Người đăng: huongexo45@
Ta đợi đến buổi tối, mới đi dọc theo đường gõ cửa phòng của Mười Hai Thánh kỵ
sĩ, câu đầu tiên đều là “giúp tôi một chuyện”.
Cứ thế gõ đến cửa phòng của Judge, sau khi Judge mở cửa ta cũng nói câu giống
vậy “giúp tôi một chuyện”.
“Chuyện gì? Judge hỏi, rồi có phần giả ngu hỏi: “Mua bánh việt quất? Bảo Ice
làm đá bào dâu?”
Ta đi thẳng vào vấn đề yêu cầu: “Cho tôi mượn mười tên đội viên của tiểu đội
Judge.”
Nghe vậy, Judge thở dài hỏi: “Là vì nhiệm vụ, hay là vì trả thù?”
“Là vì nhiệm vụ…” Nhìn thấy Judge dáng vẻ không tin, ta vội vàng thừa nhận:
“Nhưng tôi thừa nhận tôi có chút ý định nho nhỏ lấy công báo thù riêng.”
Judge có chút dở khóc dở cười, lại hỏi: “Vậy cậu có thể dừng lại đúng lúc
không?”
Ta nhún vai nói: “Đương nhiên, tôi chỉ là muốn củng cố tín đồ, cũng không phải
muốn cùng Chiến Thần Điện khai chiến.”
Cho dù ta nói như vậy, Judge vẫn suy nghĩ một hồi lâu, miễn cưỡng nói: “Tôi
chỉ có thể cho cậu mượn năm người, để cậu khỏi bởi vì quá tức giận mà làm ẩu,
cậu luôn rất nuông chiều tiểu đội Sun, bọn chúng bị ô nhục trước mặt mọi
người, còn bị đánh thành trọng thương, tôi thật sự không thể tin cậu sẽ kiềm
chế chính mình, mà không hung hăng mà chỉnh đốn bọn chiến sĩ Chiến Thần Điện.”
“Được, vậy thì năm người.” Ta một hơi đáp ứng.
Thấy ta đáp ứng mau mắn như vậy, Judge lại nhíu mày, để cậu ta khỏi đổi ý, ta
liền đổi đề tài: “Kiếm thuật của Elliot học được thế nào rồi?”
“Rất tốt, năng lực học tập của hắn rất khá, Cloud vừa lại cải tiến mấy bước
vân tung, khiến cho năng lực né tránh của hắn càng cao, hai tuần sau chắc là
có thể đạt tới yêu cầu “triền đấu”.”
Ta gật đầu: “Tốt lắm, vậy thì không có vấn đề rồi.”
“Có thể cho tôi biết kế hoạch củng cố tín đồ của cậu rốt cuộc là gì không?”
“Không được!” Ta một hơi bác bỏ, nếu để cho Judge biết toàn bộ kế hoạch của
ta, khó đảm bảo rằng cậu ta sẽ không ngay bây giờ một kiếm chém chết ta, để ta
khỏi lúc nhỏ nguy hại người một nhà, bây giờ nguy hại đến Thần Điện, tương lai
nguy hại đến thế giới.
“Cậu quả nhiên làm ẩu rồi… Ôi! Vậy tốt nhất vẫn là đừng nói cho tôi.”
Judge lắc đầu, quyết đoán mà từ bỏ ý định muốn biết kế hoạch, cũng đỡ khỏi
khiến cho chính mình lâm vào tình huống khó xử có nên chém chết ta hay không,
cậu ta chậm rãi đóng cửa phòng, thì thào: “Đêm nay phải ngủ sớm một chút, để
khỏi biết năm tên tiểu đội viên của tôi bị ép đi làm chuyện gì, tôi sẽ hối hận
vì cho cậu mượn người, chẳng qua nói trở về, mỗi lần tôi đáp ứng cậu chuyện
gì, sau đó luôn phải hối hận… ôi!”
Ta khuyên nói: “Thở dài một hơi sẽ chết sớm ba giây.”
Phía sau cánh cửa truyền đến một tiếng xa xôi: “Đáp ứng một cái thỉnh cầu của
cậu sẽ chết sớm ba năm…”
Ta không cho là đúng nói: “Nếu như thật sự sẽ chết sớm ba năm, vậy cậu sớm đã
chết sau khi gặp tôi một tháng rồi mà!”
“Cậu cũng biết…”
Nhờ vả Judge xong, ta nhìn vị trí ánh trăng ngoài cửa sổ, bây giờ khoảng chừng
mười giờ, cũng gần như tới lúc rồi, ta bước nhanh đi tới phòng bếp của Thánh
Điện, vào giờ này, trong phòng bếp không có lấy nửa người, nhưng trên bàn đã
sớm bày biện mấy giỏ bánh mì và sữa.
Ta xách lên mấy cái giỏ, lén lút đi đến bên ngoài phòng giam nhốt tiểu đội
Sun, chẳng qua cái gọi là bên ngoài này thế nhưng không phải là ngoài cánh cửa
duy nhất của phòng giam, mà là “ngoài tường”.
Ta áp sát tường ngồi xổm xuống, khi đang định mở cửa ngầm đưa đồ ăn đi vào thì
nghe thấy giọng nói từ phía sau cửa truyền tới.
“Đội trưởng lần này thật quá đáng, còn không cho phép chúng ta chữa thương,
nhiều người bị thương rất nặng!”
“Cũng không đưa đồ ăn đến… đội trưởng thật sự mặc kệ chúng ta rồi sao?”
Một tiếng gầm kích động cắt ngang than vãn của mọi người: “Thân là một thành
viên của tiểu đội Sun, chẳng lẽ các cậu cũng giống như người ngoài, cho rằng
đội trưởng thật sự mặc kệ chúng ta sao? Như thế, cậu cho rằng mỗi lần chúng ta
bị giam là ai đưa đồ ăn tới? Là ai đưa chăn bông giữ ấm tới? Cuối cùng, cửa
ngầm của phòng giam vừa lại là ai mở đây?”
Cái giọng này là của Adair, quả nhiên không hổ là phó đội trưởng hiểu rõ ta
nhất!
Có một giọng nói vội vàng giải thích: “Adair, cậu đừng kích động chứ! Tôi
đương nhiên biết đội trưởng không phải mặc kệ chúng ta, chỉ là đội trưởng
thường thường đều muốn chúng ta đi làm một số nhiệm vụ gần như bất khả thi…”
Giọng này nghe lên như là Ed, chậc! Ta vốn còn đang nghĩ có thể cho hắn gánh
vác một số nhiệm vụ đây, xem ra không phải Adair thì vẫn không được!
“Nhưng đội trưởng luôn có cho chúng ta một số trợ giúp!” Thái độ của Adair
càng cương quyết.
“Đúng thế, nhưng đội trưởng cũng có lúc rất, rất trật đường. Đội trưởng lúc
trước muốn chúng ta ẩn dấu thân phận đi đánh Earth knight trưởng, nhưng chỉ có
cấp hai mươi lăm bộ trang phục đi đêm, ngay cả vũ khí cũng quên cấp, khiến
chúng ta bị Earth knight trưởng đánh đau đớn…”
Sau tường không truyền đến giọng của Adair nữa, xem ra hắn không có cách nào
phản bác.
Cái này đúng là nói bậy! Cái vụ muốn dạy dỗ Earth, ta làm sao có thể quên đây?
Ta chỉ là sau khi lấy tiền công quỹ đi mua trang phục đi đêm xong, liền bị
Giáo Hoàng tra được, kết quả tiền còn dư bị lão lấy về, không có tiền đi mua
vũ khí, đành nghĩ rằng tốt xấu gì cũng là hai mươi mấy người đi vây đánh một
người, ít nhất cũng có thể đánh được một hai quyền chứ?
Không ngờ bọn chúng ngay cả khiên bảo hộ của Earth cũng không thể đánh vỡ, đã
vậy mỗi một tên còn mang thương tích về để cho ta trị liệu, đúng là tức chết
ta rồi!
Ta mở mạnh cửa ngầm, đem cái giỏ trên tay dùng sức đẩy vào, ta thậm chí còn
nghe thấy tiếng giỏ đập vào tường.
Sau tường yên tĩnh một hồi, Adair mở miệng giải thích: “Đội trưởng, mọi người
chỉ là thuận miệng phàn nàn thôi, không phải thật sự có ý đó.”
Ta đem mười mấy hoa hồng châu lăn vào, cũng không đáp lại giải thích của
Adair, bực bội nói: “Người bị trọng thương mới được phép dùng một viên, không
được chữa lành hết, trên thân mỗi người nhất định phải còn thương tích, đây là
mệnh lệnh!”
Ed gần như sắp khóc nói: “Đội trưởng… hôm nay người của Chiến Thần Điện thật
sự rất quá đáng, bọn tôi chỉ là quá tức giận bọn chúng, cho nên mới nói vớ nói
vẩn, ngài đừng giận nhá!”
“Đội trưởng!”
“Xin lỗi mà! Đội trưởng.”
“Đội trưởng~~ bọn tôi sai rồi!”
Nghe thấy từng tiếng đội trưởng, ta liền mềm lòng rồi, bọn đáng chết đó nhất
định sớm đã biết cái nhược điểm này của ta, mỗi lần làm sai, mỗi tên liền bạt
mạng kêu đội trưởng, đội trưởng.
Ta thấp giọng gầm lên: “Đủ rồi! Câm miệng hết, người trọng thương mau chữa
thương, thương nhẹ cũng ăn mau lên một chút, lát nữa còn có nhiệm vụ phải
làm.”
Tiếng đội trưởng sau tường lập tức biến mất, ta gọi một tiếng: “Adair.”
“Vâng, đội trưởng.”
“Lát nữa dẫn mọi người đến chỗ cũ tập hợp, ta sẽ phái một số người chi viện
các ngươi, ở đó còn có một ít đạo cụ cần thiết.”
“Vâng.”
“Đội trưởng, ngài có đi theo bọn tôi không?” Ed đột nhiên giành nói.
“Sun ta, sẽ không đi theo.”
“Hiểu rõ…”
Ước chừng khoảng mười hai giờ, Adair liền gọi tất cả tiểu đội viên, từ trong
cửa ngầm đi ra, ta đang yên lặng đứng ở sau cây nhìn lén, sau khi nhìn thấy
bọn chúng đi ra, liền lén đi theo sau đám người, mặc dù Adair đúng là rất có
khả năng, nhưng ta vẫn còn chưa chắc chắn hắn có thể hiểu rõ kế hoạch của ta.
Để đảm bảo, tốt hơn là vẫn đi theo xem một chút.
“Adair, bóng đen vừa mới lóe qua phía sau có phải đội trưởng không?” Ed thò
đầu ra sau nhìn.
“Không phải, đội trưởng nói ngài sẽ không đi theo”, Adair cũng không thèm nhìn
đã trả lời.
Nghe thấy trả lời này, Ed sau đó nói: “Chẳng trách đội trưởng thích cậu như
vậy, Adair.”
Lúc này, Adair đột nhiên dừng lại, Ed phía sau phản ứng không kịp, tông thẳng
vô cái ót của Adair.
Ed vẻ mặt đau đớn bưng cái mũi, vội vàng dùng một cái sơ cấp trì dũ thuật vào
chính mình, mới có thể lớn tiếng oán giận: “Adair, cậu đột nhiên dừng lại làm
chi?”
Adair ngơ ngác mà chỉ về phía trước, đám thành viên tiểu đội Sun đồng loạt
nhìn về phía trước… Một tên đội viên mặc đồng phục màu đen của tiểu đội Judge
đã đi tới, báo cáo với Adair:
“Tiểu đội Storm mười người, tiểu đội Blaze mười người, tiểu đội Leaf mười
người, tiểu đội Earth mười người, tiểu đội Ice mười người, tiểu đội Moon mười
người, tiểu đội Cloud mười người, tiểu đội Judge năm người, toàn bộ thành viên
đã đến đầy đủ, phụng mệnh của Sun knight trưởng, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh
của Adair phó đội trưởng tiểu đội Sun.”
Ed ngơ ngác kéo góc áo của Adair, nhỏ giọng hỏi: “Adair… cậu cảm thấy đội
trưởng là muốn chúng ta đi chỉnh đốn người của Chiến Thần Điện, hay là đi tiêu
diệt bọn chúng?”
“Cái này… tôi cũng không chắc lắm.”
Adair có chút hoang mang trả lời xong, đúng lúc nhìn thấy hai cái rương đặt ở
chính giữa, hắn lớn tiếng “thì thầm”: “Xem ra đây là đạo cụ đội trưởng nói
đi.”
Ta trong bóng tối gật đầu, mặc dù biết Adair không thể nhìn thấy.
Hắn đi tới, sau khi mở ra hai cái rương, liền cau mày suy tư.
Ed tiến đến gần, tò mò cầm lấy vật ở trong rương, đó là mấy chục bộ quần áo
giống nhau, hắn kinh ngạc nói: “Đây chẳng phải là hoàng gia kỵ sĩ phục sao?
Còn có vũ khí phát chung của bọn họ… Còn có chiến sĩ phục của Chiến Thần Điện?
Cần những thứ này làm gì chứ?”
Đám đội viên tiểu đội Sun theo thói quen nhìn về phía Adair, người sau cũng
đúng lúc suy nghĩ xong, như nghĩ tới cái gì lớn tiếng “thì thầm”: “Oh! Xem ra
chúng ta phải chia làm hai nhóm để hành sự rồi, hèn gì cần nhiều người như
vậy.”
Nghe thấy báo cáo của Adair, ta hài lòng gật đầu, xem ra hắn đã biết phải làm
gì rồi, nói lại lần nữa, Adair thật không hổ là phó đội trưởng ta chọn, ta lúc
đó thật sự rất tinh mắt rồi!
◊◊◊◊
Judge knight bận huấn luyện Elliot, Elliot bận bị Judge knight huấn luyện.
Adair cùng tiểu đội Sun mấy ngày nay nửa đêm đều bận làm chuyện ta căn dặn,
ban ngày liền trở về phòng giam nằm thành một đống, ngủ say như xác chết ở bãi
tha ma, cho dù đi ngang giẫm lên “đống xác chết đó”, cũng không nghe một tiếng
kêu rên, chỉ có tiếng ngáy hết sức nhịp điệu vang lên.
Ngay cả Pink cùng với Roland cũng bận chuẩn bị việc ta nhờ vả, quá trình nhờ
vả Pink lần này trái lại rất thuận lợi, khi ta đề cập muốn làm cái gì, mắt của
cô ta liền sáng lên, hoàn toàn không nhắc tới muốn thù lao gì, cho nên ta
đương nhiên cũng không nhắc tới nó.
Chẳng qua, Roland lại kinh ngạc đến nỗi ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch… Mặc
dù mặt của cậu ta vốn đã là trắng xám, thoạt nhìn không khác biệt nhiều lắm.
Oápp… Ta ngáp lớn một cái, lấy một miếng bánh quy việt quất từ trong dĩa nhét
vào trong miệng, sau đó tiếp tục lật quyển sách Cloud cho ta mượn —- “Làm thế
nào chọn vật may mắn thích hợp để đeo trong quyết đấu”.
Loại cảm giác mọi người đều bận một mình ta nhàn rỗi này đúng là không phải
tốt bình thường.
Xoạt một tiếng, cửa bị mở ra, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, làm
cho không gian nhất thời tràn ngập ánh sáng, chẳng qua đây không có gây phiền
nhiễu cho ta, ta vốn đang nhóm một đốm Thánh quang để đọc sách.
“Nếu không phải Cloud nói cho tôi biết, tôi thật không dám tin cậu thật sự
trốn ở chỗ này… Trốn ở bên trong tủ sách chẳng phải là thói quen của Cloud
sao? Hơn nữa, cậu định dựa vào quyển sách này để ứng phó quyết đấu sắp tới
sao?”
Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Judge đang từ bên ngoài tủ sách ló đầu vào, cười
như không cười mà nhìn quyển sách trong tay ta, ta nhướng mày, kêu lên: “Cũng
đừng xem thường quyển sách này, nó rất có ích đấy! Hơn nữa tôi bây giờ rốt
cuộc hiểu tại sao Cloud thích trốn bên trong tủ sách rồi, ở đây sau khi chỉ
cần nhóm Thánh quang lên, đúng là một thế giới nhỏ hoàn mỹ.”
Hơn nữa là một thế giới nhỏ làm biếng hoàn toàn không có người đến quấy rầy,
lúc trước cho dù ta đang ở phòng cầu nguyện, cũng thường có người đến tìm Sun
knight, thế nhưng không có ai lại tới tủ sách tìm Sun knight!
Judge không rảnh bình luận nói: “Nếu như cậu xem xong quyển sách này rồi, cũng
không còn hứng thú với tủ sách nữa, vậy thì đi xem Hell knight trưởng một chút
đi.”
“Hắn làm sao rồi? Chẳng lẽ học không được bước vân tung cải tiến của Cloud?”
Ta nhíu mày, vậy đã có thể hỏng bét rồi, theo kế hoạch của ta, Elliot ít nhất
cũng phải triền đấu cùng Chiến Thần Chi Tử mười phút trở lên.
Judge lắc đầu nói: “Hắn học tập rất tốt, nhưng thoạt nhìn hình như tâm tình sa
sút, tôi hỏi qua một chút, hình như là chịu áp lực không nhỏ từ đồng đội, hắn
cùng công chúa có tư tình, vừa lại cản trở kế hoạch của quốc vương, đủ loại
hành vi đều khiến cho hoàng gia kỵ sĩ khác có chút khinh thường hắn.”
Ta gật đầu, hiểu rõ nói: “Oh, cái đó hả! Đừng lo, mấy ngày sắp tới sẽ giải
quyết thôi.”
Judge suy nghĩ một hồi, vẫn là lắc đầu nói: “Tôi đã nói cho cậu tình huống của
Hell knight trưởng, nếu cậu cho rằng đây không phải là vấn đề, vậy tôi cũng
không bận tâm nữa.”
Đây trái lại khiến ta nổi lên tò mò, theo lý thuyết, Judge hẳn là sẽ dễ dàng
suy luận ra tình cảnh khó khăn của Hell qua mấy ngày sẽ tháo gỡ, tại sao cậu
ta lại đặc biệt đến nói cho ta tình huống của Hell không tốt đây?
Chẳng lẽ… Ta đột nhiên cử động, thốt lên hỏi: “Chẳng lẽ năm tên đội viên tiểu
đội Judge cậu cho tôi mượn không nói cho cậu biết, tôi bảo bọn chúng làm cái
gì sao?”
“Tôi bảo bọn chúng đừng báo cáo với tôi.” Judge đóng tủ sách lại, ngoài cửa
truyền đến thì thầm: “Tôi không muốn biết một chút nào hết.”
Xem ra Judge cũng biết lần này ta “làm ẩu” không nhỏ, cho nên quyết định không
muốn biết tình huống nữa, nhưng như vậy cũng tốt, tránh cho ta một ngày nào đó
bị Judge chém một kiếm, lại không thể trách cậu ta, còn phải nói xin lỗi, tôi
thật sự quá ẩu rồi.
Ta nhìn xuống quyển sách trong tay, suy nghĩ có nên đi xem tình huống của
Elliot một chút, cầm lấy miếng bánh quy cuối cùng trên dĩa nhét vào trong
miệng, và lật một trang ngẫu nhiên của quyển sách.
Đem khăn tay của người yêu bỏ vào túi áo bên trái, tình yêu sẽ bảo vệ trái tim
bạn khỏi nguy hiểm.
Hmm! Cái này đối với ta cũng vô ích, chẳng qua có thể có ích cho Elliot, hay
là đi nói với hắn một chút, nhớ xin công chúa khăn tay bỏ vào trong túi bên
trái đi!
Dù sao, bánh quy việt quất cũng ăn hết rồi.
Ta lau miệng, kéo quần áo chỉnh tề lại, sau đó bước ra tủ sách.
“Chào Cloud knight trưởng … S-Sun knight trưởng?”
Ta quay đầu nhìn, vài tên Thánh kỵ sĩ lộ ra biểu tình đờ đẫn như thể đầu bị
trọng kích, vừa thấy ta quay đầu lại, sau khi xác định ta đúng là Sun knight,
tất cả đều bị chấn động đến biến thành tượng đá không nhúc nhích.
“Thần Ánh Sáng chiếu rọi khắp nơi, vẩy đầy từ ái, ngay cả tủ sách cũng tràn
ngập khí tức tốt lành, khiến cho Sun không nhịn được muốn đi vào trao đổi một
chút từ ái của thần Ánh Sáng…”
Sau khi nói bừa vài câu giải thích, ta vội vàng nhanh chóng bỏ chạy, xem ra ta
vẫn không thích hợp trốn ở bên trong tủ sách, nếu trốn thêm mấy lần nữa, sợ
rằng số lượng tượng đá trên hành lang Thánh điện sẽ nhiều đến mức độ tắc nghẽn
lưu thông.
Để tránh phiền toái, ta phủ thêm áo trùm, sau khi kéo mũ áo trùm lên, mới đi
ra Thánh điện tìm Elliot.
Ngẫm lại Elliot vừa mới kết thúc huấn luyện tàn khốc của Judge, hẳn là mệt gần
chết, cho nên đường hắn sẽ đi hẳn là từ Thánh Điện đến hoàng cung, Hmm… có lẽ
hắn nửa đường hẳn là sẽ đi ăn một bữa trước, ta nghĩ lấy giao tình của hắn và
Judge, chắc không có chuyện Judge chuẩn bị bánh quy việt quất cho hắn ăn.
Ta rất nhanh chóng đã tìm thấy Elliot trong một quán ăn nằm giữa Thánh điện và
hoàng cung, sắc mặt hắn mệt mỏi, thoạt nhìn có phần sa sút, khác xa dáng vẻ
hoàng gia kỵ sĩ bừng bừng khí thế lúc trước, cả người giống như một ông già,
khuôn mặt anh tuấn kiểu vạn năng đó cũng tái nhợt không ít, ngay cả nữ phục vụ
quán ăn cũng là dùng cách quăng mà đưa đồ ăn cho hắn, mắt cũng không thèm nháy
một cái.
Thật là thảm… Hèn gì Judge lại bảo ta đến xem hắn.
Ta đi tới ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh hắn, thuận tiện cướp đi miếng thịt
bò hắn đã gắp lên, nhét vào trong miệng mình.
Hắn sửng sốt nhìn chiếc đũa không một hồi, mới chậm rãi quay đầu nhìn ta, nghi
hoặc hỏi: “Xin hỏi ngài là vị nào?”
Ta hơi hơi vén mũ áo trùm, nhe răng cười với hắn.
“Ah! Su… thì ra là ngài.”
Hắn kêu hoảng lên một tiếng, liền trầm mặc xuống, thoạt nhìn như đang phiền
não chuyện gì, ngay cả dụng cụ ăn cũng không động tới, mãi cho đến khi cả dĩa
thịt bò bị ta xơi hết một nửa, hắn mới tuyệt vọng mà mở miệng hỏi: “Tôi phải
chăng hay là đừng tham dự quyết đấu đây?”
Hỏng bét! Hắn muốn bỏ cuộc giữa chừng rồi... Ta vội vàng nuốt miếng thịt bò
trong miệng, khuyên nhủ: “Sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ cậu không yêu công
chúa điện hạ nữa sao?”
“Không phải!” Elliot phản ứng cực mạnh nhảy dựng lên: “Tôi tuyệt đối không có
chuyện không yêu cô ấy nữa, tuyệt đối không có!”
Ta gật đầu: “Đã như vậy, vì sao không muốn tham gia quyết đấu đây? Chẳng lẽ
cậu muốn đem công chúa nhường cho Chiến Thần Chi Tử sao?”
Elliot chán nản ngồi xuống, thấp giọng nói: “Tôi, tôi cũng không muốn… Nhưng
lấy thân phận của tôi căn bản không xứng với công chúa.”
“Những đồng đội kỵ sĩ của cậu nói như vậy?”
Hắn có chút tủi thân, gần như oán giận nói: “Còn có quốc vương bệ hạ với lão
sư cũng nói như vậy, bọn họ rất phẫn nộ.”
Ta gắp lên miếng thịt bò trong dĩa, sau khi chậm rãi nhai xong nuốt xuống mới
chậm rãi mở miệng nói: “Như vậy đi! Cậu cứ tiếp tục nhận huấn luyện của Judge
trong khi nghĩ về nó hai ngày được không? Nếu như cậu vẫn muốn từ bỏ, vậy sau
đó từ bỏ cũng không muộn.”
Elliot lần này lại nhanh chóng gật đầu, có chút hưng phấn nói: “Cứ như thế này
tiếp nhận huấn luyện của Judge knight trưởng cũng không sao, kiếm thuật của
Judge knight trưởng đúng là cao cường! Tôi mới tiếp nhận một tuần huấn luyện,
liền cảm thấy mình tiến bộ rất nhiều, đúng là khó tin.”
“Thế thì đương nhiên rồi, Judge từ lúc mười ba tuổi đã mạnh đến không gì cản
nổi rồi, ta thấy ngoại trừ Roland, không có ai có thể ganh đua cao thấp kiếm
thuật với cậu ta…”
“Roland là vị Thánh kỵ sĩ nào?” Elliot hai mắt tỏa sáng, thậm chí không ngại
ngắt lời ta.
“Er… Cậu ta không phải Thánh kỵ sĩ.” Ta có chút do dự nói.
“Oh, vậy là kỵ sĩ bình thường, hay là hoàng gia kỵ sĩ đây?” Elliot liên tục
hỏi, rõ ràng rất muốn biết cái Roland thực lực cao cường có thể đấu với Judge
này.
Lần này đến lượt ta nổi lên tò mò, cùng là hoàng gia kỵ sĩ, chẳng lẽ Elliot
không biết Roland sao?
“Là hoàng gia kỵ sĩ, chẳng qua cậu ta đã chết, không lẽ cậu chưa từng nghe qua
Roland sao?
“A… là tiểu đội trưởng Roland sao?”
Elliot bừng tỉnh nói: “Tôi đã thấy anh ta vài lần, chẳng qua chỉ là đi ngang
qua, không có quen biết sâu, anh ta cũng không phải một người hay kết bạn,
thậm chí có chút lầm lì, cũng không hay tranh đấu với người khác, cho nên tôi
mặc dù biết thực lực của anh ta không yếu, nhưng cũng không ngờ thì ra lại
mạnh như vậy!”
Hắn có chút tiếc nuối cùng ảo não nói: “Sớm biết vậy đã nên cùng anh ta kết
giao, nếu như thế, có lẽ tôi lúc đó có thể khuyên anh ta không nên trực tiếp
chống lại quốc vương, anh ta cũng sẽ không bị quốc vương hại chết.”
“Cậu biết Roland là bị quốc vương hại chết?” Ta có chút kinh ngạc hỏi, chuyện
này không phải bị Đại vương tử phong tỏa rồi sao?
Elliot gật đầu, nhỏ giọng nói: “Hoàng gia kỵ sĩ phần lớn là biết, chỉ là nể
Đại Vương Tử, cho nên không nói mà thôi.”
Thì ra là thế.
Ta gật đầu, dù sao lúc Roland đi tìm quốc vương báo thù, ở đó cũng có gần năm
mươi hoàng gia kỵ sĩ, muốn phong tỏa toàn diện tin tức vốn không dễ dàng, mà
Đại Vương Tử đại khái cũng không quá nghiêm túc phong tỏa tin tức, dù sao danh
tiếng của phụ vương ông ta đã đủ tệ rồi, không kém gì một cái tin đồn tàn sát
hoàng gia kỵ sĩ.
Nhìn bộ dạng thất vọng của Elliot, ta đang định nói với hắn, ta còn quen biết
một “người” cũng rất mạnh, có hứng thú làm quen một chút không vân vân, nhưng
lại nhìn thấy sau lưng hắn có một nhóm người đang chạy tới, ta vội vàng cầm
lấy dĩa thịt bò chuyển sang bàn khác, còn giả vờ không quen biết Elliot.
Elliot không hiểu gì cả hỏi: “Sun knight trưởng ngài…”
“Elliot! thì ra cậu ở chỗ này.”
Elliot sửng sốt, quay đầu qua, nhìn thấy một đống hoàng gia kỵ sĩ như đàn trâu
chạy về phía hắn, hắn mặt trắng toát ngay tại chỗ, vừa lẩm bẩm “Đừng nói là
muốn vây đánh mình chứ”, vừa dùng ánh mắt ủy khuất lén nhìn ta.
Hoàng gia kỵ sĩ đầu tiên chạy đến dùng sức vỗ lên vai của Elliot, gầm lên:
“Elliot, cậu nhất định phải thắng!”
“Đúng! Phải cưới công chúa về.”
“Tuyệt đối không được phép thua tên Chiến Thần Chi Tử kia!”
Đám hoàng gia kỵ sĩ nói liên mồm, nhưng nói tóm lại, chính là đang nói về đủ
loại sai trái của Chiến Thần Điện, sau đó muốn Elliot đánh thắng quyết đấu vân
vân, Elliot choáng váng đầu óc mà nghe, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở cửa vị
kỵ sĩ lớn tuổi gần như là một bán lão sư của mình kia, liền vội vàng kêu lên
cầu cứu: “Lão sư… rốt cuộc là chuyện làm sao?”
Kỵ sĩ già nua kia lại như một đứa trẻ nóng nảy chạy tới, túm cổ áo Elliot gầm
lên: “Nhóc con! Ngươi nếu như không cưới công chúa về, thì đừng về gặp ta!”
“Lão sư?” Elliot trợn mắt há mồm nhìn vị kỵ sĩ, lắp bắp hỏi: “Rốt, rốt cuộc là
chuyện làm sao?”
Hoàng gia kỵ sĩ bên cạnh phẫn nộ bất bình nói: “Bọn chiến sĩ Chiến Thần Điện
đáng chết kia dám thừa dịp buổi tối chạy tới đánh lén chúng ta!”
“Còn gào thét cái gì mà chúng ta chỉ biết vây đánh, lại cưỡi ngựa không công
bằng, cứ đòi chúng ta xuống ngựa đánh không với chúng.”
Đám hoàng gia kỵ sĩ tức giận đến giọng nói cũng cao vút lên: “Chúng ta là kỵ
sĩ, kỵ sĩ đấy! Vốn đã thiện trường cưỡi ngựa và quần chiến, ai muốn cùng người
chuyên tấn công đơn đả độc đấu như bọn chúng đánh tay đôi hả! Đâu có ngu chứ!”
“Không được.”
Kỵ sĩ bán lão sư của Elliot nhíu mày một cái, không chút khách khí nói: “Thực
lực của ngươi còn kém xa lắm, căn bản không thể đánh thắng Chiến Thần Chi Tử,
còn cái tên Sun knight ngay cả cầm kiếm cũng không biết cầm kia càng không thể
đánh thắng… Đi đi đi! Ta sẽ cho ngươi một chút đặc huấn!”
Hừ! Ông dạy học sinh, lôi ta vào làm chi? Ta trừng mắt.
“Khoan khoan, con vừa mới…”
Elliot có lẽ là định nói hắn vừa mới kết thúc huấn luyện của Judge, nhưng, hắn
mới nói đến một nửa, lại phát hiện mình không thể tiết lộ chuyện này, đành
phải ngậm miệng không nói.
Không còn lý do nào nữa, Elliot bất đắc dĩ bị kéo lên, chỉ dùng đuôi mắt ném
cho ta một cái rồi lại một cái ánh mắt nghi hoặc.
“Là người của Chiến Thần Điện!” Lúc này một hoàng gia kỵ sĩ nghiến răng nghiến
lợi rít lên.
Chiến Thần Chi Tử dẫn theo một nhóm chiến sĩ đang nổi giận đùng đùng, hắn
thẳng tắp đi tới, mắt nhìn chòng chọc vào đám hoàng gia kỵ sĩ, mà không phải
chỉ mình Elliot, hiển nhiên mục tiêu của hắn là những hoàng gia kỵ sĩ này.
Chiến Thần Chi Tử vừa đi đến trước mặt hoàng gia kỵ sĩ, mở đầu liền chửi:
“Hoàng gia kỵ sĩ các ngươi rốt cuộc là có ý gì, lại tìm bọn ta cưỡi ngựa quần
chiến? Bọn ta là chiến sĩ! Ai muốn cùng các ngươi cưỡi ngựa quần chiến, đâu có
ngu chứ!”
Nghe vậy, những hoàng gia kỵ sĩ sắc mặt sớm đã khó coi nhao nhao gào hét lên:
“Các ngươi yêu cầu đánh tay đôi mới là vô lý, bọn ta là kỵ sĩ! Ai muốn đánh
tay đôi với các ngươi hả!”
Sau khi nghe trả lời này, Chiến Thần Chi Tử cười trong tức giận nói: “Được
được được! Ta cứ đánh tay đôi với các ngươi, muốn cưỡi ngựa hay cưỡi lừa thì
tùy các ngươi, các ngươi muốn lên mấy người cũng được, toàn bộ lên hết cũng
không sao cả!”
Hoàng gia kỵ sĩ mặt lộ vẻ giận dữ, lúc này vị kỵ sĩ lớn tuổi kia đẩy bọn họ
ra, đi đến phía trước đứng song song với Chiến Thần Chi Tử, ông ta lạnh lùng
nói: “Thú vị lắm! Có lẽ ngươi sẽ muốn đọ sức với ta một chút, ta cưỡi ngựa,
nhưng chỉ một mình ta.”
Chiến Thần Chi Tử lúc này mới chú ý tới vị kỵ sĩ khá lớn tuổi này, vừa nhìn rõ
bộ dạng đối phương, hắn liền nhíu mày.
Ta thấp giọng lẩm bẩm: “Đó thế nhưng là một trong những kỵ sĩ tâm phúc của
quốc vương, cho dù là ngươi, cũng tạm thời cũng đừng hòng chọc giận ông ta đi!
Dù sao kỵ sĩ tâm phúc của quốc vương bệ hạ cũng mới hai người, ông ta lại là
cái người lớn tuổi hơn kia, chắc hẳn quốc vương sẽ rất nghe theo kiến nghị của
ông ta.”
Chiến Thần Chi Tử xem ra rất ức chế, vừa lại muốn phát hỏa, nhưng lại không
muốn chọc giận người trước mặt, cuối cùng gầm lên một tiếng: “Chúng ta đi.”
Kỵ sĩ tâm phúc đó hình như cũng không muốn thật sự đối đầu với Chiến Thần Chi
Tử, chỉ quay đầu lại, trầm mặt, dùng sức vỗ vỗ vai Elliot, cảnh cáo: “Nhóc
con, quyết đấu đánh cho tốt, nếu đánh thua ngươi sẽ đẹp mặt đấy!”
“Đúng! Đánh thua ngươi sẽ đẹp mặt đấy!” Đám hoàng gia kỵ sĩ đều reo hò lên.
Sắc mặt Elliot trong nháy mắt trở nên trắng hơn cả Roland, đuôi mắt ra sức ném
về phía ta ánh mắt cứu mạng.
Ta rất đồng cảm với hắn, trên cơ bản, cơ suất hắn có thể đánh thắng Chiến Thần
Chi Tử chẳng khác mấy cơ suất ta đánh thắng Judge knight.
Nhưng đồng cảm thì đồng cảm, ta vẫn là cúi đầu coi như không nhìn thấy, tiện
thể nuốt miếng thịt bò cuối cùng, lấy khăn tay ra lau miệng.
Chiến Thần Điện với hoàng gia kỵ sĩ đã gây hấn rồi, Elliot không muốn đánh
cũng không được… Mm, xem ra có thể kêu Adair không cần nửa đêm chấp hành nhiệm
vụ nữa.
Ta tâm tình khoái trá đứng lên, quyết định quay về Thánh điện, ý định xin Ice
thêm dĩa bánh quy, có lẽ còn có thể bảo Cloud tìm cho ta một tủ sách mà sẽ
không ai đi qua, rồi lại cho ta mượn quyển sách làm thứ đọc trước khi ngủ…