Người đăng: huongexo45@
Ngày hôm sau của buổi lễ, một bức thư từ hoàng cung gửi tới, ghi rõ thời gian
quyết đấu là hai tuần sau, bởi vì không thể có trận đấu công bằng cho ba
người, cho nên quyết định tiến trực tiếp tiến hành ba người hỗn chiến, người
còn đứng cuối cùng đương nhiên là người chiến thắng.
Như vậy không ngoài tính toán của ta, bởi vì là ta xin công chúa nhất định
phải cố hết sức khiến cho trận đấu biến thành ba người hỗn chiến, hơn nữa cũng
là ta xin cô nàng tận lực khiến cho trận đấu trì hoãn lâu một chút, ít nhất
cho ta thời gian hai tuần. Nghĩ đến quốc vương vẫn rất cưng chiều em gái duy
nhất của mình, dù bị tức đến gần chết, nhưng vẫn nghe kiến nghị của công chúa.
Chẳng qua, quốc vương có lẽ là bị ta chọc tức thật rồi, trong thư vậy mà còn
kèm thêm một tờ cam kết sống chết tự chịu muốn ta ký, ông ta hẳn sẽ không là
muốn Chiến Thần Chi Tử tiện tay giết ta chứ?
Ta dở khóc dở cười mà ký xuống tờ cam kết này, từ đáy lòng biết rằng, bằng với
năng lực hồi phục của ta, cộng thêm lão già Giáo Hoàng ở bên cạnh xem cuộc
chiến, muốn ta chết ở trên đài… tốt hơn hết âm thầm ám sát ta còn dễ dàng hơn.
Sau khi xác định xong thời gian thi đấu, ta quyết định lập tức đi tìm Judge
trưởng, tiện tay chặn lại một Thánh kỵ sĩ để hỏi cậu ta đang ở đâu, mới biết
được thì ra Mười Hai Thánh kỵ sĩ đang họp, nói lên như thế, hình như rất lâu
rồi ta không có đi họp?
Quên đi, dù sao đi họp cũng không phải là nhiệm vụ chủ yếu của Sun knight.
Ta vừa mở cánh cửa của phòng hội nghị, mọi người lập lức chuyển mắt vào ta,
sau khi ta mỉm cười gật đầu với mọi người, thuận miệng xin lỗi: “Vô cùng xin
lỗi, các vị anh em, Sun gần đây do có việc nên không thể đến họp…”
“Không sao đâu! Sun, Cậu gần đây đang bậ-bận chuyện khác mà! Thật sự không
sao, dù không có cậu cũng đâu khác à!” Earth knight “thành khẩn” trả lời.
Earth ngươi… Ta khẽ cắn môi, sau đó ánh mắt trực tiếp lướt qua Earth, nhìn
thẳng Judge nói: “Judge knight trưởng, nếu không ngại, có thể chiếm dụng của
cậu một chút thời gian không, tôi muốn cùng cậu luyện kiếm thuật.”
Judge knight lạnh lùng nói: “Vậy có vấn đề gì đây? Sun knight trưởng, chỉ cần
ngươi không ngại ta có thể làm ngươi bị thương.”
Khi hai chúng ta cùng nhau ra khỏi phòng hội nghị, ta thuận tay đóng cánh cửa
phòng, đúng lúc nghe thấy Leaf la hoảng lên: “Nguy rồi! Sun lấy không được
công chúa, nên đau khổ muốn tìm đến cái chết rồi”, sau đó là giọng nói bén
nhọn của Metal: “Nói bậy! Judge trưởng của bọn ta mới không có hứng đánh chết
một tên trói gà không chặt, cuối cùng, tất cả kỵ sĩ phái người tốt ấm áp cũng
không thể không thừa nhận: “Ờ phải! Judge hẳn là sẽ không bắt nạt kẻ yếu”…
Ta không nhịn được quay đầu nửa hỏi nửa oán giận với Judge: “Thật là, thực lực
của tôi thật có tệ như thế sao?! Tôi dù sao cũng đã êm đẹp mà sống tới giờ
rồi, còn đối phó qua không ít sinh vật undead, làm sao cũng không thể nói là
thực lực kém chứ?”
Khóe miệng Judge knight dương dương lên, sau đó nhìn xung quanh hỏi: “Chúng ta
cần đi đâu?”
“Phòng cầu nguyện.”
Judge gật đầu, không hỏi thêm nữa, một đường theo ta tới phòng cầu nguyện, cửa
phòng cầu nguyện treo tấm bảng “đang tu sửa”, ta hoàn toàn không đếm xỉa mà
đẩy cửa bước vào, quả nhiên nhìn thấy Elliot đứng ở bên trong, hắn đang ngẩng
đầu nhìn tranh trên tường.
Ta gật đầu, tên Ed này tay chân rất khá lanh lẹ, đầu óc cũng không tệ, bảo hắn
thần không biết quỷ không hay mà lén đưa Elliot vào, hắn chẳng những làm theo,
mà bên ngoài còn treo tấm bảng “đang tu sửa”, để người khác khỏi đi vào.
Càng quan trọng là, sau khi làm xong chuyện còn hiểu được không nên ở lại, để
ta khỏi tốn nước bọt kêu hắn cút.
Xem ra sau này có thể giao đại sự cho Ed rồi, để tránh cho nếu Adair bởi vì
lao lực quá độ, mà chết trước khi ta về hưu, vậy ta đã có thể thật sẽ khóc
chết theo luôn rồi.
“Judge knight!” Khi Elliot khi nhìn thấy ta, vẫn không có vẻ gì là kinh ngạc,
nhưng vừa nhìn thấy Judge knight, hắn liền sững sờ.
Judge nhìn ta vừa lại nhìn Elliot, khẽ nhíu mày hỏi: “Cậu rốt cuộc đang làm
cái quỷ gì?”
Ta đơn giản nói: “Tôi muốn cho hắn lấy công chúa, cho nên muốn cậu dạy kiếm
thuật cho hắn, để tham gia trận quyết đấu đó.”
Judge lạnh lùng trả lời: “Nếu là dạy cho cậu, vậy còn có thể, nhưng tôi không
cho rằng tôi có nghĩa vụ phải giúp hắn.”
“Không! Cậu có nghĩa vụ phải giúp hắn…”
Nghe vậy, Judge chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái, sau đó xoay người muốn rời
khỏi.
Ta vội vàng kéo cậu ta lại, bổ sung nói rõ: “Nói làm sao hắn cũng là một thành
viên của nhóm tàn khốc lạnh lùng, cậu cái ông lớn của nhóm lạnh lùng tàn nhẫn
này, không nhẫn tâm như vậy mà mặc kệ người ta chứ?”
“Cái gì?” Judge xoay người lại, nhíu mày nhìn hoàng gia kỵ sĩ phục của Elliot,
sau đó dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ta.
Ta vội vàng giải thích: “Hắn chính là Hell knight trưởng, một trong Mười Hai
Thánh kỵ sĩ, từ nhỏ đã bị Giáo Hoàng quăng vào trong hoàng thất nằm vùng,
chẳng qua nằm vùng đến sau này, hắn đã không muốn trở về Thánh Điện nữa…”
Nhìn thấy ánh mắt đã hiểu của Judge, ta tỉ mỉ nói rõ: “Hơn nữa hắn cùng với
công chúa đúng là lưỡng tình tương duyệt, cho nên tôi đáp ứng hắn, chỉ cần hắn
cưới công chúa, tiện thể ngăn cản Chiến Thần Chi Tử cưới công chúa, để cho tôi
có cái giải thích với lão già Giáo Hoàng, sẽ thả hắn tự do.”
Nói tới đây ta nhẹ nhàng ghé vào bên tai Judge nói: “Nếu không, Giáo Hoàng sẽ
giết hắn cái tên gián điệp vô dụng này.”
Nghe vậy, lông mày của Judge nhíu càng sâu, sau khi trầm mặc một hồi, mới mở
miệng nói: “Tên Chiến Thần Chi Tử kia thực lực khá cao, tôi sợ rằng cũng đánh
không thắng hắn, càng huống chi, kỵ sĩ vốn không thích hợp đơn đả độc đấu bằng
chiến sĩ, kỵ sĩ là cao thủ cưỡi ngựa chiến đấu, dùng khiên kết thành trận
phòng ngự, nếu như là Thánh kỵ sĩ chúng ta, miễn cưỡng còn có thần thuật có
thể bù đắp thiếu sót, nhưng, Hell knight trưởng không thể sử dụng bất cứ chiêu
thức gì của Thánh kỵ sĩ, tránh thân phận bị bại lộ… Tóm lại, hắn không có khả
năng đánh thắng.”
Ta gật đầu, trả lời: “Tôi biết, nhưng hắn không cần đánh thắng, tôi muốn cậu
huấn luyện hắn có thể triền đấu cùng Chiến Thần Chi Tử càng lâu càng tốt.”
Judge nhíu chặt mày, có phần không tán đồng nói: “Sun knight trưởng, cậu nên
biết, nhiệm vụ trọng yếu nhất bây giờ của cậu là…”
“Củng cố tín đồ!”
Ta tiếp lời, vô cùng nghiêm túc nói: “Hãy tin tôi, tôi bây giờ mỗi một phần
khí lực tiêu tốn cũng là vì nhiệm vụ này… Cùng lắm là tiện thể đạt thêm một ít
nhiệm vụ ngoài lề.”
Nghe vậy, cuối cùng Judge ném cho ta nửa con mắt, Heh! Thu được ánh mắt này,
ta liền biết cái gã này đã từ Judge knight trưởng của công việc biến thành bạn
tốt Lesus cái gì cũng đáp ứng, cậu ta bất đắc dĩ nói: “Tôi đoán tôi cũng không
thể từ chối, nếu không nhất định sẽ bị cậu làm phiền tới chết!”
Ta cười hì hì hai tiếng, không phải ta muốn nói, khi ta muốn nhờ vả chuyện gì
là lúc ta có kiên nhẫn nhất, nhớ hồi đó, vì kêu Lesus giúp ta trèo tường đi
mua bánh việt quất, cứ cách một giờ ta liền đi nhắc cậu ta một lần, xin chú ý,
một ngày có 24 giờ, kể cả buổi tối đều cách một giờ đi nói một lần: “Lesus,
giúp tôi mua bánh việt quất!”
Chẳng qua, bây giờ ngẫm lại, thật đúng là có loại cảm giác nguy hiểm, may là
Lesus cuối cùng đã khuất phục, chọn cách trèo tường đi mua bánh việt quất, mà
không phải quyết định nửa đêm diễn ra một vụ án mạng kinh hoàng, sau khi một
kiếm chém chết ta, trèo tường đi vứt xác, từ nay về sau là rảnh nợ…
“Vậy thì bắt đầu từ hôm nay dạy hắn đi, thời gian cũng chỉ còn lại hai tuần.”
Nghe được “hai tuần”, Judge knight lắc đầu nói: “Một ngày nào đó, tôi sẽ không
nhịn được chém chết cậu, mà không phải đáp ứng cậu.”
Ta vội vàng lớn tiếng khen ngợi: “Không đâu, không đâu! Judge cậu là người tốt
nhất trên thế giới, còn tốt hơn so với Leaf! Cậu tuyệt đối sẽ không chém chết
bạn thân tốt nhất.”
“…Cậu đang nói móc tôi?” Judge lườm ta một cái.
“Đây là khen ngợi!” ta vội vàng phủ nhận, sau khi ho một tiếng, đẩy Elliot
nhắc nhở: “Này! Cậu ngẩn người ra xong chưa? Judge chịu dạy cậu kiếm thuật
rồi, cậu còn không mau nói cảm ơn?”
Elliot cuối cùng tỉnh táo lại, lắp bắp nói: “Các, các người không phải rất căm
hận lẫn nhau…”
Ta gật đầu nói: “Đúng thế! Giới thiệu với cậu một chút, đây là bạn tốt ta căm
hận nhất, Lesus Judge.”
“Bạn tốt… căm hận nhất?!” Nghe vậy, Elliot lại sửng sốt lần nữa, rõ ràng não
đang có dấu hiệu đình công.
“Đừng bắt nạt hắn nữa.”
Judge lắc đầu với hành động bất lương của ta, nhắc nhở ta: “Nếu lấy điều kiện
hàng đầu là triền đấu, nếu như có Cloud knight trưởng đến hỗ trợ, hiệu quả sẽ
tăng lên gấp bội.”
“Cloud?”
Ta suy tư một chút, lập tức liền hiểu ra, vội vàng nói: “Không thành vấn đề!
Bây giờ tôi sẽ lập tức tìm cậu ta, Cloud là của phái người tốt ôn hòa, cậu ta
lại rất nghe lời, chỉ cần tôi hạ mệnh lệnh với cậu ta là được rồi.”
Judge gật đầu bắt đầu đánh giá Elliot, hình như là đang suy nghĩ nên dùng
phương pháp huấn luyện nào… Ta cho hắn một chút cầu nguyện ngắn ngủi, mặc dù
nói Judge là người xử sự tuyệt đối công chính, sẽ không cố ý làm khó Elliot,
chằng qua, ta từng thấy kế hoạch huấn luyện của Judge knight sắp xếp cho chính
mình… Chỉ có thể nói, nếu trải qua huấn luyện như thế, ai ai cũng có thể trở
thành cao thủ kiếm thuật!
Ai? Là ai len lén nói không bao gồm ta? Ta nghe thấy rồi đó!
◊◊◊◊
“Cloud, Cloud knight trưởng, cậu đang ở đâu?”
Ta dọc đường la to gọi Cloud, mặc dù la to trên dọc đường có hơi mất phong
phạm ưu nhã của Sun knight, chẳng qua đành phải vậy!
Đây là cách nhanh nhất có thể tìm được cậu ta rồi, hơn nữa mọi người vừa nghe
đến là tìm Cloud, cũng đều có thể thông cảm mà bỏ qua cho hành động la hét
không ưu nhã của ta.
Bởi vì toàn đại lục đều biết, Cloud knight trưởng bản tính phiêu bạt, có khí
chất phiêu dật như mây, nghe nói nơi có thể tìm được cậu ta nhất là những nơi
có bệ cửa sổ, nóc nhà hay dưới tán cây, bình thường cậu ta ở những nơi này để
uống một mình hoặc đọc sách.
Ta không biết Cloud knight trước kia rốt cuộc là làm sao phiêu bạt còn cộng
thêm kiểu phiêu dật, chỉ biết là Cloud của chúng ta đúng là thường thường
phiêu qua phiêu lại, hơn nữa công lực phiêu của cậu ta phi thường cao, thường
thường cậu ta phiêu qua bên tai ta, ta chưa chắc có thể thấy được cậu ta…
những nơi có thể tìm được cậu ta nhất là bên trong những góc âm u, căn gác xép
dày đặc bụi bặm và trong những cái tủ quầy cả năm không ai đi mở, tóm lại, cứ
tìm những nơi ẩm ướt âm u là được rồi!
Bình thường cậu ta đều ở những nơi âm u này, nhóm một ngọn Thánh quanh nho nhỏ
xem một số sách có tựa đề như “Làm thế nào để bói toán chính xác”, “Mười yêu
thuật may mắn hàng đầu”, “Tránh khỏi vận xui mang tới vận may”, sau đó bên
người lại còn bày biện cả một ấm chất lỏng quỷ dị đen như mực hoặc là xanh
biếc hay đỏ, nhưng ta cho tới giờ cũng không dám hỏi Cloud, thứ bên trong ly
rốt cuộc là cái gì.
Bởi vì Thánh Điện thật sự rất rộng lớn, nơi âm u ẩm ướt cũng không ít, rất khó
khăn để biết Cloud rốt cuộc đang trốn ở trong cái tủ quầy nào.
Cho nên, cách mọi người tìm cậu ta chính là —- dọc đường la to.
Tìm hết nửa ngày, đúng lúc nhìn thấy Storm đi tới, công văn trên tay cậu ta ít
khác thường, có lẽ chỉ có mười mấy phần và mặc dù biết cho dù là Storm, cũng
không thể biết Cloud rốt cuộc đang trốn bên trong tủ quầy nào, nhưng ta tìm đã
rất mệt mỏi nên vẫn không nhịn được hỏi: “Anh em Storm, xin hỏi sau khi buổi
họp vừa rồi kết thúc, có nhìn thấy anh em Cloud từ hướng nào rời khỏi không?”
Storm nhướng mày, hỏi: “Trừ khi Cloud đứng ở trước mặt cậu, cậu có từng tự
mình nhìn thấy cậu ta không?”
“Chưa từng…”
Ta thở dài, gã Cloud này bình thường chẳng khác gì u linh, chẳng những thích
trốn ở những góc âm u, ngay cả đi đường cũng dùng bước đi vân tung đặc thù của
Cloud knight truyền từ đời này sang đời khác, lại còn đem bước đi vân tung vốn
là dùng để né tránh công kích cải tiến đến ngay cả tầm mắt cũng có thể tránh
được… Nếu cậu ta không muốn nhìn thấy bạn, vậy sợ rằng cần thêm con mắt thứ ba
may ra mới nhìn thấy cậu ta!
Storm gật đầu, không đợi ta bỏ đi, cậu ta lại nói: “Vậy cậu thường thấy Cloud
ở nơi nào nhất?”
Ở nơi nào? Ta suy nghĩ một chút, phòng hội nghị? Không đúng vừa rồi cũng không
thực sự “thấy” cậu ta.
Hành lang? Không, ta cả đời này vẫn chưa từng “thấy” cậu ta ở hành lang.
Tủ quầy? Không, không! Cho dù ta tìm đúng tủ quầy, thường thường cũng không
nhìn thấy vì cậu ta đã hòa hợp thành một với tủ quầy.
Khoan đã! Nếu nói như thế, thật ra nơi mỗi lần ta tìm được cậu ta chính là…
Sống lưng ta phát lạnh, run rẩy nói: “Sau lưng chính mình…”
Storm gật đầu, sau đó dùng ngón trỏ chỉ vào sau lưng ta, rồi liền tự mình đi
mất.
Ta trầm mặc một hồi, thử kêu một tiếng: “Cloud?”
“Ở đây.”
Thật đúng là ở đây à… Ta đột ngột quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Cloud knight
trưởng bởi vì nhiều năm không có phơi nắng, làn da còn trắng bệch hơn cả ta,
ta có chút dở khóc dở cười hỏi: “Cậu bắt đầu đi theo tôi từ lúc nào?”
Bạch vân trả lời với giọng yếu ớt nhưng lễ phép: “Khi ngài từ phòng cầu nguyện
đang tu sửa đi ra, lúc bắt đầu la hét, tôi đúng lúc đang ở bên trong tủ sách ở
bên cạnh.”
“Cho nên cậu liền một đường đi theo tôi? Tại sao không gọi tôi?”
Cloud dùng âm thanh yếu ớt trả lời: “Đã gọi ngài vài tiếng, đại khái đúng lúc
đều bị tiếng gọi của ngài át qua, cho nên ngài không nghe thấy.”
Ta có chút bất đắc dĩ nói: “Lần sau trực tiếp vỗ vào vai tôi đi!”
“Được.” Cloud gật đầu.
“Cậu lại trốn ở tủ quầy sao? ” Ta có phần không đồng ý nói: “Tôi chẳng phải đã
nói cho cậu, đó không phải là nơi người ở, cậu muốn xem sách thì có thể đến
phòng đọc sách, nếu như không thích có người bên cạnh, vậy tìm một phòng cầu
nguyện cũng được, cậu là một trong Mười Hai Thánh kỵ sĩ, dù cậu muốn một phòng
cầu nguyện riêng, cũng sẽ không có ai phản đối.”
Cloud lắc mạnh đầu nói: “Tôi không có trốn ở trong tủ quầy, ngài không cho
phép, cho nên không trốn ở trong đó.”
“Vậy không phải cậu nói cậu trốn ở trong tủ quầy?”
Cloud lắc đầu nói: “Tôi trốn ở bên trong “tủ sách”.”
“… Có khác biệt sao?”
Cloud nghiêng đầu trả lời: “Tủ quầy có mùi ẩm mốc, tủ sách có mùi mối mọt, mùi
mối mọt tương đối dễ ngửi.”
Người bình thường hẳn là cả hai loại cũng đều không thích đi? Hơn nữa, nếu cảm
thấy mùi mối mọt dễ ngửi hơn, vậy tại sao trước kia đều trốn ở bên trong tủ
quầy ngửi mùi mốc?
Ta thật sự hoàn toàn không thể hiểu cách suy nghĩ của Cloud… Quên đi! Cậu ta
thích là được rồi.
“Cloud, bây giờ cậu hãy tới phòng cầu nguyện đang tu sửa đó tìm Judge knight,
sau đó hoàn toàn nghe mệnh lệnh của cậu ta mà làm.”
“Được.” Cloud lại gật đầu, sau đó lắc mình một cái, rồi bốc hơi giống như u
linh.
Ta gật đầu, Cloud mặc dù tính cách hơi quái, hơi khó tìm, giọng nói hơi nhỏ,
kiểu suy nghĩ hơi kì lạ, chẳng qua ưu điểm lớn nhất của cậu ta, chính là rất
nghe lời ta nói, hơn nữa không bao giờ hỏi tại sao.
“Sun!”
Không đợi người gọi to chạy đến trước mặt, ta cau mày hỏi: “Lại xảy ra chuyện
gì?”
“Làm sao cậu biết?” Blaze thắng lại khẩn cấp, trợn mắt há mồm nhìn ta, ánh mắt
hình như rất hoài nghi ta gần đây có phải là có thêm năng lực tiên tri.
“Cậu chỉ cần hoảng hoảng hốt hốt chạy về phía tôi, thì luôn không có chuyện
tốt.” Ta mặt âm trầm giải thích, lần trước chẳng phải là cái lần Adair suýt
chết?
“Thế à…”
Blaze chợt hiểu ra vỗ tay một cái, sau đó lại hoảng lên, la lớn: “Không đúng!
Chúng ta thảo luận cái này làm gì! Tiểu đội Sun của cậu đánh nhau với bọn
Chiến Thần Điện ở trên đường, một đống đội viên bị thương, may là không có ai
nguy hiểm tính mạng, bây giờ đều đang ở đại sảnh chữa thương, hơn nữa bọn
Chiến Thần Điện kia đang ở trong đó gào thét đòi công đạo gì gì đó, đúng là
không có đạo lý, hai bên đánh nhau mà đòi công đạo gì hả! Thương của bọn chúng
so với tiểu đội Sun nhẹ hơn nhiều, nói làm sao cũng là chúng ta cần đi đòi
công đạo chứ!”
Ta vừa nghe, quả thực nổi giận đùng đùng, tiểu đội Sun của ta dám chạy đi kéo
bè lũ đánh nhau với người khác, còn chọn kẻ địch mạnh như thế, hoàn toàn không
có bỏ vào tai căn dặn bình thường của ta!
Bọn chúng gần đây là không chọc ta tức chết không cam tâm phải không?
◊◊◊◊
Lúc ta cùng Blaze chạy đến đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy tiểu đội Sun mỗi
người toàn thân là máu, ta nhất thời lửa giận bùng phát, thiếu chút nữa là
chửi ầm lên trước công chúng rồi, may là, Blaze kéo kéo góc áo của ta, chỉ vào
Chiến Thần Chi Tử và cả một đội khoảng năm mươi mấy tên chiến sĩ đang ở giữa
đại sảnh, lúc này mới làm cho ta miễn cưỡng đè nén hỏa khí trong lòng.
Ta mỉm cười đi ra, lướt qua tiểu đội Sun đang bị thương, đi thẳng đến chỗ
không xa Chiến Thần Chi Tử, vô cùng lễ độ nói: “Sun không biết Chiến Thần Chi
Tử đại giá quang lâm, nếu không đã tự nghênh đón từ xa, thể hiện sự chào đón
cùng với lòng hiếu khách của thần Ánh Sáng, nếu ngài đã tới, có muốn đi tham
quan Thần Điện Ánh Sáng một chút…”
Chiến Thần Chi Tử nghe đến khóe miệng co quắp, sau đó gầm lên một tiếng: “Bớt
nói nhảm đi, Sun knight, người của ngươi đánh người của ta, còn có ngươi,
ngươi… Tóm lại, ngươi cho ta một lời giải thích.”
Người của ta đánh người của ngươi? Ta cười lạnh trong lòng một tiếng, thương
của tiểu đội Sun so với chiến sĩ còn muốn nặng hơn, hơn nữa bọn chúng dưới sự
quản giáo của ta, là không có chuyện chủ động chọc vào đối tượng mà bọn chúng
không có nắm chắc phần thắng, cho nên, chân tướng rốt cuộc ai đánh ai còn rất
khó nói!
Tám phần là bởi vì ta với Elliot theo hắn đoạt công chúa, khiến cho hắn bất
mãn, hắn không tìm Elliot và ta trút giận được, vừa lại không dám động đến
hoàng gia kỵ sĩ, dù sao hoàng gia thế nhưng là thuộc về quốc vương, mà không
phải của Elliot, cho nên đành phải tìm tới tiểu đội Sun của ta… Lũ đần độn
này, không phải ta đã nói cho bọn chúng gần đây không nên ra Thánh điện sao,
mỗi một tên đều đem lời nói của ta làm gió thoảng qua tai rồi!
Ta vừa nghe, lập tức thu hồi tươi cười, nghiêm túc nói: “Đúng thế, dưới giáo
hối của thần Ánh Sáng, đối với người ở xa tới chúng ta đều coi là khách, tiếp
đãi khách tuyệt đối không dùng bạo lực mà đối đãi, lòng từ ái của thần Ánh
Sáng mới là thái độ đối đãi với mọi vật trên thế gian, chỉ có từ ái mới mang
lại từ ái, bạo lực lại chỉ có thể mang đến càng nhiều bạo lực với oán hận,
không có ai muốn bị đối xử bằng bạo lực, cho nên chúng ta trước hết phải thể
hiện từ ái, như thế đối phương mới sẽ lấy từ ái đáp lại…”
Chiến Thần Chi Tử càng nghe, mày liền nhíu càng chặt, cuối cùng hắn ôm đầu, bộ
dạng đau đớn như đầu sắp nứt, gào lên: “Câm miệng!”
Nghe vậy, ta ngậm lại miệng như hắn mong muốn, còn mang mỉm cười ôn hòa nhìn
hắn.
Blaze thì thào sau lưng ta: “Đúng là lợi hại! Tôi vừa rồi cùng gã này đánh một
hồi, ngay cả tóc hắn cũng không chạm được một sợi, Sun chỉ hé miệng đã khiến
cho đối phương đau đầu vô cùng.”
“Ngươi nói ngươi muốn trừng phạt bọn chúng như thế nào là được!” Chiến Thần
Chi Tử hổn hển gầm lên, xem ra một buổi nghe ta nói chuyện, so với cùng Blaze
đánh một hồi còn mệt hơn.
Nghe vậy, ta lập tức quay đầu qua quát mắng tiểu đội Sun: “Các ngươi vậy mà
lấy bạo lực đối đãi khách, chẳng lẽ đã quên các ngươi là Thánh kỵ sĩ của thần
Ánh Sáng sao? Các ngươi cho rằng mình là người dã man sao? Nếu không muốn làm
Thánh kỵ sĩ có lễ độ, như vậy không được phép để cho tế ti trị thương, bây giờ
đến phòng chữa trị đi, sau khi tự mình băng bó, toàn bộ đến phòng giam báo
danh, các ngươi sẽ bị giam một tháng!”
Tiểu đội Sun nhục nhã cúi đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy, mấy tên đội viên
thương thế quá nặng thậm chí phải cần những người khác dìu đỡ mới có thể đứng
lên, một đoàn ngươi cứ như vậy vừa đi vừa vẩy theo máu, sàn nhà vốn trơn bóng
sau khi tiểu đội viên đi qua, thậm chí liền biến thành một con đường máu.
Thấy thế, Blaze sốt ruột nói: “Sun, cậu muốn nhốt bọn chúng cũng không sao,
nhưng để bọn chúng chữa thương trước đi! Thương thế của bọn chúng quá nặng
rồi!”
“Đó là trừng phạt dành cho bọn chúng.” Ta nhàn nhạt nói, không hề có ý tứ thu
hồi mệnh lệnh.
Thánh kỵ sĩ chung quanh đều lộ ra thần sắc không đành lòng, sau đó trợn trừng
mắt nhìn người của Chiến Thần Điện.
Ta quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Chiến Thần Chi Tử lộ ra tươi cười hài lòng,
chiến sĩ sau lưng hắn thì ha ha cười lớn nhìn tiểu đội Sun chật vật không thể
tả mà rời đi.
“Vô cùng mong đợi trận quyết đấu hai tuần sau, nể lòng từ ái của thần Ánh
Sáng, ta sẽ hạ thủ lưu tình với ngài.” Chiến Thần Chi Tử cười rất nham nhở.
Ta mỉm cười nói: “Vô cùng càm tạ từ ái của ngài.”
“Ha ha ha…” Đám người Chiến Thần Điện vừa cười lớn, vừa nghênh ngang rời đi,
thậm chí ngay cả chào tạm biệt cũng không có.
Cho đến khi bọn người Chiến thần điện đều rời khỏi, Blaze dè dặt đánh giá ta,
nhỏ giọng hỏi: “S-Sun? Nếu bọn chúng đi rồi, vậy tôi đi tìm tế ti trị thương
cho tiểu đội Sun nhé?”
Ta nhìn cậu ta một cái, cậu ta lập tức nín thinh.
Ta bước nhanh đi tìm tiểu đội Sun, mà Blaze do dự một chút, cũng đi theo, mặc
dù phòng trị liệu không chỉ có một gian, ta cũng không chỉ định tiểu đội Sun
phải đi gian nào, chẳng qua, chuyện này trái lại đơn giản, chỉ cần đi theo vết
máu trên mặt đất là được rồi.
Trên dọc đường tế ti, Thánh kỵ sĩ thậm chí là Mười Hai Thánh kỵ vừa nhìn thấy
ta, sắc mặt tất cả đều trắng toát, sau đó vòng qua mà đi.
Một đường đi tới phòng liệu thương, ta nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó xoay người,
sắc mặt tối sầm giận dữ hét lên với đám tiểu đội viên: “Các ngươi đám đần độn
này, bình thường ta dạy các ngươi như thế nào hả?”
Tiểu đội Sun mỗi người đều cúi đầu, không nói một lời.
Ta tiếp tục nổi bão, quát lên: “Ta chẳng phải đã nói cho các ngươi! Muốn đánh
người thì phải đánh người yếu hơn các ngươi gấp hai lần trở lên, nếu như thực
lực của đối phương không kém, không nắm chắc 200% phần thắng, vậy thì trước
tiên nhẫn nhịn, trở về báo cáo với ta trước rồi tính sao?”
“Đội trưởng, là bọn chúng không để cho chúng tôi đi!” Ed vừa băng bó cánh tay
trái nhỏ máu của mình, vừa oan ức trả lời.
Ta bác bỏ cái một: “Nói nhảm! Dưới ban ngày ban mặt, nếu các ngươi thật muốn
đi, bọn chúng còn ngăn cản được các ngươi sao? Nếu như các ngươi muốn đi lại
bị đối phương ngăn cản, những hoàng gia kỵ sĩ đang tuần tra kia nhất định sẽ
phải giúp các ngươi xử lý bọn gây rối trên đường.”
Ed lớn tiếng nói: “Nhưng, nhưng bọn tôi, bọn tôi không thể đi được! Bọn chúng
ô nhục đội trưởng ngài, nếu như bọn tôi cúp đuôi chạy trốn, vậy không phải
chứng minh bọn chúng nói đúng sao?”
Mọi người bắt đầu náo động, nhao nhao cáo trạng: “Đúng thế! Bọn chúng lại dám
nói đội trưởng là cái bình hoa chỉ biết dựa vào vẻ ngoài!”
Vậy chứng tỏ ta rất đẹp trai mà! Có cái gì phải tức giận?
“Còn nói Thánh kỵ sĩ ngoại trừ bị đánh, cái gì cũng không biết, thật quá
đáng!”
Cái này… nói chung cũng không sai, Thánh kỵ sĩ mạnh nhất chính là năng lực hồi
phục và phòng ngự, mà hai loại năng lực này đều có thể gia tăng khả năng chịu
đánh, cộng thêm thể chất khỏe mạnh, Thánh kỵ sĩ tuyệt đối là cao thủ trong
giới chịu đòn!
“Còn nói đội trưởng hoàn toàn mặc kệ bọn tôi, cho dù giết bọn tôi, đội trưởng
ngài cũng không dám động đến bọn chúng…”
Nói nhảm nhí! Nếu bọn chúng dám giết các ngươi, ta sẽ cho bọn chúng cả đời
cũng không động đậy!
Cái buộc tội thứ ba rốt cuộc làm cho ta nổi giận đùng đùng, ta mặt tối sầm,
nghe tiểu đội Sun vừa băng bó vừa cáo trạng, sau khi nghe xong một hồi thấy
bọn chúng băng bó cũng tương đối rồi, ta hạ mệnh lệnh: “Đến phòng giam báo
danh đi.”
Nghe thấy vẫn phải vào phòng giam, mỗi người tiểu đội Sun đều ủy khuất mà cúi
đầu, đang định đi ra, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai?” Ta nhíu mày, tên nào dám quấy rầy ta lúc ta đang giáo huấn tiểu đội
viên?
“Đội trưởng, là tôi, Adair.”
“Ngươi lại có thể dám làm trái mệnh lệnh của mà xuống giường, thương thế đã
dưỡng tốt rồi sao?”
“Toàn bộ đều tốt rồi, đội trưởng.”
“Vậy thì vào đi.”
Adair vừa đi vào liền quỳ một gối xuống, áy náy nói: “Đội trưởng, nếu như ngài
muốn giam tiểu đội Sun, thì xin ngay cả tôi cũng giam cùng đi, tất cả đều là
vì tôi phó đội trưởng này không có dạy dỗ tốt bọn họ.”
Ta liếc Adair, thấy động tác của hắn rất lưu loát, thương thế hẳn là đã lành
hết. Ta lạnh lùng nói: “Tốt lắm! Vậy toàn bộ các ngươi đều đến phòng giam báo
danh đi.”
Adair cúi đầu, nhìn không thấy biểu tình, chỉ là trả lời như mọi khi: “Vâng.”