Người Sói Trở Lại ?


Người đăng: soitieutu

Đã hai ngày kể từ lúc Niteri rời đi, Leon vẫn đang phải giúp Zira khống chế sự
đói khát bằng cách thay máu người bằng máu thú cho cô ta uống, máu của những
con thú từ rừng đen, nguồn năng lượng trong máu quyết định một ma cà rồng cần
bao nhiêu máu để thức tỉnh và lúc này thì máu thú từ rừng đen là thích hợp
nhất.

Sau khi dung hợp hai loại huyết mạch thì rất có thể Zira cũng sẽ có được năng
lực của Leon nhưng cũng có thể là không, điều đó cần phải đợi đến khi cô ta
thức tỉnh năng lực đó.

Trong thời gian chờ đợi thì Leon cũng bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận về khả năng
của mình.

Nó có năng lực hệ tinh thần, có thể tạo ra những tấn công vô hình cùng với
điều khiển vật chất nhưng theo Gin nói thì ý niệm cũng có thể thao túng nguyên
tố xung quanh như đất, nước, khí giống như những phù thủy.

Leon đã từng thao túng được nước nhưng chỉ ngừng lại ở mức độ tương tác mà
chưa thể dùng như một dạng sức mạnh công kích.

Mức độ cao hơn của thao túng nguyên tố chính là khí, để làm được điều đó thì
đòi hỏi khả năng kiểm soát của Leon với ý niệm của mình phải thật thuần thục.

Lúc này, Leon đang đối diện với một chậu nước, mắt nó dán chặt vào khối nước
đang lơ lững trên không trung, khối nước chỉ to bằng quả bóng và đang được
Leon nén lại bằng ý niệm bao bọc bên ngoài.

Quả cầu nước đang bị thu nhỏ lại nhưng chỉ nhỏ đi một phần ba thì không thể
nhỏ hơn, sắc mặt của Leon cũng dần tái nhợt, nó đã chạm tới giới hạn chịu
đựng.

Từ từ nới lỏng ý niệm bao quanh quả cầu nước rồi thả lại vào trong chậu, Leon
thở phào một hơn, sức mạnh ý niệm của nó vẫn còn quá yếu, theo dự đoán thì khi
nén quả cầu nước lại ở một mức độ nào đó thì lúc thả lỏng trói buộc một cách
đột ngột thì sẽ tạo thành sức công phá không thua gì một vụ nổ.

“Sao anh không thử nén không khí lại, như vậy không phải dễ hơn sao”

Zira ngồi bên cạnh tò mò quan sát Leon luyện tập nói.

“Anh vẫn chưa thể kiểm soát được không khí” Leon biết Zira nhỏ hơn mình một
tuổi nên cũng không ngần ngại làm anh, nói.

“Chẳng phải anh nói ý niệm có thể biến đổi hình dạng sao, anh đâu cần phải
thao túng được không khí một cách tuyệt đối thì mới có thể nén nó lại, chỉ cần
bao nó lại như một quả bóng rồi nén, như vậy không dễ hơn sao?”

“Không thể, bởi ý niệm là vô hình, chỉ khi nó có thể tương tác với thứ gì đó
thì mới có thể khống chế, khi anh chưa thể tương tác được với những hạt rất
nhỏ trong không khí thì muốn khống chế nó là vô ích”

Leon thấy Zira nghi hoặc, giải thích.

“Vậy em cũng sẽ có được khả năng giống anh chứ?” Zira có chút hưng phấn hỏi.

“Chưa biết, nó còn tùy vào quá trình thay máu của em như thế nào, nếu máu của
anh làm chủ thì có thể” Leon cũng trầm ngâm rồi nói tiếp.

“Zira, em có đi học không?” Leon chợt hỏi.

“Em nghỉ rồi, em là cô nhi, được một đấu sĩ nuôi lớn, khi lên cấp hai thì ông
ấy chết trên sàn đấu, em phải nghỉ học để kiếm tiền” Zira có vẻ buồn khi kể về
mình.

“Vậy em tham gia vào sàn đấu để kiếm tiền sao? Nó quá khốc liệt với một đứa
trẻ” Leon đưa tay vuốt mái tóc dài màu hung của Zira quan tâm hỏi.

“Lúc đầu em sống bằng tiền trợ cấp nhưng những chủ nợ của ba nuôi thường tìm
tới và lấy tất cả, em bắt đầu đi ăn xin nhưng vẫn không đủ, từ nhỏ thì ba nuôi
đã dạy em đánh nhau nên em muốn thử kiếm tiền từ nơi đó, ở đó cũng có những
trận đấu dành cho những đứa trẻ như em”

Leon im lặng không nói, nó nhìn Zira đang ngơ ngác lẫn bàng hoàng trước những
thay đổi của đời mình, bàn tay của Leon khẻ xoa đầu Zira.

“Bây giờ mọi chuyện đã ổn, em còn có anh”

“Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị để lên đường, nơi này vẫn không thích hợp để em
thức tỉnh” Leon đứng dậy bắt đầu thu dọn, bộ giáp của Niteri bị nó giữ lại rồi
ném vào nhẫn từ lâu xem như một sự bồi thường thiệt hại.

“Chúng ta sẽ đi đâu?” Zira cũng không có gì để thu dọn ngoài mấy bộ đồ mà Leon
mua, tò mò hỏi.

“Chúng ta sẽ đến Amazon” Leon nhớ tới nhiệm vụ nó tìm thấy mới được công bố
trên trang diễn đàn, tiếp tục dùng cuốn sổ thợ săn giống như một sự khiêu
khích mà Leon dành cho đám người đang săn lùng mình.

“Tại sao?”

“Vì ở đó có rất nhiều thú hoang, lẽ ra anh nên dẫn em tới rừng đen nhưng bây
giờ em vẫn quá yếu, anh không chắc là em còn sống để trở ra” Leon ngừng tay
quay lại giải thích.

“Rừng đen ở đâu? Rất nguy hiểm sao?” Zira lại hỏi

“Sau này em sẽ có cơ hội tới đó, chắc khoảng vài tháng nữa” Leon cũng không
giải thích nhiều nói.

Trong sân bay, Leon và Zira gặp chút vấn đề với thủ tục để Zira mua vé máy
bay, trong khi Zira không biết phải làm sao thì Leon lại dùng tới năng lực của
nó.

“Chị vừa kiểm tra xong giấy tờ của chúng tôi, dường như chị quên đưa vé rồi,
cảm ơn” Leon nhìn hai cô gái phía sau quầy bán vé cười nói.

May mắn là xung quanh hiện tại không có nhiều người, không có mấy người tò mò
người khác mua vé thế nào nên Leon thoải mái vượt qua kiểm soát thủ tục.

Ngồi trên máy bay, Zira nhìn ra những đám mây bay qua hào hứng.

“Đây là lần đầu em được đi máy bay đó, trước kia em vẫn ước mình có một lần
được bay như vậy nhưng đến khi ngồi nơi này thì thấy không có gì đặc biệt.”

“Có dịp nào đó, anh sẽ mang theo em bay, bay thật sự mà không phải ngồi một
chỗ thế này” Leon hạ giọng thì thầm.

Zira trố mắt nhìn Leon, thấy nó nháy mắt ra hiệu im lặng đành phải nuốt những
câu hỏi trở lại rồi tiếp tục nhìn mây bên ngoài.

Hành trình từ sân bay quốc tê Brazil tới Amazon mà một chặng đường dài.

Khi ngồi trên xe cùng đoàn người du lịch để vào rừng, Zira có vẻ chật vật khi
kháng lại sự cám dỗ của mùi từ trên người của một đứa bé gái da trắng khoảng
mười ba tuổi, con bé đang ngồi cùng với mẹ ở ghế phía trước dãy ghế mà Leon và
Zira đang ngồi.

“Uống đi, sẽ có ích, em sẽ làm được” Leon quan tâm, đưa túi da đầy máu tới
trước mặt Zira.

Zira vội vã chụp lấy túi máu uống từng ngụm lớn tới khi cơn khát giảm đi mới
trả túi máu lại cho Leon với vẻ biết ơn.

Leon cười không nói gì đưa tay tới lau đi vết máu đọng trên khóe môi của Zira
rồi quay ra quan sát khu rừng mà đoàn xe chạy qua.

Mỗi tuần chỉ có một đợt xe ra vào sâu trong rừng, may mắn là Leon và Zira đã
đến kịp trước khi chuyến xe khởi hành.

Màn đêm sắp buông xuống, chiếc xe cũng ngừng lại ở một bải đất trống ven đường
dựng trại.

Một đống lửa lớn được đốt với xăng tẩm vào gỗ ướt, đoàn người đều là đến trong
rừng du lịch nên họ có chuẩn bị sẵn lều trại cho mình, khi chuẩn bị đi thì
Leon cũng có mua một bộ lều dã ngoại cùng một cái balo lớn xem như để che mắt
người khác mỗi khi nó lấy ra thứ gì đó.

“Mọi người cứ nghỉ ngơi, tối nay chúng tôi sẽ thay phiên canh gác, vùng này
không có thú lớn nên mọi người có thể an tâm”

Một hướng dẫn viên trong đoàn đứng giữa đám đông nói.

“Vậy bao lâu nữa chúng ta đến nơi?”

“Chỉ trưa mai là chúng ta đến nơi, đó là một bộ lạc thổ dân” người hướng dẫn
viên nói.

“Thổ dân? Sẽ an toàn chứ?” người phụ nữ có vẻ không đọc kĩ lịch trình tỏ ra lo
lắng hỏi, những bộ phim về thổ dân xem ra ám ảnh không ít người.

Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, người hướng dẫn viên cười giải
thích:

“Tuy là bộ lạc thổ dân nhưng họ rất thân thiện, từ sáu năm trước chúng tôi đã
hợp tác với họ trong việc kinh doanh dịch vụ du lịch, đến nay vẫn chưa có ai
phàn nàn về thái độ phục vụ của họ”

Nhận được câu trả lời thuyết phục, mọi người tản đi về lều của mình

Trong đoàn du lịch có không ít trẻ con, đa phần là trẻ con nước ngoài, Loen
nhận ra một đứa con trai người Mĩ, một đứa con gái người Pháp, hai đứa sinh
đôi người châu Á, bọn chúng đang vây quanh bếp lửa để nướng xúc xích nhưng mùi
vị của món đó không làm chúng thích cho lắm, một đứa trong cặp sinh đôi dùng
tiếng Anh phàn nàn:

“Lẽ ra chúng ta nên dừng lại sớm hơn và đi săn, mình nghe được tiếng chim nước
kêu quanh đây”

“Đúng đó, nếu săn được con gì đó để nướng thì tuyệt” đứa con gái người Pháp
cũng hưởng ứng.

“Trong rừng rất nguy hiểm” Đứa sinh đôi còn lại lắc đầu nhìn vào bóng tối xung
quanh phản đối.

“Em vẫn nhát gan như vậy, chúng ta đông thế này, lại có mang súng, sợ gì chứ”
Đứa anh không vui nói.

“Thôi được rồi, dù sao thì bây giờ chúng ta cũng đâu có đi săn được, à mình là
Peter, đến từ Mĩ” một thằng con trai trạc mười lăm tuổi đứng ra hòa giải rồi
đưa tay sang đứa con gái người Pháp khá xinh đẹp tự giới thiệu.

“Mình là Amelie, mình sống ở Pháp” đứa con gái có vẻ rụt rè đưa tay ra cho
Peter nắm đáp.

“Mình là Bảo Sơn và đây là em mình Bảo Lâm, bọn này tới từ Trung Quốc”

Leon và Zira ở cạnh cũng không tiện im lặng nên Leon cũng cười giới thiệu:

“Tôi là Leon và đây là em gái tôi Zira, chúng tôi cũng đến từ Mĩ”

“A ha, hai người cũng tới từ Mĩ sao, thật trùng hợp, Zira, cô thật xinh đẹp”
Đứa con trai Peter nhìn chằm chằm vào Zira như bị mê hoặc khen.

Zira liếc sang Peter khẽ gật đầu xem như đón nhận lời khen tặng nhưng không tỏ
thái độ gì, từ lúc thành ma cà rồng thì cô đã nhìn không vừa mắt những kẻ
người phàm.

Peter thấy vẻ lãnh đạm của Zira ngượng ngùng cười rồi quay sang bắt chuyện với
Amelie bên cạnh.

Đêm đã khuya, bọn trẻ lục tục về lều của gia đình mình ngủ hết, lúc này chỉ
còn lại Leon và Zira cùng với người hướng dẫn viên chịu trách nhiệm gác đêm,
trên tay ông ta đang cầm một khẩu súng săn, ngồi tựa vào gốc cây gần đó vừa
uống bia vừa quan sát xung quanh, canh gác là một công việc nhàm chán, suốt
mấy năm nay ông ta chưa từng gặp mối nguy hiểm đe dọa nào tới đoàn du lịch ở
nơi này.

“Em nên vào trong lều ngủ một giấc đi, giấc ngủ rất có ích với em trong thời
gian này, khi thức tỉnh xong thì ngủ hay không cũng không quan trọng nữa”

Leon quay sang Zira quan tâm nói, Zira khẽ gật đầu rồi đi trở lại lều của họ,
Leon vẫn ở lại chỗ cũ, nó lấy cuốn sổ thợ săn ra và bắt đầu thăm dò nhiệm vụ
của mình, lúc này hẵn là những gã trong FU cũng nhận được tín hiệu.

Đó là nhiệm vụ điều tra và xử lí một ngôi làng bị nguyền rũa, ngôi làng nằm
tách biệt với bên ngoài nhưng có một người thám hiểm đã tình cờ tìm tới đó và
mang đi những hình ảnh mà ông ta chụp được ra ngoài.

Bí mật về ngôi làng lập tức bị che giấu bởi nó có liên quan tới ma thuật hắc
ám, có gã phù thủy nào đó đã dùng ma thuật hắc ám với ngôi làng, tất cả người
trong làng đều giống như những cái xác vô hồn, đói khát vào đêm trăng tròn, họ
đi lại trong làng săn lùng những sinh vật sống và giết rồi ăn thịt, đến sáng
hôm sau khi mặt trăng biến mất họ sẽ tỉnh lại, điều kì lạ là những người trong
làng đều chỉ đi loanh quanh ở một khu vực nhất định giống như họ bị giam cầm
khi trăng lên.

“Có vẻ giống Zombie nhỉ, nếu họ thoát ra ngoài cắn người thì thế nào?”

Leon xem xong thông tin rồi ném cuốn sổ vào nhẫn thì thầm, chợt tai Leon khẽ
nhúc nhích, nó nghe thấy có âm thanh của sinh vật nào đó đang di chuyển trong
rừng, một sinh vật khá lớn.

Đôi mắt Leon chuyển sang màu đỏ trong thoát chốc, nó thấy một con sói rất lớn,
lớn như một con bò mộng đang đứng từ trong bóng tối nhìn ra nơi này.

Con sói chuyển đôi mắt màu bạc về phía Leon như cảm thấy được sự uy hiếp, nó
quay đầu chạy vào rừng sâu rồi biến mất.

Leon trở lại trạng thái bình thường, nó híp mắt nhìn vào bóng đêm, con sói đó
làm Leon nghĩ tới người sói được nhắc tới trong những cuốn sách ma thuật và
lịch sử ma thuật nhưng rất lâu rồi không ai gặp họ, người sói giống như biến
mất khỏi thế giới này nhưng bây giờ dường như họ đã trở lại.


Máu Lai - Chương #41