Gặp Lại Loài Người


Người đăng: soitieutu

Một lần Leon vào rừng tìm thú lấy máu. Nó lao vùn vụt và nhảy qua những khe
nước rộng hơn năm mét đuổi theo mùi của con mồi.

Lần này nó muốn săn một con hưu sao thay đổi khẩu vị, uống một loại máu mãi sẽ
nhạt nhẽo vô vị. Nó ra khỏi khu vực rừng cây rập rạp chuyển qua vùng cây thưa
hơn.

Con mồi ngay phía trước không xa, Leon vọt tới trước nhưng lập tức khựng lại
đạp vào thân cây bật ngược lại một đoạn ra rồi leo lên một cây đại thụ cao
nhìn xuống chỗ bọn hưu sao đang cảnh giác ăn cỏ.

Gần chỗ đàn hưu là một nhóm con nít đang rình mò cách đó hơn năm mươi mét
ngược hướng với Leon. Leon muốn lui về nhưng con mồi đã trước mặt bỏ về thì nó
thật không cam tâm.

Nhóm con nít kia có ba đứa, một đứa con gái chừng mười hai tuổi và hai đứa con
trai mười ba, mười bốn tuổi.

Chúng dùng ống nhòm quan sát đàn hưu sao rồi ghi chép vào cuốn sổ trên tay.
Đứa con gái nhỏ nhất mang theo máy ảnh nhẹ nhàng bò lại chỗ bụi cỏ gần đàn hưu
hơn đưa máy ảnh lên bấm máy lia lịa.

Tiếng bấm máy làm đàn hưu cảnh giác, chúng vểnh tai như lắng nghe rồi tiếp tục
tìm lá non ở bụi cỏ gần đó.

Hai đứa con trai phía sau như đang lo sợ, chúng nhìn dáo dác khắp nơi trong
rừng, nơi nào cây cố cũng rậm rạp và u ám, một đứa con trai hối thúc

“Lily về thôi, chúng ta đã tìm đủ hình ảnh và thông tin để nộp rồi”

“Chờ em một lát, chỉ vài tấm ảnh nữa thôi, chúng ta sẽ được điểm cao cho xem”
đứa con gái hạ giọng trong khi mắt không dời khỏi đàn hưu và tay nó vẫn tiếp
tục canh bấm máy.

Leon kiên nhẫn đợi cho bọn trẻ rời đi. Chúng chỉ đang làm bản báo cáo cho bài
tập giờ sinh học ngoại khóa sẽ không ở lại trong rừng lâu.

“Chỉ vì báo cáo mà mò vào tận đây thì đầu chúng hỏng cả rồi” Leon thì thầm
mắng.

Trong khu rừng này không thiếu thú ăn thịt cỡ lớn, hổ, báo hay gấu cũng thường
đi lại, Leon vẫn còn nhớ lần trước cậu nhìn thấy một con gấu cao gần ba mét
dẫn theo con của nó đi phá tổ ong, lần đó cậu không muốn gặp rắc rối lên đã đi
vòng đường khác.
Đàn hưu như phát hiện thứ gì đó đang tới gần, chúng chợt nhốn nháo vễnh tai
lên lắng nghe xung quanh.

Leon cũng tập trung dõi mắt kiểm tra từng bụi rậm, hẵn là có một con thú nào
đó vừa mò tới, đàn hưu không phát hiện những đứa trẻ, chúng nhìn về phía một
bụi rậm gần đó.

Con hưu đầu dàn đã đưa ra quyết định dẫn theo đàn rút đi trước khi sự nguy
hiểm tới gần hơn.

Leon phát hiện một cái đuôi có đốm đang khẽ vung vẫy phía trong bụi cỏ gần đó,
một con báo đốm xuất hiện làm đàn hưu ùa chạy vào trong rừng rậm rồi biến mất.

Con báo như không mấy bận tâm việc con mồi chạy trốn, nó đang khóa chặt vào
những sinh vật nhỏ bé phía trước mà theo nó thì dể săn hơn là đuổi theo những
con hưu nhát gan kia.

Ba đứa trẻ cũng thấy con báo, Đứa bé gái hét lên sợ hãi ngồi bệch xuống đất
như chân nó không còn nghe sai khiến.

“Chạy đi Lily nó tới kia” hai đứa con trai phía sau run rẫy gọi về phía đứa
con gái.

Thằng nhóc tóc vàng muốn tới kéo con bé chạy thì bị thằng bạn lớn hơn bên cạnh
ngăn lại:

“Nó cách chúng ta xa quá, mày chạy tới thì chết chắc, chúng ta mau chạy thôi,
chạy về gọi người giúp”

“Nhưng Lily, Lily chạy mau” thằng nhóc nhỏ hơn vẫn không chịu chạy đi mà cố
gọi đứa con gái. Nó đang phải chọn lựa giữa ở lại và chạy trốn.

Leon hứng thú nhìn ba đứa nhỏ bên dưới. Hai đứa con trai sẽ chọn lựa thế nào?
Chạy hay ở lại? Con người là giống loài ích kỉ, và môi Leon khẽ nhếch khi mà
hai đứa con trai đã bỏ đứa con gái lại để chạy trốn, theo Leon thì chúng không
làm gì sai cả, đó là một quyết định sáng suốt vào lúc này.

“Cứu hay không cứu? Loài người ngu ngốc, thôi đành vậy, chỉ tại mình là người
tốt”

Leon thì thầm lẩm bẩm rồi cũng tuột xuống gốc cây tiến lại gần chỗ đứa con gái
đồng thời một sợi dây liên kết vô hình cũng được thiết lập kết nối giữa Leon
và con báo đang đói khát.

Con báo nghe được tiếng của Leon đang nói chuyện trong đầu, nó hoảng sợ nhìn
quanh tìm kiếm nhưng không phát hiện ai.
Nếu không phải vì con mồi ngon lành trước mặt thì nó đã quay đầu bỏ chạy không
chút do dự rồi.

Âm thanh kia lại xuất hiện, có ai đó đang ngăn nó tiến tới nếu không nó sẽ
chết, con báo có chút nghi ngờ về tính đe dọa của lời cảnh báo đồng thời cũng
thấy oan ức vô cùng, rõ ràng con mồi là của nó, tại sao nó phải từ bỏ.

Con báo cũng chần chờ không dám lập tức nhào tới tấn công, nó đi qua lại cách
đứa con gái khoảng năm mét nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi con bé.

Đứa con gái thấy con báo không dám lại gần cũng lấy lại một chút can đảm,
không hiểu sao nó lại giơ máy ảnh lên và bấm máy sau đó mới nhớ là mình cần
phải chạy.

Đứa con gái quay lại thì không thấy hai đứa bạn đâu nữa, nó biết mình bị bỏ
lại. Con báo trước mặt và con đường vào rừng quanh co mà nó cũng không nhớ rõ
đường ra làm con bé tuyệt vọng, nó bắt đầu sụt sịt rồi òa khóc làm con báo
cũng hết hồn nhảy bật ra sau cảnh giác nhìn con mồi.

Leon thấy con báo không chịu rời đi cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, một đề nghị
trao đổi được đưa ra, con báo tha cho đứa né trước mặt thì Leon sẽ bắt cho nó
một con hưu. Con báo đắn do, một con hưu lớn và một đứa bé, động vào đứa bé nó
sẽ bị chết, nó cảm giác được điều đó thực sự sẽ đến. Vậy thì chọn con hưu đi.

Con báo cũng không có quá nhiều suy nghĩ lập tức đồng ý.

Nó nhìn đứa con gái rồi rời đi nấp ở gần đó chờ con hưu của mình. Đứa bé gái
thấy con báo rời đi ngừng khóc cũng can đảm hơn nhìn con đường vào rừng. Nó
lần theo con đường mình vừa vào sau đó không nhớ là rẽ bên nào.

Nơi này đâu đâu cũng có chút giống nhau, cỏ dại, đại thụ, gỗ mục. Đứa con gái
gọi lớn hai đứa bạn cùng đi nhưng không ai đáp lại.

Nó lại khóc một lúc mới tự mình chọn một con đường. Leon bám theo sát phía sau
nhìn hướng mà con bé đi vào lắc đầu thở dài.

“Chút nữa con bé phải quay lại, phía trước là vách đá.”

Con báo vẫn lén tiếp tục bám theo nhưng nấp ở một khoảng xa xa nhìn lại. Leon
cười thầm

“Con báo kia đúng là sợ mình quỵt nợ”

Đứa con gái đã quay trở lại, chân nó chảy máu vì vấp ngã ở đâu đó, đi vào rừng
mà mặc quần lững thì …Leon cũng không biết nói sao mấy đứa con nít này nữa.

Đứa con gái nhăn nhó đau đớn sau mỗi lần bước đi. Nó ngồi lại trên một thân
cây ngã đã mục tìm cách cầm máu và chờ hai đứa kia trở lại tìm mình.

Leon thấy đứa con gái không đi nữa mà ngồi đó nhìn quanh bắt đầu phát bực. Nếu
như không có ai quay lại chẵng phải là nó phải bảo vệ con bé này suốt sao.

Nhưng đứa con gái kia chảy máu và máu của nhân loại là thứ mà Leon sợ ngửi
thấy nhất lúc này.

Có cách rồi, Leon vọt đi sau đó trở lại. Trên tay nó là một loại lá cây khi
giã nát có mùi rất hăng nồng giống như vị thuốc đông y, tình cờ nó phát hiện
khi săn mồi mấy ngày trước.

Leon vò mát nhúm lá trên tay rồi nhét vào mũi.

“Thứ mùi này tởm thật”

Leon nhăn nhó chịu đựng bước ra khỏi chỗ nấp của mình đi tới cạnh đứa con gái
giống như một sự bắt gặp tình cờ

“Sao em ở trong này vậy, em bị thương à?”

Lily thấy có người tới vui mừng đứng lên làm động đến chân bị thương đau đến
nhăn mặt phát khóc, nước mắt rưng rưng

“Em làm báo cáo cho giờ ngoại khóa, sau đó em không nhớ đường trở lại, chân em
bị thương, anh có thế giúp em ra khỏi đây không, làm ơn”

Leon không nghe được mùi máu, nó thoáng thả lỏng “ừ, anh cũng đang định ra
ngoài, lên lưng anh cõng ra cho nhanh”

Lily nhấc từng bước tiến lại ôm cổ Leon khi nó xoay lưng lại ngồi xuống bên
cạnh.

Con bé có chút cảm động giọng run run “cảm ơn anh nhiều lắm”

Leon không nói gì đi nhanh ra khỏi rừng, cách mà nó di chuyển trong rừng cũng
khá đặc biệt, vì không muốn gây chú ý nên Leon phải giả vờ như một người bình
thường thành ra động tác có chút cứng ngắt gượng gạo.

LiLy cũng tò mò nhìn khuôn mắt Leon từ phía sau, không biết con bé nghĩ gì mà
mặt bắt đầu ửng đò, tình cờ con bé chạm chạm vào phần da bị lộ ra của Leon,
kinh ngạc thốt lên

“Anh lạnh quá”

Leon cười nhạt “ừ, không sao đâu, bám chắc anh chạy đi đây, anh còn có việc”

Vì tránh đi vẻ khác thường và những câu hỏi của Lily nên Leon đi nhanh hơn
nhưng cũng không quá rõ rệt nếu không thì sẽ làm Lily nghi ngờ và con bé sẽ kể
cho người lớn, đó là một sự phiền phức.

Ngoài bìa rừng có tiếng nhiều người đang xôn xao kéo vào, họ hẵn là những
người vào tìm Lily.

Leon đặt Lily xuống một thân cây mục vội tìm cớ nói:

“Có người vào tìm em rồi, anh có việc phải đi trước. Tạm biệt. lần sau đừng
mạo hiểm vào sâu bên trong, hôm nay em rất may mắn.”

“Có người ở nơi này” Leon gọi lớn rồi lách mình ra sau một bụi cây rồi chờ cho
đứa con gái được người ta tìm thấy mới chạy đi.

Con báo vẫn bám sát theo sau như một chủ nợ kiên nhẫn, Leon đành phải chạy tìm
tìm một con hưu để lấy máu rồi bỏ lại cái xác như đã giao dịch.

Leon có thể xử con báo lấy máu nhưng đó là vi phạm nguyên tắc giao dịch mà
Leon tự giới hạn bản thân. Đã giao dịch với động vật thì phải thực hiện. Động
vật rất đơn giản và trung thực. Leon không muốn gạt chúng.

Một túi máu đầy được Leon nhỏ thêm vài giọt nước thuốc trong suốt mà Jack chế
cho nó, máu sẽ không bị đông và hỏng trong một tuần.

Mỗi tuần Leon ra ngoài săn một lần, nếu không phải vì giao dịch với con báo
thì Leon sẽ không giết con hưu kia mà chỉ lấy một chút máu của nó. Thú trong
rừng không chịu được săn giết liên tục.

Leon trở về nhà gỗ giữa rừng thì cái mũi của nó cũng ngửi được mùi trở lại.
Cái thứ lá kia làm nó mất đi khứu giác một lúc sau khi tháo ra. Nếu dùng lâu
chắc nó sẽ khỏi phải đánh hơi con mồi nữa.

Nghe Leon nói cách mà nó dùng để đánh lạc hướng khứu giác của mình. Jack hào
hứng lôi ra hàng đống đồ thí nghiệm rồi bắt đầu bận rộn.

Hóa ra là ông cũng có một cái túi không gian nhưng nhỏ hơn của Leon nhiều.
Jack biến một góc nhà thành cái phòng thí nghiệm trộn lẫn các loại nhựa cây,
nước ép thực vật, nọc độc của côn trùng, dịch tiết của bọ xít, hạch hương của
con chồn hôi, một số dung dịch ma thuật có mùi hương các loại.

Leon lấy ra đống sách trong nhẫn đưa Jack. Ông ta vui mừng như phát hiện một
kho báu, thức suốt đêm để nghiên cứu.

Vài ngày sau Jack gọi Leon đến đưa cho nó một lọ thuốc trong suốt:

“ Đây là sản phẩm thử nghiệm dành cho con, tác dụng là đánh lừa khứu giác. Con
sẽ bị nhầm lẫn giữa mùi máu con người là mùi của bạc hà. Ta vốn định dùng mùi
của chồn hôi nhưng với cái mũi thính hơn cả sói của con thì nó sẽ kinh khủng
lắm.”

Leon thở phào, nếu như nghe mùi máu người như mùi con chồn hôi thì nó thà
trong rừng chơi một mình còn hơn là ra ngoài và nơi nào cũng nghe thấy thứ mùi
đó.

“Vậy mùi của con người thì sao? Con cũng bị kích thích bởi mùi của con người”

Jack nhún vai “mùi của con người là đặc trưng cá nhân, không ai có mùi giống
ai. Ta không thể chế một loại thuốc hữu dụng với tất cả mọi người vậy nên con
không nên lạm dụng thuốc quá mức”

Leon đành chấp nhận hiện thực, dù sao thì có một lọ thuốc khử mùi máu nó đã
thỏa mãn.

“Ba có cách nào để da con bớt lạnh đi không. Nếu có ai đó chạm vào con họ sẽ
nhận ra khác thường”

“Hơi khó, nhiệt độ của con là do máu của con đã dùng hết năng lượng mà cơ thể
tạo nhiệt giữ ấm. Con chỉ có thể mang găng tay, mặc áo khoác tránh va chạm vào
người khác. Rất may là ma cà rồng cũng chỉ ghét nắng mà không bị thiêu rụi khi
ra nắng như trong mấy bộ phim mà ta xem” Jack cười cợt kéo ria mép của mình
nhìn Leon.

Leon tìm trong nhẫn một đôi găng tay da, một cái áo khoác da màu đen có mũ
trùm của ba nó. Vậy là đủ, bây giờ chỉ còn chờ quá trình cai nghiện máu tiến
triển hơn một chút thì có thể ra ngoài.


Máu Lai - Chương #6