Người đăng: soitieutu
Trong thời gian chờ cho đám thú uống nước và rời đi thì Leon mang theo Begis
đi xem một vòng trong khu rừng cổ.
Trong rừng, Leon thấy có rất nhiều hoa và quả lạ. Begis không mấy để ý tới
những loại quả chín mọng thơm ngào ngạt đó, nó dẫn Leon tới một vùng thung
lũng có những gốc cây có hoa đỏ rực như đám lửa đang bùng cháy làm thung lũng
cũng bị nhuộm thành một màu đỏ tách biệt với xung quanh.
Nơi đó bị bao quanh bởi các vách đá và cũng là hang ổ của những con ong mật
rất to lớn có lớp vỏ giáp cũng đỏ rực. Trên những cái cây lớn trong thung
lũng, các tổ ong giống như một cầu thang xoắn ốc bao quanh thân cây tới khi
lên cao chót vót.
Leon biết Begis mang hắn tới nơi này để làm gì. Rõ ràng là nó muốn lợi dụng
Leon giúp nó lấy mật. Leon ngửi được mùi thơm ngọt lịm và tươi mát bị gió cuốn
ra từ bên trong cũng chảy cả nước dãi nhưng hắn không dám liều mạng vào đó để
trộm mật của lũ ong to bằng nắm tay mình.
Begis đẩy nhẹ hắn và hướng mắt ra hiệu về phía thung lũng đỏ, Leon lắc đầu
nguầy nguậy, hắn không dại khờ mà vào đó chọc đám ong nhìn đã biết không phải
dạng hiền lành.
Hắn không da dày thịt béo như Begis, chỉ cần vài ba con ong toàn thân màu đỏ
như lửa châm cho hắn vài mũi nọc độc thì cũng đủ cho hắn đau khổ rồi.
Begis thấy Leon không dám vào trong tỏ vẻ khinh thường. Nó vỗ vỗ ngực ra hiệu
cho Leon nhìn nó làm sao lấy mật. Leon cũng rất tò mò tên to xác hậu đậu đó có
thể làm được gì nhưng rồi mặt hắn đổi màu khi mà Begis giống như uống thuốc
kích thích rống lên rồi lao thẳng vào giữa thung lũng, trèo lên thân cây xé
toạc một mảng tổ ong đầy mật nhảy xuống đất sau đó chạy đi.
Leon đã co giò chạy trước khi mà đuổi theo sau Begis là cả đàn ong bị chọc
giận dày đặc như một đám lửa lớn đi động đủ để nhấn chìm bọn họ. Tiếng Begis
rống thảm thiết phía sau cùng tiếng chân giẫm đất nặng nề của nó và tiếng vù
vù của đàn ong làm chân Leon run lên, hắn lại tăng tốc chạy thật nhanh tìm chỗ
nấp.
Mặc dù Leon là chủ nhân của nơi này nhưng hắn không có bao nhiêu thực quyền.
Những con thú chỉ không chủ động tấn công hắn mà thôi. Việc chọc tổ ong thì rõ
là đã gây hại cho sự tồn tại của giống loài và làm lũ ong cực kì tức giận.
Hắn không chắc là đám ong sẽ chịu thương thảo để bỏ qua cho kẻ phá hoại nhưng
tiếng chạy thình thịch của Begis đã ngừng lại, lúc này nó đang ôm lấy tổ ong
giấu vào dưới bụng mình rồi ôm đầu co cụm lại thành một viên thịt để mặc cho
đàn ong châm đốt.
Nghe tiếng kêu thảm thiết của Begis làm Leon cũng có chút không nỡ. Có lẽ đàn
ong sẽ không giết Begis nhưng để nó chịu đau khổ là điều khó có thể tránh
khỏi. Leon chần chừ một lúc rồi hắn chạy ngược trở lại. Ý niệm của hắn dò tìm
ra một con ong thủ lĩnh đang hò hét binh lính của nó tấn công Begis.
Leon thở phào khi những con ong cũng có trí tuệ rất cao. Con ong thủ lĩnh hơi
sững sờ khi Leon liên hệ với nó. Nó hiểu được Leon đang xin tha cho Begis.
Leon là chủ nhân của nơi này, các con vật dù sao cũng phải nể mặt hắn một
chút.
Con ong thủ lĩnh có vẻ đang lưỡng lự rồi nhìn sang Begis đã bị đốt cho sưng vù
khắp người đang run rẫy cũng xem như hả giận. Nó dẫn theo đàn của mình bay trở
lại thung lũng, nơi đó vẫn còn rất nhiều kẻ đang ngấp nghé với tổ của chúng.
Leon thở phào khi đàn ong đã bay đi. Hắn thấy có phần áp lực khi đứng trước cả
vạn con ong to lớn dữ tợn. Hắn đi lại chỗ Begis đang vễnh tai ra lắng nghe
xung quanh. Nó đung đưa cái đuôi dài phía sau như thử xem tình hình rồi ngóc
đầu dậy.
Begis thấy đàn ong đã rời đi cũng thở phù một tiếng, nó ngồi bệch xuống đất
rồi kiểm tra phần tổ ong mà nó liều mạng bảo vệ. Tổ ong mật không khác với bên
ngoài là mấy chỉ là túi mật to hơn nhiều lần, mật ong thì có màu ửng hồng
trong veo như thạch tỏa ra thứ mùi thơm dịu nhẹ, ngọt lịm mà không gắt.
Begis có vẻ luyến tiếc khi xé một mảnh tổ ong không quá lớn đưa cho Leon tỏ ra
hào phóng. Leon cũng có chút ngần ngại nhận lấy, dù sao thì đó cũng là thành
quả mà Begis liều mạng mới có. Hắn nhìn Begis liếm mép có vẻ thèm thuồng nhìn
tổ ong đầy mật trên tay nhưng không nỡ cắn một cái mà buồn cười.
Leon thử nếm một chút mật nhỏ giọt trên tay, mắt hắn sáng lên. Hắn cảm nhận rõ
năng lượng khổng lồ đang dần lan ra khắp cơ thể. Mật ong là thứ tốt, thảo nào
Begis liều mạng như vậy.
Begis chỉ ăn một nửa mật mà nó có, số còn lại nó vẫn giữ trên tay rồi bảo Leon
đi theo nó. Leon cất phần mật ong của minh đi, lúc này hắn thật không nỡ ăn
hết số mật đó chỉ trong một lần.
Leon theo Begis tới một khoảng rừng nhỏ cách thung lũng đỏ không bao xa, nơi
đó không có nhiều cây cối lớn nhưng rất rậm rạp, phía trên trái cây giống như
táo lại giống như đào đỏ ửng to bằng nắm tay chín mọng nặng trĩu cành. Mùi
thơm lan ra từ những chùm trái cây chín mọng làm Leon lần nữa phải chải nước
dãy giống như Begis.
Một người, một thú đứng cạnh nhau nhìn về phía những tán cây mà thèm thuồng
nhưng họ đều không có ý định trèo lên để hái. Begis dường như hơi e ngại nhìn
về phía sau tán lá gầm nhẹ như đang gọi ai đó.
Có thứ gì đó đang động đậy phía sau những tán lá rậm rạp, rồi Leon sững sờ
nhìn thấy những sinh vật hình người nhưng bé xíu chỉ cao khoảng một gang tay
của hắn. Những sinh vật nhỏ xíu kia có đôi cánh mỏng như cánh chuồn chuồn làm
Leon nhớ tới câu chuyện về các tinh linh trong rừng xanh. Lúc này trước mặt
hắn không phải là các tinh linh sao ?
Một đứa con gái tinh linh tách ra khỏi những tinh linh khác, tò mò bay đến
phía trước mặt Leon và nhìn hắn. Hắn cũng nhìn cô ta, trên người tinh linh đó
là những chiếc lá che đậy những nơi cần thiết, nó giống như là được mọc ra từ
cơ thể mà không phải được mặc vào. Cả các tinh linh khác đang bay quanh hắn
cũng vậy.
Dường như tinh linh không có trẻ con, họ chỉ có những tinh linh trưởng thành
và vài tinh linh đã có tuổi. Hắn cũng tò mò, không biết họ được sinh ra như
thế nào nữa?
Đứa con gái tinh linh gần trước mặt Leon có khuôn mặt giống hệt một nhân loại,
xinh đẹp như búp bê được chạm khắc tinh xảo và có đôi tai dài nhọn cùng tròng
mắt màu xanh lá. Leon cảm nhận được khí tức tự nhiên rất nồng đậm từ trên
người các tinh linh. Linh hồn hắn như được gột rửa, tẩy sạch đi khí tức tà ác
bị ảnh hưởng từ không gian máu khi ở cạnh họ.
Leon nghe thấy được đứa con gái tinh linh đang nói chuyện với hắn bằng tâm
linh:
“Ngươi là chủ nhân của chúng ta sao ?”
“Phải.” Leon đáp.
“A ha ha, cuối cùng thì chúng ta cũng có chủ nhân. Vậy ngươi sẽ mang chúng ta
ra ngoài sao ?” Đứa con gái tinh linh ngây thơ nhìn Leon hỏi với đôi mắt ngập
nước đầy hi vọng.
Leon không dám gật đầu bừa, cả hắn cũng không chắc là mình có thể mang các
sinh vật ra ngoài hay không. Hắn lưỡng lự. Đứa con gái tinh tinh tưởng hắn
không muốn mang cô ra ngoài liền sụt sịt khóc như một đứa trẻ:
“Ngươi không muốn mang chúng ta ra ngoài sao ? Ngươi muốn giam cầm chúng ta
giống như kẻ kia đã làm sao ? Ngươi thật nhẫn tâm! Ta không thèm để ý tới
ngươi nữa.”
Leon cười khổ, hắn đành giải thích:
“Hiện tại thì chưa được. Khi nào có dịp thì tôi mang các người ra ngoài chơi.”
Đứa con gái tinh linh tròn xoe mắt nhìn Leon rồi bay tới ôm lấy mặt hắn hôn
một cái vào đó cười khúc khích nịn bợ :
“Ta biết ngươi là người tốt mà. Vậy ngươi hứa sẽ mang chúng ta ra ngoài phải
không ? Chúng ta bị giam nơi này quá lâu rồi. Trong này buồn chết rồi.”
“Khi nào có dịp tôi sẽ mang các người ra.” Leon lúc này chỉ có thể nói như
vậy, còn là vào dịp nào thì hắn chưa biết, có lẽ sẽ rất lâu.
Begis thấy mình bị bỏ qua liền rống lên. Các tinh linh đang vây quanh Leon lúc
này cũng chú ý tới nó mà đúng hơn là họ chú ý tới thứ mà nó mang theo, mật
ong.
Một ông lão tinh linh có râu bạc trắng bay tới trên đầu Begis rồi trao đổi gì
đó với nó. Begis cứ gật rồi lại lắc đầu như đang thương lượng với ông lão kia
cuối cùng nó đặt phần tổ ong trên tay lên một tấm lá lớn với vẻ luyến tiếc.
Các tinh linh tụ lại với nhau bàn bạc rồi một nam tinh linh quay lại dẫn Begis
đi tới dưới một gốc cây lớn có bề ngang khá rộng. Có một cái hốc nhỏ được cắm
một sợi dây leo đang rũ xuống. Begis chạy đi tìm một bông hoa ăn thịt lớn để
làm bình đựng rồi hứng lấy thứ nước đang chảy ra từ trong hốc cây.
Leon cũng tò mò đi theo Begis nhìn xem. Hắn ngửi được mùi rượu thơm mát và
nồng nặc mùi thơm trái cây được ủ lên men. Begis nhìn thấy rượu đã ngừng chảy
ra liền rống lên với tinh linh bên trong hốc cây. Tinh linh kia không cam lòng
cho thêm một chút rượu rồi ngừng lại mặc cho Begis gào rống.
Begis dường như khá bất mãn khi nó nhận được ít rượu hơn so với thỏa thuận. Nó
muốn đòi lại phần mật ong còn dư nhưng phần mật đó đã bị dọn sạch. Leon thấy
các tinh linh cũng đã rời đi như những gã lừa đảo cũng không có cách nào.
Dường như tinh linh cũng không trung thực như người ta thường kể. Lúc này chỉ
còn lại đứa con gái tinh linh vẫn bám trên vai Leon và thỉnh thoảng hỏi hắn
chuyện ở bên ngoài. Begis gầm gừ với cô ta cũng vô ích bởi cô ta đâu phải
người thỏa thuận nó với nó.
Leon ngạc nhiên khi Begis tỏ ra khá hào phóng khi đã chủ động dùng một bông
hoa có lòng sâu để múc rượu ra đưa cho hắn rồi uống cạn phần còn lại. Cái bụng
to tròn của nó đủ sức chứa tất cả chỗ rượu đó.
Leon nhấm một chút rượu mà Begis đưa tới. Rượu trái cây vừa vào miệng là thơm
nồng dịu mát đợi một lúc thì bừng bừng như lửa cháy lan rộng theo cổ xuống
bụng sau đó là làm nóng cả người. Hắn bắt đầu thích mê loại rượu mà các tinh
linh ủ nhưng Begis dường như không định sẽ cho hắn uống nữa, hắn chỉ đành dời
mắt đi.
Đứa con gái tinh linh thấy Leon có vẻ hứng thú với rượu liền nói:
“Chủ nhân, nếu ngươi dẫn ta ra ngoài thì ta sẽ ủ rượu cho người, được không ?”
“Cô biết ủ rượu ?”
“Tất nhiên rồi. Tinh linh có ai mà không biết ủ rượu cơ chứ!? Thời gian của
chúng ta rất dài, rất nhàm chán a. Chúng ta phải tìm việc để làm thôi.”
Leon nghe vậy mắt sáng lên liền gật gù nói:
“Sẽ có dịp. Khi đó sẽ ưu tiên cho cô. Mà cô không sợ ra ngoài gặp nguy hiểm
sao ?”
“Ngươi không phải chủ nhân của ta sao ? Tất nhiên là ngươi bảo vệ ta rồi. Tinh
linh không biết đánh nhau đâu.” Đứa con gái linh linh nói.
“Vậy sao Begis có vẻ e ngại các người vậy ?” Leon cũng tò mò hỏi.
“Vì chúng ta là tinh linh. Tinh linh là đại diên cho tự nhiên, chúng ta có thể
nói chuyện với tất cả các loài và có thể mượn được chúng bảo vệ. À ta là Nina,
còn ngươi ?” Đứa con gái tinh linh tự xưng là Nina hỏi.
“Tôi là Leon.” Leon vừa hỏi tuổi thọ của tinh linh thì trong đầu hắn có thông
tin về họ.
“Tinh linh: Chủng tộc được mẹ tự nhiên ưu ái bảo hộ. Mang lại may mắn cho
người được họ thừa nhận và sự xui xẻo cho kẻ bị họ căm ghét. Không có sức
chiến đấu nhưng tuổi thọ rất dài, có thể mượn sức của các con thú để được bảo
vệ đổi lại các con thú sẽ được chúc phúc. Nơi các tinh linh sống sẽ được chúc
phúc tươi tốt và phát triển nhanh chóng. Vùng phân bố, rừng rậm nguyên sinh,
Ma giới. Cấp bậc- Quý hiếm.”
Begis đã uống hết phần rượu mà nó vừa đổi được, lúc này nó đã có vẻ say, bước
đi loạng choạng, thỉnh thoảng lại nấc một tiếng nhưng nó vẫn chưa quên Leon
đang còn nợ nó. Nó gầm một tiếng về phía Leon như nhắc nhở rồi tựa vào một gốc
cây bắt đầu ngáy.
Leon nhìn Begis trở thành một gã béo say xỉn thì cũng chỉ cười lắc đầu. Các
con thú trong rừng làm hắn có cái nhìn mới về trí tuệ của chúng. Chúng lúc này
chỉ khác với nhân loại ở phần thể xác bất đồng mà thôi.
“Không biết ai đã tạo ra nơi này? Có lẽ không hẳn là tạo ra mà là phong ấn một
khu vực để giam cầm các con thú như một sở thích sưu tầm động vật quý hiếm. Kẻ
đó hẳn phải rất khủng bố.”
Leon thì thầm, càng nghĩ thì hắn lại càng tò mò. Thế giới này có nhiều thứ bắt
đầu làm hắn hứng thú tìm hiểu. Có lẽ ngày nào đó hắn sẽ tìm tới Thiên Tinh,
nơi mà nhiều loài thú lạ có nguồn gốc ở đó nhưng lúc này hắn phải nghĩ cách để
thoát khỏi những ác ma ngoài kia.