Sói Con Đi Bụi


Người đăng: soitieutu

Tám tháng trong rừng già qua đi rất nhanh, Leon nhờ ăn cây Cốt Phấn mà tinh
thần lực của nó đã tăng lên một đoạn đáng kể mặc dù cái giá phải trả cũng
không phải nhỏ.

Cây Cốt Phấn là thuốc bổ với loài kiến ăn xương nhưng khi Leon ăn vào thì
giống như ăn thuốc độc ngay cả khi thể chất ma cà rồng là miễn nhiễm với độc
tố.

Nó đã chịu những cơn ngứa đến tận xương, có lúc nó muốn lột cả da mình ra để
cơn ngứa ngừng lại.

Không còn lựa chọn Leon đã để Zira trói chặt nó vào một góc cây và chờ đợi sự
tra tấn qua đi.

Zira chỉ mới thức tỉnh không lâu nên Leon đành chờ sau này mới cho cô dùng tới
những loài cây mang độc này.

Thoát được việc phải ăn thứ độc kinh khủng kia, Zira thầm cầu mong là Leon sẽ
quên chuyện đó đi thì càng tốt.

Sau mấy chuyến bay vào rừng dò tìm lần cuối, Leon mang theo Zira trở lại thế
giới hiện đại, kì thi thợ săn sắp bắt đầu, họ cần chuẩn bị vài thứ.

Ở sân bay, vì tới nơi quá muộn mà Leon và Zira đành phải chờ chuyến bay kế
tiếp vào buổi chiều.

Trong khi Leon ngồi ở dãy ghế chờ thì Zira đã chạy đi tìm thức ăn, sống suốt
tám tháng trong rừng thì cô sắp quên mất mùi vị thức ăn bên ngoài như thế nào.

Trở lại với một túi đựng đầy đồ ăn vặt, Zira chìa một thanh kẹo mút tới trước
mặt Leon và chờ đợi.

Leon hơi nghi hoặc ngước lên nhìn Zira rồi quét mắt sang túi thức ăn đầy ắp
trên tay cô lắc đầu nhận lấy thanh kẹo bóc vỏ rồi tùy tiện ngậm trong miệng
sau đó tiếp tục đọc sách.

Rất lâu rồi Leon không ăn kẹo, từ hồi mà nó theo Jack chuyển vào rừng để sống,
đôi khi nó quên mất mình là một đứa trẻ, có lẽ việc sở hữu tuổi thọ rất dài mà
tuổi đối với Leon đã không còn quan trọng hay là nó trưởng thành sớm cũng
chẵng biết.

Zira thấy Leon lại cắm mắt vào trong sách, nhàm nhán ngồi xuống chiếc ghế bên
cạnh và hát khe khẽ rồi quay sang phía Leon hỏi

“Kẹo ngon không?”

“Cũng tạm, anh không thích vị việt quốc, sẽ ngon hơn nếu là vị bạc hà, hơi the
và chút vị si rô dâu” Leon ngậm kẹo trong miệng nói

Zira lục tìm không túi thức ăn nhưng không có vị bạc hà đành quay sang hỏi

“Lúc nhỏ anh có hay ăn kẹo không?”

“Ít lắm, phần lớn tiền ba cho thì anh đều dành để mua đồ chơi, anh có cả một
căn phòng đầy đồ chơi đó, mà anh cũng không thích ăn ngọt, có lẽ chỉ có bọn
con gái mới thích đồ ngọt”

Bất giác Leon nhớ tới Tuyết, tối nào Tuyết cũng ăn một đĩa bánh ngọt thay cho
bữa tối.

Zira có vẻ hồi tưởng lại chuyển cũ nói:

“Ba em lại rất thích ăn kẹo, mỗi lần ông ra ngoài là lại mang về cho em đủ
loại kẹo, có lẽ em thích kẹo là bị ảnh hưởng từ ba, may mà răng của em rất
tốt, vẫn chưa hỏng cái nào, nếu không thì em lại thành một…sún răng rồi”

Zira vừa định nói “ma cà rồng” nhưng xung quanh có không ít người, đành bỏ
lửng câu nói.

Không khí trở nên trầm mặc, quá khứ thường làm người ta tưởng nhớ và nó thường
gắn liền với những chuyện buồn.

Khi một đoàn người dường như vừa xuống xe từ bên ngoài bước vào, Leon chợt
ngẫng đầu nhìn về phía đó, mũi nó khẽ phập phồng rồi đôi mắt dần lướt qua từng
người trong đám đông sau đó nheo lại.

“Em ở đây đợi anh một lát, chút nữa anh quay lại”

Leon đứng đậy nhét quyển sách viết về loài kiến mà nó mua được trong hiệu sách
gần đó vào tay Zira rồi đi nhanh về phía đám đông vừa khuất qua sau góc hành
lang.

Đi được một đoạn, Leon đã tìm thấy mục tiêu, nó bước về phía một thiếu niên có
khuôn mặt non choẹt trên một thân thể to lớn có vẻ thô kệch, Leon thấp hơn
thiếu niên kia đến nửa cái đầu.

“Xin chào”

Thiếu niên cao lớn có mái tóc màu bạch kim dày và rối tung phủ qua tai quay
phắc lại khi nghe thấy có tiếng người sau lưng.

Thiếu niên kia nhìn thấy Leon, cậu ta hơi ngạc nhiên nhìn Leon sau như đang cố
nhớ xem họ có quen nhau không rồi hơi nghi hoặc hỏi.

“Xin chào, có chuyện gì sao?”

Leon cười với vẻ thân thiện nhìn thẳng vào mắt thiếu niên đối diện hỏi ngược
lại

“Cậu vừa từ rừng ra phải không?”

“Ừ… à không, tôi từ thị trấn tới”

Thiếu niên kia gật đầu như phản xạ chợt lắc đầu lia lịa rồi cảnh giác nhìn
Leon.

Leon híp mắt nói với vẻ thích thú

“Vậy sao? Mùi của rừng rậm trên người cậu rất nồng”

“Làm sao có thể còn mùi, tôi đã dùng cả chai nước hoa mới mua…” nói tới đây
thiếu niên kia lúng túng nhìn chằm chằm vào Leon.

“Đừng lo lắng, tôi biết cậu là cái gì, tôi cũng không có ác ý, nơi này không
thích hợp nói chuyện, chúng ta ra kia đi”

Leon hướng mắt về dãy ghế chờ nằm trong góc ít người qua lại rồi đi trước tới
đó.

Thiếu niên kia nhìn theo Leon với vẻ lưỡng lự, chân cậu ta hơi ngập ngừng giữa
tiến tới và quay đầu chạy đi, cuối cùng cậu ta chọn đi về phía của Leon.

“Tôi là Leon, ừm, một ma cà rồng”

Vừa ngồi xuống ghế thì thiếu niên kia suýt thì nhảy bật lên khi nghe Leon nói
ra thân phận thật sự nhưng bị Leon đè vai đành ngồi xuống lắp bắp nhìn Leon,
cố hạ giọng thì thầm:

“Cậu là…thật hả, tôi không nghe thấy mùi tanh trên người cậu, cậu không có mùi
giống như cha tôi nói, à tôi là Silver”

Leon thấy Silver đưa bàn tay to bè ra như đang chờ bắt tay cũng đưa tay nắm
lấy nhưng lập tức Leon cảm thấy cú siết chặt của những ngón tay từ Silver tăng
mạnh.

Khóe môi của Leon khẽ nhếch mang theo vẻ hứng thú trong khi tay nó cũng dần
nắm chặt lấy bàn tay của Silver, cái bắt tay đã trở thành cuộc đọ sức giữa hai
người.

Mặt Silver từ hưng phấn bừng bừng dần chuyển thành đỏ ửng rồi đỏ bầm vì dùng
quá sức cuối cùng đành ũ rũ nới lỏng tay ra.

Leon cảm thấy Silver đã ngừng so đấu cũng thu tay lại.

“Cậu khỏe thật”

Silver lại cười tươi tắn vỗ mạnh lên vai Leon một cách thô bạo rồi như nhớ
điều gì hỏi tiếp

“À quên nữa, sao cậu không có mùi của họ?”

“Có lẽ vì tôi chưa bao giờ uống máu người, tôi uống máu thú, giống như người
ta ăn chay vậy”

Nghe Leon giải thích Silver nhớ về những gì mình được dạy về ma cà rồng lại vỗ
vai Leon mấy cái, trầm giọng tỏ vẻ thông cảm:

“Chắc khó chịu lắm hả?”

“Ừ, lúc đầu không dễ dàng chút nào nhưng giờ thì quen rồi. Sao cậu ra ngoài?”
Leon cũng tò mò hỏi.

“Tôi trốn ra, ừm, ông già tôi muốn giam tôi thêm mấy năm nữa nhưng trong đó
chán lắm, có lần vào trấn tôi nghe một tay thợ săn nói chuyện với ông già tôi,
làm thợ săn có vẻ rất thú vị nên tôi trốn ra ngoài, nghe nói là sắp tới kì
thi”

Leon nghe vậy cũng sững sốt hỏi

“Cậu định thi thợ săn? Không phải các cậu đã rất lâu rồi không ra ngoài sao?”

“Ừ, đúng là lâu rồi không có ai ra ngoài hết, cậu cũng biết đó chúng tôi còn
rất ít người, gần như là sắp tuyệt chủng nên chúng tôi phải ẩn dật tránh đi
những phiền phức nhưng tôi không chịu được khi cả đời chỉ ở trong rừng rồi đợi
chết già, tôi muốn tự do”

Silver có lẽ cảm thấy mình nói hơi nhiều ngượng ngùng gãi đầu hỏi

“Cậu biết làm sao để mua vé máy bay không?”

“Cậu chưa đi máy bay lần nào?”

“Ừ, tôi chỉ mới ra ngoài thôi mà, tôi trốn ra mấy tháng rồi nhưng chỉ đi loanh
quanh thị trấn thôi, nhờ vậy mà tôi học được nhiều cái hay lắm.”

“Cậu có giấy tờ gì không?” Leon lại hỏi với vẻ không mấy hi vọng.

“Giấy tờ gì?”

“Thôi được rồi, chút nữa theo tôi, xem như cậu may mắn. À cậu có bao nhiêu
tiền?” Leon chợt hỏi.

Silver cảnh giác nhìn Leon rồi như đang suy xét xem Leon có đáng tin hay không
rồi thành thật nói

“Chỉ còn một ngàn đô thôi, là tiền tôi bán lấy một nửa tài sản của tôi mới có
đó, mấy tháng nay tôi dùng đi một số rồi”

Leon thấy hứng thú với cái mà Silver gọi là tài sản hỏi

“Cậu bán thứ gì vậy?”

“Mấy viên đá có màu phát sáng vào ban đêm, người ta nói mấy cái đó không đáng
tiền nên chỉ bán được hơn một ngàn, kiếm tiền không dễ mà” Silver có vẻ chật
vật với tiền bạc cảm thán.

“Đá phát sáng? Chỉ bán có một ngàn?” Leon biết đá phát sáng mà Silver nói là
gì, đó là loại đá quý có tên là Phorinix thường có màu tím hoặc xanh ngọc bích
mà nhân loại tranh vỡ đầu để có, mỗi viên bằng ngón tay trị giá mấy trăm ngàn.

Nhìn tên phá của đang càm ràm kiếm tiền khó khăn Leon nhịn không đạp cho nó
một cái, bất đắc dĩ nói

“Để đăng kí thi thợ săn thì cậu phải bỏ ra một trăm đồng vàng, một loại tiền
tệ của giới ma thuật, một đồng vàng trị giá khoảng mười ngàn tiền bên ngoài”

“Một trăm đồng? Cậu không lừa tôi đó chứ?”

Silver nhảy cẫng lên với vẻ kích động.

“Thật! À mà cậu còn viên đá phát sáng nào không, mỗi viên có thể bán vài trăm
ngán hẳn là đủ cho cậu đi thi”

“Vài trăm ngàn?” Silver một lần nữa hét toáng lên làm người xung quanh chú ý.

Nhận ra mình gây chú ý quá nhiều Silver ngồi xuống nhìn Leon với vẻ ũ rũ nói

“Hết rồi, hết sạch rồi, không được, tôi phải quay lại đòi thêm tiền mới được,
hi vọng gã đó chưa chạy”

“Cậu nghĩ người ta lừa cậu rồi đợi cậu quay lại để đòi thêm tiền sao?” Leon
lúc này cười nhạt hỏi.

“Nếu không thì làm sao bây giờ, tôi không đủ tiền để thi a”

“Tôi cho cậu mượn, một năm lấy lãi một đồng vàng. Thế nào? Có mượn không?”
Leon từ tốn nói mang theo nụ cười thân thiện chân thành.

“Cậu giàu như vậy?” Silver đánh giá từ đầu tới chân của Leon tỏ vẻ nghi ngờ.

“Yên tâm, cho dù là một ngàn đồng vàng cũng có cho cậu mượn”

“Cậu là người tốt, ừm cha tôi nói ma cà rồng không ai tốt nhưng cậu là người
tốt” Silver cảm động suýt thì ôm Leon rớt mấy giọt nước mắt cảm động.

Vì Leon cũng tới đảo ma thuật nên tiện đường mang theo cả Silver, sau khi Leon
thôi miên nhân viên bán vé thì Silver cũng mua được vé của mình rồi lẽo đẽo
theo sau Leon, thỉnh thoảng ngó nghiêng nhìn quanh với vẻ tò mò.

Zira thấy Leon trở lại và mang theo một gã to xác cứ ngó nghiêng khắp nơi hơi
ngạc nhiên.

Leon định giới thiệu cho hai người biết nhau thì Silver đã bước lên chìa tay
ra mang theo vẻ nhiệt tình tự giới thiệu

“Xin chào, tôi là Silver, mười bốn tuổi, chưa có bạn gái, rất hân hạnh được
biết cô, vẻ đẹp của cô làm con tim tôi thổn thức”

Zira cũng sững sờ nhìn Silver rồi nhìn Leon sau đó miễn cưỡng đưa tay ra cho
Silver nắm nói

“Zira”

Leon cũng bất ngờ với màn giới thiệu ướt át và cho rằng Silver lại dùng cái
bắt tay để đọ sức với Zira nhưng Silver lại có vẻ rất dịu dạng nắm lấy tay
Zira rồi nhìn cô với nụ cười ngây ngốc mê đắm.

Thấy sắc mặt Zira đã sắp chuyển thành màu đen nguy hiểm Leon vội hắng giọng
nhắc nhở.

Silver nghe thấy Leon đã tỏ thái độ đành ngượng ngùng lẫn luyến tiếc buông tay
Zira ra cười gượng.

Zira liếc nhìn Silver rồi kéo Leon lại một góc nhỏ giọng hỏi

“Ai vậy?”

“Silver, một tên người sói có chút ngốc”

“Anh mang hắn theo làm gì?”

“Tiện đường thôi, nó cũng đi thi thợ săn, biết đâu sẽ giúp em một tay”

“Là anh lừa hắn tới?”

Leon nghe vậy lắc đầu tỏ vẻ oan ức

“Không, anh đâu có lừa, là anh thuyết phục nó tới, ừm nó tin anh là người tốt”

“Anh có phải người tốt hay không thì cần xem lại nhưng tên đó là một kẻ háo
sắc, hừm em không chắc hắn sẽ còn lành lặn tới chỗ thi”

Zira liếc Leon một cái sắc lẹm rồi quay lại chỗ ngồi nhưng mặt cô lại đổi màu
lần nữa khi thấy Silver đang ngồi vào chỗ của cô và đang trút hết những túi
Snack cô mua vào miệng rồi liếm môi với vẻ thòm thèm.

Silver thấy Zira trở lại vội đứng lên ợ một tiếng rồi lúng túng nói

“Xin lỗi, tôi hơi đói, tôi sẽ đền cho cô”

“Không cần, tôi no rồi”

Zira lại cho Silver một điểm âm to tướng ngay lần gặp đầu tiên nhưng đó chỉ là
mới bắt đầu.

Leon có cảm giác chuyến đi lần này sẽ không quá thuận lợi

“Không biết mang theo tên to xác này là đúng hay sai nữa?”


Máu Lai - Chương #49