11:ăn Sáng!


Người đăng: huongexo45@

“Sun knight trưởng, sun knight trưởng…”

Hmm… ta trở mình, thuận tiện dúi đầu vào phía dưới gối, như vầy hẳn sẽ không
nghe thấy cái gì trưởng nữa rồi đi…

“Sun knight trưởng!”

Không đúng, vẫn còn nghe thấy, ta chầm chậm rút đầu ở dưới gối ra, sau đó từ
từ ngồi dậy, mặc dù mở mắt, nhưng trước mắt vẫn còn một mảnh mờ mịt, không tài
nào tập trung được, bởi vậy có thể suy đoán bây giờ nhất định không phải là
thời gian thức dậy bình thường của ta!

Cái tên khốn nạn nào lại dám đến ồn ào giấc ngủ của ta?

Ta dùng giọng thấp hơn quãng tám so với bình thường hô lên: “Dám hỏi người anh
em Thánh kỵ sĩ bên ngoài phải chăng đã được thần Ánh Sáng truyền cảm hứng, cho
nên đến đây gõ vang cánh cửa của Sun, để tiện cùng nhau trao đổi lòng nhân ái
của thần Ánh Sáng?”

Bên ngoài truyền đến âm thanh thở phào, sau đó vừa lại biến thành tiếng thúc
giục vội vã: “Sun knight trưởng! Tôi là Adair đây! Ngài quên rồi sao? Hôm nay
là chủ nhật.”

“Chủ nhật… là ngày nghỉ!” Ta ngã lên trên giường, kéo chăn bông, quấn mình vào
trong, ba cái động tác làm một mạch.

“Không phải à, Sun knight trưởng, hôm nay đến phiên ngài đi chủ trì tụng tán
rồi, ngài quên rồi sao? Kỵ sĩ trưởng, kỵ sĩ trưởng…”

Âm thanh la hét từ từ nhỏ dần, điều này làm cho ta rất hài lòng, mặc dù ta có
thể ngủ trong một đống hỗn loạn, chẳng qua nếu không ai ầm ĩ, ta có thể ngủ
được càng tốt, nếu là chủ nhật, vậy thì ngủ thẳng đến giữa trưa rồi ngồi dậy
ăn cơm trưa là tốt… rồi…

BANG!

Ta từ trên giường nhảy bắn lên, cái gì cái gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

“Judge knight trưởng, xin đừng vô lễ như vậy…”

Ta vừa quay đầu nhìn, đúng lúc thấy Judge đóng dập cửa phòng ta, lại còn suýt
tí nữa dập trúng cái mũi của Adair, không phải ta muốn nói, cái tên Adair này
chính là không thức thời, lại có thể dám nói chuyện với Judge knight như vậy,
ngay cả ta cũng không dám nói chuyện với Judge như vậy à!

“Phó đội trưởng của cậu vẫn không biết ứng biến như thế, ở bên ngoài không gọi
cậu dậy được, nhưng vừa lại không chịu vào cửa gọi.”

Vừa đóng cửa phòng, khuôn mặt tàn khốc của Judge liền hơi dịu xuống, cậu ta
lắc đầu rồi nói: “Người có loại tính cách này làm phó đội trưởng, khó trách
tiểu đội Sun của cậu suốt ngày gây chuyện sinh sự, bọn chúng ba ngày trước vây
đánh con trai thứ ba của bá tước Gerland, chuyện này làm bá tước tức giận gần
chết, còn đến chỗ Đại Vương Tử phàn nàn rồi.”

“Oh…Chuyện đó cũng làm tôi rất đau đầu đây!” Ta thở dài nói: “Nhưng không có
biện pháp, cậu cũng biết Adair chính là cái loại tính cách ngoan cố này mà!”

Tròng mắt đen sâu của Judge cố ý nhìn chằm chằm ta, nói: “Chẳng qua chuyện này
khiến tôi cảm thấy có chút kỳ quái, con trai của bá tước Gerland là một kị sĩ
rất chính thống, hẳn là sẽ không làm chuyện gì xấu để chọc giận tiểu đội Sun,
mặc dù trong sự kiện Death knight lúc trước, hắn là người phụ trách vứt xác,
đó cũng chỉ là phụng mệnh Quốc Vương làm việc mà thôi.”

“Đó tôi cũng không biết, có lẽ hắn đã giẫm trúng Adair một cái chăng? Cậu cũng
biết, tôi rất ít quản lý chuyện tình của tiểu đội Sun, đều giao cho Adair rồi
à!” Ta nhún vai, đầy mặt không hiểu.

Nghe vậy Judge nhíu nhíu mày, vẫn không nói gì, chỉ là nhàn nhạt nói: “Dù sao
đánh cũng đánh rồi, bảo bọn chún đừng tìm con của bá tước Gerland gây phiền
toái nữa, nếu không Đại Vương Tử điện hạ cũng rất khó xử.”

Ta ngoan ngoãn trả lời: “Biết rồi, tôi sẽ căn dặn bọn chúng.”

Judge lần nữa liếc mắt một cái nhìn ta, nhắc nhở: “Cậu cũng nên chuẩn bị đi,
tụng tán sắp bắt đầu rồi, cậu còn có ba mươi phút để chuẩn bị.”

Ta ngẩn người, chủ trì tụng tán… A! Chẳng lẽ, chủ nhật này đến phiên ta chủ
trì tụng tán rồi sao?

Mỗi chủ nhật tại Thần Điện Ánh Sáng đều sẽ cử hành “tụng tán” ca ngợi thần Ánh
Sáng, nội dung như sau, tế sư sẽ đọc một chuỗi dài nói về lòng nhân ái của
thần Ánh Sáng, kể lại một chút sự tích của Mười Hai Thánh kỵ sĩ trước kia, sau
đó mọi người hát tụng ca, cuối cùng chính là chuyện quan trọng nhất, mời mọi
người quyên tiền… ahem!

Tóm lại, Mười Hai Thánh kỵ sĩ sẽ thay phiên tham dự tụng tán, mà tuần này hẳn
là đến phiên ta rồi.

Judge chứng kiến vẻ mặt kinh hoảng của ta, biết rằng ta cuối cùng cũng coi như
tỉnh táo rồi, mới tiếp tục nói: “Nếu cậu đã biết rồi, vậy thì chuẩn bị nhanh
lên một chút, còn có ba mươi phút, hẳn là dư sức…”

“Cái gì? Chỉ còn ba mươi phút?” Ta rít lên: “Ba mươi phút nào đủ cho tôi chải
tóc, đắp mặt nạ, đun nước nóng hấp quần áo, đánh bóng giày…”

Vẻ mặt Judge vặn vẹo một chút, nói câu “Đã như vậy, tôi sẽ không quấy rầy cậu
nữa”, sau đó rất nhanh rời đi, ta đoán, cậu ta chuồn nhanh như vậy, có tám
phần là bởi vì lần trước chứng kiến ta đắp mặt nạ màu xanh lá, vừa lại đúng
lúc ta đang đứng trong bóng tối, kết quả là cậu ta bị dọa đến rút kiếm ra, xém
chút nữa bổ ta thành hai mảnh rồi.

Đúng là, sợ cái gì đây? Bây giờ ta chỉ đắp mặt nạ màu hồng thôi.

Nói đến mặt nạ, may là tối qua ta có điều chế một chậu mặt nạ mới, nếu không
tuyệt đối không thể đối phó trong ba mươi phút, bây giờ đi nấu nước trước,
tiếp theo rửa mặt, sau đó đắp mặt nạ lên, tiếp theo tay trái chải tóc tay phải
lau giầy, chờ nước đun xong rồi hấp quần áo…

Tại lúc còn lại năm phút, ta cuối cùng đem chính mình từ trên xuống dưới chỉnh
lý xong, sau đó ưu nhã mà thong thả mở cửa phòng, vừa mở ra, liền nhìn thấy
Adair đứng ở bên ngoài chờ ta.

“Adair.” Ta mỉm cười mở miệng chào.

“Vâng, Sun knight trưởng.” Adair lập tức cung kính hành lễ với ta.

Ta dùng tay ra hiệu, ý bảo hắn, chúng ta có thể xuất phát.

“Sun nghe nói, các ngươi gây bạo lực với con trai thứ ba của bá tước Gerland…”

Vừa đi, ta vừa lộ ra ánh mắt đau thương, thở dài nói: “Bạo lực không phải là
hành vi mà thần Ánh Sáng nhân từ sẽ ưa chuộng.”

Adair hết sức kích động nói: “Nhưng là, lúc đầu khi tại ngôi nhà nhỏ ở pháp
trường, hắn đã đâm ngài một kiếm, làm cho ngài bị trọng thương, đây đúng là
tội không thể tha…”

“Adair!”

Ta ngắt lời hắn, dùng ngữ khí trách móc nói: “Thần Ánh Sáng ân cần dạy bảo
chúng ta, bất luận tội nhân đã phạm tội nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần đối
phương chịu sám hối, chúng ta nhất định phải giữ vững lòng bao dung tha thứ
cho đối phương, tiếp nạp đối phương, đây mới là đường lối nhân từ của thần Ánh
Sáng, ngươi hiểu không? Adair.”

“Hiểu rõ.” Adair gật đầu, thấp giọng thì thào: “Tôi sẽ đánh cho tới khi hắn
sám hối mới thôi.”

Ta ưu nhã thở dài một tiếng, sau đó nói: “Adair, ngươi vẫn còn chưa hiểu, tiểu
đội Sun phải lấy lòng nhân ái của thần Ánh Sáng mà làm việc, không thể tùy ý
gây bạo lực với người khác.”

“Hiểu rõ.” Adair gật đầu lần nữa, sau đó thấp giọng thì thào: “Chúng tôi sẽ
đem cái bao trùm đầu hắn trước, để hắn không biết là tiểu đội Sun đánh.”

Oh! Adair ơi là Adair, ngươi làm sao thông minh như thế đây? Thật không hổ là
phó đội trưởng do đích thân ta tuyển. Ta hết sức hài lòng gật đầu.

Khi sắp đi đến hội trường tụng tán lớn, ta ngừng bước chân, quay đầu cười nói
với Adair: “Dưới sự quan sát của thần Ánh Sáng, từ ái của Người vẩy khắp mặt
đất, tin rằng việt quất nhất định sinh trưởng tươi tốt, lúa mì cũng xum xuê
phát triển, dù là sữa cũng sẽ ngọt như mật đi! Cảm tạ thần Ánh Sáng đã ban cho
người dân ấm no.”

Adair cung kính trả lời: “Vâng, tôi sẽ đi trước chuẩn bị bữa sáng cho ngài,
bánh sandwich mứt việt quất với sữa, có lẽ ngài sẽ thích thêm một chút bánh
quy mật ong?”

Ta vô cùng hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Adair đi chuẩn bị bữa sáng của ta,
trên đường đi, khi gặp phải những thánh kỵ sĩ khác của tiểu đội Sun, còn dừng
lại căn dặn với bọn chúng: “Đi đem cái tên kỵ sĩ thối tha lần trước cho ta cái
bao, đánh hắn tới khi ngay cả muốn sám hối cũng không mở nổi miệng!”

A! Ngay cả ta cũng không thể dùng câu đơn giản như vậy để biểu đạt đầy đủ ý tứ
của mình, Adair à! Có cái phó đội trưởng như ngươi, thân là đội trưởng ta còn
có gì để đòi hỏi đây… Có lẽ chỉ cần một phần sandwich việt quất và sữa, sau
nửa giờ bận rộn, thật là đói quá đi!

Hmm… Ta có nên ăn xong bữa sáng trước, rồi lại đi chủ trì tụng tán? Dù sao mặc
dù nói là ta chủ trì, nhưng cũng chỉ là ở bên cạnh làm đồ trang sức, người
chính thức chủ trì tán tụng vẫn là tế sư của Điện Ánh Sáng.

“Yo! Đây chẳng phải Sun knight rực rỡ nhất sáng ngời nhất của chúng ta sao?
Làm sao còn không đi vào, lại đứng ở đây làm cây cột chặn đường, heh! Hay là
cây cột biết sáng nhỉ, sáng lóng lánh thật là đẹp mắt đó!”

Cách nói chuyện kiểu này… Ta ngẩn người, quay đầu nhìn, quả nhiên vốn là Metal
knight trưởng của nhóm tàn khốc lạnh lùng.

Người toàn đại lục đều biết, Metal knight có tiếng là độc miệng, nói chuyện
không tức chết người không đền mạng, nghe nói nếu cùng hắn nói chuyện khoảng
mười phút, sẽ bị tức đến chết sớm một năm.

Mặc dù, ta mỗi lần cũng đều không rõ lắm lời của Metal nói rốt cuộc là độc chỗ
nào, thậm chí có đôi khi cảm thấy hắn đang khen ngợi ta, như câu cuối cùng vừa
mới nãy, “sáng lóng lánh thật là đẹp mắt”, nói kiểu này cũng xem như là độc
sao?

Tốt xấu cũng phải nói, cái đầu của cậu vàng khè giống hệt cục phân ếch, có
chắc là cậu không lộn phân ếch với dầu bôi tóc chứ? Hèn gì, tôi luôn cảm thấy
trên người cậu có mùi kì dị, ngửi kỹ một tí, chính là từ trên đầu cậu phát ra
mà!

Cái này mới gọi là độc miệng!

Cho nên, ta sâu kín hoài nghi, bản tính của Metal chắc chắn không độc miệng,
sự thật là, vì ta với hắn không quá quen thuộc, cho nên cũng không biết tình
huống rõ lắm, mỗi lần muốn hỏi Judge, nhưng Judge lại có vẻ không quá muốn
nói, mà chuyện Judge đã không muốn nói, sợ rằng chỉ có thần Ánh Sáng mới có
thể làm cho hắn nói ra.

Ở phía sau Metal còn có một kỵ sĩ trưởng của nhóm tàn khốc lạnh lùng, người
này ta quen thuộc hơn nhiều, hắn là Moon knight trưởng, được toàn đại lục biết
đến là tên cô đơn… Ahem! Ý ta là hắn nổi tiếng tự cho mình là thanh cao, có
tính cách cao ngạo, không dễ dàng gần gũi với người thường, hơn nữa luôn hất
cao cằm, một bộ dáng không coi ai ra gì.

Cái cử chỉ này làm cho ta ghét cay ghét đắng hắn lúc mới đầu quen biết, dù sao
không ai lại thích bị người khác nhìn từ trên xuống bằng góc độ khinh bỉ.

Chẳng qua, ngày nọ, ta nhìn thấy hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất mò tới mò lui,
hình như đang tìm cái thứ gì, nhưng đầu hắn lại cứ hất lên cao, hoàn toàn
không nhìn trên mặt đất, thế này làm sao kiếm được đồ?

Rõ ràng là người có thị lực tốt, nhưng lại như một người mù lần mò tìm đồ vật,
đồ vật rõ ràng ở bên chân hắn, nhưng hắn thế nào cũng không tìm ra được, nhìn
cái cảnh này nói có bao nhiêu buồn cười thì buồn cười bấy nhiêu.

Sau khi nhìn nửa giờ, ta cười trộm đủ rồi, thấy vậy cũng mệt mỏi, len lén ngáp
lớn một cái, sau đó đi qua nhặt lên một cái thẻ kẹp sách bằng bạc tinh xảo,
sau đó trả cho hắn.

“Cám ơn.” Sau khi hắn nhận lấy cái thẻ, mặt thở phào nhẹ nhõm, sau đó trái với
ánh mắt cao ngạo bình thường, ngược lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Ta vừa cắn cái bánh việt quất mà Ice vừa mới làm cho ta vừa thuận miệng hỏi:
“Tín vật đính ước người yêu cho hả?”

“Làm sao cậu biết?”

Moon giật mình quay đầu nhìn về phía ta, khi nhìn thấy ta, còn sững sờ một
chút, ta dám cam đoan lúc hắn nhận cái thẻ, hoàn toàn không biết là ta, cũng
chính là Sun knight, đưa cho hắn.

Bộ mặt thật bị ta vạch trần, hắn hình như có chút không biết làm sao nói: “Sun
knight trưởng…”

Ta tiện tay từ trong người móc ra một miếng bánh khác và hỏi: “Bánh việt quất
của Ice làm, muốn ăn không? Đừng ngại, tôi cũng đã cho Judge một cái.”

“…Cám ơn.”

Sau đó, hắn vừa ăn bánh vừa than phiền với ta, bởi vì thường phải hất cằm lên,
làm cho bắp thịt cổ hắn cứng đờ, cuối cùng hoàn toàn không thể làm ra động tác
cúi đầu…

Không thể cúi đầu có bao nhiêu thê thảm đây?

Moon nhìn trần nhà thở dài, bắt đầu kể lại thảm trạng không thể cúi đầu của
mình: “Nếu như rớt đồ trên mặt đất, vậy tìm nửa giờ cũng chưa chắc tìm được.”

Ta gật đầu, cái này ta mới tự mình chứng kiến qua.

Sau đó, cũng không thể lợi dụng ưu thế thân cao, cúi đầu nhìn lén khe ngực của
nữ tế sư… Ahem!

Cuối cùng, cũng là bi thảm nhất, lúc muốn hôn người yêu, hắn cũng không thể
cúi đầu, hất hàm lên như thế làm sao thân mật được với người yêu thấp hơn so
với mình chứ!

“Vậy cậu làm sao đây? Tìm cầu thang để cho người yêu đứng cao hơn sao?” Nghe
xong chuyện đó, ta hỏi với sự đồng cảm.

“Chung quy không thể mỗi lần đều tìm cầu thang đi, hơn nữa cầu thang đều ở nơi
có người hay đi qua, không đủ kín đáo.” Moon thành thật nói: “Cho nên, tôi
đành tìm người yêu cao hơn tôi là được.”

“Này! Cậu ít nhất cũng là một mét tám đi…”

“Người yêu của tôi cao một mét tám mươi hai, cô ấy mỗi lần ra ngoài hẹn hò với
tôi, đều đeo giầy cao mười phân, như vậy vừa đủ có thể cúi đầu hôn tôi.

Thật, thật bi thảm!

Ta vì cảnh ngộ không thể cúi đầu của Moon mà thở dài, sau đó bắt đầu tự thuật
lại cảnh ngộ bi thảm của ta, thân là một Sun knight: “Sun knight chỉ có thể
yêu thần chứ không thể yêu phụ nữ…”

Ta vừa mới nói có một câu, Moon lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hãi, liền kêu:
“Thảm! Thật thảm! Thật sự quá thảm rồi!”

Chết tiệt!

◊◊◊◊

Tóm lại, bắt đầu từ khi đó, ở nhóm tàn khốc lạnh lùng, ta vừa lại có thêm một
bạn tốt không phải bạn.

Trở lại thực tại, ta mỉm cười với Metal knight, nói: “Đây nhất định là chúc
phúc của thần Ánh Sáng, khiến cho Sun tại buổi sáng tốt đẹp thế này gặp mặt
hai vị anh em, đây thật sự là một khởi đầu tốt đẹp, chỉ có Sun phải đi chủ trì
tụng tán, không thể cùng hai vị anh em trao đổi nhiều hơn, thật sự tiếc nuối,
đợi sau khi Sun tụng tán sự tốt đẹp của thần Ánh Sáng xong, nhất định sẽ tìm
hai vị anh em, cùng trao đổi về lòng nhân ái của thần Ánh Sáng.”

Đương nhiên, nếu không tìm được các người thì đó cũng không phải chuyện của
ta.

Nghe vậy, Metal knight và Moon knight thoạt nhìn đều sửng sốt, Metal lại càng
kinh ngạc đến nỗi ngay cả mình phải độc miệng cũng đã quên, thốt ra: “Sun
knight, cậu không biết hôm nay là tụng tán trước khi tân vương đăng cơ sao?”

Moon knight thì do nhìn từ trên xuống, dùng góc độ siêu khinh bỉ người nhìn
ta, nhưng cái này cũng không thể trách hắn, đối với một người không thể cúi
đầu mà nói, hắn cũng chỉ có thể như thế mà nhìn người!

Hắn bổ sung thêm: “Mười Hai Thánh kỵ cũng đều phải đến đông đủ, ngay cả tôi
cũng phải tới.”

Tụng tán trước khi tân vương đăng cơ… Ta làm sao lại không biết có chuyện này
hả!

“Chào buổi sáng, Sun knight trưởng.”

Khi ta đang đờ đẫn, Storm knight nhàn nhã đi tới, lại còn vỗ vỗ vai ta nói:
“Độc xướng tụng tán hôm nay vất vả cho cậu rồi.”

Ta chậm rãi xoay đầu nhìn hắn, từng chữ từng chữ hỏi: “Độc xướng tụng tán?”

“…”

Strom chậm rãi thu lại bàn tay đặt trên vai ta, lại chậm rãi lui ra một bước,
mới kỳ quái hỏi: “Đúng vậy! Theo thông lệ, tân vương đăng cơ, Mười Hai Thánh
kỵ sĩ phải hợp xướng một bài tụng tán, cậu với Judge knight mỗi người còn phải
tự độc xướng một bài tụng tán, hơn nữa không phải cậu đã chọn Thần Khúc Ánh
Sáng khó hát nhất sao? Mọi người đều vô cùng chờ mong đây, bởi vì ca khúc này
đã hai mươi năm không xuất hiện ở tụng tán.”

Thần Khúc Ánh Sáng? Chính là bài có âm điệu cao đến có thể vươn thẳng tới chỗ
của thần Ánh Sáng, còn phải hát đủ ba mươi phút, với lời bài hát dài như một
quyển sách, được mệnh danh là ca khúc nói nhảm nhiều nhất của thần điện Ánh
Sáng?

Nhất định có người hãm hại ta!

Lúc này, Storm thấy bộ dạng mỉm cười cứng ngắc, khóe miệng co quắp của ta,
cuối cùng cũng biết Thần Khúc Ánh Sáng không phải ta tự mình chọn, cậu ta chậm
rãi tiến gần một bước, nói nhỏ vào tai ta: “Nghe hầu nữ của hoàng cung đồn
đại, bá tước Gerland tại sau chuyện con hắn bị tiểu đội Sun vây đánh, vẫn muốn
tìm cơ hội lén trả thù cậu, dại vương tử hình như không ngăn cản hắn lắm, có
lẽ cũng muốn cho cậu xấu mặt, tránh cho danh vọng của cậu ở trong dân chúng
quá cao.”

Thì ra là thế, ta đã nói mà!

Không đời nào bá tước Gerland chỉ khóc lóc kể lể với Đại Vương Tử một chút là
xong chuyện, còn có Đại Vương Tử, ông ta hẳn ít nhiều cũng biết tại cái vụ
Death knight lúc trước đó, có ta ở bên trong giở trò quỷ, mặc dù trò quỷ của
ta khiến ông ta trèo lên ngôi vị, cho nên ông ta không đến nỗi trả thù ta,
chẳng qua, chuyện ta ngay cả Quốc Vương cũng dám hãm hại tám phần cũng đã làm
cho ông ta bất an, dù sao ông ta cũng là Quốc Vương tương lai mà.

Storm đề nghị: “Hay là cậu đổi lại ca khúc đi, bọn họ hẳn là cũng chỉ muốn cho
cậu đổi bài vào phút chót, xấu mặt một chút, sẽ không thật sự muốn cậu hát bài
này, nếu ca khúc bị hát hỏng thật, khiến cho buổi tụng tán bị đổ vỡ, đám người
Đại Vương Tử cũng sẽ chẳng vui vẻ gì.”

Biểu hiện bên ngoài của ta vẫn là nụ cười ấm áp, nhưng đáy lòng cười lạnh một
tiếng, muốn ta xấu mặt?

Đùa chắc, ta thế nhưng là Sun knight, Sun knight ngay cả té ngã cũng phải ngã
một cách vô cùng ưu nhã, làm sao có thể xấu mặt? Nếu như bị lão sư ta biết ta
lại có thể trước dân chúng toàn quốc bị xấu mặt… Chỉ tưởng tượng cái kết quả
thôi cũng làm ta run rẩy!

Ai biết lão sư đi khắp nơi cướp miếng ăn người khác của ta bây giờ ở đang ở
cái xó xỉnh nào, nói không chừng lại đang ở ngay kia trong đám người xem ta
hát tụng tán!

“Anh em Storm, dưới chúc phúc của thần Ánh Sáng, Sun tin rằng mình nhất định
có thể hoàn thành Thần Khúc Ánh Sáng, nhằm tôn vinh lòng nhân ái và tình yêu
của thần Ánh Sáng.”

“Sun, đừng làm ẩu.”

Storm biến sắc, vội vàng nói: “Thần Khúc Ánh Sáng không phải là ca khúc có thể
hát mà không luyện tập, hơn nữa ca khúc tụng tán còn phải đi kèm với lực lượng
Thánh quang, ngay cả phần lớn tế sư cũng không chịu không nổi tiêu hao Thánh
quang ba mươi phút… Không! Cậu còn phải cùng với Mười Hai Thánh kỵ sĩ hợp
xướng một bài tụng tán trước, tụng tán của đại hợp xướng cũng phải xướng
khoảng chừng mười phút.”

Cái này dĩ nhiên là ta biết, cái gọi là tụng tán, thật ra chính là đem sức
mạnh Thánh quang kèm thêm vào trong lúc ca hát, dựa vào đó đạt được những mục
đích khác nhau, ca khúc khích lệ có thể khích lệ người, chiến ca có thể làm
sức mạnh binh sĩ tăng gấp bội, khúc bình yên có thể làm người nhẹ nhõm, ca
khúc nhẹ nhàng có thể làm cho người vui vẻ, nghe nói, nhà tụng tán chân chính
thậm chí chỉ dùng ca khúc đã có thể làm cho tội phạm cúi đầu sám hối.

Đương nhiên, nhà tụng tán chân chính đã biến thành nhân vật trong truyền
thuyết, thật sự có thể khiến cho tội phạm cúi đầu thú tội hay không cũng không
ai có thể chứng thực rồi, cho nên, nếu muốn cho tội phạm sám hối, cách nhanh
nhất là đưa vào sở thẩm phán của Judge knight, cam đoan trong vòng ba giờ,
ngay cả hành vi ăn trộm ổi nhà hàng xóm hồi bé hắn cũng khai xong tuốt.

Hả? Bạn nói, đem tội phạm giao cho tiểu đội Sun của ta hẳn cũng hữu dụng?

Này người anh em, bạn nhầm rồi, nếu giao cho tiểu đội Sun của ta, như vậy
không phải là muốn cho đối phương sám hối, là muốn khiến cho đối phương không
cách nào sám hối!

Giải thích xong ý nghĩa của ca khúc tụng tán, mọi người chắc là đã rõ, tụng
tán không chỉ là ca hát rồi chứ, còn là một loại so đấu năng lực thánh quang.

Hợp xướng mười phút cộng thêm ba mươi phút độc xướng, tổng cộng là bốn mươi
phút tiêu hao thánh quang sao? Ta trầm tư, mặc dù tiêu hao này khá là lớn, một
Thánh kỵ sĩ tuyệt đối không chống giữ nổi, chẳng qua, đối với một Thánh kỵ sĩ
có khả năng trở thành Giáo hoàng mạnh nhất trong lịch sử mà nói, khẳng định
không có vấn đề!

Storm lúc này còn muốn khuyên ta đổi lại khúc tụng tán, nhưng sau một trận
tiếng bước chân dồn dập, Leaf knight vội vàng từ bên trong hội trường tụng tán
đi ra, vừa đi ra, thấy chúng ta ở ngay bên ngoài, cậu ta sửng sốt, sau đó vội
vàng mở miệng nhắc nhở: “Sun, các cậu làm sao lại còn bên ngoài? Mau vào đi,
tất cả mọi người đang đợi rồi.”

“Cảm tạ lời nhắc nhở của người anh em Leaf, Sun tin rằng, nhất định là thần
Ánh Sáng đã thông qua lời nói của cậu nhắc nhở Sun, không đúng giờ là cử chỉ
không đúng đắn.”

Nói xong, ta dẫn đầu đi vào.

Hội trường tụng tán lớn là công trình kiến trúc đồ sộ nhất Thần Điện Ánh Sáng,
có hình quạt, với đầu nhọn đương nhiên là lễ đài, tường đằng sau lễ đài do
thủy tinh khảm nạm mà thành, thủy tinh khảm nạm ra ký hiệu Thần Ánh Sáng khổng
lồ, ánh mặt trời từ bên ngoài xuyên qua thủy tinh, khiến cho lễ đài là nơi
sáng nhất cả hội trường tụng tán.

Kế tiếp tự nhiên là mấy chục hàng chỗ ngồi, bình thường, những chỗ ngồi này đủ
để cho dân chúng đến tham dự tụng tán, chẳng qua sự kiện lớn như hôm nay, chỗ
ngồi gần như đều để cho những quý tộc ngồi, kế đến là một số ít nhà giàu có,
cuối cùng là dân chúng bình thường, dân chúng gần như đều đứng ở chỗ đất trống
cuối cùng.

Ta đảo mắt qua, liền nhìn thấy Đại Vương Tử điện hạ, cũng chính là Quốc Vương
bệ hạ sắp đăng cơ, đang ngồi ở giữa hàng thứ nhất, hai bên là đại thần của ông
ta cùng với thành viên quý tộc trọng yếu nhất, bá tước Gerland cũng ngồi trong
hàng này, bên rìa chỗ ngồi thì là có hai gã hoàng gia kỵ sĩ đứng ở đó.

Lão Giáo Hoàng thì giống như mọi khi ngồi ở vị trí cạnh lễ đài, và lại còn
thần bí dùng voan mỏng che lại mình.

Trên lễ đài, Judge đã đứng ở bên trái trung gian lễ đài, những Thánh kỵ sĩ
khác thuộc nhóm tàn khốc lạnh lùng từng người xếp nối tiếp bên trái cậu ta.

Vị trí của ta đương nhiên là ở bên phải trung gian lễ đài, vị trí đứng của ta
và Judge vừa vặn không che khuất ký hiệu thần Ánh Sáng trên tường.

Ta đi tới chỗ của mình, Storm đứng ở bên phải ta, và Leaf đứng ở bên phải
Storm…

Mười Hai Thánh cũng đã đứng đúng vị trí, phía sau chúng ta là đoàn tế sư phụ
trách hợp thanh, còn đằng trước là Quang Minh tế sư phụ trách chủ trì, nhưng
Quang Minh tế sư thế nhưng không phải một người, mà là hai người, lần lượt là
Quang tế sư và Minh tế sư, bọn họ là trợ thủ đắc lực của Giáo Hoàng, địa vị
trong Điện Ánh Sáng chỉ thấp hơn Giáo Hoàng.

Theo thông lệ, Quang tế sư luôn là nữ giới, sở trường nhất là các loại thần
thuật trị liệu và phụ trợ, còn Minh tế sư là nam giới, thiện trường các loại
thần thuật như đuổi ma, khiến cho linh hồn thăng thiên gặp thần Ánh Sáng

Hình như chúng ta thật sự hơi đến muộn, Quang Minh tế sư không nói thêm gì,
chỉ tuyên bố đại hợp xướng bắt đầu, sau đó một gã Thánh kỵ sĩ đi lên phát cho
chúng ta cuốn ca từ, sau khi hắn đi xuống, phía sau một tế sư nào đó nổi lên
một trường âm, và dàn tế sư bắt đầu hợp thanh, bọn họ sẽ “la la la” khoảng ba
phút rồi mới đến phiên chúng ta ca hát.

Mà bài tụng tán này đối với ta không có gì là khó, bởi vì hàng năm tới ngày
chào mừng thần Ánh Sáng giáng trần, đều sẽ cử hành một đại tụng tán, và Mười
Hai Thánh kỵ sĩ ở đại tụng tán đều cùng nhau hát bài này, từ sau khi tiếp nhận
vị trí của lão sư ta, đã hát qua ba lần, có thể nói nó dễ như trở bàn tay.

Bởi vì là mười hai người cùng hát, nên càng không có gì khó khăn, cho dù có
người năng lực Thánh quang yếu, những người khác cũng có thể bổ túc.

Càng huống chi, vì năng lực rèn luyện chủ yếu của nhóm tàn khốc lạnh lùng
không phải Thánh quang, cho nên Thánh Quang của bọn họ khá yếu, bình thường
đều là do phái người tốt ấm áp đến bổ túc.

Bởi vì Mười Hai Thánh kỵ sĩ chúng ta đều quá quen thuộc với bài tụng tán này,
cho nên không lâu sau đó đã hoàn thành bài hợp xướng mà không mắc chút sai
lầm, tiếp theo là do Judge knight độc xướng, cậu ta đi lên phía trước vài
bước, sau đó dùng giọng siêu trầm thấp của mình bắt đầu hát, âm điệu của cả
bài hát thấp đến nỗi khiến lòng người một đường trầm xuống.

May là Judge đã chọn khúc tụng tán đơn giản và ngắn, nội dung ca khúc chủ yếu
là nói, phạm tội sẽ bị trừng phạt bởi thần Ánh Sáng nghiêm khắc, toàn bài hát
cho dù được thêm tế sư hợp thanh, cũng nhiều lắm là năm phút, trên thực tế
thời gian Judge độc xướng có thể chỉ có hai phút.

Chẳng qua cái này không phải là do cậu ta lười biếng, như đã nói qua, nhóm tàn
khốc lạnh lùng bởi vì không chủ yếu rèn luyện năng lực Thánh quang, nên bọn họ
được phép hát tụng tán đơn giản nhất.

Nhưng ta thân là thủ lĩnh của phái người tốt ấm áp, không thể được chọn tụng
tán quá đơn giản rồi, hơn nữa đây là tụng tán trước khi Quốc Vương đăng cơ,
nếu ta chọn bài tụng tán quá đơn giản, thậm chí có khả năng bị coi là khinh
thường Quốc Vương.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân ta không đổi khúc tụng tán, nếu như ta
thật sự hát Thần Khúc Ánh Sáng, Đại Vương Tử điện hạ hẳn sẽ rất hài lòng, sẽ
không vì chuyện lúc trước mà gây phiền toái cho ta, cho nên, ta cũng không
phải bởi vì sợ xấu mặt sẽ bị lão sư ta phát hiện sau đó sẽ bị tống đi gặp Thần
Ánh Sáng, tuyệt đối không phải cái nguyên nhân này… Ít nhất cũng không hoàn
toàn là nguyên nhân này!

Judge đã xướng xong tụng tán, sau đó lùi về vị trí ban đầu, bây giờ đã đến
phiên ta rồi, ta mới đi lên phía trước vài bước, dân chúng bắt đầu reo hò lên,
tiếng reo hò còn lớn hơn so với đại tụng tán hàng năm, xem ra bọn họ đã sớm
biết ta sắp hát Thần Khúc Ánh Sáng, xem ra tin tức Sun knight sẽ hát Thần Khúc
Ánh Sáng mà hơn hai mươi năm không ai hát, có lẽ chỉ có ta là không biết mà
thôi.

Mở đầu của Thần Khúc Ánh Sáng không có hợp thanh, hoàn toàn là do mình ta khởi
âm.

Ta hít sâu một hơi, xác định Thánh quang còn lại nhiều đủ để xướng hết hai lần
thần khúc Ánh sáng, đã như vậy, thì dứt khoát sử dụng nhiều Thánh quang một
chút, như thế cho dù ta xướng đến lạc âm chắc cũng không có ai chú ý tới nhỉ?

Ta phóng ra một lượng lớn Thánh Quang, nhiều đến nỗi ngay cả trên người cũng
mang theo hào quang lấp lánh, lúc này, ta đã nhắm lại hai mắt mà vẫn nghe
tiếng kinh thán của đám đông, ta mở mắt và hát câu đầu tiên:

Ánh sáng hiện thế, xua tan bóng tối, chiếu xuống một tia sáng, mang đến hy
vọng vô tận…

Âm thanh vang tận trời, cả hội trường đại tụng tán vang vọng tiếng ca cùng
Thánh quang, như thể Ánh Sáng đã thật sự hiện thế, nhất thời mọi người trầm
lặng, chỉ ngẩng đầu nhìn ta.

Xong đời rồi…

Vừa ra khỏi miệng ta đã biết là xong đời rồi, không luyện tập quả nhiên không
được, vừa bắt đầu khởi âm đã quá cao, âm điệu của bài tụng tán này vốn không
thấp, mà ở giữa vừa lại có không ít chỗ cao âm, bây giờ ta bắt đầu cao như
vậy, làm sao mà hát tiếp đây!

Lúc này, ta nghe thấy Mười Hai Thánh kỵ sĩ phía sau truyền đến tiếng kinh
thán, bon họ đều đã từng tập qua Thần Khúc Ánh Sáng, đương nhiên biết âm điệu
của bài ca này cao bao nhiêu, không biết là người nào còn nhỏ giọng nói: “Câu
đầu tiên hát thật là bổng, tôi phục cậu rồi, lại có thể dám bắt đầu bằng âm
cao như thế.”

Bội phục cái gì? Ta lại đâu cố ý bắt đầu cao như vậy, chính ta cũng sắp khóc
rồi nè!

Hơn nữa, ca từ của Thần Khúc Ánh Sáng cũng kéo rất dài, có vài câu khiến ta
hát đến sắp tắt thở rồi mới hát đến nơi có thể thở.

Đối với Thánh kỵ sĩ khác mà nói, khó nhất của bài ca này chính là phải dùng
lượng Thánh quang vượt quá so với năng lực của một Thánh kỵ sĩ có thể đạt
được, nhưng với ta mà nói, cần một lượng lớn Thánh quang không phải vấn đề,
vấn đề là bài này vốn đã rất khó hát!

Nguy rồi, câu kế tiếp, âm đuôi kéo siêu dài!

Ta ưu nhã đặt hai tay trên bụng, sau đó dùng lực ép nó xuống, bạt mạng ép khí
ra, ta ép, ta ép, ta ép…

Nạn đói, bệnh tật, thiên tai, tà ác~~ dưới Ánh Sáng chiếu rọi tan biến vô
tung~~(ta ép)~~(ta tiếp tục ép)~(siêu cấp dùng sức ép)~ung!

Đến tận đây, ta ngậm lại miệng với hai mắt rưng rưng, thần Ánh Sáng phù hộ,
cuối cùng cũng bình yên vô sự mà hát xong… đoạn thứ nhất rồi, mặc dù, cuối
cùng lúc bụng sắp ép không ra hơi, thanh âm run rẩy thật sự kịch liệt, chẳng
qua quản không nổi nhiều như thế nữa, tiếp theo có một phút hợp thanh, ta còn
phải tranh thủ nghỉ ngơi một chút.

Tâm tình vừa buông lỏng, hai tay ta đặt ở trên bụng cũng nới lỏng ra, lúc này
mới phát hiện… ta đói quá à!

Ta đã vốn đói bụng, mới vừa rồi sử dụng tận lực ca hát, lại còn bạt mạng ép
bụng, kết quả là ta càng đói bụng, bụng trống rỗng như thể mấy ngày không ăn
cơm.

Lúc này, đám đông đang ngây người ở dưới phản ứng lại, hội trường tụng tán
vang lên tiếng vỗ tay rung trời, thậm chí áp đảo tiếng hợp thanh của những tế
sư, mọi người reo hò:

“Đúng là phép màu, tiếng ca quá mỹ diệu, không ngờ Sun knight lại là một giọng
nam cao tuyệt vời như thế.”

“Xem kìa! Đuôi mắt của Sun knight lại còn ngấn nước mắt, nhất định là ngài đã
cảm nhận được hiện diện của Thần trong ca khúc!”

“Sự rung động ở âm cuối thật quá huy hoàng, biểu đạt trọn vẹn tâm tình kích
động trong ca từ!”

Lúc này, Leaf knight đứng phía sau ta nhỏ giọng nói: “Sun, vừa rồi hát thật là
tốt, chẳng qua, cậu còn có thể tiếp tục không? Có cần tôi thay thế hay không?”

Nghe thế, ta mừng khôn xiết, Leaf cậu thật sự là người tốt, tôi yêu cậu muốn
chết!

Ta đang định đồng ý nhưng Storm lại nói câu, “Không được”.

Cậu ta nhỏ giọng giải thích: “Đoạn giữa Thần Khúc Ánh Sáng là đoạn dài nhất,
gần hai mươi phút, Thánh quang tiêu hao liên tục hai mươi phút quá lớn, trong
Mười Hai Thánh kỵ sĩ chỉ có cậu chống giữ nổi mà thôi, Sun. Cậu cứ hát xong
đoạn giữa này trước, tôi với Leaf sẽ giúp cậu hát đoạn cuối cùng.”

Nghe giải thích của Storm, ngay cả người tốt Leaf cũng phải lui về một bước.

Lúc này ánh mắt ta dạt tới trên người Earth knight, ngoại trừ ta ra, Thánh
quang mạnh nhất chính là Earth, dù sao tuyệt chiêu lồng bảo hộ của hắn chính
là dựa vào đấu khí cộng thêm Thánh quang, cho nên mới có năng lực bảo hộ mạnh
mẽ như thế. Nếu như là hắn, hai mươi phút tuyệt đối không thành vấn đề.

“Hơ hơ hơ, xi-xin lỗi Sun, giọng của tôi quá thấp không thể nào xướng Thần
Khúc Ánh Sáng.” Earth knight vẻ mặt thành khẩn xin lỗi, chẳng qua, ánh mắt của
hắn nhìn có chút rất hả hê, hoàn toàn không có tí xin lỗi.

Mặc dù lời Earth nói là thật, cái giọng trầm của hắn chỉ thua Judge một bậc mà
thôi, hoàn toàn không thể xướng Thần Khúc Ánh Sáng có âm điệu cao như vậy,
huống chi là ta tự làm ẩu, khi bắt đầu cao như vậy… Chẳng qua, nhìn thấy cái
bộ dạng hả hê của hắn, ta liền đầy bụng khó chịu.

Hơn nữa lại liếc đến Đại Vương Tử và bá tước Gerland ở hàng đầu, người trước
vẫn là một bộ dạng tươi cười như cũ, nhưng mặt người sau lại thối như c*t, lại
còn trừng mắt nhìn ta, như thể không tin được ta có thể xướng bài tụng tán
này.

Chính là hai tên này!

Làm hại ta dưới tình huống không biết gì mà phải xướng Thần Khúc Ánh Sáng khó
như vậy, đó cũng coi như thôi, càng làm cho ta điên tiết là, lại còn hại ta
hát trong lúc đói bụng!

Chẳng lẽ bọn chúng không biết, lúc ta đói bụng, lượng đường phân trong cơ thể
ta sẽ thấp bất thường, một người có thể ăn đường thay cơm như ta một khi lượng
đường trong cơ thể quá thấp, tâm tình sẽ cực kỳ khó chịu, mà nếu tâm tình khó
chịu, sẽ làm ra chuyện gì ngay cả ta cũng không biết à!

“Tôi muốn hát hết”

“Sau khi nghe thấy lời ta nói, Strom và Leaf cùng sững người, ngay cả Mười Hai
Thánh kỵ khác cũng nhịn không được liếc qua, mỗi người mang theo ánh mắt khác
nhau, có khi là kính nể, có khi không cho là đúng, nhưng phần nhiều là lo
lắng.

Đúng lúc, một phút hợp thanh đã qua, ta không còn để ý tới Storm cùng Leaf
đang sốt ruột nhỏ giọng gọi, sau khi hít sâu một hơi, hát ra đoạn thứ hai.

Tội nhân kia, hãy cúi đầu sám hối,

dù cho ở trong bóng tối,

tội lỗi sẽ không tránh khỏi phán xét,

người ngay thẳng hãy ngẩng đầu nhìn lên,

chỉ cần mặt trời còn chiếu khắp mặt đất,

ánh sáng sẽ vĩnh hằng bất diệt.

Mặc dù đoạn thứ nhất làm ta hát đến suýt tắt thở, nhưng đoạn thứ hai đỡ hơn
nhiều, dù đoạn này được gọi là Thánh kỵ sĩ sát thủ, bởi vì phải tiêu hao hai
mươi phút Thánh quang, cho nên hầu như không có Thánh kỵ sĩ nào hát được hết
nó, chẳng qua, chính bản thân ca khúc ngược lại rất dễ hát, đoạn này đối với
người tràn trề Thánh quang như ta không phải là vấn đề. Mặc dù ta có cái khó
xử khác… Chính là nó quá yên bình nhạt nhẽo!

Vừa rồi đoạn thứ nhất thật sự quá khó khăn, ta đặt hết tâm trí vào ca hát đâu
rảnh để ý vấn đề đói bụng hay không, giờ đoạn thứ hai bình thản như vậy, hại
ta không có cảm giác căng thẳng, liền cảm thấy bụng trống rỗng, ta đói đến nỗi
cảm thấy sở dĩ ta có thể hát vang dội như vậy, không chừng là ảnh hưởng tạo
tiếng vang của cái bụng trống không?

Ta giống như rùa mà lê hết đoạn thứ hai, vừa hát xong liền vang lên tiếng vỗ
tay, chỉ là thua xa tiếng vỗ tay nhiệt liệt ở đoạn thứ nhất, nhưng cũng không
thể trách mọi người, dưới tình thế mơ màng buồn ngủ mà vẫn còn nhớ vỗ tay thì
đâu có dễ, tiếp theo, lại là một phút hợp thanh, khiến ta có thể nghỉ ngơi một
chút.

“Sun, cậu thật sự không cần bọn tôi thay thế?” Leaf phía sau thấp giọng hỏi
lần nữa, ngữ khí lần này đã vô cùng lo lắng.

“Đừng cậy mạnh chứ! Cậu đã xuất ra lượng quá lớn Thánh quang rồi, đoạn cuối
cùng còn phải áp qua Thánh quang của tế sư, càng khó hơn so với trước.” Storm
cũng khuyên ta.

Thánh quang mới không là vấn đề… Vấn đề là ta siêu đói!

Đoạn thứ ba âm điệu siêu cao ca từ siêu dài, có thể nói là phần khó nhất trong
cả bài Thần Khúc Ánh Sáng, cho nên ta chỉ muốn mở miệng hát đoạn thứ ba, nhất
định sẽ căng thẳng gần chết mà có thể quên đi cái đói trong phút chốc!

“Anh em Storm, anh em Leaf, xin hãy tin tưởng Sun dưới chúc phúc của thần Ánh
Sáng, nhất định có thể hoàn thành Thần Khúc Ánh Sáng.”

Sau khi ta nói hết câu này, phía sau không còn truyền đến tiếng khuyên can
nữa.

Một phút hợp xướng cũng gần xong rồi, đoạn cuối cùng của Thần Khúc Ánh Sáng
chính thức bắt đầu, câu mở đầu âm điệu cao vút, âm thanh vang dội, tượng trưng
cho ánh sáng rạch phá bóng tối… Cũng tiện thể làm cho dân chúng đang buồn ngủ
sau khi nghe đoạn thứ hai giật mình tỉnh lại.

Ta rõ ràng hát khá tốt, không ít dân chúng đang đứng nghiêng ngả trong nháy
mắt dựng thẳng lên, xem biểu tình của bọn họ chắc hẳn là bị dọa không nhẹ,
thần trí đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Khi ta đang hát hăng say, muốn thuận tiện dương dương đắc ý liếc bá tước
Gerland một chút, nhưng lại thấy tên đó quay đầu đi, nháy mắt về phía góc,
trong góc chỉ có một kỵ sĩ dung mạo bình thường đứng đó, cho nên bá tước
Gerland chắc hẳn không phải là nháy mắt tán tỉnh hắn.

Tên kỵ sĩ này sau khi nhận được ánh mắt của bá tước Gerland, gật đầu rồi rút
từ trong người ra một quyển trục, lại còn dùng ánh mắt âm hiểm nhìn vào lễ
đài.

Nếu như không phải hắn muốn ngầm làm hại ta, ta đây sẽ đem tên Grisia của mình
đọc ngược lại!

Quyển trục tên kỵ sĩ lấy ra chắc hẳn là một quyển trục ma pháp, cũng chính là
thứ ma pháp sư đem ma pháp của mình sao chép lên tấm giấy đặc thù, chế thành
quyển trục rồi đem buôn bán, loại quyển trục ma pháp này có thể phóng ra một
lần ma pháp, loại ma pháp phóng ra đương nhiên là tùy thuộc vào ma pháp sư đã
sao chép cái gì ở phía trên, sau khi phóng ra hết ma pháp sẽ liền trở thành
một miếng giấy vô dụng.

Vì không có nhiều ma pháp sư biết sao chép quyển trục, hơn nữa quyển trục cần
loại giấy đặc thù và loại mực quý đến dọa người, giá thành đắt đỏ chẳng nhửng
phản ánh ở trên thành phẩm, mà còn có rất nhiều xu thế phản ứng đa bội, bởi
vậy, quyển trục ma pháp có thể nói là một trong những món hàng tiêu dùng đắt
đỏ nhất.

Thứ quý như thế chắc chắn là bá tước Gerland giao cho tên kỵ sĩ kia, chỉ để vì
ngầm hãm hại ta, đúng là hành vi lãng phí!

Ngươi dứt khoát trực tiếp đem tiền mua quyển trục giao cho ta, nói không chừng
ta sẽ bất chấp nguy hiểm bị lão sư ta nhìn thấy mà trực tiếp tự làm xấu mặt
một lần cho ngươi xem!

Dứt khoát ở trong lúc tên kia ngầm hại ta, thuận tiện moi quyển trục về, coi
như là khoản bồi thường tinh thần là được!

Vừa hát tụng tán, ta vừa dùng đuôi mắt quan sát tên kỵ sĩ kia, mãi cho đến khi
ta sắp hát xong rồi, tên kia cuối cùng mới động đậy, hắn làm động tác chuẩn bị
ném, nhưng vẫn lề mề không ra tay, dường như đang chờ cái gì.

Ta suy tư một chút, giỏi lắm! Chắc chắn hắn định chờ ta hát đến cuối cùng, đem
Thánh quang tiêu hao gần hết mới ra tay, khiến cho ta cạn kiệt sức lực nhưng
vẫn chưa hoàn thành Thần Khúc Ánh Sáng, thật âm hiểm! Không hổ là kỵ sĩ bá
tước Gerland phái đến làm chuyện bỉ ổi.

Chẳng qua, cho dù ngươi có bỉ ổi, liệu có bỉ ổi bằng ta…ahem! Ta là nói, ngươi
có thông minh, liệu có thông minh bằng ta sao? Nghĩ tới một quyển trục ma pháp
sắp rơi vào tay, ta ngay cả ca hát cũng không nhịn được nâng cao âm điệu và âm
lượng!

Chỉ còn lại một câu cuối cùng, quyển trục ma pháp của ta, hãy chờ ta!

Tụng~tán~ánh~sáng~~

Khi hát đến câu này, ta một hơi phóng ra lượng lớn Thánh quang, Thánh quang
như gió lốc quét qua cả hội trường, thậm chí còn tràn ra ngoài cửa sổ với cửa
chính, khiến toàn bộ mọi người lóa mắt, tuy nhiên Thánh quang không thể cản
trở tầm mắt của ta, ta nhìn thấy rất rõ ràng tên kỵ sĩ đó cũng bị Thánh quang
bất ngờ làm cho choáng váng.

Chính là lúc này! Thừa dịp mọi người không nhìn thấy rõ, dùng tê liệt thuật
làm tê dại cái gã muốn đánh lén ta. Nhưng khi ta đọc chú ngữ đến nửa chừng,
thì cảm thấy một cơn chóng mặt hoa mắt, đừng nói niệm chú, ngay cả chân cũng
mềm nhũn rồi.

Đột nhiên có người đỡ ta một cái, ta vừa giương mắt nhìn, chỉ nhìn thấy một
bóng lưng tối như mực phóng về phía dưới lễ đài, hướng phóng chính là chỗ tên
kỵ sĩ kia đang đứng.

Đó chắc chắn là Judge knight, hơn nữa trong lúc Thánh quang phát sáng như thế,
cậu ta tuyệt đối không nhìn thấy bất cứ thứ gì, người duy nhất có thể nhìn
thấy có thể chỉ có lão Giáo Hoàng kia mà thôi, nhưng Judge lại còn có thể đỡ
ta một cái trước sau đó lại không hề lệch hướng xông đến chỗ tên kỵ sĩ, chà
chà!

Thánh quang duy trì khoảng mười giây rồi mới dần dần tán đi, lúc này, hiện
trường mọi người đều ngơ ngác nhìn ta, ta vừa bảo trì vẻ mặt trang nghiêm, vừa
dùng đuôi mắt liếc thấy tên kỵ sĩ định đánh lén ta đã thê thảm mà ngã trên mặt
đất, trong miệng lại còn cắm cái quyển trục ma pháp kia, nhưng tác giả cắm cái
quyển trục vào miệng hắn đã tỉnh bơ đứng ở sau lưng ta rồi.

Judge ơi là Judge, cậu làm sao không tiện tay mang cái quyển trục về, cắm ở
miệng tên kia thật là lãng phí!

Sau khi thương tiếc cái quyển trục một chút, ta hả hê nhìn về phía bá tước
Gerland, hắn thấy buổi tụng tán kết thúc trọn vẹn, liền tức giận quay sang
nhìn tên kỵ sĩ thủ hạ, nhưng lại nhìn thấy kết quả thê thảm của kỵ sĩ nhà
mình, điều này khiến cho hắn sợ đến xanh cả mặt.

Thấy thế, ta cười lạnh trong lòng, chỉ bằng một tên kỵ sĩ bỉ ổi nho nhỏ mà
cũng muốn hãm hại ta? Bá tước Gerland, ngươi cũng quá coi thường sự bỉ ổi…
thông minh của thủ lĩnh Mười Hai Thánh kỵ sĩ rồi đấy!

“Ca khúc này là muốn hiến dâng cho Quốc Vương bệ hạ sắp đăng cơ, tin rằng Vong
Hưởng quốc dưới sự thống trị của ngài tất được thần Ánh Sáng chúc phúc, trở
thành một thời kỳ hoàng kim vĩ đại.”

Nói xong, ta ưu nhã cúi chào Đại Vương Tử, sau đó lui về trong hàng ngũ Mười
Hai Thánh kỵ sĩ.

Nghe vậy, Đại Vương Tử lộ ra nụ cười vô cùng hài lòng, thậm chí còn vỗ tay,
hoan hô nói: “Thật là một bài tụng tán thần Ánh Sáng, quả không hổ là Sun
knight hoàn mỹ.”

Lúc này mọi người tại hiện trường cuối cùng cũng bừng tỉnh, toàn bộ từ dân
chúng, hoàng gia kỵ sĩ đến người của Thần Điện Ánh Sáng đều nổi lên reo hò,
không ngừng hô Sun knight vạn tuế, Quốc Vương bệ hạ vạn tuế, thần Ánh Sáng vạn
tuế…

Đúng đúng! Mau hô Quốc Vương bệ hạ nhiều một tí, làm cho Đại Vương Tử điện hạ
khoái một chút. Ta thúc giục trong lòng, tiện thể liếc vẻ mặt Đại Vương Tử một
cái, heh! Ông ta gần như cười còn xán lạn hơn so với Sun knight ta rồi.

Quả nhiên mọi người đều thích thể diện, sau khi cấp đủ mặt mũi cho Đại Vương
Tử, cho dù ta có chỉnh qua lão cha của ông ta, ông ta cũng phải nói ta hoàn mỹ
như thường.

Bởi vì tiếng reo hò quá nhiệt liệt, Quang Minh tế sư chủ trì tụng tán phải mất
một thời gian mới làm cho hiện trường an tĩnh lại, tiếp đó bọn họ sẽ tuyên bố
tiết mục tiếp theo, cũng chính là “Tân vương thị sát”, đơn giản mà nói chính
là đi dạo phố quan sát dân chúng, thông báo với mọi người, người này chính là
Quốc Vương bệ hạ tương lai, sau này để ý một tí, đừng không cẩn thận đâm sầm
vào Quốc Vương khi mặc thường phục ra ngoài.

Đại Vương Tử đứng lên đầu tiên, sau đó hai hàng hoàng gia kỵ sĩ liền vội vàng
đi mở đường cho Đại Vương Tử, đoàn người cuồn cuộn rời khỏi hội trường tụng
tán.

Tiếp theo là đến phiên Giáo Hoàng rời đi, nhưng lão già kia thích làm cho thần
bí, dùng voan mỏng che phủ mình, ai biết ngồi trên vị trí rốt cuộc có phải là
lão hay không, nói không chừng đó căn bản là thế thân còn lão Giáo Hoàng chân
chính đã chạy đi ăn sáng từ đời nào cũng chưa chắc à!

Sau đó là đến phiên Mười Hai Thánh kỵ sĩ chúng ta đi ra, thân là thủ lĩnh Mười
Hai Thánh kỵ sĩ, ta đương nhiên là người thứ nhất đi, khi đi ngang qua Judge,
ta nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cảm ơn nhé!”‘

Vừa đi xuống lễ đài, sau khi chắc chắn rằng lão sư của ta sẽ không nhìn thấy
ta, ta lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa là toàn thân tiếp xúc với sàn nhà một
cách không ưu nhã rồi, may là Storm và Leaf ở phía sau thấy ta không ổn, lập
tức một trái một phải đỡ ta.

“Sun, Sun! Cậu không sao chứ?” Leaf nhỏ giọng hỏi.

Ta vô cùng yếu ớt nói: “Tôi…”

Tôi sắp chết đói rồi!

“Tiêu hao Thánh quang nhiều như vậy, nhất định không thể không có chuyện gì.”
Storm sốt ruột nhỏ giọng nói: “Leaf cậu đừng hỏi nữa, chỉ cần đỡ Sun cho tốt
là được.”

“Được, được.” Leaf vội vàng gật dầu.

“Adair!”

Ta đột nhiên liếc thấy phó đội trưởng của ta đang đứng ở bên cửa, cầm một cái
khay, phía trên có sandwich việt quất và sữa của ta, nhưng thần sắc của hắn
rất do dự, dường như không biết có nên tiến đến hay không, thấy thế ta liền cố
gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi Blaze và Storm, chạy đi đặt bữa sáng thân ái
nhất của ta vào nơi nó nên đến, trong cái dạ dày đang réo ầm lên của ta.

“Không cần gọi phó đội trưởng của cậu nữa, chúng tôi đỡ cậu là được rồi, đừng
lo, hôm nay tôi với Storm coi như là cái gậy chống của cậu đi!”

Blaze lập tức tóm chặt lấy ta, tiện thể phất tay với Adair, bảo hắn không cần
lại đây, Adair mở to mắt nhìn ta, nhất thời không dám dời đi, nhưng cũng không
dám lại đây.

“Diễu phố bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.” Storm vội vàng nói, sau đó cùng với
Blaze kéo ta đi.

Không không không! Hãy buông ta ra!

Ta rất đói mà! Adair, sandwich việt quất của ta, sữa của ta, bánh mật ong của
ta! Blaze, Storm, các người buông ta ra đi!

Adair~~ bữa sáng của ta!


Mệnh Kỵ Sĩ - Chương #11