28:“tình Tiết Mạo Hiểm Tất Có —– Vương Kiến Vương.”


Người đăng: huongexo45@

Lúc lần nữa mở mắt, ý nghĩ đầu tiên của ta chính là… ta gần đây làm sao thường
thường mở mắt sau khi hôn mê hả?

“Ta đã biết, cái gì mà làm phù rể không cần chạy thoát thân… Trở về nhất định
phải đòi lão Giáo Hoàng phí bồi thường!”

Ta cau mày ưu tư bò dậy, hơn phân nửa nguyên nhân là bụng thực tại đói không
chịu được, mặc dù có thể gọi người, nhưng ta cũng quá lâu không cử động rồi,
cơ thể bắt đầu cảm giác cứng ngắc, nếu cứ như vậy, đã không phải làm heo, mà
là có thể yên ổn dưới đất rồi.

Ta đi đến trước cửa phòng, vươn tay định mở cửa thì lại nghe thấy tiếng ồn ào
bên ngoài, ta ngừng tay, sau đó nhẹ nhàng đem lỗ tai dán trên cửa, lập tức
liền phát hiện tiếng ngoài cửa là giọng của Leaf và Ann, hai người hình như
đang tranh chấp… Thật khó có thể tin, gã Leaf này lại có thể cùng người khác
tranh chấp?

Leaf đè thấp giọng, quát: “Cô cùng công chúa Alice rốt cuộc là làm sao? Hôm đó
công chúa Alice vậy mà ra tay công kích chúng ta, còn có phản ứng của cô cũng
rất kỳ quái.”

Hô! Sợ đến nỗi tim gan ta cũng nhảy thình thịch, không ngờ Leaf lại có thể
biết quát người khác, hơn nữa lại còn quát một công chúa, chẳng lẽ cậu ta định
đổi nghề không làm người tốt nữa sao?

“Hết thảy mọi chuyện này cũng không liên quan đến ngươi!” Giọng nói của Ann
lại còn lớn hơn so với Leaf.

“Không liên quan đến ta?” Giọng nói của Leaf cũng run lên, nghe lên hình như
là tức giận đến sắp phát nổ rồi: “Các người hại Sun hôn mê bất tỉnh lâu như
thế, cô còn nói không liên quan đến ta?”

Ann đáp trả: “Ta thấy hắn chỉ là đang ngủ mà thôi!”

Chát!

Giọng nói của Ann nghe lên rất sững sờ: “Ngươi, ngươi đánh ta…”

Ngữ khí của Leaf lại rất lạnh, cậu ta nói: “Đừng sỉ nhục Sun, lần sau sẽ không
là cái tát nữa, ta sẽ trực tiếp đưa ra quyết đấu với cô, cho dù cô là một vị
công chúa, Ann công chúa điện hạ.”

Ta kinh ngạc đến nỗi ngay cả miệng cũng biến thành chữ O lớn, L-Leaf lại có
thể vung một cái tát vào công chúa? Thần Ánh Sáng của con! Đừng nói cải tử hồi
sinh thuật của Leaf vẫn để lại di chứng, hơn nữa di chứng này là từ người tốt
biến thành người xấu rồi chứ?”

Vậy ta sau này trở đi chẳng phải không thể bắt nạt cậu ta nữa? Thần Ánh Sáng
ngài thực sự quá tàn nhẫn rồi, bắt nạt Leaf là một trong những niềm vui thú ít
ỏi của cuộc sống con, ngài vậy mà nhẫn tâm tước đoạt!

“Xin lỗi, Leaf, ta không phải cố ý…”

Ann lại trở nên nghẹn ngào trước, vừa sụt sịt mũi vừa nói: “Ta cũng không biết
chị Alice sẽ công kích chúng ta, bọn họ còn ra tay giết ngươi, ta thật sự
không biết chị ấy sẽ làm như vậy, ta chỉ là muốn giúp chị ấy cùng người mình
thích bỏ trốn mà thôi, hoàn toàn không muốn tổn hại ngươi và Sun, ngươi phải
tin ta.”

Đôi bên lặng yên một hồi, trong lúc đó chỉ truyền tới tiếng khóc của Ann, cuối
cùng, Leaf thở dài một hơi rồi nói: “Tôi biết rồi, xin lỗi, vừa rồi đã đánh
cô, tôi là quá lo cho Sun, mới nhất thời xúc động, xin tha thứ cho tôi.”

Nhanh như thế đã tha thứ cùng tin tưởng người ta rồi, xem ra Leaf vẫn là người
tốt mà! Xin lỗi, thần Ánh Sáng, con vừa mới hiểu lầm ngài rồi.

Lúc này Ann có chút lắp bắp nói: “L-Leaf, thật ra, vật phẩm ma pháp ta dùng để
truy tìm tung tích chị gái, có thể sử dụng một lần dịch chuyển tức thời, dịch
chuyển đến bên cạnh chị ta… Xin lỗi! Ngươi đừng mắng ta!”

Bên ngoài yên lặng một lúc lâu, Leaf thở dài một hơi, nói: “Đuổi theo rất nguy
hiểm, hiện tại Mike và Alston vừa lại trở về cầu viện, đợi sau khi tôi và Sun
rời khỏi, cô hẵng nói cho bọn họ, xem xem bọn họ quyết định muốn làm cái gì
đi.”

“Tại sao phải đợi ngươi và Sun rời khỏi? Ngươi không theo bọn ta cùng đi sao?”
Giọng nói của Ann nghe lên rất lo lắng.

“Không!” Leaf hiếm khi cứng rắn nói: “Tuyệt đối không thể để cho Sun biết
chuyện này, cô phải đáp ứng tôi!”

“Tại sao? Ngươi không cho ta biết, ta sẽ không đáp ứng ngươi.”

“Cô không hiểu cậu ta, cậu ta… Ôi! Đám người chị cô không nên giết tôi, nếu
như để cho Sun biết có phương pháp có thể tìm đến Alice, cậu ta sẽ không bỏ
qua cho bọn họ, chị của cô cũng sẽ bị nguy hiểm, cho nên cô nhất định phải đáp
ứng tôi, trước khi tôi và Sun rời khỏi, đừng nói chuyện này lên.”

Ann có chút khinh thường nói: “Chúng ta cũng đã không đánh lại bọn họ, Sun hắn
yếu như thế… ta là nói, hắn, hắn không mạnh như thế đi? Leaf, ngươi đừng tức
giận nhé… Ta không cố ý mắng hắn đâu!”

“Cậu ta không mạnh như thế… ha ha!”

Leaf rất bất đắc dĩ nói: “Nếu như là như vậy, quy tắc chung thứ ba của Mười
Hai Thánh kỵ sĩ chúng tôi sẽ không là “mặc kệ Sun knight thoạt nhìn có bao
nhiêu yếu kém, cũng tuyệt đối đừng chọc xù lông cậu ta”.”

Nghe đến đây, ta suy nghĩ một chút, đi trở về bên giường, nằm lên, dụi dụi
mắt, bày ra dáng vẻ còn buồn ngủ, hô to: “Leaf, Leaf, tôi đói muốn chết rồi!”

Leaf đẩy cửa tiến vào, giọng rất mừng rỡ nói: “Sun, cậu tỉnh táo rồi?”

“Tỉnh táo đến nỗi cảm thấy tôi sắp chết đói rồi, cậu nói xem?” Ta khó chịu
nói.

Leaf bật cười một chút, rồi cao hứng nói: “Vậy ăn cháo được không?”

Ta nhanh chóng nói: “Đừng, tôi muốn ăn thịt.”

“Nhưng cậu vừa mới tỉnh lại, ăn thứ khó tiêu hóa như thế, sợ rằng…”

Ta đảo mắt khinh thường, không nhịn được nói: “Leaf, cậu thôi đi, cậu vừa lại
không phải Judge, còn là cái người tốt, tôi mới không sợ cậu, tôi nói muốn ăn
thịt chính là muốn ăn thịt.”

Leaf yên lặng một chút, giọng nói lo âu: “Được rồi, tôi kêu nhà bếp băm thịt
vụn một chút, nấu bát canh thịt cho cậu.”

Chân tay Leaf rất nhanh, mới qua một hồi, cậu ta đã bưng canh thịt đến cho ta
ăn, ta vừa ăn canh thịt, vừa nghe Leaf nói rõ tình huống hiện tại cho ta, thật
ra ta cũng vừa mới nghe trộm được rồi, nói chung là, Mike cùng Alston trở về
cầu viện, bởi vì ta hôn mê bất tỉnh, cho nên Leaf và Ann đã ở lại bảo vệ sự an
toàn của ta.

Leaf nói: “Sun, tôi cũng nhờ bọn họ phái người thông báo cho Thần Điện Ánh
Sáng rồi, tôi nghĩ bên Thần Điện sẽ phái người tới.”

Hy vọng người tới không phải Judge. Ta gật đầu với Leaf, đem miếng thịt cuối
cùng nuốt vào.

Sau khi không còn hương vị của canh thịt, ta thấp thoáng ngửi thấy mùi hôi,
đừng nói… Cúi đầu ngửi mùi trên người, ta suýt nữa tự xông chết chính mình,
vẫn đúng là biến thành Stinky knight rồi.

Ta cau mày ưu tư nói: “Leaf, tôi bốc mùi quá! Cậu đi mua bộ quần áo mới cho
tôi, còn có… Ann công chúa.”

Ann công chúa nãy giờ yên tĩnh đứng bên cạnh nghe thấy ta nhắc tới mình, ngừng
lại một chút mới hỏi: “Cái gì?”

“Cô giúp tôi xách một thùng nước nóng tới được không?” Ta nhàn nhạt nói.

Ann không trả lời, nhưng, Leaf lập tức ôn tồn nói: “Phiền cô rồi, Ann, tôi đi
mua quần áo cho Sun.”

Ann lúc này mới cuối cùng hồi ứng, chỉ là giọng vẫn có chút không tình nguyện
nói: “Được rồi!”

Ta dặn dò với Leaf: “Phải mua y phục trắng, bảo thợ may thêu lên biểu tượng
Sun cho tôi, cậu không phải nói đã gọi người của Thánh Điện tới sao? Tôi thế
nhưng không thể thất lễ trước mặt mọi người.”

Leaf sửng sốt, hơi gật đầu nói: “Được.”

Leaf xoay người đi lo liệu quần áo, Ann không lâu sau đã xách một thùng nước
nóng tới, “rầm” một tiếng bỏ thùng xuống, khó chịu nói: “Rửa đi! Ta đi ra
ngoài.”

“Chờ một chút.” Ta sờ xuống nước, nhàn nhạt nói: “Nước quá nóng rồi.”

Ann có lẽ có chút áy náy với ta, cũng có thể là nể mặt Leaf, cho nên mặc dù cô
nàng rất không vui vẻ, nhưng vẫn hết sức nghe lời, vừa nghe ta nói, liền cúi
người chạm vào nước.

Ta cười lạnh một tiếng, triệu tập thủy thuộc tính…

Nhất thời, nước đầy trong thùng cùng với thủy thuộc tính ta triệu tập kếp hợp
thành một, sau đó như sợi dây xích quấn lên cơ thể Ann, cô ta khựng lại một
chút, rồi lập tức vùng vẫy, muốn thoát khỏi xích nước này, nhưng nước vốn
không có hình dạng, cô ta cùng lắm chỉ khiến cho nắm đấm xuyên qua dòng nước,
sau đó, ta một hơi đem tất cả nước này đông kết lại, Ann nhất thời kẹt ở trong
những cột băng đó, không thể nào động đậy.

“Cái này là không thể! Đóng băng thuật của ma pháp sơ cấp làm sao có thể vây
khốn ta.” Ann vừa la vừa dốc sức vùng vẫy, nhưng băng trên người cô ta lại
không có bất cứ chiều hướng vỡ vụn nào.

Ta nhàn nhạt cười nói: “Căn cứ vào sự tìm hiểu của ta đối với ma pháp, sơ cấp
cộng sơ cấp bằng trung cấp, cho nên ta đem đóng băng thuật cộng thêm đóng băng
thuật, liên tiếp tăng thêm năm lần, không biết coi như là ma pháp đẳng cấp
nào? Nhưng mặc kệ làm sao, khối băng này thế nhưng không yếu hơn so với bảo
kiếm trên người ngươi, ngươi tiếp tục vùng vẫy cũng chỉ tự làm mình bị thương
thôi.”

Nói xong, ta nhàn nhạt cười vươn tay luồn vào vạt áo của Ann…

“Ngươi, ngươi!” Giọng nói cô ta như sắp khóc, gào lên: “Ngươi dừng tay mau,
nếu không ta sẽ kêu lên!”

Nghe vậy ta thuận tay xuất ra gió lốc, khiến cho gió tới lui xoay quanh theo
vách tường căn phòng, dùng để cách âm, nhẹ giọng nói với Ann: “A! Ngươi kêu
đi, đáng tiếc, bây giờ cho dù ngươi kêu rách cổ họng cũng không ai nghe thấy
được.”

Giọng nói Ann cực kỳ run rẩy: “Leaf, Leaf sẽ sớm trở về, hắn sẽ không để ngươi
làm như vậy.”

Ta thuận miệng trả lời: “Cậu ta còn phải đợi thợ may thêu biểu tượng Sun đây,
không nhanh như thế.”

“Thì ra ngươi sớm đã dự mưu rồi!” Ann lớn tiếng la hét: “Đồ hèn hạ vô sỉ!”

Làm sao mỗi một cô công chúa đều thích mắng ta hèn hạ vô sỉ?”

Ta không ngó ngàng gì tới tiếng thét của cô ta, từ trong cái túi ẩn trên quần
áo cô ta, lấy ra một cái hộp dẹp nhỏ hơn bàn tay một chút, vừa mở ra, mùi
hương bốn phía, ta sờ bên trong cái hộp, thứ chứa bên trong là dạng cao, cảm
giác giống như mấy thứ cao thơm của con gái.

Ann ngừng khóc, giọng hết sức kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao lại biết…”

Cô ta đột nhiên ngừng lại, ta nhàn nhạt tiếp lời: “Ta làm sao lại biết, đây
chính là vật phẩm ma pháp ngươi dùng để truy tìm tung tích công chúa Alice,
đúng chứ?”

“Ngươi, ngươi…” Ann mang giọng sợ hãi: “Thì ra ngươi vẫn luôn tiềm ẩn thực
lực.”

Hừ lạnh một tiếng, đó là đương nhiên, ta dù nói thế nào cũng là Sun knight,
không lẽ còn có thể thật sự là cái phế vật sao?

“Ngươi thật đáng sợ.” Ann run rẩy nói: “Ngay cả tư thái cầm kiếm với bước chân
đều tiềm ẩn tốt như thế, chạy một chút đã thở hổn hển muốn chết, căn bản như
một người không biết kiếm thuật, thể năng lại kém, thì ra hết thảy đều là giả
bộ!”

Ann cười lên, ung dung nói: “Nhưng, ngươi không thể khởi động cái vật phẩm ma
pháp này, ha ha… ui da!”

Ta dùng phong đao rạch vào da Ann, sau đó đem máu của cô ta nhỏ vào bên trong
hộp.

“Ngươi, ngươi làm sao lại biết…” Giọng nói của Ann nghe lên như sắp khóc.

Ta đảo mắt khinh thường, vật phẩm ma pháp trong nhà Pink chỉ ít hơn so với kẹo
dâu một chút, ta từ nhỏ đã lăn lộn ngay trong đống vật phẩm ma pháp đó, loại
trang trí nho nhỏ này làm sao có thể làm khó được ta.

Một giọt máu của Ann nhỏ vào, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, cái đáy hộp vén
ra một lớp trang trí khác, là một cái ma pháp trận nho nhỏ, ta sờ một chút, ma
pháp trận điêu khắc vô cùng cẩn thận, cảm giác được đó là một tinh phẩm hiếm
thấy, nhưng, loại thứ này, trong nhà Pink vẫn có rất nhiều.

Lúc này, ta ngẩng đầu lên, nói với Ann: “Chuỗi xích này ở nửa giờ sau khi ta
đi sẽ vỡ vụn, nếu như ngươi không muốn bị người lạ lợi dụng, thì đừng gào thét
kêu người tới, nếu gọi tới người xấu, vậy ngươi chờ bị người khác sàm sỡ đi!
Còn nữa, nói với Leaf, ta sẽ thay cậu ta đòi lại công bằng.”

Không đợi Ann trả lời, ta đem phong thuộc tính chuyển vào trong ma pháp trận,
ma pháp trận tức thì biến lớn, bao bọc toàn thân ta, sau đó mang ta đến chỗ
công chúa Alice.

◊◊◊◊

Vừa cảm thấy mình đã dịch chuyển tức thời đến chỗ mục tiêu, ta lập tức hô:
“Thánh y của rồng! Nhân danh truyền nhân của rồng ra lệnh ngươi, phát động!”

“Em gái?”

Đây là giọng của phụ nữ, trên người cô ta mặc trang phục dạng bào tử, hơn nữa
trên người phong thuộc tính cao vọt, nghĩ đến, cô ta chính là công chúa Alice,
hơn nữa còn là ma pháp sư thuộc tính phong.

Cô ta cách ta rất gần, chỉ có hai bước ma thôi, ta bước nhanh đến, tóm được cô
ta, đồng thời quát: “Đừng động!”

Nhưng hiển nhiên cô ta không ngoan ngoãn như thế, lập tức muốn sử dụng ma pháp
phong thuộc tính phản kích lại, đáng tiếc, hành động điều động phong thuộc
tính của cô ta bị ta quấy nhiễu, mặc dù ta không biết ma pháp trung cấp cao
cấp, chẳng qua, nói đến năng lực tụ tập thuộc tính, ngay cả Aidrizzt cái ma
pháp sư trăm mấy tuổi này cũng nói thẳng hắn không bằng ta.

Cô ta hít một hơi, la hoảng: “Ngươi, ngươi không phải thích khách, là ma pháp
sư!”

“Đều không phải, ta là Thánh kỵ sĩ.” Ta lạnh lùng nói: “Mắt ngươi mù hả? Không
nhìn thấy Thái Dương thần kiếm phát sáng lấp lánh trên tay ta sao, ta là Sun
knight!”

Sau khi nói một hơi xong, ta không thể không thừa nhận, sớm từ trước, ta đã
rất muốn gào thét: “Ta là Thánh kỵ sĩ! Không phải tế ti, là Thánh kỵ sĩ Thánh
kỵ sĩ Thánh kỵ sĩ! (phía sau xuất hiện một trăm lần hồi âm)”

Bây giờ thật sự nói rồi, đúng là có cảm giác từ đáy lòng sảng khoái ra, nếu
không phải tình huống không cho phép, ta thật sự có loại xúc động muốn chảy
nước mắt!

“Sun knight? Làm sao có thể?” Alice rùng mình nói.

“Alice!”

Lúc này, Ám kỵ sĩ cũng vội vàng vọt về, nghĩ đến, là quang thuộc tính nhiều
đến nỗi muốn tràn ra ngoài của ta dẫn hắn trở về, hắn phóng nhanh về hướng hai
người chúng ta…

“Đứng lại!”

Ta nắm chặt công chúa, Thái Dương thần kiếm cũng vững vàng gác trên cổ cô ta,
sau đó lạnh lùng nói với Ám kỵ sĩ:

“Ngươi không cần mạng của người phụ nữ này nữa rồi sao?”

Bước chân Ám kỵ sĩ chậm lại, nhưng không có dừng, ta nhẹ nhàng đem Thái Dương
thần kiếm trên tay ấn áp trên cổ công chúa một chút, công chúa rên một chút.

“Dừng tay!” Ám kỵ sĩ cuối cùng ngừng bước chân, rống giận: “Ngươi không thể
tổn hại cô ấy, cô ấy là một vị công chúa!”

Ta ha ha cười dài một hồi, sau đó vừa lại ấn áp cổ công chúa một chút, lần này
công chúa trái lại nhịn được không phát một tiếng nào, ta giễu cợt nói: “Ngươi
chắc chứ?”

Ám kỵ sĩ giọng run rẩy nói: “Ngươi là một vị kỵ sĩ, còn là Sun knight nổi
tiếng toàn đại lục, ngươi sẽ không thương tổn một cái phụ nữ, đó sẽ làm tổn
hại vinh dự của ngươi, ngươi sẽ không làm như thế…”

Ta cười rồi hỏi: “Vậy ngươi biết, “mọi người toàn đại lục đều biết”, Sun
knight ghét nhất chính là cái gì không?”

“Sinh vật undead.” Hắn trả lời theo phản xạ.

Ta rống giận một tiếng: “Sai rồi! Sun knight ghét nhất nhìn thấy Thánh kỵ sĩ
của mình chết!”

Rống xong, thu lại tâm tình kích động, ta nhàn nhạt nói: “Bây giờ, ta cảnh cáo
ngươi, ngươi dám động một chút, ta sẽ chặt đứt một tay của người phụ nữ này,
thấy ngươi động mấy lần, ta sẽ chặt đứt của cô ta bấy nhiêu thứ.”

Ám kỵ sĩ và Alice đều không động cũng không nói, không biết là bị ta dọa sững
sờ, hay thế nào, nhưng cái này cũng không quan trọng, ta điều động lượng lớn
thủy thuộc tính, ngưng kết nước thành cột băng, mười mấy cây cột băng bồng
bềnh quanh người Ám kỵ sĩ, mà hắn đúng là động một cái cũng không động.

Ngược lại là công chúa Alice trong tay ta khóc gào lên: “Ngươi thật hèn hạ vô
sỉ! Ưng, đừng nghe hắn, hắn không dám làm như thế đâu!”

Bây giờ ta đã xác định rồi, công chúa khắp thiên hạ chỉ biết một loại câu mắng
người, chính là bốn chữ “hèn hạ vô sỉ”, không còn gì khác nữa.

Ta nhàn nhạt nói với Ám kỵ sĩ: “Quên nói cho ngươi biết, phát động đấu khí
cũng coi như là động một chút.”

Nói xong, mười mấy cây cột băng trực tiếp hướng vào tứ chi và ngực bụng của
hắn giáng xuống, tiếp đến nổi lên mười mấy tiếng trọng kích, nhưng Ám kỵ sĩ,
cho dù bị trọng kích, cũng không hề động đậy, vẫn cứ lấy tư thế đứng thẳng
không nhúc nhích chịu đựng công kích này, điều này khiến cho thương thế của
hắn càng nghiêm trọng, ta nghe thấy không ít tiếng xương vỡ vụn.

“A Ưng…” Alice gần như là muốn ngất đi, chân cũng mềm nhũn, toàn bộ dựa vào ta
chống giữ mới không ngã xuống.

Ngươi có thể chuyển động.” Ta nhàn nhạt nói.

Lúc này, Ám kỵ sĩ mới chầm chậm ngã xuống đất, sau đó, ta lại phát động một
cây cột băng lớn nhất, tàn nhẫn nện xuống trên lưng hắn.

“Ugh!” Hắn rên rỉ một tiếng.

Thật là một kỵ sĩ kiêu ngạo. Ta có chút khâm phục hắn, cú đánh cuối cùng vừa
rồi sợ rằng đã đánh nát vài cây xương sườn của hắn, hắn lại từ đầu đến đuôi
cũng không thực sự kêu ra tiếng.

Ta thả công chúa Alice ra, thuận tiện lười biếng cảnh cáo cô ta: “Đừng muốn sử
dụng ma pháp với ta, nếu không ta sẽ dùng “địa ngục hỏa” giúp Ám kỵ sĩ của
ngươi trừ độc sát khuẩn, đảm bảo hắn sạch đến nỗi ngay cả tro cốt cũng không
còn.”

Ailce dùng sức đẩy ta, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Ám kỵ sĩ, nhìn thương thế
của hắn liền bật khóc, Ám kỵ sĩ mặc dù thương thế trầm trọng, thần trí sợ rằng
là tình trạng gần như nửa bất tỉnh, nhưng hắn lại nhẹ giọng an ủi công chúa,
nói đi nói lại vẫn chỉ có câu “ta không sao, đừng khóc” này.

Thấy vậy, ta không nhịn được khẽ cười lên, bọn ta muốn giải cứu cô ta, thế
nhưng đối phương lại không cho rằng như thế, cái này thật sự quá buồn cười
rồi, cái gì mà kỵ sĩ cứu công chúa… công chúa thế nhưng chưa chắc muốn được kỵ
sĩ giải cứu! Sợ rằng đối với cô ta mà nói, nhóm người chúng ta này là ma vương
muốn chia rẽ cô ta và người trong lòng đi?

“Các ngươi đã phạm một sai lầm.”

Ta lạnh lùng nói: “Đó là không nên giết chết Leaf! Các ngươi không giết cậu
ta, ta chưa chắc sẽ muốn chia rẽ các ngươi, chẳng qua, bây giờ ta cũng không
định chia rẽ các ngươi, các ngươi cứ cùng nhau xuống địa ngục đi!”

Hiện trường yên lặng một chút, Alice tự lẩm bẩm: “Ngươi muốn giết bọn ta? Làm
sao có thể…”

“Vì sao không thể?” Ta cười lạnh một tiếng: “Các ngươi dám giết Leaf knight,
thì nên biết có Sun knight sẽ truy giết bọn ngươi đến chân trời góc bể!”

Nghe vậy, cô ta la hoảng một tiếng: “Ta là công chúa!”

“Oh, thật sao?”

Ta dùng giọng hết sức nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng ta chẳng nhìn thấy công chúa
nào cả, chỉ nhìn thấy tên bắt cóc và đồng bọn của hắn.”

Alice hô hấp trở nên dồn dập, cô ta run rẩy nói: “Sun knight, ngươi giết chết
ta, mẫu hậu ta sẽ không bỏ qua cho ngươi và Thần Điện Ánh Sáng!”

Ta thản nhiên nói: “Oh? Ta cái gã thích khách này cũng không nhìn thấy Sun
knight nào, ngươi nhìn thấy rồi hả?”

Alice nức nở hai tiếng, sau đó cố gắng ôm lấy Ám kỵ sĩ đang gần như bất tỉnh,
hình như muốn mang hắn trốn.

Nhưng khí lực của cô ta căn bản không thể dịch chuyển một người đàn ông, càng
huống chi, người đàn ông này còn mặc khôi giáp, nhưng cô ta lại không chịu bỏ
cuộc, cố sức muốn kéo hắn đi.

Nhìn tình huống bọn họ như vậy, tâm tình thịnh nộ ban đầu trong lòng của ta
giảm đi hơn phân nửa, cực hình hành hạ vốn định làm cho tốt cũng có chút ra
tay không nổi, sớm biết vậy đã không khiến cho Ám kỵ sĩ thê thảm như thế, nếu
như hắn còn có lực phản kháng một chút, vậy ta có thể còn có biện pháp tiếp
tục nổi cơn thịnh nộ, bây giờ, lại khiến cho mình cũng không nỡ ra tay.

Ta hứng thú suy giảm nói: “Quên đi, cứ cho các ngươi một cái chết không làm
sao thống khổ là được.”

Ta bắt đầu tụ tập hắc ám thuộc tính, định dùng “cái chết lan tràn” mà Aidrizzt
từng sử dụng, có thể làm cho người chết vô thanh vô tức, không hề đau đớn…

“Sun, dừng tay!”

Tiếng la này là từ không trung truyền tới.

Đồng thời, ta cảm giác được hắc ám thuộc tính trên tay bị người khác đánh tan.

Ta ngẩng đầu lên, đối phương mặc quần áo dạng bào tử, hắc ám thuộc tính tiết
ra ngoài cũng không cao, nhưng lại khiến cho người một loại cảm giác thâm sâu
không thể lường, loại thuộc tính này, ta chỉ từng cảm giác qua trên thân một
người… Không! Không nên nói là một người, cô ta sớm đã không phải là người
rồi.

Ta nắm chặt tay, gần như là từ trong kẽ răng nói ra: “Pink, sở dĩ ngươi nói
với ta ngươi muốn dọn nhà, chính là dọn tới Hỗn Độn Thần Điện rồi sao?”


Mệnh Kỵ Sĩ - Chương #28