Người đăng: soitieutu
“Đây là đâu ? Vì sao mình ở nơi này ?”
Leon đang bị lạc vào một vùng không gian trắng xóa. Hắn không nhìn thấy cơ thể
của mình. Có thể nói bây giờ ý thức của hắn đang xuất hiện trong vùng không
gian trắng xóa này. Vùng không gian không có điể cuối cũng không có nơi bắt
đầu. Hắn đang ở giữa vùng không gian vô tận và tĩnh mịch đó.
Leon cứ bay đi về phía trước, hắn đi mãi đi mãi nhưng không tìm thấy bất cứ
điều gì khác ngoài một màu trắng xóa. Hắn vẫn chưa từ bỏ, hắn không biết mình
đang ở nơi này bao lâu nhưng hắn muốn ra ngoài.
Dường như Leon chỉ đang đi quanh một chỗ hoặc vốn hắn không hề di chuyển.
Không có thứ gì để làm mốc để hắn ước lượng được mình có di chuyển hay không.
Ở vùng không gian màu trắng đó hắn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, tất cả
chỉ là ý nghĩ của hắn và hắn sắp phát điên vì điều đó. Nơi đó quá tra tấn tinh
thần người khác. Không chỉ Leon, cho dù là bất cứ ai vào đó thì họ cũng khó có
thể chịu nỗi khi họ không cảm thấy được sự tồn tại của thời gian và không
gian.
Leon đã ngừng đi về trước, hắn ngừng lại và suy nghĩ về những gì mà hắn có thể
làm lúc này. Hắn thử cảm nhận linh hồn của mình nhưng hắn hoàn toàn bị tách
biệt khỏi thế giới thực tại. Hắn không cảm nhận được điều gì khác.
Ở bên ngoài, thoáng cái đã qua một năm. Từ khi Silver và những người khác
thành công vượt qua kì thi thợ săn thì họ đều không có tin tức nào của Leon.
Họ đã từng tìm tới lâu đài ma nhưng cả những con ma cũng không biết hắn đi nơi
nào ngoài bức tượng người cá mà hắn đã từng tới đó.
Lily cũng đã bị mang đi, Silver cũng phải trở lại bộ tộc của mình. Chỉ còn lại
Zira ở trên đảo nhưng cô nhận ra người trên đảo không chào đón một ma cà rồng
như cô, đã hai lần có người từ hội đồng ma thuật tới tìm cô yêu cầu cô rời
khỏi đảo vì các phù thủy không cảm thấy an toàn khi có một ma cà rồng lãng
vãng ở cạnh họ.
Cách một tháng thì Zira lại trở về đảo ma thuật để tới lâu đài ma hỏi thăm tin
tức của Leon nhưng vẫn không có tin tức nào của hắn.
Trên đảo ma thuật lúc này đã hỗn loạn, bọn họ nhận được tin chiến tranh sắp
bắt đầu. Chiến trường chính là hòn đảo mà họ đang ở. Ở hồ nước ở rừng đen xuất
hiện một cánh cổng nối liền giữa ma giới và thế giới này.
Các phù thủy cao tuổi quyền uy nhất cũng không cách nào giải thích tại sao
cánh cổng nối với ma giới lại mở ra nhưng họ đã có chuẩn bị bởi lời tiên tri.
Phần lớn phù thủy không có năng lực chiến đấu đều được đưa ra khỏi đảo. Ở lại
đều là những phù thủy năm cuối của King Mag, hoặc họ đều là thợ săn lang bạt
khắp thế giới được triệu hồi trở lại.
Đảo ma thuật đã ngừng các chuyến tàu ra vào đảo khi mà các phù thủy đã trở lại
gần hết. Họ sợ một cuộc tấn công từ đất liền của tàn quân ma tộc đang ẩn nấp
đâu đó trong đất liền.
Cả đảo ma thuật bị cô lập giữa biển khơi và nó hoàn toàn vô hình trong mắt
người ngoài. Cho dù người ta có cho tàu đi thẳng tới đâm về phía đảo thì con
thuyền sẽ bị chuyển lệch sang một hướng khác để đi vòng qua mà người ta không
nhận thấy.
Zira cũng bị chặn lại ở đất liền khi cô không gọi được tàu ra đón từ đảo.
Không có những chiếc tàu đó thì sẽ không cách nào tìm tới hòn đảo được. Cả các
quyển sổ thợ săn vốn đang bàn luận sôi nỗi cũng đột ngột mất tín hiệu. Đảo ma
thuật đang chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tồn của họ.
Hồ nước giữa rừng đen sôi lên lần nữa, mặt băng dày mà các phù thủy bày ra
cùng với phong ấn bị xé toạc ra rồi văng lên cao khi dòng nước phún lên kèm
theo đó là hàng trăm, hàng ngàn sinh vật nhỏ thó như những đứa trẻ chín, mười
tuổi xấu xí, miệng rộng đầy răng nhọn, mũi ngắn, tai nhọn, đôi mắt chúng to đỏ
ngầu không thấy tròng trắng. Chúng ốm lòi cả khung xương, da màu đỏ, sau lưng
chúng có đuôi dài có gai nhọn và móng vuốt trên những ngón tay của chúng rất
sắc bén.
Những sinh vật nhỏ thó kia được gọi là ác ma, chúng rất hung tàn và dường như
chúng rất đó. Những con ác ma gặm tất cả những gì mà chúng thấy, cây cối, sinh
vật sống, xương thú, và chúng cũng không chừa những phù thủy đang canh giữ
xung quanh ra khỏi thực đơn.
Đội quân phù thủy cầm lấy ma trượng rít lên những câu thần chú đánh ma thuật
của họ về phía đám ác ma như cơn lũ đỏ đang quét tới.
Đao gió, băng tiễn, sấp sét, gai đất, tường chắn, bão lửa, người nguyên tố
khổng lồ…cả khu rừng đen như bừng sáng bởi ánh sáng của các loại ma thuật được
phù thủy phóng ra và các ma pháp trận được kích hoạt.
Có hơn vạn phù thủy đang ra sức chiến đấu phía sau những tấm chắn ma thuật
nhưng ác ma nhiều lắm. Ma lực của họ đang dần cạn kiệt. Đã có phù thủy ngã
xuống và bị nhấn chìm bởi cơn lũ đỏ. Một người, hai người, trăm người,...Người
chết đã nhiều lắm, số ác ma bị họ giết cũng rất nhiều.
Một phù thủy già đứng trên thảm bay để khống chế một người khổng lồ hình thành
từ dung nham cao hơn mười mét đang đánh đấm lung tung ngăn lũ ác ma lại. Ông
nhìn từng đội quân phù thủy bị ép phải lui lại hét lớn:
“Cho kỵ sĩ rồng ra trận. Mọi người chịu không nổi nữa rồi.”
“Rõ. Kỵ sĩ số bảy, tám, chín tấn công!”
Một người đàn ông mặc giáp bao toàn thân đang ngồi trên một con rồng màu đen
dài gần chín mét siết chặt lấy dây cương rít lên bằng một thứ ngôn ngữ nào đó:
“Spirid”
Con rồng đen vỗ cánh lướt xuống dưới cánh rừng đen đã bị đốn trụi bởi hàng
loạt ma thuật rồi phun ra một loại khí thể màu đen về phía đám ác ma dày đặc.
Nơi nào bị phun trúng đám khí thể màu đen kia đều bắt đầu phân hủy, hàng ngàn
con ác ma bị lở loét rữa nát chỉ còn lại khung xương nham nhở thịt vụn đang
thối rữa.
Có hai con rồng khác cũng dài hơn tám mét màu đỏ cũng lao tới phun ra một đám
khí màu cam bùng cháy khi gặp không khí bên ngoài về phía đám ác ma.
Một lần nữa đám ác ma bị dọn ra một khoảng trống nhưng cơn lũ ác ma đang trào
lên từ hồ nước vẫn chưa ngừng lại. Chúng vẫn tiếp tục chen nhau mà tấn công
không hề biết sợ sệt. Không có bất cứ ác ma nào lui lại phía sau cho dù là đối
mặt với ba con rồng.
Có kỵ sĩ rồng giúp đỡ, áp lực từ phù thủy giảm đi nhưng vẻ mặt của những phù
thủy đang đứng trên thảm bay không tốt hơn chút nào. Họ biết trận chiến chỉ
mới bắt đầu.
Hồ nước đen ngòm lại phun trào một đợt mới, lần này không chỉ có ác ma mà còn
có nhiều loài khác. Một trong số đó giống như một con bọ ngựa cao hơn hai mét
và họ cũng có hai thanh đao xương gắn trên tay của mình. Lớp vỏ giáp đầy gai
trên người họ cũng bị nhuộm màu đỏ như đám ác ma. Tốc độ của họ rất nhanh gần
như có thể dịch chuyển tức thời trong cự li ngắn thậm chí là họ còn có thể
nhảy rất cao. Tạm thời gọi họ là người bọ ngựa đi bởi các phù thủy cũng không
biết họ là gì.
Một phù thủy đang niệm chú thì chiếc khiên trước mặt ông ta vỡ nát sau một cú
chém của người bọ ngựa sau đó đầu ông cũng bị chặt lăn lông lốc sau một cú
chém khác. Gã người bọ ngựa lạnh nhạt nhìn sang con mồi khác của mình rồi biến
mất.
Một phù thủy trung niên chừng hơn năm mươi nắm chặt tay nhìn đồng bạn chết đi
bên dưới, quay sang gào lên với ông lão già nua mà Leon gặp lần trước, Jony:
“Hội trưởng, chúng ta phải rút lui thôi. Họ đang giết rất nhiều người của
chúng ta. Có thể chúng ta đang đối mặt với cả đội quân ma giới.”
Ông lão Jony dùng đôi mắt sáng lấp lánh của ông nhìn về phía dưới thở dài nói:
“Tôi biết nhưng chúng ta phải giữ chân họ để mọi người rời đi. Vẫn còn rất
nhiều người bị kẹt lại. Cho đội phía sau rút trước đi.”
Ông lảo Jony nói xong thì nắm chặt pháp trượng rồi lầm bầm bằng thứ ngôn ngữ
mà chính ông mới có thể nghe thấy sau đó đặt hai tay lên pháp trượng đang đặt
ngang người ông. Pháp trượng trên tay ông sáng lên thứ ánh sáng màu tím sau đó
ông giơ thẳng nói lên trời rồi hét lên giọng với giọng trầm thấp:
“Stominasu yoki!”
Tiếng niệm chú vừa dứt thì một luồng ánh sáng tím giống như tia sét nối liền
từ trên trời xuống cây pháp trượng của ông lão Jony rồi hàng loại tia sét từ
trên cao đánh xuống khu rừng đen cùng tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Mắt của mọi người lóa đi khi hàng trăm tia sét lớn bằng thân người đánh xuống
giữa đám ác ma và cả hồ nước. Đa phần các tia sét đánh thẳng vào trong hồ nước
làm mặt hồ bay hơi lượn lờ.
Trận bão sét ngừng lại, đám ác ma cũng thừ người ra một lúc. Các phù thủy tỉnh
táo lại ra sức giết ngược trở lại, tiếng niệm chú lại bắt đầu. Nhưng đám ác ma
cũng chỉ là ngừng lại một chút. Chúng lại tràn lên.
Ở cánh cổng nối liền giữa hai thế giới yên tĩnh được một lúc thì bùng lên dữ
dội hơn giống như việc bị hàng chục tia sét đánh trúng làm nó nổi giận. Lại
một đợt ác ma trào lên nhưng lần này là ác ma trong hình dạng người trưởng
thành, họ có vẻ ngoài không khác gì nhân loại chỉ là họ có đôi cánh da phía
sau, có đuôi và màu da đỏ nhạt.
Các ác ma giống nhân loại kia được gọi là ác ma cao cấp và đó là những kẻ
thống lĩnh điều khiển đám ác ma cấp thấp. Ác ma trung cấp thì có lớp giáp
xương bên ngoài cơ thể, họ chưa có khuôn mặt như con người mà giống với ác ma
cấp thấp, khá dữ tợn.
Các phù thủy nhanh chóng lui lại phía sau, họ bị ép dần về phía thị trấn. Khi
đám ác ma đã ra khỏi rừng thì họ dàn tản rộng hơn nên áp lực của phù thủy giảm
đi nhưng họ cũng sẽ khó có thể gây thương vong cho đám ác nha như lúc đầu.
Những con rồng dường như đã mệt, chúng cố sức phun ra khí cháy nhưng chỉ còn
lại những cột lửa ngắn yếu ớt. Lại một đợt kỵ sĩ khác bay tới thay thế cho
nhóm kỵ sĩ kia quay lại nghỉ ngơi.
Tiếng hò reo chém giết, tiếng niệm chú, tiếng kêu gào của ác ma, tiếng rống
của rồng và tiếng nổ của ma thuật làm cả hòn đảo chìm vào hỗn loạn. Lúc này
ngoài thị trấn, đoàn người đang tấp nập xuống tàu để rời đi. Vừa có một đội
quân phù thủy rút trở lại. Cuộc chiến này họ đã thua, thua quá nhanh.
Cuộc chiến kéo dài từ buổi trưa cho tới tối mịt, khu rừng bị đốt cháy bởi ma
thuật trở thành ánh sáng để duy trì cuộc chiến không cân sức. Lũ ác ma không
bị ảnh hưởng bởi đêm tối nhưng phù thủy thì bị ảnh hưởng rất lớn, họ không
chịu nỗi nếu liên tục đánh trượt.
Lúc này, trong rừng đen đang la liệt những cái xác, xác thú, xác người, xác ác
ma. Những con ác ma đang thu dọn chiến trường, chúng gom lại và ăn sạch những
cái xác bao gồm đồng loại của chúng. Những con ác ma dường như rất đói và
chúng đang bị suy yếu. Có lẽ đó là lí do mà phù thủy có thể cầm cự tới giờ.
Phù thủy đang co cụm lại phía sau hàng loạt bẫy ma thuật, họ căm phẫn nhìn thi
thể đồng đội bị ăn sạch sẽ không chừa cả xương. Bẫy ma thuật đã giết rất nhiều
ác ma khi chúng như cơn lũ lao tới. Những sợi tơ ma thuật giống như những lưỡi
đao vô hình cắt phăng đầu chúng nhưng khi xác chết chất thành đống thì ác ma
đã vượt lên và giết chóc.
Ông lão Jony cho đội quân phía sau rút đi rồi nhìn về phía khu rừng đen nhíu
mày. Nơi đó đã xuất hiện dao động sức mạnh của những kẻ mà cả ông cũng không
cách nào chống lại. Ngay cả tổ tiên của ông cũng không cách nào chống lại. Phù
thủy nơi này so với họ chẳng khác gì một con kiến không hơn không kém. Ông
Jony quay sang phía những người dẫn đầu trong giới phù thủy nói:
“Chúng ta thua rồi. Mọi người rút đi thôi. Đảo ma thuật đã không còn là của
chúng ta nữa.”
Một bà lão phù thủy nhìn về phía thị trấn không nỡ nói:
“Vậy chúng ta phải rời bỏ nó thật sao ? Chúng ta không còn cơ hội nào sao ?”
Ông Jony lắc đầu, đôi mắt ông nhìn về phía rừng e ngại nói:
“Chúng ta ở lại cũng chỉ hi sinh vô ích. Rồi ngày nào đó chúng ta sẽ giành lại
nơi này nhưng không phải bây giờ. Đừng chần chờ nữa, rời đi thôi. Bọn họ sắp
tới.”