Bộ Giáp Dưới Hồ Máu


Người đăng: soitieutu

Lần nữa Leon tìm tới lâu đài ma, lần này nó không gặp lại bà lão bí ẩn mà nó
thường gặp, có lẽ là bà đã không còn gì để nói với nó, Leon thở phào nhìn
quanh lần nữa mới đẩy cửa tiến vào trong.

Con ma ốm lập tức xuất hiện trước mặt Leon, hí hửng nhìn nó

“hà hà, lần này cậu tìm tới chắc không phải để chơi với bọn này hả?”

Leon cũng thành thật gật đầu

“Tôi đang tìm một bức tượng người cá”

Con ma ốm quay sang những con ma khác như dò hỏi. Con ma lú lẫn như nhớ ra bức
tượng đó nằm ở đâu định nói nhưng rồi quên mất, cau có cố suy nghĩ nói

“Ta nhớ hình như đã từng thấy nó nhưng lại không nhớ nó nằm ở phòng nào, có
nhiều phòng bị mấy tên khác chiếm không vào xem được nữa”

Leon vội hối thúc “Ông cố nhớ xem, bên cạnh bức tượng đó còn có gì khác
không?”

“Ờ ờ, để nhớ xem, người già đầu óc cũng không minh mẩn lắm. Ta nhớ đó là một
nơi rất tối, ừm nó giống như là tầng hầm. À đúng là tầng hầm”

“Hầm nào?” Leon gấp gáp

“Là ngục giam cũ, ở đó có nhiều lồng sắt và dây xích” Con ma lú lẫn khẳng
định.

“Này này, sao cậu lại biết dưới tầng hầm có bức tượng hay tại sao cậu biết bức
tượng?” Con ma ốm tò mò hỏi.

“Tôi nghe cô Gin nhắc tới, cô nói nó có bí mật về thứ gì đó” Leon nói dối, nó
không mấy tin tưởng những con ma nơi này.

“Vậy à, vậy chúng ta cùng đi xem nó như thế nào đã, là bí mật gì nhỉ?” Con ma
mập cũng xen vào.

“Phải đó, đi xem nào, biết đâu là một kho báu bị che giấu”

Những con ma khác cũng nhao nhao hưởng ứng.

Leon theo những con ma đang hào hứng bay phía trước dẫn đường để xuống được
tầng hầm đã rất lâu rồi không có ai tới, bụi đã phủ rất dày trên mặt đất và cả
trên tường, mạng nhện cũng giăng khắp nơi.

Bọn họ băng qua nhiều ngã rẽ và nhiều cánh cửa sắt cuối cùng cũng tới một căn
phòng khá rộng đi thông tới những hành lang khác tối om. Ở giữa căn phòng là
một bức tượng nàng tiên cá đang đỡ lấy một chiếc bình nhỏ trên tay.

Ánh mắt Leon khóa chặt cái bình nhỏ kia, đó là thứ được gợi ý nhưng vị lãnh
chúa kia chỉ nói nó là lối vào nơi để tìm tới thứ mà ông để lại nhưng Leon đâu
có biết cách nào để vào trong. Nó đi quanh bức tượng, gõ vào thân tượng, gõ
vào trong chiếc bình rồi gọ cả những viên gạch phía dưới.

“Này Leon, cậu có thấy manh mối nào không?” Mấy con ma đã mất đi kiên nhẫn.

“Vẫn chưa, tôi cần suy nghĩ”

Leon sờ sờ cằn ngồi bệch xuống nhìn bức tượng đá cao gần hai mét kia, bức
tượng là lối vào nhưng mấy con ma nói phía dưới không có đường hầm nào vậy lối
vào là nghĩa gì?

Cả bức tượng đá là đặc nhưng chỉ có chiếc bình là rỗng, chiếc bình cũng được
đục ra từ tảng đá dính liền với người cá. Vì sao người ta đặt con bức tượng
người cá ở đây? Vì đẹp? Nhà tù thì đẹp để làm gì? Vì sao họ bỏ công đục rỗng
chiếc bình nhỏ trong khi đâu có ai nhìn thấy bên trong nó?

Ánh mặt Leon nhìn xuống ngực mình, nơi đó nó đang đeo một chiếc nhẫn và chiếc
nhẫn thì cần có máu để kích hoạt, có khi nào chiếc bình kia cũng giống như
vậy, cần đổ một loại dung dịch nào đó vào trong để kích hoạt?

Leon ngồi dậy, bò lên lưng người cá rồi nhìn xuống cái miệng bình sâu khoảng
một ganh tay, chiếc bình cũng hơi nhỏ không hợp với bức tượng lớn, và nó rất
đẹp. Nó đưa mắt nhìn xuống đáy bình, đôi mắt nó chuyển sang màu đỏ nhưng vẫn
không thể nhìn rõ bên trong, dùng mũi ngửi vệt đen đính trên mép bình, ánh mắt
nó sáng lên, có mùi của máu dù đã rất lâu.

Leon chợt rút lấy dao găm cắt một đường trong lòng bàn tay nhỏ máu vào trong
bình, vẫn chưa có dấu hiệu gì xảy ra, nó tiếp tục nheo mắt chờ đợi trong khi
vẫn không ngừng để máu chảy vào trong bình.

Cái bình kia tuy nhỏ nhưng dường như là không đáy, máu của Leon giống như bị
cái bình hút sạch, ngay khi Leon định từ bỏ thì ánh sáng màu đỏ trên bức tượng
lóe lên và nó đã biến mất ngay trước mặt những con ma.

“Leon…Leon…cậu ta đi đâu rồi?” Con ma mập nhìn quanh tìm kiếm.

“Có chuyện rồi, Leon bị bắt cóc rồi”

“Tào lao, cậu ta đã kích hoạt ma thuật dịch chuyển được thiết lập sẵn” Con ma
ốm vẫn ra vẻ đáng nói.

“Vậy cậu ta đi đâu?” Con ma lú lẫn cũng lúng túng hỏi, dù sao thì ông ta mang
Leon tới nơi này, nếu Leon có chuyện gì thì ông sẽ tiếc lắm.

Leon lúc này cũng rất muốn biết nó đang ở nơi nào, xung quanh nó là vách
tường, nó đang đứng trong một động đá rộng hơn mười mét bị dây leo phủ khắp
nơi, chỉ có một đi duy nhất để rời khỏi động đá bị bịt kín.

Giữa động đá cũng là nơi mà Leon đang đứng là một bệ đá hình tròn được gọt
phẳng và đục khắc những họa tiết kì lạ, trên đó còn đính lấy tám khối thần
thạch đủ màu.

Ánh sáng trong động là những cây nấm phát ra ánh sáng màu lam cung cấp, những
cây nấm to như một bàn tay xòe và mọc thành cụm, chúng biến động đá thành một
vùng không gian màu lam huyền hoặc.

Leon lần theo hang đá thông với động đá đi tới phía trước, nó không biết mình
đang ở đâu, lúc này ngoài việc tiếp tục tiến lên tìm hi vọng thì nó chẳng thể
làm gì khác.

Hang đá đã dẫn Leon đi sâu xuống, nó bắt gặp những bậc thang dẩn thẳng xuống
dưới và cuối dãy bậc thang là một tấm màng năng lượng đang dao động giống như
mặt nước, trên tầm màng năng lượng lại có nhiều họa tiết dao động.

Leon không cảm thấy nguy hiểm nào từ tấm màng năng lượng kia nhưng nó vẫn cẩn
thận lấy ra một con kiến rồi ném nó vào đó, con kiến rơi thẳng vào trong giống
như tấm màng năng lượng không ảnh hưởng gì đến nó.

Lúc này Elder mới thử đưa một ngón tay của nó chạm vào tấm màng năng lượng
giống như mặt nước đang gợn sóng kia.

Có một sức hút mạnh mẽ kéo Leon tới sát vào tấm màng năng lượng, có dòng điện
đang chạy qua lại khắp người nó, mặt Leon tái mét, nó không cách nào kháng lại
sức hút của tấm màng năng lượng.

Leon tưởng chừng như nó sắp tiêu đời thì tấm màng cũng giống như đã kiểm tra
khắp người nó xong ném nó vào trong. Thở phù một hơi, Leon mới bắt đầu đánh
giá bên trong.

Phía trong là một động đá khác cũng kín mít rộng chừng hai mươi mét, chỉ khác
với động đá khi nãy là trên vách đá có nhiều nét vẽ đang phát sáng và ở giữa
động đá là một hồ máu, chính xác là hồ máu bởi Leon ngửi thấy mùi tanh nơi đó.

Máu dưới hồ không yên tĩnh mà dịch chuyển quanh mép hồ giống như bị người ta
khuấy tròn một cách chậm rãi, tại sao nơi này có hồ máu thì Leon chịu, nó
chẳng biết chút gì về nơi này.

Leon lần tìm lối ra trên vách hang đá nhưng nó phải thất vọng rồi, bởi hang đá
rất cứng và không hề có khoảng trống phía sau. Động đá cũng được chiếu sáng
bằng những bụi nấm màu lam, Leon thử tiến lại sát mép hồ máu thử dùng ý niệm
dò tìm xuống dưới.

Ngay khi ý niệm của Leon dò xuống sâu khoảng năm mét thì chợt nó khựng lại,
dường như nó tìm thấy gì đó, ý niệm đảo lại một lần nữa, dưới đáy hồ là một bộ
giáp, theo ý niệm truyền về thì ngoại hình của bộ giáp rất ngầu, nó có mũ trùm
kín đầu có cả mặt nạ che kín mặt, nó có nhiều gai ngược ở vai, cùi chỏ, đầu
gối và cà gót chân, trước ngực giáp là một cái mặt quỷ có hai sừng vô cùng dữ
tợn.

Bộ giáp đang trong tư thế quỳ một chân, hai tay đặt lên chuôi một thanh kiếm
cấm ở đáy hồ và tựa đầu lên đó như một loại nghi thức.

Leon thích mê bộ giáp, nó định dùng ý niệm lấy bộ giáp lên thì nó chợt há hốc
trợn trừng mắt khi bộ giáp kia đang cử động, bộ giáp giống như sống lại.

“Tiêu rồi, tiêu đời rồi” Leon lui lại cách xa khỏi hồ máu, nó muốn chạy ngược
trở ra đường hầm nhưng tấm màng năng lượng đã đẩy nó bật ngược ra sau.

Ngay khi bộ giáp thức tỉnh thì Leon đã cảm thấy nguy hiểm cùng cực, cảm giác
nguy hiểm nhất từ trước đến giờ. Cuối cùng là vị lãnh chúa kia muốn để lại đồ
cho con cháu hay là muốn giết họ đây?

Leon không có thời gian để oán hận vị lãnh chúa nào đó bởi hồ máu đang sôi lên
sùng sục, mùi máu tươi xộc vào mũi Leon, hắn mơ hồ còn nghe thấy tiếng của
những oan hồn gào khóc đang bay quanh hồ.

“Ha ha, ha ha…cuối cùng thì người cũng đến, chủ nhân của ta. Người đã để ta
đợi quá lâu”

Leon như nhũn ra khi bộ giáp bước lên khỏi hồ máu, đúng hơn là hắn bay ra khỏi
hồ máu, áp lực mà hắn tạo ra ép cho Leon ngồi bệch xuống đất tựa vào tấm màng
ngăn, trong đầu nó nghe rõ những gì bộ giáp đang dùng linh hồn nói với nó. Nó
biết bộ giáp đã nhận nhầm người, nó đã đặt một chân vào chỗ chết.

Bộ giáp giống như chưa tỉnh ngủ nên còn chưa phân biệt được là kẻ đến không
phải chủ nhân của hắn. Hắn cắm lấy thanh kiếm màu đen vào vỏ kiếm trên lưng
rồi đi đến trước mặt Leon cúi đầu xuống tỏ ra hơi nghi hoặc.

“Chủ nhân? Ngươi là chủ nhân của ta sao? Cảm giác thì đúng là ngươi vì sao…a
haha…ta biết, ta đã biết…ha ha, chuyển sinh, ngươi chuyển sinh. Đáng tiếc
ngươi quá yếu, chủ nhân của ta.”

Leon lúc này mới lấy lại bình tĩnh chịu đựng áp lực mà bộ giáp đang đè lên
người nó để giải thích

“Có lẽ Ngài đã nhận nhầm người”

“Không, ta không nhận nhầm…ta đã theo ngươi rất lâu, chủ nhân, làm sao ta có
thể nhận nhầm cho được. Người đến để mang ta đi sao, chủ nhân…ha ha.”

“Tên trước mặt có khi nào ngủ nhiều quá bị điên không nhỉ” Leon nghĩ thầm, ánh
mắt nó nhì vẻ vừa cười vừa khóc của bộ giáp càng khẳng định suy đoán của mình.

“Tiếc thật, thật đáng tiếc, ngươi đã không thể mang ta đi chinh chiến như
trước nữa. Tại sao ngươi lại tới sớm như vậy, ngươi nên đợi thêm vạn năm nữa
để rồi đến cũng được mà, ngươi bảo ta phải làm sao đây…trong mắt ta bây giờ
thì ngươi chỉ là một con kiến, ngươi còn có thể ra lệnh cho ta sao? linh hồn
ngươi yếu ớt như vậy. Ngươi đã không còn xứng với ta nữa chủ nhân, ha ha đã
đến lúc ta được tự do…ha ha”

Leon cảm thấy nguy hiểm đang tăng vọt đến ngưỡng đang báo động, tên điên trước
mặt thật muốn giết nó.

“Chờ..chờ đã. Tôi không phải chủ nhân gì của Ngài, tôi chỉ đi lạc và rơi vào
đây, Ngài có thể ngủ một giấc nữa rồi chủ nhân của Ngài sẽ đến”

Bộ giáp chợt nhìn chằm chằm Leon, rồi hắn cười phá lên

“Hắc hắc, haha, người gọi ta là Ngài sao, người đã sa đọa đến mức này sao?
Đáng thương chủ nhân của ta, lúc này ta đang rất hưng phấn, ta sắp tự do, chủ
nhân của ta, ha ha, giết người thì ta sẽ tự do. À mà không, giết người thì ta
không thể rời khỏi nơi này…thật khó xử”

Bộ giáp đi qua lại như đang nghĩ cách rồi chợt hắn khựng lại, đôi mắt màu đỏ
yêu dị từ chiếc mặt nạ trên bộ giáp nhìn Leon làm nó lạnh sống lưng.

“Vậy chúng ta lại dung hợp lần nữa đi chủ nhân của ta, ha ha, ta sẽ dùng thân
thể của Người một cách cẩn thận, ta sẽ có cuộc sống của một con người thực sự,
ha ha, thật chờ mong a…”

Không để Leon kháng cự, nó cảm thấy mình đang bị nâng lên giữa không trung sau
đó bộ giáp dần rã ra sau đó bao trùm lấy cơ thể nó, bộ giáp dường như có thể
tùy ý biến hóa mà vừa khít cơ thể nó. Khi chiếc mặt nạ cuối cùng ghép vào bộ
giáp thì Leon đã hoàn toàn bị bao trùm bên trong. Nó lại nghe thấy tiếng cười
của bộ giáp kia ngay sát bên mình

“Hắc hắc, cơ thể con người thật tuyệt chủ nhân của ta…hãy nói vĩnh biệt với
thế giới này đi. Ha ha”

Leon cảm thấy đầu nó đau dữ dội, một linh hồn xa lạ vừa xâm nhập vào đầu nó,
lúc này linh hồn mạnh mẽ kia đang cắn nuốt lấy nó và cả linh hồn của Jony.

“A ha, lại có một linh hồn khác, thú vị, thật thú vị, ha ha, cảm ơn người đã
tặng ta món khai vị ngon như vậy chủ nhân, đừng kháng cự, người không thể
chống lại ta đâu, người quá yếu sao lại phải đau khổ chống cự cơ chứ”

Leon bắt đầu thấy mơ hồ, linh hồn nó đã bị cắn nuốt quá nửa, kí ức nó bắt đầu
hỗn loạn, bóng tối dầm bao trùm lấy nó, trong đầu nó vẫn văng vẳng tiếng cười
cuồng ngạo của bộ giáp, tới lúc này Leon vẫn không biết kẻ đó là ai nhưng bây
giờ đã không quan trọng nữa, nó đang sắp chết.

Ngay khi Leon sắp từ bỏ hoàn toàn chống cự thì chiếc nhẫn mà nó đeo trên cổ
sáng lên ánh sáng màu tím, chiếc nhẫn giống như được kích hoạt rồi thả ra một
thứ gì đó giống như một con rắn nhỏ màu tím, con rắn bay tới đập vào bộ giáp
và thấm dần vào trong.

Bộ giáp đang thỏa thích hưởng thụ bữa tiệc ngon thì chợt sững sốt với biến cố
phát sinh, hắn hoảng sợ gào lên

“Không, làm sao có thể, làm sao người chuyển sinh mà vẫn còn mang theo chân
huyết. Tại sao…ta hận…ta không muốn làm nô lệ…ta muốn tự do….ta sẽ giết hắn…ha
ha hắn chết thì ta sẽ tự do…a không…ngừng lại”

Tiếng hét của bộ giáp im bặt, hắn loạng choạng đi tới hố máu rồi ngã xuống dần
chìm xuống đáy hồ, bọt dưới hồ máu sủi lên một lúc rồi yên tĩnh lại như chưa
từng có chuyện gì phát sinh.


Máu Lai - Chương #56