Người đăng: soitieutu
“Dường như con tàu không trở lại chỗ lần trước mình lên tàu thì phải”
Leon xác định hướng mà con tàu đang tiến tới thầm nghi hoặc.
Con tàu lúc trở ra không đi vòng vèo như lúc vào nên thời gian ra ngoài cũng
nhanh hơn, chẳng mấy chốc thì Leon đã thấy được đất liền, đó là một hòn đảo
nằm tách biệt giữa biển khơi, trên đảo có rất nhiều dừa và dường như cũng
không ít người sinh sống.
Con tàu kéo một hồi chuông leng keng từ xa rồi trườn lên bãi cát dài ở trên
hòn đảo mà Leon thấy khi nãy.
Chiếc cầu treo cũng được hạ xuống, hành khách trên tàu dường như đã khá quen
với hòn đảo này, họ không có chút gì là vội vã hay xa lạ.
Leon đi theo nhóm hành khách tới phía trước một ngôi nhà ghép từ ván gỗ dừa,
nơi đó có một ông lão mặc phong phanh có màu da sạm nắng với mái tóc râm bạc
đang đứng chờ.
“Hoan nghênh mọi người lên đảo, Tôi biết các vị từ đâu đến và công việc của
tôi là mang các vị vào đất liền an toàn. Hẳn là mọi người cũng muốn đi một
vòng tham quan hòn đảo xinh đẹp này, đến khi các vị trở lại thì chúng ta sẽ đi
vào đất liền bằng con thuyền kia. Yên tâm đi, vùng biển này chưa bao giờ có
sóng lớn nên đảm bảo là sẽ an toàn”
Ông lão chỉ về phía một con thuyền giống như con thuyền người ta dùng để chở
người du lịch qua lại giữa những hòn đảo gần bờ, chạy bằng động cơ gắn máy
đang neo đậu ở ngoài bãi.
Thấy không có ai phàn nàn gì thì ông lão mới cười nói tiếp
“Nơi này chúng tôi có bán nhiều loại quà lưu niệm làm từ vỏ sò, san hô, ngọc
trai, đặc biệt là có loại ngọc trai đen quý hiếm từ khu chợ kia, chỉ có nơi
này các vị mới có thể mua nó với một cái giá rẻ bèo. Các vị có thể tham quan
một vòng, nửa giờ sau chúng ta sẽ rời đảo”
Leon cũng không có gì phải vội vã nên nó chậm rãi đi theo đoàn người tiến về
phía khu chợ.
Đó là một khu vực được phân ra thành nhiều sạp hàng được che mát bằng những
cái chòi lợp bằng lá dừa, trên mỗi sạp hàng là một loại hàng hóa nhất định
nhưng cũng có sạp hàng bán nhiều loại hàng hóa như đồ trang sức và ngọc trai
hay có nơi bán cả cá khô các loại, gần như tất cả đặc sản của vùng biển này
đều tập trung ở đây.
Điều làm Leon hứng thú là trên đảo có không ít con nít người phàm chơi đùa
cùng với những đứa trẻ mang dòng máu phù thủy, ma lực trên người chúng rất
nhạt chưa được rèn luyện nhưng Leon có thể mơ hồ cảm thấy được.
Hòn đảo giống nơi giao lưu giữa hai chủng tộc nhưng hẳn phải có hạn chế nào đó
nếu không thì cả thế giới này đều đã biến sự tồn tại của phù thủy thậm chí là
những sinh vật hắc ám cũng sẽ không còn là bí ẩn.
Leon chọn mua vài món trang sức làm thủ công từ những chiếc vỏ sò, vỏ ốc đủ
màu, nó định lần sau gặp lại sẽ tặng cho Tuyết.
Sau nửa giờ, các hành khách đã mua xong những thứ họ cần, cả đoàn người lại
kéo về phía bãi cát lên thuyền nhỏ và hai giờ sau họ xuất hiện trên đất liền ở
vùng phía nam Florida sau một chặng đường vòng vèo quanh co qua các hòn đảo
ngầm.
Tất cả hành khách đều không cách nào xác định được là hòn đảo trung chuyển kia
nằm ở đâu trên bản đồ.
Leon vốn định sẽ đi máy bay tới New York nhưng lại nhớ tới lời dặn của Gin là
không nên giết đồng loại nên nó chỉ có thể tạm hoãn kế hoạch lại để nhận nhiệm
vụ điều tra ngôi nhà mà ở vùng phía tây.
Khi trời bắt đầu sụp tối thì Leon cũng có mặt ở thị trấn gần khu vực có ngôi
nhà ma, thị trấn nhỏ vắng vẻ hơn nó nghĩ.
Đi dọc theo con đường lớn để vào sâu trong thị trấn, Leon cũng tìm được một
người chịu bắt chuyện để hỏi thăm.
Đó là một người phụ nữ da trắng tuổi trung niên có phần mũm mĩm và thân thiện,
làm nghề bán bánh mì ở một cửa hàng ven đường, khi nghe Leon nhắc về ngôi nhà
ma thì bà nhìn Leon với vẻ ngạc nhiên, dáo dác nhìn quanh rồi hạ giọng:
“Cháu đừng đến đó, ngôi nhà đó bị ma ám, có nhiều người đến để điều tra đều
hóa điên hoặc trở thành kẻ ngu ngơ khi trở về, lần trước thỉnh thoảng cũng có
vài thanh niên nghe tin đồn tìm tới nhưng cuối cùng thì cũng chẳng thấy xuất
hiện nữa. Cảnh sát đã phải niêm phong ngôi nhà lại rồi đặt bảng cấm xung
quanh”
Leon tỏ vẻ sợ sệt vội hỏi “ngôi nhà đó có ma thật hả cô?”
Người phụ nữ thấy Leon dường như đã bỏ ý định tìm tới ngôi nhà ma kia cũng vui
vẻ gật gù nói
“Là thật, cũng chỉ mới bắt đầu gần một tháng nay thôi, lần đó trong thị trấn
có mấy đứa nhỏ mất tích, lúc người ta tìm ngang qua chỗ đó thì nghe thấy tiếng
con nít kêu thảm, họ báo cảnh sát, cảnh sát nói trong nhà không có gì cả, nó
bị bỏ hoang lâu lắm rồi, cứ tối tối là bắt đầu có tiếng khóc.”
Leon cũng sợ sệt lẫn tò mò hỏi “Vậy trước kia ngôi nhà đó có người ở không
cô?”
“Có chứ, đó là nhà của ông Jon, ngôi nhà đó nằm gần đường lên núi cách đây ba
dặm, ông Jon bị buộc tội giết đứa con trai tám tuổi của vợ ông ta trong lúc
uống say, tội nghiệp thằng bé, mới mất mẹ không bao lâu thì đã gặp nạn” Người
phụ nữ cảm động bắt đầu sụt sịt lau mắt.
Leon cũng tỏ vẻ đồng cảm hỏi tiếp “vậy ông Jon đó hiện giờ thế nào vậy cô?”
“ Ông ấy tự sát trong nhà giam khi tỉnh rượu, nghe người ta nói trước khi chết
ông cứ lẩm bẩm gì đó như kẻ điên, lúc trước tôi thường tới đó để chở gỗ về làm
bánh, từ hồi ông ấy gặp chuyện thì tôi phải chạy đi xa hơn mới có gỗ để mua”
Leon mua vài cái bánh trong tiệm rồi cảm ơn người phụ nữ mới đi ra ngoài, chỉ
thu được vài thông tin mặc dù không chắc là có bị thêu dệt thêm hay không
nhưng Leon bắt đầu hứng thú với ngôi nhà đó.
Trên con đường lên núi khi trời sụp tối trở nên vắng vẻ lạ thường, cả một
chiếc xe đi lại cũng không có, Leon vừa ăn bánh vừa chầm chậm quan sát xung
quanh.
Tới trước ngôi nhà mà Leon nghe kể, đó là một ngôi nhà ghép bằng gỗ, xung
quanh cũng có nhiều bảng cảnh báo và ở cửa chính cùng cửa sổ của ngôi nhà đều
bị niêm phong.
Đã tìm được mục tiêu, Leon tiến tới đi quanh ngôi nhà, trời đã tối nhưng nó
vẫn chưa nghe thấy tiếng khóc như người ta đồn đại.
Xung quanh nhà khá trống trải, chỉ trơ trọi những gốc cây lớn, cơn gió thổi
qua rờn rợn nhưng Leon không mấy để ý, nó lấy quyển sổ bìa đen ra bắt đầu thao
tác chuẩn bị quay phim và chụp ảnh.
Khi đã chụp hình ảnh xung quanh ngôi nhà, Leon quay trở lại chỗ cửa chính đẩy
cửa bước vào, bên trong nhà khá trống trải, chỉ có một chiếc bàn cùng vài cái
ghế ở phòng khách, giữa nhà có một bếp củi nguội lạnh đã lâu.
Leon ngồi xuống nhìn chỗ đám than và tro bụi rồi bắt đầu kiểm tra xung quanh,
mũi nó khẽ động đậy khi đứng ở giữa phòng khách.
“À, đây rồi, vết máu và vết chặt của rìu”
Leon cúi đầu sát xuống mặt sàn nhìn vệt máu khô bên dưới lớp bụi dày, máu cũng
không nhiều, phần lớn đã chảy xuống dưới đất qua khe ván gỗ, vết rìu khá sâu
cho thấy Jon đã dùng lực mạnh, chỉ có thể là khi ông ta đang kích động hay tức
giận, Leon đoán thầm nhưng rồi lắc đầu cười, nó tới đây không phải để quan sát
hiện trường vụ án mà là để tìm ra bí ẩn bên trong.
“Nghe thấy rồi, tiếng khóc, chỉ khi ánh sáng tắt hẳn thì nó mới bắt đầu”
Leon lấy quyển sổ ra rồi hướng ống kính quét khắp căn nhà, ánh mắt nó dừng lại
ở ngay chỗ vết máu khi nãy, lúc này có một cái bóng rất mờ, mờ đến mức Leon
suýt nữa bỏ qua.
Cái bóng kia khá tương xứng với chiều cao của một đứa bé nhưng lúc này cái
bóng vẫn còn quá yếu để có hình dạng nhất định.
Tiếng khóc mà người ta nghe thấy không phải thông qua tai mà là thông qua linh
hồn của họ, âm thanh của một linh hồn yếu ớt vẫn chưa đủ để tạo ra âm thanh
thực sự.
Ở trong nhà càng lâu thì Leon bắt đầu cảm thấy khó chịu giống như có thứ năng
lượng xấu nào đó đang quấy nhiễu nó, nếu không phải nó là một con ma cà rồng
có năng lực chuyên về hệ linh hồn thì có lẽ sẽ bị ảnh hưởng.
Trên sàn nhà có hình vẽ rất mờ giống như được vẽ bằng một loại thuốc bột nào
đó mà Leon chỉ có thể nhìn qua ống kính đặc biệt.
Những nét vẽ kết nối với nhau tạo thành một đồ án ma thuật nào đó rồi hội tụ
lại ở ngay chỗ đống tro tàn ma Leon kiếm tra lúc vào.
Leon lần theo nét vẽ tìm tới một viên đá màu đen to bằng ngón cái, có lần Jack
nhắc tới loại đá này, nó rất hiếm, gọi là thần thạch, chứa đựng một loại ma
lực thuộc hệ nào đó, viên đá trước mặt hẳn là hệ hắc ám, phù thủy thường dùng
thần thạch như một loại hạch tâm của những đồ án ma thuật triệu hoán hay hiến
tế.
“Ai lại muốn nuôi lấy linh hồn của một đứa trẻ, lẽ ra nên để nó được siêu
thoát”
Leon chưa vội phá hỏng mạch dẫn của đồ án ma thuật, nó quay lại đối diện với
linh hồn đang kêu khóc, vì sao lại khóc ư, bởi vì linh hồn kia giống như một
đứa trẻ mới sinh, ngoài khóc thì nó sẽ không thể nói gì cả cho tới khi nó mạnh
hơn thì nó sẽ lần nữa tìm lại trí nhớ.
Lại lật vài trang trên quyển sổ, Leon tìm cách để xử lí triệt để một linh hồn
đang được nuôi dưỡng, phá hỏng đồ án ma thuật không phải là cách xử lí triệt
để linh hồn nhỏ kia, nó sẽ lại ẩn nấp bên dưới sàn nhà và khi kẻ bày ra chuyện
này quay lại thì hắn có thể lại tạo ra một đồ án mới.
“Tìm được rồi” Leon nhìn chằm chằm vào một đồ án ma thuật khác với cái tên
“siêu thoát”, khi dùng đồ án đó với linh hồn còn lưu lại trên thế giới khi họ
chết đã lây thì linh hồn đó sẽ tan rã rồi biến mất vĩnh viễn.
Leon lấy con dao găm ra khắc lên sàn nhà quanh linh hồn đứa bé đồ án ma thuật
mà nó học khi nãy sau đó mới lấy từ trong đống đồ dùng một lọ dung dịch màu
bạc để cạnh đó rồi dùng ngón tay chấm lấy dung dịch đồ lên hình vẽ đã khắc,
khi hoàn thành xong nó mới quay lại lấy đi viên thần thạch và xóa đi những
đường vẽ trên sàn nhà, lúc này nó hẳn đã chọc giận một gã phù thủy hắc ám nào
đó.
Khi chụp và quay lại hình ảnh của con ma và đồ án trên đất thì Leon bắt đầu
nghiêm túc nhìn đứa trẻ trước mặt lần cuối rồi lấy một nhúm bột khác từ trong
nhẫn rắc lên đồ án ma thuật vẫn còn ướt trên sàn.
Ngọn lửa màu xanh bùng lên bao lấy linh hồn đứa bé rồi cả đứa bé và ngọn lửa
mờ dần tới khi hoàn toàn biến mất, chụp lại toàn bộ quá trình Leon xem như
hoàn thành nhiệm vụ.
Leon cũng không vội rời đi, nó bắt đầu đi quanh ngôi nhà rồi đẩy cửa bước vào
trong một căn phòng, bên trong có nhiều món đồ chơi, Leon đoán là phòng của
đứa bé xấu số.
Trên đầu giường có tấm ảnh chụp cả nhà ba người, họ có vẻ hạnh phúc, ánh mắt
Leon quét quanh phòng rồi cúi xuống đưa tay với vào trong gầm giường.
Một tấm ván lót sàn bung ra để lộ một quyển nhật kí có bìa màu xanh lá.
Quyển nhật kí bắt đầu từ khi đứa trẻ bảy tuổi cũng là năm mà mẹ nó chết.
Jon, ba đứa bé bắt đầu say rượu sau cái chết của vợ. Ông có tật xấu là thường
đánh đứa nhỏ khi say vì ông cho rằng vợ ông sẽ không bị gấu giết nếu bà không
vào rừng tìm nó.
Đến trang cuối cùng được viết
“Hôm nay ba lại đánh mình vì mình đi chơi về muộn. Ba đã khóc gọi tên mẹ khi
ông ấy say. Có lẽ mẹ sẽ không chết nếu mình không vào rừng để hái nấm. Ngày
mai trong lớp có buổi dã ngoại trong rừng, mình muốn tham gia nhưng chắc sẽ
lại về muộn”
Leon trầm mặc đặt quyển nhật kí lại chỗ cũ rồi lắp tấm ván lại quay lưng bước
ra ngoài.
Căn nhà sẽ không còn những tiếng khóc trong vô vọng, đứa bé đã được giải
thoát.