánh chúc phúc”, ta có thể chúc
phúc cho bất cứ thứ gì, khiến nó trong một khoản thời gian gia tăng đột biến
năng lực thần thánh, đối với sinh vật undead chính là gia tăng lực sát thương
chúng.

Vốn là ta định sử dụng chiêu “Thần thánh chúc phúc” lên Hàn băng thần kiếm
nhưng lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng. Cây kiếm chuyển động quá nhanh
khiến ta không thể ra tay được!

Quên đi, chỉ tổ tốn thêm khí lực, tốt nhất là chúc phúc cả người Ice và thanh
kiếm là được!

“Thần Ánh sáng trên cao lấy ánh sáng ngọc chiếu sáng thế gian, trừ đi bóng ma
tà ác…(lược đoạn sau)” ta niệm một chuỗi ca tụng thần Ánh sáng, sau khi Ice bị
Death knight chém trúng vài nhát, ta cuối cùng cũng đọc tới câu quan trọng
nhất.

“Thần thánh chúc phúc!”

Ngay lúc đó, cả người Ice liền tỏa ra hào quang sáng chói, ánh sáng chẳng
những tăng khả năng sát thương sinh vật undead lên gấp đôi, mà cho dù đối
phương không phải là sinh vật undead cũng khiến chúng lóa mắt mà không thể tấn
công.

“Sun, còn tôi nữa.”

Có lẽ là do chứng kiến Ice bị thương, người tốt Leaf cuối cùng đã bị chọc
giận. Cậu ta đứng bên cạnh ta, vẻ mặt giận dữ, trên tay còn cầm…Ha ha! Các
ngươi cho rằng là diệp lục thần kiếm ư? Nói cho mà biết, sai rồi!

Là Diệp lục thần cung!

Bởi vì không muốn phải đọc lại đoạn chú tán dương thần Ánh sáng, ta thuận tay
nắm lấy mũi tên đang giương trên cung, để đầu mũi tên đâm vào lòng bàn tay.
Sau khi rút tay lại, đầu mũi tên đã đẫm đầy máu ta.

Thân là người phát ngôn của thần Ánh sáng, máu của ta cũng mang năng lực thần
thánh chúc phúc, đối với sinh vật undead chính là kịch độc!

Leaf tỏ vẻ cảm động: “Sun, tôi nhất định sẽ không lãng phí máu của cậu.”

Mặt khác, với sự trợ giúp thánh quang của ta, Ice từ thế hạ phong nhất thời
cùng Death knight không phân biệt được cao thấp. Death knight hiển nhiên là
rất kỵ thánh quang, và nó khiến cho việc di chuyển của hắn khó khăn hơn rất
nhiều.

Tuy nhiên, bên cạnh ta vẫn còn một anh chàng Leaf hiện tại đang chăm chú quan
sát tình hình. Cậu ta giương cung lên trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt
sắc bén dõi theo kẻ thù như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Quên nói cho mọi người biết, khi Leaf knight nhấc cung tên lên thì không còn
biệt hiệu là “người tốt” nữa mà đã trở thành “ người khủng bố”. Cậu ta có thể
bắn năm mũi tên chỉ trong vòng mười giây và tất cả đều trúng hồng tâm.

Đó là còn chưa kể cậu ta có thể vừa chạy nhảy, vừa ca hát, vừa ngắm gái đẹp mà
vẫn biến đối thủ thành một con nhím.

Tóm lại là ta thà cầm kiếm chiến đấu cùng Death knight chứ cũng không muốn đối
đầu với một anh chàng Leaf đang cầm cung tên trên tay. Đánh không lại kỵ sĩ
thì ta vẫn có thể chạy trốn chứ còn đối đầu với cung thủ thì … có chạy đằng
trời!

Lúc này, “vút” một tiếng, một mũi tên nhắm thẳng hướng Death knight mà bay
tới. Vì hắn ta đang phải chống đỡ các đòn tấn công của Ice nên không có cách
nào tránh né. Mũi tên cắm ngay ngực hắn, đối với một kẻ đã chết như Death
knight mà nói thì một trúng một mũi tên cũng chẳng thấm tháp gì, nhưng nếu là
mũi tên tẩm máu của ta thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

Ice liền nhân cơ hội chém cánh tay trái của hắn một nhát khiến Death knight
phải rú lên vì đau đớn. Cánh tay hắn gần như bị chém đứt rời, chỉ còn lại chút
thịt nối liền khiến nó cứ lủng lẳng giữa không trung.

Death knight liền lập tức thối lui, tốc độ di chuyển không phải Ice có thể
đuổi kịp. Tuy nhiên chúng ta vẫn có Leaf ở đây mà!

Cho dù là Death knight thì cũng không thể chạy thoát những mũi tên!

Leaf liền "vút, vút, vút" liên tục bắn ra ba mũi tên. Lần này Death knight tuy
nhanh nhẹn có thể tránh thoát hai mũi tên đầu tiên nhưng rốt cục vẫn trúng mũi
tên thứ ba nhưng lại là cái không tẩm máu của ta. Hiệu quả quả thực rất kém
cỏi, Death knight ngay đến việc rút tên ra cũng không thèm quan tâm.

Ta đột nhiên mỉm cười, nắm lấy mũi tên Leaf đang giương lên, lại để nó đâm
xuyên qua lòng bàn tay. Suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy chưa hoàn toàn chắc
chắn, phát này vẫn có thể bị trượt, tốt hơn hết là để máu đang chảy trên tay
ta thấm hết lên các mũi tên trong bao sau lưng Leaf.

Leaf thực sự đã không làm ta thất vọng, cậu ta bắn tên liên tục không ngừng,
mặc dù bị trượt mất không ít nhưng vẫn có vài phát trúng. Tuy chỉ bắn trúng
vài chỗ những cũng đã khiến cho Death knight đau đớn mà gầm rú.

“Không xong rồi! Hắn định chạy trốn.” Leaf hô to, đồng thời tăng nhanh tốc độ
bắn tên, nhanh đến nỗi ta chỉ nhìn thấy một bóng hình quạt của cánh tay, sau
đó là tiếng của một loạt mũi tên được liên tiếp bắn ra, nhẹ nhàng nhưng bạo
liệt. Leaf không hỗ danh là Thánh kỵ sĩ chuyên dùng cung tiễn trong Mười hai
thánh kỵ sĩ ah.

Tên Death knight lúc này đã không thể phản công được nữa, chỉ cố gắng né tránh
để mau chóng thoát thân…

“Sun knight, ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi!”

Hình ảnh của Death knight xám trắng dần hóa thành chấm nhỏ. Kịch bản cho những
kẻ xấu trước khi chạy trốn giống y chang nhau, đều sẽ thốt ra một câu đe dọa
diễn viên chính…Khoan đã, người hắn uy hiếp chính là Sun knight…ta?

Chờ, chờ một chút, tìm ta làm gì? Đánh ngươi đâu phải là ta ah!

Tục ngữ có câu, “Oan có đầu, nợ có chủ”, ta chỉ tiện tay hỗ trợ cho Ice một
chút thánh quang với lại tẩm chút máu độc lên mũi tên của Leaf thôi! Đánh
ngươi là hai người bọn họ, liên quan gì đến ta!

Ta thật sự muốn khóc rồi nha, lần này chẳng những bị chém trúng một đao mà còn
bị Death knight nhớ mặt ghi thù. Ta làm gì sai mà phải chịu cảnh này hả trời!

Lúc này, Ice knight thong thả thu hồi kiếm, Earth knight cũng cất thuẫn bảo
vệ. Bọn họ cùng quay người lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng không hiểu vì
lý do gì, vừa nhìn thấy ta liền đồng loạt ngây người.

“Sun…cậu không sao chứ?” Vẻ mặt của Earth giống như vừa trông thấy quỷ từ địa
ngục trồi lên vậy.

Ta kiên quyết lắc đầu. Tại sao mọi người đều nhìn ta với ánh mắt như vậy nhỉ?

Ice không lên tiếng nói chuyện, chỉ lướt mắt nhìn cả người ta rồi hướng xuống
đất, sau đó mặt ngẩn ra tỏ vẻ “không thể tin nổi”. Ta tò mò nhìn theo.

Wow! Dưới đất là một vũng máu đang chảy lênh láng, một mảng màu đỏ tươi trông
khá bắt mắt.

Chờ một chút! Sao y phục thánh kỵ sĩ của ta đang màu trắng lại hóa đỏ thế này?

“Sun… cậu thực sự không sao chứ?” Giọng Leaf vỡ òa như sắp khóc.

Đây là máu… của ta sao?

“Leaf…” Ta vừa lên tiếng liền phát hiện âm thanh của mình yếu như tiếng muỗi
kêu.

“Ừ?” Leaf vội vàng chạy lại gần, là do ta nói quá nhỏ, cậu ta căn bản không
thể nghe thấy.

“Giúp tôi một tay…”

“Sun!”


Mệnh Kỵ Sĩ - Chương #3